Quan võ đứng đầu.
Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên đó, phải nói là thực lực của người đàn ông trước mặt khiến hắn rất ngạc nhiên, vì người đàn ông này mạnh hơn các vị Bất Hủ Đế Chủ, mạnh hơn rất nhiều.
Không nghĩ nhiều Diệp Quân biến thành một tia kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.
Vèo!
Một tia kiếm quang xoẹt qua.
Ở đằng xa, người đàn ông trung niên bỗng giơ tay phải ra, lòng bàn tay hướng ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng ấn xuống, sức mạnh đáng sợ trào ra từ lòng bàn tay, cưỡng ép chống lại nhát kiếm của Diệp Quân cách đó vài trượng.
Tay phải Diệp Quân cầm kiếm xoay một vòng.
Hai luồng kiếm ý cùng xuất hiện, thế kiếm cực mạnh thoáng chốc đánh tan sức mạnh của người đàn ông trung niên, kiếm đâm thẳng vào người trung niên, lúc này người đàn ông trung niên bỗng trở nên hư ảo.
Nhát kiếm đâm vào không khí.
Diệp Quân xoay người chém ngang, kiếm quang như vũ bão.
Khoảnh khắc hắn quay người lại, một luồng quyền mang giáng xuống, mạnh mẽ như sấm sét, bóp méo thời không ở đó, dưới uy lực của quyền quang đáng sợ này, kiếm quang của Diệp Quân thoáng chốc bị nghiền nát, uy lực sức mạnh khiến hắn lùi về sau, lúc này người đàn ông trung niên bỗng biến mất khỏi đó, chỉ trong chốc lát, trên cả tế đàn Thần Võ bị vô số quyền quang nhấn chìm.
Lúc này tế đàn Thần Võ rung chuyển dữ dội.
Vù!
Đúng lúc này, một tiếng kiếm kêu chợt vang lên trên tế đàn Thần Võ, sau đó vô số quyền mang bị xé toạc thành một lỗ hổng, kiếm quang như biển bao trùm toàn bộ tế đàn Thần Võ.
Chiến đấu kịch liệt!
Trên tế đàn Võ Thần, kiếm quang và quyền mang đan vào nhau.
Lúc này Diệp Quân cũng đã dùng hết sức, khí tức kiếm đạo toát ra từ trên người hắn không thua kém gì khí tức võ đạo của người đàn ông trung niên.
Hai bên đều không ai thua ai.
Bên ngoài, Toại Cổ Kim vẫn luôn quan sát chiến trường ở tế đàn Thần Võ, tất cả chi tiết đều không lọt khỏi mắt cô ta.
Ầm!
Đúng lúc này, một luồng khí tức võ đạo đáng sợ bỗng bộc phát từ tế đàn Thần Võ, sau đó toàn bộ kiếm quang lập tức bị dập tắt.
Chỉ thấy người đàn ông trung niên chậm rãi bay lên, lúc này khí tức tỏa ra quanh người hắn đã không còn là khí tức võ đạo nữa mà là từng luồng khí tức đạo pháp đáng sợ, khí tức kiếm đạo của Diệp Quân hoàn toàn đã bị áp chế trước khí tức đạo pháp này.
Diệp Quân nhíu mày, lúc này hắn cảm nhận được sức mạnh áp bức cực kỳ khủng khiếp, như có một tảng đá cực lớn đè lên tim.
Người đàn ông trung niên bỗng xòe bàn tay ra, sau đó đè mạnh xuống, cả tế đàn Thần Võ bắt đầu rung chuyển cực mạnh, từng luồng khí tức đạo pháp đáng sợ nghiền ép về phía Diệp Quân, lúc này tinh vực ngoài tế đàn Thần Võ đều bắt đầu trở nên hư ảo.
Lúc này tế đàn Thần Võ đã không thể khóa chặt hoàn toàn sức mạnh của người đàn ông trung niên.
Diệp Quân hít sâu một hơi, huyết mạch phong ma trong người bỗng dâng trào.
Thoáng chốc hắn biến thành tia kiếm quang màu đỏ rồi bay lên trời, đâm mạnh vào người đàn ông trung niên.
