Sâu trong rừng tre có một ngôi nhà tre được xây tựa vào núi, trước nhà tre là một dòng sông nhỏ uốn lượn quanh rừng tre cho đến tận cuối tầm mắt.
Nước sông trong vắt có thể nhìn thấy đáy.
Diệp Quân ngồi khoanh chân trên một tảng đá bên bờ sông, hai tay hắn đặt trên hai đầu gối, nhắm mắt lại, quanh người hắn tỏa ra từng luồng khí tức êm dịu.
Trật tự!
Vẻ mặt Diệp Quân khá phấn khích.
Sức mạnh tín ngưỡng.
Sức mạnh tín ngưỡng hiện giờ của hắn đang tăng lên mỗi ngày, vì những sinh linh trong Tiểu Tháp đang ngày càng trở nên mạnh hơn.
Phải nói là Tiểu Tháp cộng với Đạo Trật Tự của hắn quả thật là tổ hợp vô địch, dĩ nhiên là phải trả tiền.
Tiền!
Diệp Quân hơi cong môi.
Sau khi cha giết những cường giả đó, ông ấy đã thu thập nhẫn của những cường giả đó lại, từ những chiếc nhẫn này, ông ấy đã thu có được tổng cộng ba trăm bảy mươi hai mạch đế nguyên cực phẩm, trong đó tiên nguyên tinh có hơn ba mươi vạn viên, bao gồm hơn ba trăm thần khí của đế binh, sáu cơ giáp cấp tiên cực phẩm và vô số hiện vật khác.
Điều đáng tiếc duy nhất là tất cả áo giáp của cường giả đó đều bị một nhát kiếm của cha quét sạch, nếu không nếu dùng những bộ áo giáp đó để mặc cho các thần tướng đồng đen trong Tiểu Tháp của hắn, sức chiến đấu của họ chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Tất nhiên hắn đã rất hài lòng với hiện tại rồi.
Có ba trăm bảy mươi hai mạch đế nguyên cực phẩm, hắn không cần phải lo về linh lực trong Tiểu Tháp trong thời gian ngắn, điều này có thể nói là đã giải quyết được một vấn đề lớn cho hắn.
Ngay lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Diệp Quân quay người lại nhìn, người đến là Toại Cổ Kim.
Diệp Quân chậm rãi đứng dậy, sau đó nói: “Toại cô nương, vẫn suôn sẻ chứ?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Hiện giờ vẫn xem như thuận lợi”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì tốt”.
Toại Cổ Kim nói: “Thực lực hiện tại của Diệp công tử chắc là miễn cưỡng đạt đến cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ rồi nhỉ”.
Diệp Quân lắc đầu: “Ta cũng không biết”.
Trước đó bị đánh hội đồng, thế nên giờ hắn cũng không chắc rốt cuộc giờ sức chiến đấu của hắn thế nào.
Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Với nền tảng hiện giờ của Diệp công tử, tăng cảnh giới chắc là không khó”.
Diệp Quân lại lắc đầu: “Ta không tu luyện cảnh giới”.
Toại Cổ Kim cau mày: “Không tu luyện cảnh giới?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Không phải ngươi không tu luyện cảnh giới, mà là ngươi không muốn đi theo con đường của người khác, muốn mở ra một con đường hoàn toàn mới”.
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.
Toại Cổ Kim im lặng.
Diệp Quân nói: “Toại cô nương, trước kia ta lấy được vài Kim Đồng Vệ và Thanh Đồng Vệ của các cô, chúng có thể tiếp tục thăng cấp không?”
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: “Có thể, nhưng với ngươi hiện giờ, chúng không có tác dụng lắm, chẳng phải sao?”
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng không phải để chúng đánh nhau giúp ta, ta muốn để chúng quản lý vũ trụ Quan Huyên giúp ta”.
Nhiều lúc người máy rất đáng tin, vì chúng sẽ không tham ô.
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: “Những con rối này đều được nền văn minh Toại Minh bọn ta luyện chế để thực hiện nhiệm vụ. Chúng không có lòng tham hay cảm xúc, phù hợp để thực hiện các nhiệm vụ khác nhau trong nhiều vũ trụ”.
Nói đến đây cô ta bỗng nói: “Diệp công tử, ta có thể vào Tiểu Tháp của ngươi xem thử không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên”.
Nói rồi hắn dẫn Toại Cổ Kim vào trong Tiểu Tháp.
