Đại điện trở nên tĩnh mịch theo sự im lặng của Tang Hàn khi cô ta chỉ chằm chằm nhìn vào Diệp Quân.
Mà hắn cũng không mở miệng.
Thật ra hắn đang đánh cược.
Hắn không có thời gian để chậm rãi lên kế hoạch hay thể hiện bản thân. Chủ nhân bút Đại Đạo đã thoát khỏi khốn cảnh, mà ông ta thì kinh khủng đến nhường nào chứ?
Nên hắn cũng phải tăng tốc.
Mà muốn tăng tốc thì phải mạo hiểm.
Một hồi sau, Tang Hàn cất tiếng: “Tiếp tục”.
Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm trong lòng: “Những lời sau đây... có thể có chút đại nghịch bất đạo”.
Tang Hàn điềm tĩnh nói: “Không sao, bây giờ ngươi đã đại nghịch bất đạo lắm rồi”.
Diệp Quân: “...”
Tang Hàn: “Tiếp đi, ta còn muốn xem ngươi có thể đến mức nào nữa”.
Diệp Quân liếc nhìn cô ta: “Ý ta là chúng ta nên cho những người ở tầng lớp dưới một cơ hội, một hy vọng, chỉ như thế mới ổn định họ được”.
Tang Hàn: “Theo ngươi nên làm như thế nào?"
Diệp Quân: “Việc này phải từ từ mà làm, không thể vội vã. Ta nghĩ chúng ta nên đi từ nhỏ đến lớn, trước tiên phủ Tổng đốc hãy bỏ vốn để xây dựng thư viện cho con em bình dân nhập học, để những người không có bối cảnh hay thế lực sau lưng cũng có đường để đi. Đại nhân hẳn cũng biết rất nhiều người trong số họ cực kỳ có thiên phú, họ không thiếu nỗ lực, chỉ thiếu cơ hội mà thôi. Nếu chúng ta có thể cho, họ nhất định sẽ không thua kém ai”.
Hắn thoáng dừng lại: “Phủ Tổng đốc chúng ta mỗi năm cũng mời chào công chức đúng không? Chúng ta có thể chọn từ thư viện mà lên. Nói cách khác, đó là nơi ta đào tạo nhân tài”.
Tang Hàn khẽ nhíu mày.
Tự đào tạo nhân tài cho bản thân à?
Cô ta đương nhiên biết tầm quan trọng của nó, cũng biết đây là nguồn lực mình đang thiếu.
Thấy Tang Hàn đã ra chiều bị thuyết phục, Diệp Quân tiếp tục: “Chúng ta chỉ mở thư viện ở Ung Nhung thì sẽ không gây chú ý nhiều. Quan trọng hơn là nhân tài từ đây ra sẽ mang ơn đại nhân. Thứ cho ta mạo phạm nhưng chỉ cần ngài đồng ý làm, sau này ngài chính là trời là biển trong lòng họ”.
Hắn vốn muốn nói là trong lòng họ sẽ chỉ có đại nhân, không có Đế quốc.
Nhưng thấy Tang Hàn vẫn còn trung thành với Đế quốc, hắn lựa chọn nuốt nó vào.
Cứ từ từ.
Quả nhiên Tang Hàn ra chiều xuôi lòng. Thủ hạ trong tay cô ta có không ít người tài, nhưng có ai lại từ chối càng nhiều hơn bao giờ?
Chưa kể cô ta cũng có kẻ thù, bắt buộc phải có một thế lực chỉ tuyệt đối trung thành với mình.
Diệp Quân đề nghị: “Hay cứ thử xem”.
Thử trước đi!
Tang Hàn nhìn hắn: “Việc này giao cho ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Tang Hàn: “Thư viện đặt tên gì?"
Diệp Quân trầm tư một hồi: “Đặt là... Quan Huyên đi?"
Tang Hàn: “Vì sao?"
Diệp Quân cười: “Quan Huyên, quan sát sự huyền ảo của vũ trụ. Nghe to lớn mà còn mang ý nghĩa sâu xa, lại còn thuận miệng dễ nhớ”.
Tang Hàn gật đầu: “Vậy được”.
Diệp Quân: “Thế ta làm nhé?"
Tang Hàn: “Ừ”.
Diệp Quân lại chần chừ: “... Ta có được trả thù lao không?"
Tang Hàn: “Không”.
Diệp Quân: “Vậy tiền vốn lập thư viện...”
Tang Hàn: “Không có”.
Mặt Diệp Quân xụ xuống.
Tang Hàn: “Tự ngươi bỏ tiền ra đặt cược”.
Hắn cười khổ: “Đại nhân à...”
Tang Hàn cất giọng: “Người đâu”.
Một cô gái mặc váy xanh xuất hiện ngoài cửa.
Tang Hàn ra lệnh: “Dẫn hắn đến Mạc phủ, cho hắn xem toàn bộ hồ sơ trong đó”.
Cô gái thi lễ: “Vâng”.
Tang Hàn quay sang Diệp Quân: “Trong hồ sơ có ghi những việc ta cần xử lý hôm nay, ngươi xem xong rồi bày mưu lập kế cho ta. Thư viện thì ngươi tự xem mà làm”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Rồi đi theo cô gái kia.