Người đàn ông cười to: “Có chí khí, nhưng có lẽ con vẫn còn điều kiện gì đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Cha, Tháp gia đi theo nhà chúng ta ba đời, con hy vọng có thể cải tiến cho nó, để nó có thể diện hơn…”
“Ôi trời!”
Tiểu Tháp nhất thời rất cảm động: “Tiểu tử… Có lời này của ngươi, lần sau muốn đốt cháy linh hồn, Tháp gia sẽ làm trước”.
Diệp Quân: “…”
Người đàn ông cười to: “Quyết định vậy đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Quyết định vậy đi”.
Người đàn ông áo trắng cười khẽ, sau đó mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp bay vào tay ông ấy, ông ấy quan sát Tiểu Tháp trong tay, sau đó chạm nhẹ ngón tay trái lên nó, Tiểu Tháp nhất thời rung động kịch liệt, toàn bộ tháp bắt đầu lột xác từng chút một, quanh thân tháp xuất hiện một vài hoa văn mảnh.
Thấy cảnh này, Diệp Quân bật cười.
Cuối cùng Tháp gia cũng có thể nở mày nở mặt rồi.
Một lát sau, Tiểu Tháp trong tay người đàn ông bay đến trước mặt Diệp Quân: “Bắt đầu từ bây giờ, tháp này có thể che giấu tất cả khí thế và thần vật của con, người ngoài cũng không thể nhìn thấu được con”.
Diệp Quân chớp mắt: “Thật sao?”
Người đàn ông mỉm cười nói: “Ít nhất có thể đánh giá là vũ trụ trước mắt không ai làm được”.
Diệp Quân vội hỏi: “Ngoài phạm vi có thể đánh giá thì sao?”
Người đàn ông áo trắng cười khẽ: “Đối với con hiện tại, cái đó còn quá xe”.
Diệp Quân im lặng suy xét những lời này.
Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn thoáng qua Thương Hồng Y và Toại Cổ Kim, cất giọng sâu xa: “Có một vài chuyện thật sự chỉ có thể để con tự mình giải quyết”.
Nói xong, ông ấy vỗ vai Diệp Quân còn đang trầm tư, lại nói: “Trước đây con nói không nên có ý hại người, nhưng phải có ý phòng người, câu này rất hay, nhưng rất nhiều lúc không cần suy nghĩ quá nhiều, bẫy hay không bẫy gì đó cũng không quan trọng, quan trọng ở chỗ làm việc không thẹn với lòng, dù cuối cùng thất bại cũng không sao, cha chống lưng cho con…”
Dứt lời, ông ấy và người phụ nữ váy trắng đã biến mất.
Diệp Quân lấy lại tinh thần, hắn vội ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, hắn muốn lần tìm khí thế của cha và cô cô, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không thể lần theo được.
Diệp Quân cười khổ.
Thực lực của cha và cô cô đúng là đáng sợ, vốn cho rằng cha cũng không mạnh lắm, không ngờ cha lại thâm tàng bất lộ như thế!
Hắn không suy nghĩ thêm mà thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Thương Hồng Y đang quỳ ở ở cách đó không xa, hắn chậm rãi đi tới trước mặt cô ta, lúc này cô ta cũng đang nhìn hắn với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Diệp Quân nhìn xuống Thương Hồng Y: “Nếu ta tha mạng cho cô, cô có tiếp tục gây chuyện với ta nữa không?”
Thương Hồng Y cả đời bướng bỉnh, sao có thể nhượng bộ được? Cô ta không chút do dự nói: “Có!”
Diệp Quân bỗng đâm một kiếm vào giữa chân mày cô ta.
Oanh!
Kiếm Thanh Huyên điên cuồng cắn nuốt linh hồn.
Thương Hồng Y trợn tròn mắt muốn phản kháng, nhưng hoàn toàn không thể phản kháng được, vì sức mạnh của người phụ nữ váy trắng vẫn chưa rút đi, vì thế cô ta chỉ có thể cảm nhận kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân điên cuồng nuốt chửng linh hồn của cô ta.
Toại Cổ Kim ở cách đó không xa vội nói: “Khi nãy ngươi đã nói với cha ngươi là không giết cô ta, để mạng cho cô ta à?”
Diệp Quân quay đầu nhìn thoáng qua Toại Cổ Kim: “Ta đùa với cha ta thôi!”
Tiểu Tháp: “…”
Toại Cổ Kim ngây người, rõ ràng không ngờ Diệp Quân sẽ nói câu này, cô ta vội nhìn về phía Thương Hồng Y: “Mau nhượng bộ đi”.
Bây giờ nhượng bộ vẫn còn chút cơ hội sống.
Thương Hồng Y nhìn chằm chằm Diệp Quân, không hề có ý nhượng bộ.