Lúc này chủ nhân bút Đại Đạo cũng có suy nghĩ này, nếu ông ta muốn thoát khỏi không khí, cách nhanh nhất là giết chết Diệp Quân!
Chỉ cần giết chết Diệp Quân, thì chẳng khác nào ông ta đã thắng ván cờ này.
Đôi bên đều muốn giết chết đối phương.
Nhưng đôi bên đều không ra tay!
Vì bọn họ rất rõ, bọn họ đều không làm được, chỉ có thể suy nghĩ thôi.
Hai người cứ đào mỏ như vậy, cũng không biết đào bao lâu, hai người bỗng nhìn thấy những người đào mỏ xung quanh đột nhiên dừng lại, sau đó nằm xuống đất nghỉ ngơi.
Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo cũng vội nằm xuống, bắt đầu nghỉ ngơi.
Vì bọn họ đã đào liên tục gần mười ngày rồi!
Mười ngày nghỉ ngơi một ngày?
Hắn không nghĩ tới vấn đề này, hắn nhìn cái xích sắt trên tay và trên chân mình, thử xem có cách nào loại bỏ được nó không, hắn phóng thần thức của mình ra, tuy nhiên, trong xích sắt này có một loại sức mạnh thần bí, thần thức vừa tiếp cận đã biến mất không còn gì.
Thấy thế, Diệp Quân nhíu chặt mày vào.
Rơi vào bẫy rồi, với thực lực bây giờ của hắn, căn bản không thể loại bỏ thứ này được.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, lúc này mấy mặt trời chói chang đã biến mất, chỉ còn trời sao vô tận, liếc mắt không thấy điểm cuối.
Đây rốt cuộc là chỗ quỷ quái nào?
Chẳng lẽ nền văn minh võ đạo ở đây còn cao hơn cả nền văn minh Chủ?
Bây giờ hắn rất mơ hồ!
Hắn ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo nơi xa, lúc thấy trong mắt chủ nhân bút Đại Đạo cũng có vẻ nghi hoặc tương tự, hắn biết, thằng cha này cũng không biết đây là đâu.
Hiển nhiên, cha hắn cố ý đưa hắn và chủ nhân bút Đại Đạo tới một nền văn minh vũ trụ mà cả hai người họ đều không biết.
Rất công bằng!
Vì hắn biết, chủ nhân bút Đại Đạo có mối quan hệ rất rộng, không ai biết trong vũ trụ này rốt cuộc ông ta có bao nhiêu đồng minh, còn bây giờ, bọn họ đang ở một nền văn minh vũ trụ lạ lẫm, nói cách khác, mọi người đều chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình để xây dựng một mối quan hệ mới.
Đương nhiên, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là thoát khỏi khó khăn ở đây!
Phải rời khỏi đây thế nào?
Diệp Quân nhìn xung quanh, rất nhanh, hắn dịch sang chỗ người đàn ông bên trái cách đó không xa: “Lão huynh.”
Người đàn ông nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Bị nhốt ở đây bao lâu?”
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Vĩnh viễn.”
Diệp Quân ngơ ngác: “Vĩnh viễn?”
Người đàn ông không nói gì.
Trong lòng Diệp Quân lập tức lạnh tanh, hắn lại hỏi: “Lão huynh, đây là nơi nào?”
Người đàn ông nói: “Mỏ tinh linh cổ.”
Diệp Quân nói: “Có thể nói rõ hơn không?”
Người đàn ông nói: “Đây là một di tích mỏ tinh linh cổ do đế quốc quản lí, nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc cũng không biết đế quốc, phải không?”
Diệp Quân vội gật đầu: “Đúng là không biết.”
Người đàn ông lập tức hơi tò mò: “Sao ngươi lại tới đây?”
Diệp Quân nói: “Tai nạn do nhiều yếu tố.”
Người đàn ông quay đầu nhìn Diệp Quân, cau mày, rõ ràng không tin lời hắn.
Diệp Quân cười khổ: “Thật sự là tai nạn do nhiều yếu tố mới đi tới đây… Một lời khó nói hết.”
Người đàn ông thu mắt: “Đế quốc là thế lực mạnh mẽ nhất trong Đế Vực này, quản lí gần một ngàn nền văn minh thống trị vũ trụ… Trong vũ trụ này, chỉ có nhà họ Thiên cách xa hàng ngàn tỷ năm ngôi sao mới có thể đối kháng với nó được.”
Diệp Quân hỏi: “Người mạnh nhất ở đây là cảnh giới gì?”
