Tang Hàn im lặng chờ nghe tiếp.
Ông lão tiếp tục: “Nay có chiến tranh bên ngoài, quốc nội ổn định là quan trọng nhất. Dòng chảy kinh tế của Ung Nhung đang được kiểm soát, nay bỗng lấy đi mười triệu đá Tinh Linh thì thế nào cũng ảnh hưởng, nếu quản lý không tốt thì gây mất thăng bằng kinh tế, lỡ như lại gây ra nội loạn...”
Ông ta không nói nữa.
Tang Hàn: “Vậy theo ý ông thì làm sao?"
Ông lão: “Tiền này chúng ta đương nhiên sẽ góp, nhưng ta thấy cần phải bàn bạc thật kỹ để cho ra một sách lược vẹn toàn”.
Diệp Quân nhìn sang, biết ngay là người này đang cố tình câu giờ.
Tang Hàn cũng nhìn ra ý đồ của đối phương, trong ánh mắt lạnh nhạt toát ra vẻ âm u.
Nhưng ông lão không sợ.
Họ là thương nhân đến từ nhiều thế lực khác nhau, tuy mỗi cá nhân không có sức mạnh đặc biệt nhưng nếu bắt tay lại thì Tổng đốc cũng không dám khinh thường, nhất là khi đang có chiến tranh.
Tang Hàn không nói gì.
Cô ta có thể dùng sức mạnh để cưỡng ép họ đưa tiền, nhưng một khi họ bắt tay với nhau thì có thể khiến toàn tỉnh Ung Nhung rơi vào bạo động.
An dân cũng là yếu tố hàng đầu!
Bỗng Diệp Quân mở miệng: “Chư vị không muốn quyên tiền, phải chăng là sợ Tổng đốc không có khả năng hoàn trả hoặc chơi xấu không trả? Dễ thôi mà, trước tiên thì Tổng đốc dùng danh nghĩa Đế quốc để viết giấy nợ đi, ai bằng lòng quyên tiền thì trình lên Đế quốc, thưởng cho người đó và gia đình một Huân chương Yêu nước. Chỉ cần có nó thì được giảm 1% thuế ở bất kỳ ngành nghề nào khi làm ăn trong tỉnh. Thành viên gia tộc sở hữu Huân chương này có thể trở thành Nghị viên của tỉnh, có quyền tham gia và kiến nghị vào việc xây dựng Ung Nhung”.
Lời này thu hút mọi tầm mắt đổ dồn về hắn.
Bao gồm cả Tang Hàn.
Diệp Quân bình chân như vại.
Hắn không thể làm thị vệ cả đời, mà Tang Hàn chưa có hảo cảm với hắn, bây giờ giữ hắn lại biết đâu là đang có mưu đồ gì đó.
Nên hắn cần phải thể hiện bản thân.
Cho thấy mình có giá trị thì người khác mới để mắt đến mình.
Những thương nhân kia đã có chút ngo ngoe rục rịch trước ý kiến của Diệp Quân.
Tang Hàn đã nói trúng tim đen rằng họ sợ cô ta không trả tiền nổi. Uy tín thì Tổng đốc có đấy, nhưng lỡ như cô ta từ chức rồi người lên thay phủ nhận món nợ này thì họ biết khóc với ai?
Chuyện thường ngày ở huyện mà lị.
Nhưng nếu Tang Hàn dùng danh nghĩa Đế quốc để vay nợ thì không còn gì phải lo nữa, lại còn có Huân chương Yêu nước để giảm một phần trăm thuế. Đừng thấy chỉ có một phần mà lầm, với người làm ăn vừa lớn vừa lâu dài như họ thì đây là một con số khổng lồ.
Quan trọng nhất là Huân chương này còn mang đến quyền tham nghị.
Không khác gì thay đổi thân phận.
Đây mới là thứ hấp dẫn họ.
