Lề mà lề mề, mãi không tiến vào!
Cái gật đầu của Toại Cổ Kim khiến Diệp Quân hưng phấn không kiềm được.
Nhưng sau đó chỉ thấy sắc mặt cô ta sa sầm, đầu óc mờ mịt.
Không phải muốn làm à?
Thế thì làm đi chứ?
Cô ta quắc mắt trừng Diệp Quân như muốn đấm vỡ đầu hắn, nhưng thấy mặt hắn nhăn tít thì lại giật mình.
Vì thần thức đã được dung hợp mà cô ta có thể cảm nhận được hắn đang khó chịu và khổ sở đến nhường nào từ thân thể đến linh hồn, trong khi những đau đớn vượt xa khả năng chịu đựng của người phàm ấy vốn nên do Toại Cổ Kim gánh chịu.
Vậy mà Diệp Quân không những nhận thay cô ta mà còn gắng gượng chèn ép thú tính của mình.
Toại Cổ Kim biết giờ phút này hắn có thể nhịn chỉ để ấy ấy thôi đã là cả một nỗ lực.
Vẻ nhăn nhó của hắn khiến cô ta im lặng rũ mắt.
Diệp Quân bây giờ đang cực kỳ khó chịu, một cảm giác chưa từng có.
Bốn thứ huyết mạch lồng lộn lên khiến hắn phải chịu đựng cơn đau như thiêu đốt, ý chí như sắt thép cũng sắp chịu không nổi, lại còn đối mặt với tấm thân ngọc ngà này khiến thú tính của hắn dần chiếm thế thượng phong.
Hắn chỉ muốn phát tiết!
Bằng không thì chẳng khác gì tra tấn.
Nhưng trong ý thức của hắn vẫn giữ lại một tia lý trí.
Hắn nhẹ nhàng cạ trán mình vào trán Toại Cổ Kim, khoảng cách gần đến mức có thể ngửi được hơi thở của đối phương.
Hắn đè lửa dục trong lòng lại, chỉ có thể chạm vào cô ta từng chút một. Môi họ chạm nhau nhiều lần nhưng đều nhanh chóng tách ra.
Bầu không khí dần trở nên mập mờ.
Cửa đã mở mà không thể vào, đúng là chỉ có đàn ông chân chính mới sở hữu nghị lực này!
Diệp Quân thà rằng phải đánh nhau với mười chủ nhân bút đại đạo!
Sắc mặt Toại Cổ Kim ửng đỏ, nhịp thở nhanh hơn.
Hai bên đều như bị hành hạ.
Toại Cổ Kim chỉ cảm thấy kỳ lạ vô cùng, đồng thời cũng sung sướng hơn bao giờ hết, ấy vậy mà lại không hoàn toàn sảng khoái, ngược lại bứt rứt như có kiến bò dưới da.
Cả hai đều biết phải làm sao để được thoải mái nhất, nhưng đồng thời đều giữ lại được lý trí.
Thấy Toại Cổ Kim không phản kháng, Diệp Quân cũng dần to gan hơn.
Tiếp tục thôi!
Cứ như thế, lại qua một hồi lâu sau, ba loại huyết mạch trong người hắn cuối cùng cũng trấn áp được loại thứ tư.
Hắn bất ngờ ấn một nụ hôn lên môi Toại Cổ Kim.
Cô ta mở to mắt, vừa định vùng ra thì nghe giọng hắn vang lên trong đầu: “Ta đã trấn áp huyết mạch kia, nay truyền nó về lại cho cô, cô cứ từ từ mà hấp thu...”
Một luồng sức mạnh hùng hậu chảy vào cơ thể khiến khí tức của Toại Cổ Kim tăng lên.
Huyết mạch kia vừa biến mất, Diệp Quân ngay lập tức thõng người xuống như trút được gánh nặng.
Nhưng động tác này khiến cả hai cứng đờ.
Một hồi sau.
Toại Cổ Kim trừng hắn: “Vào rồi hả?"
Diệp Quân: “Có một chút thôi...”
Cô ta thở phào: “Vậy xem như chưa có gì”.
Diệp Quân: “...”
Lại qua một hồi nữa, hai người lục tục mặc đồ vào.
Diệp Quân ngồi phịch xuống một bên, tuy đã khôi phục rất khá nhưng vẻ mặt vẫn mỏi mệt vô cùng.
Toại Cổ Kim đối diện thì bưng gương mặt lạnh như tiền.
Không ai lên tiếng.
Cuối cùng Toại Cổ Kim nói: “Hôm nay không có gì xảy ra cả”.
Diệp Quân im lặng.
Toại Cổ Kim liếc hắn: “Nghe không?"
Diệp Quân vẫn im.
Thấy Toại Cổ Kim phát cáu, hắn mới nói: “Chúng ta đi thôi”.
Rồi đứng dậy ra ngoài.
Toại Cổ Kim nhìn theo một hồi rồi cũng đi theo.
Bước khỏi điện đồng rồi, Diệp Quân hít một hơi thật sâu, cảm giác như vừa tỉnh mộng.
Rồi hỏi: “Toại cô nương, huyết mạch đó là gì vậy?"
Câu hỏi của hắn khiến Toại Cổ Kim trở nên mất tự nhiên, chỉ ngoảnh mặt đi không nói.
Diệp Quân lại tò mò khi thấy huyết mạch kia có thể giằng co rất lâu với ba loại Phong Ma, Phàm Nhân và Viêm Hoàng, đã vậy nó chỉ là một giọt máu mà thôi. Nếu nhiều hơn thì phải đến mức nào nữa?
Hắn nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim đến khi nghe cô ta nói: “Không biết”.
Diệp Quân biết vì sao cô ta tỏ ra xa cách, bèn kéo tay áo người ta: “Ta hiểu ý cô nương, vừa rồi không có gì xảy ra thì không có gì xảy ra cả. Ta chỉ hy vọng chúng ta có thể ở bên nhau như bạn bè lúc trước mà thôi”.
Tiểu Hồn: “...”
Toại Cổ Kim nhìn hắn bằng cặp mắt tĩnh lặng như đáy hồ.
Diệp Quân vội chữa cháy: “Cô muốn thế nào thì là thế ấy, ta tuyệt đối không cãi”.