Chắc chắn rồi, vũ trụ Chủ và nơi này sẽ có sự chênh lệch, nhưng hắn muốn em, cường giả đỉnh cấp ở đây đã đạt đến trình độ gì.
Người đàn ông nói: “Cảnh giới Ngoại Giới.”
Nghe xong, Diệp Quân lập tức ngơ ngác: “Cảnh giới Ngoại Giới?”
Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Ngươi từng thấy à?”
Diệp Quân gật đầu: “Từng thấy.”
Người đàn ông hơi nghi ngờ: “Sao có thể…”
Diệp Quân không nói gì, hắn không ngờ, ở đây cường giả cảnh giới Ngoại Giới lại cũng là cường giả đỉnh cấp.
Chẳng mấy chốc, hắn hiểu ra.
Không thể móc nối người kì quái và Vũ trụ Chủ với nhau được, người kì quái là người kì quái, Vũ trụ Chủ là Vũ trụ Chủ, thực lực của người kì quái đó, thật sự đã vượt qua nền văn minh võ đạo của Vũ trụ Chủ rồi.
Vừa nghĩ tới người kì quái đó bây giờ là lão ca Cựu Thần, hắn lại nở nụ cười.
Hắn biết, lão ca Cựu Thần bây giờ chắc chắn đã đạt tới một mức độc cao hơn rồi.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hỏi: “Có ai từng bỏ trốn chưa?”
Người đàn ông quay đầu nhìn Diệp Quân, cứ nhìn chằm chằm như vậy, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Chung quy cũng không thể thật sự bị nhốt ở đây cả đời chứ?”
Người đàn ông nói: “Rất nhiều người đã từng chạy rồi, nhưng, từ xưa tới nay, hình như chỉ có một người chạy được, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết thôi.
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Người đàn ông ngẩng đầu nơi sâu trong bầu trời sao: “Biết mấy cái mặt trời chói chang ban ngày là ai không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Người đàn ông nói: “Cái mặt trời chói chang đó chỉ là một vị thần tướng của đế quốc thôi, loại cấp bậc nửa bước vào cảnh giới Ngoại Giới này, ở trong đế quốc, loại thần tướng ấy ít nhất cũng có hai mươi ngàn người.”
Diệp Quân im lặng.
Nếu hắn có thể sử dụng sức mạnh tín ngưỡng và kiếm Thanh Huyên, ở nơi này, thật ra cũng được coi cường giả đỉnh cao rồi, đương nhiên, so với cường giả cấp bậc cảnh giới Ngoại Giới này, vẫn có chênh lệch.
Hắn từng đánh nhau với người kì quái đó, đối diện với người kì quái, hắn thật sự không có sức mạnh để chống trả.
Cảnh giới Ngoại Giới!
Rất khủng bố!
Lúc này, người đàn ông bên cạnh nói tiếp: “Rốt cuộc là sao ngươi lại tới đây?”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, sau đó nói: “Bị truyền tống tới đây.”
Người đàn ông nhìn hắn: “Ngươi muốn chạy?”
Diệp Quân gật đầu.
Người đàn ông lắc đầu: “Không có khả năng, tới đây rồi, cho dù là người hay yêu hoặc sinh linh khác, đều có nghĩ là đã bị đế quốc đánh vào ‘tội chết’, bọn họ cho phép ngươi chết ở đây, nhưng tuyệt đối không cho phép ngươi rời khỏi nơi này, cho dù ngươi may mắn chạy đi được, nhưng thứ đợi ngươi cũng là đế quốc phát lệnh truy nã, còn một khi bị đế quốc truy nã, ngươi căn bản không có đường sống, hơn nữa, bên ngoài, không có thân phận hợp pháp của đế quốc, ngươi cũng không làm gì được.”
Diệp Quân đột nhiên nói: “Vì sao huynh bị nhốt ở đây?”
Người đàn ông nói: “Tạo phản.”
“Tạo phản?”
Diệp Quân lập tức kinh ngạc: “Huynh tạo phản?”
Người đàn ông bình tĩnh nói: “Không giống à?”
Diệp Quân đánh giá người đàn ông, sau đó nói: “Xem ra thì đứng là không giống lắm.”
Hai mắt người đàn ông bỗng nhiên trở nên hơi hung tợn: “Cái đế quốc mục nát này, sớm nên diệt vong rồi.”
Con ngươi của Diệp Quân xoay chuyển, sau đó nói: “Đúng thế.”
Người đàn ông quay đầu Diệp Quân: “Ngươi cũng thấy thế ư?”