Thủy tổ văn minh.
Thật là khủng khiếp.
"Muốn đánh à?"
Một giọng nói vọng tới từ xa: “Ta tới”.
Mọi người nhìn lại, thấy một cô gái trong chiếc áo đỏ đang đi đến.
Là Phạn Chiêu Đế.
Cô ta xuất hiện cùng một luồng sức mạnh ác đạo khổng lồ, thoắt cái chặn đứng khí tức của Toại Cổ Thiên.
Hai bên đối đầu từ xa.
Những người khác thấy Phạn Chiêu Đế thì hoảng hồn.
Chính là quan chấp hành đứng đầu!
Cô ta đi đến trước mặt Toại Cổ Thiên và Vĩnh Sinh Chủ, hai mắt như biển máu: “Hai ngươi cùng đánh cũng được”.
Cùng đánh?
Ai nấy đều hoảng sợ.
Kiêu ngạo vậy sao?
Toại Cổ Thiên cười ha hả: “Chính ngươi nói đấy”.
Ông ta bước tới khiến bốn phía nhòe đi.
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân một cái, thân hình nhòe đi.
Họ đã đi vào khu vực chiến đấu đặc biệt.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế một cái rồi đi tới nói với Toại Cổ Kim: “Có vẻ như đại cục đã định”.
Cô ta gật đầu.
Diệp Quân nắm tay kéo cô ta đi về phía thần điện chủ chung.
Toại Cổ Kim không phản kháng.
Thương Hồng Y nhìn theo đầy sát ý, muốn ra tay đã bị chủ nhân bút Đại Đạo ngăn cản.
Hai người kia chậm rãi dạo bước.
Diệp Quân nhìn về nơi xa, thấy một con đường sáng lấp lánh, ở hai bên là hai pho tượng một nam một nữ, ở trung tâm hơi chếch về sau là một cái ghế.
Hắn bật cười: “Thần tọa chủ chung đấy sao?"
Toại Cổ Kim gật đầu: “Hẳn là nó”.
Diệp Quân: “Chủ chung vũ trụ... chỉ cần lấy được ghế là thành à?"
Toại Cổ Kim: “Ghế kia chứa toàn bộ truyền thừa của văn minh Tổ, lấy được nó là sở hữu được. Mà trong vũ trụ khả kiến hiện nay, truyền thừa của văn minh Tổ chính là vô địch”.
Diệp Quân gật gù: “Ra là thế”.
Toại Cổ Kim: “Nhưng nó còn một thứ không thuộc về vũ trụ này”.
Diệp Quân nhìn sang nhưng cô ta không nói nữa, hắn cũng không hỏi.
Hai người nhanh chóng đi tới Đại Đạo thời gian.
Diệp Quân nhìn xuống, thấy có vô số ánh sáng lơ lửng không rõ hình dạng.
Toại Cổ Kim nhìn nhìn Đại Đạo không nói gì.
Diệp Quân nhìn thần tọa ngày càng gần. Trông nó chẳng khác gì một cái ghế phổ thông, phía sau có gác hai thanh kiếm.
Diệp Quân: “Cô nương có biết vì sao văn minh Đạo Tổ biến mất không?"
Toại Cổ Kim gật đầu: “Biết một chút”.
Diệp Quân nhìn sang, nghe cô ta giải thích: “Họ lấy đi một thứ họ không thể sở hữu”.
Diệp Quân gật gù.
Hai người đi tới trước cái ghế. Diệp Quân dừng bước, nói với Toại Cổ Kim: “Ta chỉ đưa cô đến đây được thôi”.