Thành Thiên Đô, biên giới phía nam.
Toại Cổ Kim dẫn một cô gái đến vùng đất hoang vu, cô gái đó chính là Mục Khoản.
Toại Cổ Kim khẽ nói: "Nơi đây bao la, thừa cho các ngươi cư trú, nhưng nơi này thuộc về Cựu Thổ. Vì thế sau khi bọn họ ra ngoài cần phải vào khuôn nề nếp, không thể nổi loạn rồi cái được thì ít mà mất thì nhiều".
Mục Khoản gật đầu: "Được".
Toại Cổ Kim xòe tay ra, một quyển sách dày chậm rãi bay đến trước mặt Mục Khoản: "Bên trong Tiểu Tháp, vũ trụ Quan Huyên đã có mấy trăm vạn năm lịch sử, cô đã thống trị rất tốt. Bây giờ ta sẽ nói cho cô một vấn đề quan trọng mà cô đã lơ là".
Nói rồi, cô ta nhìn Mục Khoản: "Hắn biết các ngươi cần gì, nhưng các ngươi có biết hiện tại hắn cần gì không?", Mục Khoản nghe thế thì thất thần.
Toại Cổ Kim lại nói tiếp: "Là sức mạnh tín ngưỡng thuần túy, làm sao có thể thu được sức mạnh tín ngưỡng thuần túy nhất? Đơn giản chính là ban phát ân huệ cho nhân dân. Phải câu thông với dân chúng ở tầng thấp nhất, ai xem trọng họ, ai khinh thường họ, họ đều tự hiểu hết. Bên trong quyển sách này có mười món bảo bối có thể giúp dân, làm thế nào cũng đều được viết tỉ mỉ ở trong đó, cô cứ dựa theo trong đó mà làm là được".
Nói đến đây, cô ta đột nhiên dừng bước lại: "Còn nữa, nhớ phải tuyên truyền, tẩy não các gia tộc lớn và tông môn... Nói vậy hơi khó nghe, đổi thành 'làm công tác tư tưởng' cho bọn họ đi, để họ biết được viện trưởng chính là thần, là trời của họ, chỉ có đi theo viện trưởng mới có được một tương lai tươi sáng.
Mục Khoản: "..."
Toại Cổ Kim tiếp tục nói: "Còn một vấn đề rất lớn nữa, đó là với vũ trụ Quan Huyên hiện tại, chỉ có viện trưởng của các cô nghĩ đến việc thành lập một trật tự mới, còn những người ở phía dưới thì sao? Các cô đã cân nhắc vấn đề này chưa?"
Tất nhiên Mục Khoản chưa từng nghĩ đến vấn đề này, có vẻ tầm nhìn của cô hơi hạn hẹp.
Toại Cổ Kim chậm rãi nói: "Viện trưởng của các cô có mục tiêu, thế nhưng người của vũ trụ Quan Huyên không có. Việc chúng ta cần làm là biến mục tiêu của viện trưởng thành mục tiêu của tất cả mọi người ở vũ trụ Quan Huyên. Như lúc còn ở Thập Hoang, hắn dẫn theo Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang lật đổ sự thống trị và phong tỏa của nền văn minh Toại Minh chúng ta, nhờ vậy nên thánh linh của toàn bộ Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang đã thu hoạch được một khoản lớn".
Nói rồi, cô ta nhìn Mục Khoản chất vấn: "Tại sao không tuyên truyền việc đó? Sao không nói quá chuyện đó lên?", Mục Khoản á khẩu không trả lời được.
Toại Cổ Kim lại nói: "Tất nhiên bây giờ cũng chưa quá muộn, cô phải nhớ kỹ việc tuyên truyền, còn phải cường điệu nó lên, nhất định phải khiến cho bọn họ hiểu theo viện trưởng thành lập trật tự sẽ có tiền đồ, có tương lai, có lợi ích. Chỉ khi mọi người ý thức được điều này thì khi đó việc thành lập trật tự sẽ không còn là chuyện cá nhân của viện trưởng, mà là của tất cả mọi người trong vũ trụ Quan Huyên... Chúng sinh ai cũng muốn lập nên trật tự mới... Cô thấy việc này có đáng sợ không?"
Sắc mặt Mục Khoản đã hơi tái đi.
