Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau Huyền Thiên Tông dẫn theo một nhóm cường giả đến Tiêu phủ.
Phía trước Tiêu phủ, đám người Chu Phu bước ra ngoài!
Người đứng đầu Huyền Thiên Tông chính là người đàn ông trung niên lúc đầu đứng ở cửa thành, khi nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Phí Bán Thanh bình tĩnh nói: "Lục Liêm, nghe nói Ngụy Đồng chết rồi à? Đúng là đáng chúc mừng”.
Lục Liêm nhìn chằm chằm Phí Bán Thanh: “Là các người đã làm”.
Phí Bán Thanh cười nói: "Bằng chứng đâu?"
Lục Liêm cười nói: "Phí Bán Thanh, bà có biết các người đang làm gì không? Làm vậy là đang khiêu khích Huyền Thiên Tông bọn ta!"
Phí Bán Thanh cười khẩy nói: “Ta sợ quá!"
Nghe vậy, sắc mặt Lục Liêm lập tức trở nên cực kỳ u ám!
Đúng lúc này, Tiêu Sơn bước ra, trầm giọng nói: "Lục Liêm, Ngụy Đồng là cường giả cảnh giới Ngự Không, ông nghĩ ai trong số bọn ta ở đây có thể âm thầm giết chết ông ta?"
Lục Liêm im lặng.
Tiêu Sơn lại nói tiếp: "Hơn nữa, theo ta được biết, người giết ông ta là một kiếm tu!"
Sắc mặt Lục Liêm cực kỳ khó coi!
Chuyện Diệp Quân là kiếm tu chỉ có người ở hạ giới mới biết, mà mấy người ở thư viện Quan Huyên bọn họ ắt sẽ không để lộ thân phận kiếm tu của hắn.
Tiêu Sơn nhìn Lục Liêm: “Chuyện này có điểm kỳ quái, ta đề nghị ông đi điều tra cho kỹ càng!"
Lục Liêm cười khẽ nói: "Sau khi Huyền Thiên Tông bọn ta đến đây, chỉ phát sinh mâu thuẫn với thư viện Quan Huyên Nam Châu. Ban ngày mâu thuẫn vừa phát sinh, nửa đêm trưởng lão Ngụy Thông đã bị giết. Ngoại trừ thư viện Quan Huyên thì còn có thể là ai chứ?”
Tiêu Sơn bình tĩnh nói: "Lục Liêm, ông có chứng cứ không?"
Lục Liêm nhìn thẳng vào Tiêu Sơn: “Không, ta chỉ hoài nghi!"
Tiêu Sơn lắc đầu: "Lục Liêm, dù sao ông cũng là trưởng lão, sao lại nói năng vô trách nhiệm như vậy? Không có chứng cứ, ông ở đây nói được gì?"
Lục Liêm đột nhiên quay đầu lại nhìn Phí Bán Thanh, một lúc sau, đột nhiên cười nói: "Gió ở thượng giới rất lớn, bảo học sinh của bà cẩn thận một chút, đừng để bị gió thổi chết!"
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Sau khi đám người Lục Liêm rời đi, Tiêu Sơn quay lại liếc nhìn mấy người Phí Bán Thanh, quả thực, ông ấy cũng hơi nghi hoặc!
Thật sự là mấy tên này giết người sao?
Lúc này, Chu Phu đột nhiên nhìn về phía ba người Diệp Quân: “Trong khoảng thời gian này, các ngươi ở Tiêu phủ chăm chỉ tu luyện, không có việc gì thì đừng rời khỏi Tiêu phủ!"
Ba người Diệp Quân gật đầu.
Chu Phu nhìn Tiêu Sơn: “Tiêu Huynh, quả thực làm phiền huynh quá”.
Tiêu Sơn lắc đầu: “Giữa ta với đệ không cần nói những lời này”.
Chu Phu trầm giọng nói: "Bây giờ chỉ có thể đợi cuộc tỷ võ vào hai tháng sau!"