Nhiều người đã khe khẽ nở nụ cười nhưng vẫn không ai lên tiếng, vì không biết đây là ý của Diệp Quân hay Tang Hàn.
Trước mọi ánh mắt đổ dồn về mình, Tang Hàn liếc nhìn Diệp Quân một cái rồi nói: “Đây cũng là ý của ta”.
Các thương nhân nghe vậy thì mỉm cười hài lòng. Ông lão kia vội nói: “Tổng đốc đại nhân, vậy thì chúng ta sẵn lòng góp sức vì nước nhà”.
"Chúng ta cũng vậy”.
Không ai làm khó dễ gì nữa.
Tang Hàn dẫn Diệp Quân đi ra hành lang. Bản thân cô ta đứng lặng bên cửa sổ hồi lâu mới quay lại nhìn hắn.
Hắn hỏi: “Đại nhân có việc gì?"
Tang Hàn: “Vì sao?"
Diệp Quân: “Ta muốn thay đại nhân phân ưu”.
Tang Hàn: “Nói thật”.
Diệp Quân: “Để ở lại bên cạnh đại nhân, có được công việc tốt, được ngài che chở”.
Một hồi sau, Tang Hàn lại nhìn ra cửa sổ: “Ta không có quyền thay Đế quốc viết giấy nợ”.
Diệp Quân: “Đại nhân cũng không định trả tiền, đúng chứ?"
Tang Hàn: “Chính xác”.
Diệp Quân: “Nhưng vẫn phải gom đủ mười triệu đá Tinh Linh?"
Tang Hàn: “Ngươi muốn nói gì?"
Diệp Quân trầm ngâm một phen: “Cục diện bây giờ không phải lúc để nội loạn, bằng không sẽ dẫn đến rất nhiều chuyện. Ví dụ như nếu họ rút hết vốn đi thì bên dưới sẽ khủng hoảng làm theo, giữ rịt tiền mặt trong túi, không chịu lấy ra dù chỉ một cắt, sẽ khiến toàn thành rơi vào rối ren”.
Hắn thoáng dừng lại: “Đại nhân đương nhiên có thể dùng vũ lực nhưng kết quả cũng sẽ như vậy. Một khi chiến tranh kết thúc, kẻ thù trong nước của ngài sẽ lấy đó để làm khó dễ, tình cảnh của ngài sẽ cực kỳ nguy ngập”.
Tang Hàn: “Dù sao về sau ta cũng không trả nổi”.
Diệp Quân mỉm cười: “Kiếm tiền không khó mà”.
Thấy Tang Hàn nhìn mình, hắn nghiêm giọng: “Đại nhân là người chính trực nên mới thấy khó kiếm tiền. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, một tỉnh lớn như thế này, chỉ cần ngài sẵn sàng lập kế hoạch thì đừng nói mười triệu, trăm triệu cũng dễ dàng có được. Thân phận ngài tôn quý nên không hợp để trực tiếp ra mặt mà phải tìm người đáng tin để thay ngài xoay tiền, giải thế nước sôi lửa bỏng lúc này. Về sau nếu có vấn đề gì, ngài cũng có thể thí tốt giữ xe, vứt hắn đi”.
Tang Hàn nhìn hắn chằm chằm: “Ta có thể tìm người này ở đâu?"
Diệp Quân: “Tốt nhất là người nào bị ngài nắm thóp trong tay, lai lịch đơn giản, có dã tâm nhưng không đại trà”.
Tang Hàn: “Ngươi nói ngươi chứ gì?"
Diệp Quân nói ngay: “Ta sẵn sàng thay đại nhân phân ưu”.
Tang Hàn nhìn hắn một hồi rồi hỏi: “Trước kia ngươi làm ghề gì?"
Diệp Quân đáp hết sức đàng hoàng: “Kinh doanh thư viện”.
Tang Hàn: “Phí hoài rồi”.
Diệp Quân: “...”