Sinh linh ở cả tinh vực Sáng Sinh đều ngơ ngác.
Chuyện gì thế này?
Lúc này hàng vạn sinh linh đều ngơ ngác, lô ra vẻ hoảng sợ.
Trước điện đồng cổ.
Sau khi cái chân kia bước ra, cái chân thứ hai cũng chậm rãi bước đi theo, là một người đàn ông mặc áo gấm màu xám, thắt lưng màu đen, mày đẹp mắt phượng, rất tuấn tú.
Trong tay ông ta cầm một cây thương dài màu cổ đồng.
Sau khi người đàn ông bước ra, hình như ông ta vừa mới tỉnh, trong mắt hiện lên vẻ mơ màng, một hồi lâu sau như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ: “Mất rồi, đều mất hết rồi”.
Ông ta chậm rãi bước đến bậc thềm trước mặt, cứ thế im lặng không nói.
Trong vực sâu.
Diệp Quân đau đớn lắc đầu, đòn tấn công vừa rồi suýt nữa đã khiến hắn ngất xỉu.
Một lúc sau, hắn cảm thấy cơn buồn ngủ đã giảm bớt, như nghĩ tới điều gì đó, hắn vội vàng quay lại nhìn thấy Toại Cổ Kim đang nằm cách đó không xa, hắn giật mình rồi nhanh chóng đứng dậy chạy đến. Toại Cổ Kim đã bất tỉnh, không chỉ thế, trên người cô ta còn bị nứt nẻ, máu không ngừng rỉ ra, quần áo cũng ướt đẫm máu.
Diệp Quân nhanh chóng đỡ cô ta dậy, đặt tay phải lên bụng Toại Cổ Kim, từng luồng huyền khí tràn vào cơ thể cô ta.
Tu vi của hắn không biến mất.
Vì hắn không tu luyện cảnh giới.
Sau khi huyền khí của hắn tràn vào cơ thể cô ta, thân xác Toại Cổ Kim bắt đầu hồi phục nhưng vẫn chưa tỉnh.
Diệp Quân nhíu mày: “Tháp gia, chuyện gì thế?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Cô nương này yếu quá, mặc dù ta đã chặn lại phần lớn sức mạnh co cô ta nhưng cô ta vẫn không chịu nổi phần sức mạnh còn lại, thần hồn của cô ta đã bị tổn thương nặng nề”.
Diệp Quân sầm mặt, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, tâm niệm hắn thay đổi, kiếm Thanh Huyên bay vào trong người cô ta.
Sau khi được kiếm Thanh Huyên giúp đỡ, linh hồn của Toại Cổ Kim dần hồi phục như thường, không lâu sau cô ta mở mắt ra.
Diệp Quân cười nói: “Tỉnh rồi à?”
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu, cô ta định đứng dậy nhưng lại thấy chẳng có chút tu vi nào, cô ta nhíu mày.
Diệp Quân nói: “Sao thế?”
Toại Cổ Kim nhíu mày: “Tu vi của ta không còn nữa”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó hắn cảm nhận được xung quanh có gì đó, sau một lát sắc mặt hắn tối sầm lại: “Xung quanh có một loại sức mạnh Pháp Tắc Đại Đạo bí ẩn”.
Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân: “Tu vi của ngươi vẫn còn à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Ánh mắt Toại Cổ Kim đầy vẻ khó hiểu.
Diệp Quân nói: “Có thể là do ta không tu cảnh giới”.
Toại Cổ Kim gật đầu: “Có lẽ thế”.
Diệp Quân nhìn vực thẳm xung quanh: “Chúng ta rời khỏi đây trước”.
Nói rồi hắn ôm Toại Cổ Kim lên, Toại Cổ Kim hơi mất tự nhiên nhưng cũng không nói gì.
Diệp Quân ôm Toại Cổ Kim rời khỏi đáy vực thẳm ra đến bên ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn về phía điện đồng ở phía xa, nhưng không thể nhìn thấy gì vì ở đây thần thức của hắn đã bị phong tỏa.
Diệp Quân thu lại tầm nhìn: “Cô thay đồ trước đi”.
Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Đi đâu để thay chứ?”
Diệp Quân nói: “Trong Tiểu Tháp”.