Tiêu Sơn khẽ gật đầu: “Trong khoảng thời gian này, mấy người bọn họ có thể ở trong Tiêu phủ chăm chỉ khổ luyện. Rời khỏi Tiêu phủ cũng được, nhưng tuyệt đối không được ra khỏi thành. Bởi vì trong thành, không ai dám giết người giữa ban ngày ban mặt, còn ra khỏi thành thì sẽ rất nguy hiểm”.
Chu Phu gật đầu, bất kể là Tiêu Qua, Diệp Quân hay Nạp Lan Ca họ đều là yêu nghiệt trong đám yêu nghiệt, nếu chết ở đây thì thật đáng tiếc!
Một lát sau, Diệp Quân đến Tàng Thư Các của gia tộc họ Tiêu, hắn vẫn thấy khá lạ lẫm với thượng giới, nên quyết định đi tìm hiểu nhiều hơn về thượng giới.
Sau khi xem khoảng một canh giờ, hắn đã có một số hiểu biết về các thế lực lớn ở thượng giới.
Thượng giới chỉ có hai giới Nam Bắc, mà toàn bộ thượng giới, thư viện Quan Huyên là thế lực mạnh nhất, tiếp theo là hai đại gia tộc cùng ba tông môn!
Hai đại gia tộc là nhà họ Vương và nhà họ Triệu, đây là hai đại thế gia thượng giới, đã có lịch sử mấy ngàn năm, thâm căn cố đế.
Còn ba đại tông lần lượt là Huyền Thiên Tông, Tinh Vẫn Tông và Vân Tông.
Trong số đó, Vân Tông và nhà họ Triệu ở Bắc giới tương đối bí ẩn.
Ngoài ra, còn có một thế lực là Tiên Bảo Các, Tiên Bảo Các này bình thường không tham gia vào các cuộc tranh đấu với bất kỳ thế lực nào, nhưng không một thế lực nào dám đắc tội với bọn họ.
Đây là một thế lực cực kỳ cực kỳ giàu có!
Ngay cả thư viện Quan Huyên cũng nể mặt Tiên Bảo Các!
Không chỉ ở thượng giới, cho dù ở vũ trụ Quan Huyên thì thư viện Quan Huyên cũng phải nể mặt Tiên Bảo Các!
Bởi vì khi thành lập thư viện Quan Huyên, nếu không có sự hỗ trợ tài chính của Tiên Bảo Các thì thư viện Quan Huyên chắc chắn không thể xây dựng xong.
Hơn nữa, quan hệ giữa các chủ của Tiên Bảo Các và Kiếm Chủ Nhân Gian của thư viện Quan Huyên cũng không bình thường!
Lần này tới tham gia cuộc tỷ võ có ba trăm sáu mươi châu, mà trong số ba trăm sáu mươi châu này có hai châu có thực lực còn mạnh hơn thượng giới này!
Hai châu này là Thanh Châu và Vân Châu!
Trong đó, Thanh Châu là mạnh nhất!
Bởi vì đây là nơi ra đời của Kiếm Chủ Nhân Gian, năm đó nơi này nhận được rất nhiều sự hỗ trợ về tài nguyên từ tổng thư viện Quan Huyên. Nghe đồn năm đó tổng thư viện Quan Huyên suýt chút nữa đã được đặt ở Thanh Châu.
Còn Vân Châu cũng không đơn giản, Vân Châu cũng là nơi địa linh nhân kiệt, có vô số thiên tài, đã từng có ba vị Đại Đế!
Đáng tiếc mấy trăm năm nay Vân Châu lần nào cũng bị Thanh Châu áp đảo!
Trong mỗi cuộc tỷ võ, Thanh Châu đều mạnh đến mức khiến các châu khác tuyệt vọng.
Khi Diệp Quân ra khỏi Tàng Thư Các đã là ban đêm.
