Trong điện, Diệp Quân im lặng nghe báo cáo mấy năm nay của Linh.
Rất chi tiết.
Từ trên xuống dưới đều rất chi tiết, dù là chế độ hay tư pháp, Toại Cổ Kim đều nghĩ đến, hơn nữa còn bảo người bắt đầu triển khai trong vũ trụ Quan Huyên, đạt được hiệu quả khá tốt.
Bây giờ cả vũ trụ Quan Huyên đã có sự thay đổi rất nhiều.
Sau khi nghe Linh báo cáo xong, hắn mới nhận ra học viện của mình có rất nhiều khuyết điểm và thiếu sót, cũng nhận ra việc cai trị một vũ trụ thực sự khó đến mức nào. Thật ra quản lý một thành trì đã không dễ gì rồi, huống gì là một vũ trụ, chưa kể trật tự mà hắn muốn thiết lập này không phải là trật tự hiện tại mà là một trật tự hoàn toàn mới, đòi hỏi phải phá bỏ mọi thứ.
Từ đầu đến giờ, hắn rất ít khi đích thân tham dự vào việc quản lý và xây dựng học viện Quan Huyên, kể cả Quan Huyên Pháp này đều không phải là một mình hắn nghĩ ra, mà là Đinh cô cô và Mộ cô cô cùng nhau nghĩ ra.
Hắn như một người ngoài cuộc.
Mơ ước của hắn là thiết lập một trật tự, nhưng hắn rất ít khi làm gì đó thiết thực cho trật tự này.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, hắn vẫn luôn làm một việc lặp đi lặp lại, đó là chinh phục một vũ trụ, sau đó thu phục các thế gia và tông môn của vũ trụ này, để họ giúp mình quản lý vũ trụ này, sau đó đi đến vũ trụ tiếp theo, cứ thế lặp đi lặp lại.
Bước đi của hắn nhanh đến mức không ai có thể theo kịp, nhưng hắn vẫn sống trong nỗi lo lắng và hoảng sợ về tương lai, vì kẻ thù luôn quá mạnh, hắn phải liên tục trở nên mạnh hơn.
Cuộc đời của hắn giống rất nhiều người bình thường khác, làm việc, sống, làm việc, sống, cho dù cố gắng thế nào cũng sẽ không sống tốt lắm.
Diệp Quân nhìn sức mạnh tín ngưỡng màu vàng trong lòng bàn tay, lúc này hắn mới nhận ra khuyết điểm và sự thiếu năng lực của mình, nhưng lại rất muốn hoàn thành mọi việc, kết quả là cuối cùng chẳng thể làm được gì.
Nói một cách đơn giản, thực lực hiện tại của hắn vẫn không thể chống đỡ nổi tham vọng Diệp Quân hắn muốn thống nhất cả vũ trụ, thiết lập trật tự.
Linh báo cáo xong thì lui xuống.
Diệp Quân rời khỏi nội các tạm thời để ra ngoài, vì trong Tiểu Tháp, sự phát triển của vũ trụ Quan Huyên hiện giờ thực sự có bước nhảy vọt, nhất là sau khi Toại Cổ Kim tiếp quản, vũ trụ Quan Huyên đã trải qua có những thay đổi kinh thiên động địa.
Thành chủ và viện trưởng của mỗi thành trì muốn thăng chức thì phải quản lý thật tốt thành trì thuộc quyền quản lý của mình, hơn nữa chức vụ của họ không phải là suốt đời mà là nhiệm kỳ mười năm, hết nhiệm kỳ sẽ từ chức, một khi từ chức có nghĩa là họ sẽ mất đi quyền lợi, để có được quyền lợi lâu hơn và cao hơn, điều duy nhất họ có thể làm là quản lý tốt thành trì của mình.
Như thế những người nắm quyền đó sẽ không dám buông thả, lười biếng.
Thúc đẩy bằng lợi ích.
Bất kỳ một thế giới nào cũng đừng hòng ép buộc người khác bằng đạo đức, vì rất nhiều người không có đạo đức.
Thật ra điều khiến Diệp Quân cảm thấy sợ nhất là Toại Cổ Kim vẫn đang thấm nhuần lý tưởng cho họ khi thực hiện thúc đẩy bằng lợi ích.
Thiết lập trật tự Quan Huyên, tạo ra hòa bình vũ trụ.
Bây giờ đây đã là lý tưởng và mục tiêu của rất nhiều người ở học viện Quan Huyên.
Mục tiêu của họ không chỉ là thế giới Quan Huyên mà là toàn vũ trụ.
Lúc nhắc đến lý tưởng và mục tiêu này, mọi người đều phấn khởi, tinh thần chiến đấu lên cao, thề sẽ thay đổi toàn bộ vũ trụ.
Còn các tông môn và thế gia đó, Toại Cổ Kim cũng đã có những sắp xếp thích hợp, nội các lâm thời ban hành chỉ thị, thực lực của tông môn và thế gia lớn, dĩ nhiên sẽ có trách nhiệm lớn hơn, cũng nên gánh vác sứ mệnh của mình, sứ mệnh này là đi khám phá vũ trụ, phát triển trật tự mới, phát triển nội bộ, mở rộng ra bên ngoài.
Sau đó Diệp Quân ở lại vũ trụ Quan Huyên, hắn muốn hiểu rõ hơn về các quy tắc và hệ thống do Toại Cổ Kim thiết lập.
Bên ngoài.
Một tháng sau, thần điện Cựu Đô.
Nhân viên cốt cán của ba nền văn minh lớn của Cựu Thổ đều đã đến đủ, sắc mặt mọi người đều rất nghiêm trọng.
Một lúc sau, vẻ nghiêm trọng của Khưu Nguyên và Lý Thần biến thành vẻ kiên quyết.
Một canh giờ sau, Toại Cổ Kim rời khỏi thần điện Cựu Đô, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, tận cuối chân trời có đám mây đen đang chậm rãi kéo tới.
Một lúc sau, Toại Cổ Kim bỗng nói: “Mời Diệp công tử”.
Mười lăm phút sau.
Diệp Quân và Toại Cổ Kim đến được một tinh không, xung quanh có khí tức cực mạnh.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ bên cạnh, mái tóc dài được vén ra sau, hai phần ba mái tóc được buộc bằng một dải ruy băng màu tím, để lại một lọn tóc đuôi ngựa nhỏ, mặc một chiếc váy đen, lộ ra dáng vẻ thanh chính và cao quý có diễn tả.
Vẫn lạnh lùng như trước.
Sau khi hai người chia tay lần trước, đối với Toại Cổ Kim, họ đã hơn một tháng không gặp nhau, còn với Diệp Quân, họ đã không gặp nhau hơn hai trăm năm rồi vì hắn dành phần lớn thời gian ở trong Tiểu Tháp.
Toại Cổ Kim phớt lờ ánh mắt của Diệp Quân: “Vừa nhận được tin, tinh vực Tổ xuất hiện rồi”.
Diệp Quân cau mày: “Tinh vực Tổ?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Sau khi Khuyết Chiến rời đi, ông ta đã đi đến tinh vực Tổ, nếu không có ông ta, có lẽ cả đời chúng ta cũng sẽ không phát hiện ra tinh vực Tổ”.
Diệp Quân nói: “Tại sao?”