Toại Cổ Kim lắc đầu.
Diệp Quân cười khổ: “Cô yên tâm, Tháp gia sẽ không nhìn lén đâu”.
Toại Cổ Kim vẫn lắc đầu.
Tiểu Tháp lập tức nói: “Đại tỷ, ta lại chẳng phải người, ta chỉ là một cái tháp, đối với ta, phụ nữ chẳng không khác gì con khỉ cả. Mẹ nó chứ, cô ta không sợ ta nhìn lén, mà là sợ tên nhóc ngươi nhìn lén mới phải”.
Diệp Quân: “…”
Toại Cổ Kim quay đầu lại nhìn phía xa, cách đó không xa không có một cái hồ: “Ta đến bên kia”.
Diệp Quân gật đầu: “Được rồi”.
Nói rồi hắn ôm Toại Cổ Kim đi về phía cái hồ ở phía xa, hồ không lớn như một khối ngọc bích.
Diệp Quân đặt cô ta xuống.
Toại Cổ Kim lấy chiếc nhẫn trên tay mình rồi đưa cho hắn, Diệp Quân hiểu ý cô ta, nhận lấy chiếc nhẫn, tâm niệm thay đổi, một chiếc váy màu xanh lá cây mới toanh xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa chiếc váy màu xanh cho Toại Cổ Kim, sau đó quay người rời đi.
Toại Cổ Kim bỗng nói: “Khoan đã”.
Diệp Quân dừng bước, xoay người nhìn cô ta, Toại Cổ Kim nói: “Phong ấn Tiểu Tháp của ngươi”.
Tiểu Tháp bỗng hét lên: “Cái quái gì vậy, cô sỉ nhục một tòa tháp như vậy cũng được sao? Ta là một cái tháp, ta chỉ là một cái tháp, ta không phải người, ta không phải người! Cô đề phòng ta làm gì? Người cô phải đề phòng là tên nhóc này đấy”.
Diệp Quân phong ấn Tháp gia, sau đó nói: “Cô tắm trước đi”.
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Thấy Diệp Quân đi đến cái dốc nghiêng ở đằng xa, lúc này cô ta mới chậm rãi cởi bộ váy đẫm máu, sau đó chậm rãi bước vào trong hồ nước mát lạnh, vì không có tu vi nên cơ thể cô không có khả năng chịu lạnh, vừa mới bước vào hồ, cả người cô ta run lên.
Cô ta từ từ nhắm mắt lại, cứ thể nằm trong hồ nước, máu trên người cô ta dần biến mất khi ngâm mình trong nước hồ.
Ở một bên khác, Diệp Quân ngồi dưới dốc nghiêng, hắn nhìn về phía điện đồng vàng, nhíu mày.
Với thực lực hiện tại của hắn, cường giả cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ chắc chắn không phải là đối thủ của hắn, đòn tấn công vừa rồi suýt chút nữa đã khiến thân xác hắn tổn thương, cũng may là có Tháp gia bảo vệ, nếu không hắn thật sự sẽ phải chết một cách đau đớn.
Ánh mắt Diệp Quân đầy vẻ khó hiểu, rốt cuộc người ra tay là ai chứ?
Đúng lúc này, người đàn ông ngồi trước điện cổ đồng bỗng đứng dậy, ông ta bước xuống bậc thang, tuy nhiên ngay lúc ông ta bước xuống bậc đá…
Ầm!
Trời đất lập tức rung chuyển, cả bí cảnh tiên phủ sụp đổ, núi non sụp đổ, một luồng khí tức đáng sợ lan ra từ trời đất.
Diệp Quân hoảng sợ, không chút do dự xoay người lao tới trước mặt Toại Cổ Kim, lúc này Toại Cổ Kim cũng đột ngột đứng dậy từ trong hồ.
Hai người đứng đối nhau.
Lúc này không khí như đông cứng lại.
Cả người Diệp Quân như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, lúc này cơ thể xinh đẹp của Toại Cổ Kim phô bày toàn bộ ra trước mặt hắn.
Không mặc gì cả.
Cho dù đạo tâm của hắn có kiên định cũng không thể kiềm chế được sự kích thích thị giác này, ánh mắt bất giác dời đến nơi nào đó.