Diệp Quân lập tức vui vẻ, người đàn ông áo trắng lại nói: "Đợi lúc nào con có thể đỡ được một chiêu kiếm của cha thì cha dẫn con đi".
Diệp Quân tròn mắt nhìn ông ấy: "Con tìm người đánh thay được không?"
Người đàn ông bình tĩnh trả lời: "Được, nhưng tự gánh lấy hậu quả".
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Người đàn ông áo trắng đi tới cạnh Diệp Quân, ông ấy xoe nhẹ đầu Diệp Quân rồi cười nói: "Thật ra bây giờ con đã rất ưu tú rồi, còn giỏi hơn cha năm đó nữa".
Diệp Quân nở nụ cười.
Rất vui vẻ!
Những năm gần đây hắn cố gắng như vậy ngoại trừ vì lí tưởng của bản thân ra, chẳng phải là vì muốn chứng minh bản thân với các đời ông cha sao? Hắn muốn được bọn họ công nhận!
Người đàn ông áo trắng lại nói: "Cha nói với con những điều này không phải vì con chưa làm đủ tốt, mà bởi vì con đã làm rất tốt, cũng vì đã làm tốt rồi nên cha mới có thể nghiêm khắc với con. Vốn dĩ con đã thể hiện được tất cả khả năng của mình rồi, nhưng cha hi vọng con có thể làm tốt hơn nữa... Thậm chí là hi vọng sau này con vượt qua cả cha, vượt qua cô cô con..."
Diệp Quân đột nhiên kéo lấy cánh tay người đàn ông, hỏi nhỏ: "Cha, thực lực bây giờ của cô cô mạnh thế nào?"
Người đàn ông áo trắng cười ha ha, gõ đầu Diệp Quân một cái: "Con muốn biết thực lực của cha mạnh như thế nào chứ gì?"
Bị nhìn thấu suy nghĩ, mặt của Diệp Quân đỏ lựng, đúng là hắn muốn biết thật, nếu cha biết giới hạn của cô cô váy trắng ở đâu thì có nghĩa là cha cùng cấp bậc với cô cô, nếu như không biết thì nghĩa là vẫn có sự chênh lệch.
Không ngờ lại bị nhìn thấu.
Không hổ là cha của mình, cũng thông minh y như mình.
Người đàn ông áo trắng lắc đầu cười: "Tiểu tử xảo quyệt".
Nói rồi, ông ấy quay đầu nhìn cô gái váy đỏ ở cách đó không xa: "Người này, con muốn giết hay giữ lại?"
Diệp Quân không nói gì.
Cha không thẳng tay giết cô ta là vì không muốn giết mà?
Diệp Quân rất trái lương tâm nói: "Vậy thôi khỏi giết đi! Sau này con sẽ tự đối phó".
Người đàn ông áo trắng gật đầu: "Không hổ là con trai của ta, nghĩ giống cha đấy".
Nói rồi, ông ấy đột nhiên xòe tay, kiếm Thanh Huyên bay trở về trong tay ông ấy.
Cô gái váy đỏ trở lại bình thường, mà lúc này cô ta đột nhiên biến mất tại chỗ, một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên bùng phát, tốc độ cực nhanh.
Nhưng không nhắm vào người đàn ông áo trắng, cũng không nhắm vào Diệp Quân, mà là nhắm vào cô gái váy trắng ở cách đó không xa, bởi vì cô ta ở gần cô gái váy trắng nhất...
Thương Hồng Y cô ta vãn chưa thua!
Chỉ cần có thể bắt được người phụ nữ này làm con tin, cô ta có thể trở mình trong tuyệt cảnh...
...
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Thương Hồng Y ra tay với cô gái váy trắng, sắc mặt Toại Cổ Kim thoáng chốc trở nên tái nhợt.
Xong đời rồi!
Đây là suy nghĩ của cô ta vào lúc này!
Đương nhiên cô ta biết ý đồ của Thương Hồng Y, nhưng vấn đề là người phụ nữ kia có phải người bình thường không?
Rõ ràng là không!
Vừa nhìn đã biết là cao thủ!
Bắt bà ấy?
Còn không bằng đi bắt Diệp Quân ở bên cạnh dễ hơn.
Toại Cổ Kim chậm rãi nhắm mắt lại, cô ta biết lúc này Thương Hồng Y đã bị nỗi nhục nhã và tức giận làm đầu óc lú lẫn rồi.
Đương nhiên cô ta cũng có thể hiểu, cô gái này kiêu căng cả đời, không chịu thua kém người khác, hôm nay bị sỉ nhục như thế, sao cô ta có thể bỏ qua được?
Chỉ trong nháy mắt, Thương Hồng Y đã đi tới trước mặt người phụ nữ váy trắng, nhưng ngay sau đó…