Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, ông lão biết hắn hiểu lầm, vội nói: “Diệp công tử, cậu hiểu lầm ý của ta rồi, ý ta là đứa cháu gái này của ta rất chuộng danh của Diệp công tử muốn đi theo cạnh Diệp công tử để học hỏi thêm.”
Thì ra là thế!
Trong lòng Diệp Quân thở ra, hắn cũng sợ ông lão này đưa ra yêu cầu không nên có nào đó!
Diệp Quân hắn không phải loại người bán rẻ cơ thể, loại chuyện này, dễ nói không dễ nghe đâu!
Diệp Quân nói: “Đây là chuyện nhỏ.”
Trong lòng Tần Vân lập tức vui vẻ.
Diệp Quân không cần người gì?
Bây giờ trong lòng ông ta, Diệp Quân chính là người siêu nổi tiếng bên cạnh tổng đốc đại nhân, thân tín tuyệt đối, nếu có thể quan hệ tốt với Diệp Quân, thì sẽ có vô số chỗ tốt với nhà họ Tần, hơn nữa nếu cháu gái mình có thể bắt được thằng nhóc này, thì chẳng khác nào xây thêm một trụ cột cho nhà họ Tần!
Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Vân không khỏi cười hà hà.
Ông ta là người làm ăn, mặc dù đã chọn ‘biết điều’, giúp đỡ Tang Hàn, nhưng ông ta rất rõ, nếu không thể có quan hệ tốt với Diệp Quân, cho dù nhà họ Tần có làm nhiều hơn cũng chẳng ích gì.
Diệp Quân không lãng phí thời gian, lập tức bắt đầu chọn chỗ ở với Tần Vân, nhìn bản đồ trước mặt, ánh mắt Diệp Quân rơi vào chỗ giữa bản đồ.
Nơi này nằm ở vùng trung tâm thành Ung Nhung, có một dãy núi, kéo dài hàng trăm dặm, xung quanh núi, còn có một dòng sông lớn vây quanh.
Hắn vừa liếc mắt đã nhìn trúng chỗ này, quá hợp để xây thư viện rồi!
Còn Tần Vân ở một bên thì cau mày: “Diệp tiểu hữu…”
Diệp Quân quay đầu nhìn Tần Vân: “Chỗ này có vấn đề à?”
Tần Vân trầm giọng nói: “Diệp tiểu hữu, nơi này là của nhà họ Quân.”
Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Nhà họ Quân?”
Tần Vân nói: “Tiểu hữu có điều không biết, nhà họ Quân này là gia tộc lớn đứng đầu của tỉnh Ung Nhung, loại gia tộc này, tình hình bên trong rất khủng bố, cho dù tổng đốc đại nhân cũng phải lôi kéo…”
Diệp Quân gật đầu: “Đã hiểu.”
Tần Vân lại nói: “Có điều, tiểu hữu có thể nói chuyện với họ, suy cho cùng, thân phận hiện giờ của Tiểu Hữu cũng không bình thường, nơi này với họ mà nói thì có cũng được không có cũng chả sao, rất có thể bọn họ sẽ cho tiểu hữu mặt mũi đấy.”
Diệp Quân bảo: “Thế thì nói chuyện.”
Nói xong, hắn gập bản đồ lại: “Đi, đi nhà họ Quân.”
Tần Vân vội nói: “Tiểu hữu, không được không được.”
Diệp Quân nhìn Tần Vân, Tần Vân bảo: “Tiểu hữu, cái này không hợp quy củ, quy trình bình thường là chúng ta phải phát một tấm thiếp hỏi sang, nếu đối phương đáp thiếp, thì chúng ta mới tới cửa hỏi thăm.”
Nói xong, ông ta cười khổ, Diệp tiểu hữu này chắc chắn là người cực kì thông minh, nhưng cũng có lúc biểu hiện như một người chưa trải sự đời.
Có thể người trẻ đều như vậy!
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Vậy chuyện này phiền Lão Tần rồi.”
Hắn biết, hắn không hiểu những quy củ này lắm, có lúc là vậy, khi thực lực của ngươi không đủ, thì phải nói tới quy củ gì đó, nếu ngươi không nói, có thể đối phương sẽ cho rằng ngươi không tôn trọng người ta. Đương nhiên, nếu thực lực của ngươi đủ mạnh, thì bọn họ sẽ ước gì ngươi đừng đề cập tới quy củ, cứ biểu hiện như người một nhà với bọn họ.
Chuyện tiếp theo để Lão Tần giải quyết, còn hắn thì quay về phủ tổng đốc, sau khi về phủ tổng đốc, hắn bắt đầu phái người điều tra tung tích của chủ nhân bút Đại Đạo.
Bây giờ hắn có lệnh bài, có thể điều tra một số thị vệ có cấp bậc khá thấp.
Cũng có thể điều tra người cao hơn, nhưng hắn không làm thế.
Bây giờ hắn càng được Tang Hàn coi trọng, thì càng phải hiểu đúng mực.
Diệp Quân tới một gian phòng tu luyện không người, nơi này là không gian riêng, linh khí cực kì nồng nặc, rất phù hợp để tu luyện.
Diệp Quân ngồi bắt chéo chân dưới đất, hắn lấy cuốn ‘kinh Phá Bích’ ra.
Kinh phá bích!
Hắn muốn có thực lực của người Ngoại Giới, thì trước mắt chỉ có thể nhờ vào cuốn ‘kinh Phá Bích’ này, đương nhiên, hắn không phải là muốn tu luyện cảnh giới này, mà là muốn kết hợp với kiếm đạo của bản thân.
Dùng kiếm đạo phá hư, đạt đến Ngoại Giới.
Ở nơi này, sức mạnh tín ngưỡng và kiếm Thanh Huyên đều không dùng được, hắn nhất định phải nghĩ cách nâng cao thực lực, nếu không, có mưu tính thế nào cũng vô dụng.
Thực lực mới là sức mạnh lớn nhất!
Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn ‘kinh Phá Bích’, nhìn rồi lại nhìn, biểu cảm của hắn trở nên nghiêm trọng.
Không thể không nói, lão ca Cựu Thần này đúng là một người tài.
Ảo là gì?
Thật là gì?
Tổng kết tư tưởng chủ yếu của kinh Phá Bích là: tính trống rỗng. Tức là tinh thần phủ nhận vạn vật tồn tại trong vũ trụ, tất cả đều hư ảo, thân thể là giả tạo, linh hồn cũng giả tạo, thiện cũng giả, ác cũng là ảo, sống là giả, mà chết cũng là giả, tất cả đạo và pháp ở trên đời này, không có gì ngoài tên giả của hiện tượng giả.
Pháp luật vốn dĩ không có pháp luật, đường vốn dĩ không có đường.
Tất cả đều giả!
Hai mắt Diệp Quân từ từ nhắm lại.
Khoảnh khắc này, hắn nghĩ tới một chuyện, chuyện này chính là một loại trò chơi của hệ Ngân Hà, nhân vật trong trò chơi, bọn họ là thật, hay là giả?
Nếu nhân vật trong trò chơi có ý thức, vậy bọn họ định nghĩa về bản thân thế nào?
Diệp Quân lại cười.
Suýt nữa là hắn bị cuốn đi rồi.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi cười cái gì?”