Thiếu niên áo trắng nhìn Diệp Quân, trong mắt là vẻ khiêu khích không che giấu.
Không nhìn được cảnh giới của Diệp Quân, cũng không cảm nhận được, nhưng nhìn hắn trông rất trẻ.
Thật ra, đặt hắn trong vũ trụ Chủ thì thật sự cũng được coi là thế hệ trẻ.
Thấy thiếu niên áo trắng khiêu khích Diệp Quân, những học sinh sau lưng Diệp Quân lập tức không chịu được, có mấy học sinh muốn đứng ra, nhưng lại bị người đàn ông dẫn đầu ngăn lại.
Người đàn ông này tên Chu Trần, bây giờ là học sinh đứng đầu của thư viện Quan Huyên.
Chu Trần nhìn những học sinh phẫn nộ kia: “Kĩ năng không bằng người ta, có gì mà phải tức giận?”
Hiển nhiên mọi người có chút sợ y. Bị y nói thế, lập tức không dám hó hé gì nữa.
Chu Trần quay đầu nhìn thiếu niên áo trắng kia, thiếu niên áo trắng vẫn nhìn Diệp Quân, khiêu khích.
Chu trần nói: “Viện trưởng, học sinh xin đấu.”
Diệp Quân nhìn Chu Trần: “Ngươi chắc chứ?”
Chu Trần gật đầu: “Chắc chắn.”
Diệp Quân cười nói: “Được.”
Diệp Quân cũng đã từng nghe nói về học sinh đứng đầu này, trước mắt đây là người yêu nghiệt nhất của thư viện Quan Huyên, cũng là người mà Khuyết Chiến nhìn trúng, đã được Khuyết Trần nhận làm đệ tử chân truyền.
Sau khi Chu Trần từ từ bước ra, y chắp tay với thiếu niên áo trắng: “Xin được chỉ bảo.”
Thiếu niên áo trắng nhìn Chu Trần: “Việc gì phải lãng phí thời gian nữa?”
Chu Trần không nói gì, chỉ giẫm về trước một bước, vừa bước ra, một thứ vực thần bí đột nhiên bao phủ cả nơi này.
Thấy cảnh này, Diệp Quân lập tức hơi kinh ngạc.
Đây không phải là tuyệt chiêu của Khuyết Chiến à?
Lúc đầu khi Khuyết Chiến vừa xuất hiện, chỉ một bước, đã khiến tu vi của hàng triệu sinh linh trong tinh vực biến mất!
Hắn không ngờ, Chu Trần này cũng làm được, mặc dù uy lực không mạnh như Khuyết Chiến, nhưng cũng không thể coi thường.
Thiếu niên áo trắng cũng không ngờ Chu Trần này lại ra tay như vậy, tu vi của gã chưa biến mất, nhưng cũng bị đè xuống chỉ còn tám cảnh giới!
Lúc nhận ra điều này, sắc mặt thiếu niên áo trắng lập tức thay đổi, hai tay gã đột nhiên nắm chặt, một loại sức mạnh ghê gớm trong người tràn ra, muốn phá vỡ ‘vực’ của Chu Trần, nhưng đúng lúc này, một cây trường thương đã phá không xông ra, chống thẳng vào giữa hai mày của thiếu niên áo trắng.
Thua sạch!
Thiếu niên áo trắng ngơ ngác tại chỗ, khoảnh khắc tiếp theo, gã tức giận nói: “Ta còn chưa chuẩn bị xong!”
Nói xong, gã lập tức hối hận.
Sau người gã, những học sinh của học viện Đế Quốc đều cau mày, bọn họ dồn dập nhìn thiếu niên áo trắng, hơi bất mãn.
Nói lời này ra, thật sự hơi bị người ta coi thường.
Chu Trần thu trường thương lại, sau đó nhìn đám người thiếu niên áo trắng: “Nghe đồn học viện Đế Quốc là học viện tốt nhất ở vũ trụ Chủ, hôm nay chúng ta nghe danh mà đến, lại không ngờ, đường đường là học viện Đế Quốc của vũ trụ Chủ lại đãi khách như vậy... Chẳng lẽ học viện Đế Quốc đều chỉ là con khỉ tu võ không đọc sách à?”
Mọi người: “...”
Đám người thiếu niên áo trắng giận vô cùng, đang muốn nổi cơn, thì Chu Trần lại xoay người nhìn đám học sinh thư viện Quan Huyên: “Các ngươi phải nhớ, kĩ năng không bằng người ta, thì không cần hổ thẹn, học sinh của thư viện Quan Huyên chúng ta, đã muốn thắng, thì cũng phải thua. Nhưng có một điều chúng ta nhất định không thể thua, đó là tố chất làm người, kẻ khác có thể không có tố chất, nhưng, chúng ta không thể không có, nếu một người không chú ý tới tố chất, vậy khác gì con khỉ?”
“Vâng!”
Đám học sinh đồng loạt đáp.
Sắc mặt họ đầy vẻ hưng phấn!
Diệp Quân nhìn Chu Trần, khẽ cười.
Còn sắc mặt đám học sinh học viện Đế Quốc thì khó coi vô cùng, lúc này, trong đám họ, có một người đàn ông từ từ bước ra, gã nhìn Chu Trần: “Ta đánh với ngươi.”
Chu Trần nhìn người đàn ông kia, lắc đầu: “Ta không phải đối thủ của các hạ, ta nhận thua.”
Nói rồi, y lui về sau Diệp Quân.
Còn đánh nữa, chắc chắn là tự rước lấy nhục.
Vì người đối phương cử ra rất mạnh!
Người đàn ông kia thấy Chu Trần lại thẳng thừng nhận thua, sắc mặt lập tức trầm xuống, nắm đấm của gã như đánh vào bông, mềm mịn.
Đối phương không cho gã cơ hội lấy lại sân chơi!
Tức chết người ta rồi!
Lúc này những học sinh của học viện Đế Quốc cũng tức lắm, hơn nữa, còn không có chỗ phát ra.
Bây giờ đi sỉ nhục người khác à?
Có vẻ không có tố chất thật.
Cái chuyện chết tiệt!
Đúng lúc này, Xích Tuyết kia đi ra, cô ta nhìn Diệp Quân: “Các học sinh đã tỉ thí xong rồi, ta nghĩ, nên tới lượt giáo viên chúng ta rồi. Ngươi thấy sao?”
Tất nhiên phải lấy lại sân chơi này rồi, nếu không, Xích Tuyết cô ta sẽ bị người khác cười cả đời.
Thấy tình hình đi vào bế tắc, Huyền Nho đi ra: “Xích Tuyết…”
Xích Tuyết nhìn y: “Ngươi câm miệng cho ta.”
Huyền Nho: “…”
Diệp Quân cười nói: “Ta cảm thấy, chắc là không cần đâu?”
Xích Tuyết nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ta thấy cái này rất cần, suy cho cùng, các ngươi tới để giao lưu, mà giao lưu, tất nhiên phải tỉ thí, ngươi xem nói?”
Thấy đối phương kiên quyết như vậy, Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Thấy Diệp Quân đồng ý, sau người Diệp Quân, đám học sinh lập tức nở nụ cười.
Huyền Nho thấy thế, cũng không khuyên nữa, gã cũng muốn xem thử thực lực của Diệp Quân.
Thực lực của Xích Tuyết không yếu, là cảnh giới Văn Minh Tổ, mặc dù mới đạt tới cảnh giới Văn Minh Tổ, nhưng không không phải loại yếu ớt.