Đêm nay, trăng tròn treo trên bầu trời đầy sao, vô số ngôi sao lấp lánh.
Lúc này, Nạp Lan Ca đột nhiên bước tới từ bên cạnh!
Đêm nay, Nạp Lan Ca mặc một chiếc váy dài màu tím, mái tóc dài bồng bềnh, bước đi chậm rãi, phong thái trầm tĩnh tao nhã, vẻ đẹp mê người.
Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Diệp Quân, khẽ cười nói: "Có muốn đi dạo chút không? Tối nay là Tết thượng nguyên, mỗi năm một lần, trong thành rất náo nhiệt!"
Diệp Quân chớp mắt: “Tết thượng nguyên?”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng vậy!"
Được một cô gái xinh đẹp hẹn đi chơi đương nhiên hắn sẽ không từ chối!
Diệp Quân cười nói: "Đi thôi!"
Nạp Lan Ca mỉm cười đáp: “Đi!"
Hai người rời khỏi Tiêu phủ, đi về phía trung tâm thành. Đêm nay những ngôi nhà xung quanh đều treo đèn lồng đỏ, hai bên đường người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.
Khắp nơi trong thành thỉnh thoảng lại bắn pháo hoa lên trời vô cùng đẹp mắt.
Tết thượng nguyên này được tạo ra bởi các chủ Tiên Bảo Các và được duy trì cho đến ngày nay!
Trên đường, hai người chậm rãi bước đi.
Nạp Lan Ca nhìn xung quanh cười nói: "Ta thích bầu không khí pháo hoa này!"
Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thích!"
Nạp Lan Ca nhẹ nhàng nói: "Nghe nói, người càng mạnh càng cô độc, ta không hy vọng con đường võ đạo của ta sẽ là con đường cô độc!"
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Ca: “Con đường võ đạo quả thật rất cô độc, Tiểu Ca, muội có bằng lòng đi cùng ta không?"
Nạp Lan Ca quay sang nhìn Diệp Quân, hắn khẽ mỉm cười: “Ta hy vọng chúng ta có thể đi cùng nhau, nếu chúng ta có thể luôn luôn vô địch, thì chúng ta sẽ vô địch mãi mãi. Nếu không, thì chúng ta sẽ chết cùng nhau, kiếp sau gặp lại, được không?"
Kiếp sau gặp lại.
Nạp Lan Ca hơi thất thần, một lúc sau mới cười tủm tỉm nói: "Huynh có yêu muội không?"
Diệp Quân hỏi ngược lại: "Muội có yêu huynh không?"
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Muội không biết!"
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Muội chưa từng yêu đương bao giờ nên không biết yêu là gì, nhưng ở bên cạnh huynh, muội cảm thấy rất vui vẻ. Đây có được coi là tình yêu không?"
Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Huynh cũng chưa từng yêu, nhưng cảm giác của huynh cũng giống muội, huynh cũng rất vui khi ở bên cạnh muội”.
Khóe miệng Nạp Lan Ca hơi cong lên!
Diệp Quân cười nói: "Có lẽ chúng ta đều yêu, hoặc có lẽ chúng ta đều không yêu, kệ nó đi! Dù sao, chỉ cần vui vẻ là được!"
Nạp Lan Ca gật đầu: “Đồng ý!"
Diệp Quân đang định nói tiếp thì đúng lúc này, một chàng trai mặc đồ trắng đột nhiên đi tới trước mặt Nạp Lan Ca.
Chàng trai mặc áo trắng khẽ hành lễ, cười nói: “Này cô gái, ta là Vương Nguyên nhà họ Vương. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, ta đã thấy cô xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, trong lòng ta đột nhiên nảy sinh tình yêu, không biết cô nương..."
Nạp Lan Ca đột nhiên nắm lấy tay Diệp Quân, cô nhìn thẳng vào Vương Nguyên: “Ngươi không nhìn ra bọn ta là một đôi sao? Mắt ngươi mọc ở sau mông à?”