Toại Cổ Kim và Diệp Quân sóng vai đi bên nhau trong tinh không.
Người trước mặt lạnh như tiền, người sau một mực không lên tiếng.
Cứ thế mà đi.
Một hồi sau, Diệp Quân cau mày khi phát hiện những khí tức lờ mờ xung quanh.
Chỉ thấy thời không rung động, một người lạ mặt khoác áo choàng đen bước ra.
Cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ!
Người đó khàn khàn cất tiếng: “Đi ra từ tiên phủ bí ẩn, ắt đã đoạt được gì đó. Chẳng hay hai vị có ngại cùng chia sẻ?"
Diệp Quân vung kiếm chém ra.
Người kia bị đẩy bay đi nghìn trượng.
Chỉ thấy sáu tên khác cùng cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ bất ngờ xuất hiện gần đó.
Diệp Quân kéo Toại Cổ Kim bỏ chạy.
"Đuổi theo!"
Người lạ mặt lạnh lùng quát.
Diệp Quân ngự kiếm kéo theo Toại Cổ Kim, sắc mặt âm u. Đáng lẽ người của Toại Cổ Kim phải xuất hiện chi viện nhưng lại không đến, chứng tỏ đã xảy ra chuyện.
Cũng có thể hiểu được. Bí cảnh tiên phủ này có liên quan đến văn minh Tổ, làm sao mà không bị người dòm ngó? Nay họ lại toàn mạng trở ra, tất nhiên sẽ bị người khác tìm đến.
Diệp Quân hỏi Toại Cổ Kim: “Có liên lạc được với người của cô không?"
Cô ta lắc đầu.
Diệp Quân sa sầm mặt.
Như cảm nhận được gì đó, hắn dừng lại. Tinh hà bốn phía chuyển động, sau đó là những trận pháp màu đỏ sậm xuất hiện bao phủ họ lại như một lồng giam.
Bảy tên cường giả trước đó hiện ra phía sau họ.
Kẻ đi đầu nói: “Chỉ cần các ngươi giao nộp những gì lấy được trong tiên phủ, chúng ta sẽ lập tức đi”.
Diệp Quân đáp lại: “Các người biết cô ta là ai”.
Người kia: “Các chủ của văn minh Toại Minh, sao có thể không biết?"
Diệp Quân: “Không sợ bị trả thù à?"
Người kia: “Trên đời phàm là gì càng nguy hiểm thì càng có cơ hội phát tài mà”.
Diệp Quân hỏi Toại Cổ Kim: “Cô vào tháp nhé?"
Cô ta lắc đầu.
Diệp Quân không biết nói gì. Toại Cổ Kim đó giờ không ra tay nên hắn không biết cô ta mạnh đến đâu, chỉ biết là cũng không đến đâu cho lắm.
Toại Cổ Kim nhìn xung quanh: “Bọn họ không chỉ có nhiêu đây”.
Diệp Quân gật đầu.
Toại Cổ Kim: “Phải trở lại Cựu Thổ”.
Không ai có thể từ chối cám dỗ đến từ bảo vật văn minh Tổ, cho dù biết Toại Cổ Kim là người của Toại Minh cũng sẽ bí quá hóa liều.
Nếu Toại Cổ Kim còn đang ở Cựu Thổ thì sẽ không ai dám lỗ mãng, ngặt nỗi bây giờ cô ta lại đang cách nơi đó quá xa.
Diệp Quân: “Sức mạnh cô thế nào?"
Toại Cổ Kim: “Cũng khá”.
Diệp Quân quay lại: “Khá?"
Toại Cổ Kim: “Ừ”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Thế có chạy không?"
"Lên!"
Nào ngờ người bí ẩn bên kia đã quát lên.
Trận pháp khởi động, tỏa ra sức mạnh đáng sợ. Bảy cường giả kia cũng đồng thời lao tới như sấm.
Diệp Quân ôm chầm lấy eo Toại Cổ Kim, dùng suy nghĩ điều khiển kiếm Thanh Huyền xuyên qua thời không, đưa cả hai biến mất.
Khiến những người kia vồ hụt.
Người bí ẩn cũng muốn đuổi theo nhưng phát hiện bọn họ đã rời khỏi tinh vực này.
Nhất thời nổi giận đùng đùng.
Bỗng một người đàn ông mặc áo gấm, đeo mặt nạ đồng cổ xuất hiện.
Những người kia vội thi lễ: “Công tử”.
Người kia cười: “Ta đã nhắc các ngươi, thanh kiếm của Diệp công tử kia bất phàm rồi, đại trận thời không này không ngăn được hắn đâu”.
Người bí ẩn: “Đó rốt cuộc là gì?"
Công tử mặt nạ: “Là kiếm do Thiên Mệnh váy trắng tạo ra.
Người bí ẩn tỏ vẻ nghi ngờ.
Công tử cười: “Các ngươi không biết cũng bình thường. Đó là người đã vô địch suốt ba phần..”.
Y phì cười: “Thôi không nói nữa, đi”.
Rồi xoay người biến mất.