Toại Cổ Kim lại nói: "Có rất nhiều người ở phía dưới có tầm nhìn hạn hẹp về thế giới này, lại thêm việc bị giới hạn việc thăng cấp, nên bọn họ nhiều khi chỉ biết tự chịu đựng sự bất công chứ không biết làm sao để biểu đạt nó ra, cũng như không có năng lực để phản kháng... Nhưng không có nghĩa họ là đồ ngốc, bọn họ cái gì cũng hiểu, họ biết rằng cuộc sống ngày càng khó khăn. Lúc này chúng ta cần phải nghĩ cách dẫn dắt bọn họ, đốt lên nhóm hoa lửa trong lòng bọn họ, để rồi thắp sáng cả vũ trụ".
Nói đoạn, cô ta nghĩ một chút rồi mới tiếp lời: "Ta nghĩ cho cô một câu khẩu hiện, đó là: Lật đổ tất cả thế lực xâm lấn, xây dựng vũ trụ hòa bình".
Mục Khoản: "..."
Toại Cổ Kim nói tiếp: "Trở lại vấn đề khi nãy, phải làm sao mới có được sức mạnh tín ngưỡng thuần túy nhất? Rất đơn giản, lợi ích của viện trưởng chính là lợi ích của bọn họ, mà khi có người xâm hại viện trưởng, thì chẳng khác nào đang xâm hại lợi ích của bọn họ... Nếu tuyên truyền được đến mức đó thì không cần gắn khẩu hiệu nữa, tất cả người của vũ trụ Quan Huyên đều sẽ chủ động liều mạng với kẻ địch của hắn. Nhất định phải làm tới mức khiến họ nghĩ rằng giết viện trưởng chẳng khác nào giết cha mẹ".
Mục Khoản do dự một chốc mới lo lắng nói: "Toại các chủ, sẽ không quá cực đoan chứ?"
Toại Cổ Kim nhìn cô ta một cái: "Từ cổ chí kim, có vị đế vương khai quốc nào chỉ dựa vào lòng nhân ái và tình yêu thương để xây dựng cơ đồ? Cô nên biết chuyện các cô đang làm là thay đổi vũ trụ, chứ không phải một đất nước nào đó. Ta còn có cách cực đoan hơn, nhưng sợ các cô không tiếp thu được nên ta không nói".
Mục Khoản: "..."
Toại Cổ Kim đột nhiên nói: "Mượn sức mạnh chúng sinh, dẹp yên vũ trụ".
Lúc cô ta nói câu này, trong mắt như ánh lên tia sáng.
Mục Khoản nhìn về phía Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim nói: "Nếu như hắn không làm những việc đó thì đã có thể chiến đấu một mình. Ví như lần này hắn đại chiến với Cựu Thổ, những thế lực hắn thống trị có giúp đỡ được tí tẹo nào không? Căn bản là không hề, tại sao? Bởi vì những thế lực hắn thống trị cho đến bây giờ đều không thật sự trung thành với hắn, thậm chí hắn đang làm gì bọn họ cũng không biết!"
Nói xong, cô ta nhìn Mục Khoản, gió chợt thổi lên: "Từng thích thầm người nào chưa?"
Mục Khoản ngạc nhiên.
Toại Cổ Kim nói: "Có nhiều người khi thích thầm ai đó lại không dám nói, cũng không dám làm, cứ một mình ôm tình cảm vào lòng... thì có ích gì? Trông như đứa ngu!"
Sắc mặt Mục Khoản có hơi không dễ nhìn.
Toại Cổ Kim nói: "Nếu như cô còn không thay đổi thì cô sẽ phát hiện ra, cho dù hắn có thu nhập được bao nhiêu nền văn minh và thế lực cũng đều vô ích. Bởi vì những nền văn minh và thế lực đó chắc chắn không thể chạy theo kịp bước chân của hắn, chỉ có khi trật tự của hắn là trật tự mà tất cả chúng sinh muốn thành lập, muốn hòa cùng lợi ích với hắn... Thì khi ấy lúc hắn đánh nhau, hắn sẽ thu nhận được sức mạnh tín ngưỡng vô cùng thuần túy... Đừng nói kẻ địch động vào viện trưởng, cha đẻ động vào họ cũng có thể chôn luôn cha đẻ".
Mục Khoản: "..."
Toại Cổ Kim lại nói: "Lòng người khó đoán, mà muốn khống chế được lòng người thì cách tốt nhất là tác động bằng lợi ích".
Mục Khoản do dự một lúc rồi nói: "Những chuyện này viện trưởng có biết không?"
Toại Cổ Kim nghiêng đầu nhìn Mục Khoản, không nói lời nào.