Ầm!
Trong tinh không, một tiếng nổ chói tai bỗng vang lên, sau đó trên tế đàn Thần Võ, những luồng khí tức sức mạnh đáng sợ không ngừng lan ra xung quanh, cũng may tế đàn Thần Võ có kết giới bí ẩn phong ấn, bao trùm làn sóng xung kích của tất cả sức mạnh trên tế đàn Thần Võ, nếu không tinh vực này đều bị phá hủy.
Một lúc lâu sau, trên tế đàn Thần Võ mới trở lại bình thường.
Diệp Quân và người đàn ông trung niên đối mặt với nhau, một vệt máu chảy ra từ khóe miệng Diệp Quân.
Ở đằng xa, trên người của người đàn ông trung niên đó có mười mấy vết kiếm khá sâu.
Người đàn ông trung niên nhìn hắn, không nói gì thêm, xoay người biến mất khỏi đó.
Lúc này Toại Cổ Kim xuất hiện trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân lau vết máu trên khóe miệng: “Sức mạnh vừa rồi của ông ta là gì thế?”
Toại Cổ Kim nói: “Sức mạnh vạn đạo vạn pháp, nhưng ông ta chỉ mượn thôi, chứ không phải mệnh lệnh, thế nên uy lực không bằng Thương Hồng Y”.
Diệp Quân nói: “Rất mạnh”.
Toại Cổ Kim nói: “Nếu ngươi sử dụng sức mạnh tín ngưỡng và sức mạnh huyết mạch, cộng thêm thanh kiếm này của ngươi nữa, ngươi và ông ta ít nhất có thể ngang nhau”.
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim: “Cô muốn tăng thực lực giúp ta à?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”
Toại Cổ Kim hỏi ngược lại: “Tại sao ngươi không dùng sức mạnh tín ngưỡng?”
Thật ra điều mà ta thực sự tò mò là sức mạnh tín ngưỡng của Diệp Quân, từ đầu đến giờ, Diệp Quân chưa từng sử dụng sức mạnh tín ngưỡng nữa, mà cô ta biết rất rõ kể từ lần trước Diệp Quân sử dụng sức mạnh tín ngưỡng để đánh lại Đạo Chiếu đến nay, sức mạnh tín ngưỡng của Diệp Quân chắc chắn đã có sự thay đổi rất lớn.
Dù sao những người tin tưởng hắn đó đều tu luyện trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta cũng không giấu gì cô, hai nguyên nhân, một là ta không muốn mình ỷ lại quá nhiều vào sức mạnh tín ngưỡng, hai là cũng phải để lại chiêu cuối chứ, đúng không?”
Toại Cổ Kim khá ngạc nhiên trước lời nói thật của Diệp Quân, cô ta nhìn Diệp Quân rồi nói: “Thực lực hiện tại của ngươi đã rất rất mạnh, trong toàn bộ vũ trụ người có được sức mạnh ở tuổi của ngươi đúng là rất hiếm có, nhưng vậy vẫn chưa đủ, vì những việc ngươi làm cực kỳ khó khăn, kẻ thù mà ngươi phải đối mặt rất mạnh, mà ngươi thì lại chưa tu luyện được cảnh giới của mình. Thế nên, nếu muốn tăng thực lực của mình, ngươi chỉ có thể chiến đấu, chiến đấu thật mạnh mẽ, qua đó luyện được kiếm ý và ý thức chiến đấu của ngươi đến cực hạn, vì vừa rồi ta xem ngươi đánh nhau, bây giờ ngươi chưa đạt đến giới hạn của mình”.
Diệp Quân nói: “Bây giờ ta nên làm sao?”
Toại Cổ Kim nhìn tế đàn Thần Võ dưới chân: “Tu luyện ở trong này”.
Diệp Quân nói thẳng: “Ta không có tiền”.
Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Cho nợ trước”.
Diệp Quân vội nói: “Sau này cha ta trả được không?”
Toại Cổ Kim nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân mỉm cười: “Ta nghèo thật mà”.