Trong Tiểu Tháp, Toại Cổ Kim nhìn xung quanh, cau chặt mày, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Một lúc sau, Toại Cổ Kim nói: “Đây là do cha ngươi tạo ra à?”
Diệp Quân nói: “Là cô cô của ta”.
Toại Cổ Kim nói: “Lợi hại thật”.
Diệp Quân cười nói: “Toại cô nương, cô nói xem tiếp theo hội Thương Hồng Y sẽ đối phó với chúng ta thế nào?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Diệp công tử, điều ngươi nên lo lắng hiện giờ là thực lực của ngươi, thực lực hiện giờ của ngươi quả thực rất mạnh, nhưng cũng không phải là mạnh nhất. Trong các vũ trụ được quan sát hiện nay, chỉ có thể được xem là cấp thứ hai, vẫn còn lâu mới được xem là cấp thứ nhất, có thể nói chỉ cần ba cường giả Bất Hủ Đế Chủ là có thể hạ gục được ngươi, ngay cả vài thế lực của tiên phủ cũng có thể đối phó được với ngươi chứ đừng nói là Thương Hồng Y”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Toại Cổ Kim nói tiếp: “Bất kỳ chiến lược nào cũng cần sức mạnh hỗ trợ, nếu không bất kỳ chiến lược nào cũng sẽ chỉ là mây bay khi đối mặt với sức mạnh thực sự”.
Nói đến đây, ánh mắt cô ta lóe lên vẻ phức tạp.
Lần này cô ta thất bại là vì đánh giá thực lực của Diệp Quân quá thấp.
Chuyện này cũng nhắc nhở cô ta không nên quá ỷ lại vào mưu trí, vì đối với vài cường giả thì mưu trí có cao đến đâu cũng vô dụng.
Thực lực mới là quan trọng.
Diệp Quân nói: “Ý của Toại cô nương là ta tạm thời cách xa Cựu Thổ trước à?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân không nói gì.
Toại Cổ Kim nói: “Bây giờ ngươi ở lại Cựu Thổ sẽ rất bất lợi, vì hiện giờ ba nền văn minh lớn ở Cựu Thổ vẫn xem ngươi là kẻ thù, ngươi cũng không thể nào khiến chúng khuất phục ngươi, vì Quan Huyên Pháp của ngươi khác hoàn toàn với trật tự của bọn ta. Thứ cho ta nói thẳng, ngươi có thể khiến Thập Hoang khuất phục là vì thực lực của ngươi mạnh hơn họ rất nhiều, họ phải chịu thua thôi, nhưng bây giờ thực lực của ngươi vẫn chưa vượt qua Cựu Thổ”.
Diệp Quân im lặng hồi lâu bỗng bật cười: “Toại cô nương, với thực lực hiện giờ của nền văn minh Toại Minh có thể tạo ra được thứ như Tiểu Tháp không?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không thể”.
Trước đây cô ta không chắc chắn vì chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng bây giờ sau khi tận mắt nhìn thấy, cô ta biết với thực lực của nền văn minh Toại Minh, tuyệt đối không thể tạo ra một sự tồn tại nghịch thiên như vậy.
Mười năm trong tháp mà thế giới bên ngoài chỉ mới trải qua một ngày, hơn nữa cũng không có tác dụng phụ nào, chuyện này rất hoang đường. Có thể nói, Tiểu Tháp này đã là một vũ trụ riêng biệt, nếu coi đó là một nền văn minh thì nó có chiều không gian cao hơn tất cả các nền văn minh vũ trụ đã biết.
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim: “Nếu ta đồng ý để Toại cô nương ở lại trong Tiểu Tháp để nghiên cứu thì sao?”
Toại Cổ Kim híp mắt lại.
Diệp Quân nói: “Cho đến nay, vẫn chưa có ai có thể thật sự hiểu được bí ẩn về thời không trong Tiểu Tháp này, nhưng ta tin nếu Toại cô nương đến, chắc chắn sẽ có thể hiểu được”.
Những lời này là lời nói thật lòng của hắn, người phụ nữ này thông minh đến mức đáng sợ, nếu ngay cả cô ta cũng không thể hiểu được bí ẩn về thời không ở đây thì hắn thật sự sẽ bỏ cuộc.
Toại Cổ Kim im lặng hồi lâu rồi nói: “Thật ra Diệp công tử ở lại bên này có rất nhiều lợi, không có bất lợi”.
Tiểu Tháp: “…”