Cố Trần trầm giọng nói: “Tình hình Thập Hoang năm đó là gì? Thập Hoang năm đó, vì bao vây nền văn minh Toại Minh của Cựu Thổ, nên Đại Đế hiếm khi xuất hiện, còn ở Thập Hoang, vì bao vây các thế gia đế tộc, người bên dưới muốn ra mặt, đó cũng là chuyện khó như lên trời. Nhưng người phá vỡ những điều này là viện trưởng, giống như trong vũ trụ Quan Huyên bây giờ, mặc dù không thể công bằng tuyệt đối, nhưng ít nhất ai ai cũng có cơ hội dẫn đầu.”
Nói tới đây, gã khẽ than thở: “Nếu bọn họ đọc nhiều sách hơn, hiểu về quá khứ và tương lai hơn, bọn họ sẽ phát hiện, ngày tháng bây giờ so với lúc đầu, không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần. Đương nhiên, thư viện cũng chưa hoàn mĩ, cũng còn rất nhiều vấn đề, nếu bọn họ thật sự đề cập tới những vấn đề đó vì để thư viện tốt hơn, ta cũng sẽ ủng hộ họ, nhưng đáng tiếc là, họ không phải vì muốn thư viện tốt hơn, họ chỉ muốn để mình trở nên tốt hơn, có quá nhiều người lấy tấm gương yêu nước để mưu lợi cho mình, loại người này, với những kẻ hại nước hại dân, dùng quyền trục lợi đều ác như nhau.”
Diệp Quân khẽ cười nói: “Ngươi có thể nghĩ tới mức này, ta rất vui vẻ yên tâm.”
Cố Trần nhìn Diệp Quân: “Ngài không phải là người quan tâm tới quyền lợi, với ngài mà nói, thật ra quyền lợi chỉ là một loại phiền toái, ngươi thật sự muốn khiến vũ trụ này trở nên tốt hơn, ta cũng xin ngài tin rằng, đây không chỉ là mục tiêu của ngài, mà cũng là mục tiêu cả đời của Cố Trần ta, nếu có một ngày ta thay đổi, xin ngài hãy giết ta đừng do dự, nếu ngài thay đổi, ta sẽ lấy chết can ngăn.”
Diệp Quân cười bảo: “Chốt kèo.”
Với Diệp Quân, chuyện của Thần Y chỉ là một chuyện rất nhỏ.
Bây giờ hắn không hứng thú đi xung đột nội bộ, không đúng, nên nói là trong thư viện không ai có tư cách đấu với hắn, giết những người đó, cũng chỉ là muốn giết gà dọa khỉ, đương nhiên hắn còn một phương pháp giải quyết khác, đó là nói chuyện dùng tình cảm để đánh động, giải quyết, sau đó thu phục những kẻ ấy, nhưng hắn không làm thế, vì hắn biết, dù làm sao thì ham mê của mọi người cũng sẽ không biến mất, cho dù tạm thời biến mất, đó cũng chỉ là vì thực lực của hắn, thứ hắn muốn là giết một dọa trăm, khiến người của vũ trụ Quan Huyên biết rõ, làm ra chuyện này sẽ phải trả giá như thế nào.
Cố Trần lại nói: “Viện trưởng, ngoài những người này, người bên dưới muốn làm thế cũng không ít, suy cho cùng, ngài không thể ở vũ trụ Quan Huyên mãi được, do đó, rất nhiều người không có lòng kính nể ngài… Hơn nữa, rất nhiều người bất mãn khi ngài cho Mục Khoản cô nương quá nhiều quyền lực, trong đó có cả những người của nội các lâm thời…”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Bọn họ muốn tìm đường chết!”
Cố Trần: “…”
Sau khi Diệp Quân xử lí xong việc của vũ trụ Quan Huyên, hắn đi tới trước mặt Thương Hồng Y, sau khi tới nơi này, hắn dùng năng lực của Tiểu Tháp, che giấu toàn bộ chỗ này lại.
Lúc này Thương Hồng Y vẫn đang quỳ trong đó, mặt cô ta vô cảm.
Thấy Diệp Quân, cô ta chỉ lạnh nhạt nhìn hắn một cái, nhưng không nói gì.
Khoảnh khắc này, dường như cô ta đã biến thành một con người, bình tĩnh, trầm lặng.
Diệp Quân nói: “Tĩnh Chiêu đâu?”
Thương Hồng Y nói: “Thiên Khu Giới.”
Nói xong, cô ta lấy một quyển trục ra đưa cho Diệp Quân: “Ngươi bóp nát quyển trục này là có thể tới Thiên Khu Giới, đồ dự trữ trong đó không ít, bây giờ ngươi có thể dùng rồi.”
Diệp Quân gật đầu.
Thương Hồng Y ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Còn muốn biết gì không?”
Diệp Quân nói: “Nói về ‘Kinh Phá Bích’ đi.”
Thương Hồng Y nói: “Đồ vật này, ta không biết nhiều, chỉ biết thứ này có thể phá vỡ kết giới của hư cấu và thực tế… Còn cái khác, không rõ.”
Diệp Quân im lặng một lát, nói: “Thân phận thật sự của ông ta thì sao?”
Thương Hồng Y vẫn lắc đầu: “Ông ta rất thần bí, hơn nữa, phân thân nhiều hơn ta, mặc dù ta ở với ông ta rất lâu, nhưng người này thông minh lắm, ta không điều tra được gì quá sâu, chỉ có thể nói, ông ta rất thâm sâu khó dò.”
Diệp Quân gật đầu, có chút thất vọng nói: “Vốn muốn nhân cơ hội này để giết ông ta, nhưng không ngờ… Xem ra, người này vẫn chưa tới lúc chết, hơi sơ suất rồi.”
Thương Hồng Y nhìn Diệp Quân: “Không sợ đám người cha ngươi giận à?”
Diệp Quân cười nói: “Sao có thể? Mọi việc ta làm, ngoài ông nội chính trực của ta ra, chắc chắn cô cô và cha ta đã biết lâu rồi.”
Nói rồi, hai mắt hắn khẽ nhắm lại: “Bọn họ có thể hiểu ta, chuyện ta muốn làm, cả kẻ địch ta đối mặt, những thứ này điều khiến ta không thể làm một người thành thật ngay thẳng… Bàn việc như cờ vua ấy, ta chỉ có thể thận trọng, chuyên tâm cẩn thận… Chỉ đáng tiếc, vẫn chưa thể giết chết chủ nhân bút Đại Đạo.”
Thương Hồng Y nói: “Ông nội ngươi đã có ý giết người rồi, tí nữa là lật cả bàn lên.”
Diệp Quân nói: “Thiếu một tí… Thật ra cũng khá tốt, nếu ông ta thật sự bị giết dễ như vậy, cũng không thể nhảy nhót lâu đến thế. Người này đáng sợ hơn ta tưởng nhiều, ít nhất là trước mắt, đám người ông nội có năng lực giết ông ta, nhưng lại không thể giết ông ta, trong này, có quan hệ với ta, nhưng chắc chắn còn có vài nguyên nhân mà ta không biết.”
Thương Hồng Y nói: “Mục tiêu của ông ta là ‘Kinh Phá Bích’.”
Diệp Quân nói: “Chắc không đơn giản như bên ngoài đâu, người này rất biết cách che giấu ý đồ thật sự của mình, cũng rất biết giả vờ yếu đuối.”
Thương Hồng Y gật đầu, không nói nữa.
Diệp Quân nhìn Thương Hồng Y: “Thương cô nương, oan ức rồi. Ông nội làm vậy, chỉ vì muốn diễn một vở kịch với ta thôi…”
Thương Hồng Y nhìn hắn, vẫn không nói gì.
Diệp Quân nói: “Cô nương yên tâm, chuyện ta đồng ý với cô, chắc chắn sẽ làm được, nếu ta không làm được, đợi ngày ta thất bại, trở thành kẻ dựa dẫm, ta sẽ để cô cô ta làm hộ cho cô.”
Tiểu Tháp run giọng nói: “Cô ta… Cô ta…. Không phải người của Toại Cổ Kim, mà là… Người của ngươi… Ngươi… Thảo nào, thảo nào, chủ nhân là người biến thái, lúc tức giận, tới người thân cũng không nhận, mà hắn lại xóa bỏ sát ý, không giết cô ta, cũng không sát giới… Tới cả Tháp gia mà ngươi cũng giấu… Nói đi, chuyện này là lúc nào hả?”