Toại Cổ Kim nhìn Khưu Nghiệt: “Ý của ta là với sức mạnh chúng ta có ở đây thì có thể giết hắn, nhưng không đủ để đối phó người ở phía sau hắn, ông hiểu không?”
Khưu Nghiệt sửng sốt.
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm ông ta: “Khi ông định đánh chết hắn, chẳng lẽ ông cho rằng người ở phía sau hắn sẽ không xuất hiện sao? Nếu người ở phía sau hắn xuất hiện, vậy ông sẽ ứng phó như thế nào? Lại gọi người tới sao?”
Khưu Nghiệt yên lặng không nói, ông ta quả thực không nghĩ nhiều như vậy…
Toại Cổ Kim quay đầu nhìn Phù Việt đã bị áp chế gắt gao ở phía xa xa: “Tất nhiên, nói với ông những điều này cũng không có tác dụng gì. Đến lúc này, nền văn minh Cựu Thổ của ông hẳn là đã thực sự chú trọng đến rồi.”
Khưu Nghiệt đang định nói gì đó thì ở phía xa xa, thời không đột nhiên bị phá vỡ, một luồng kiếm quang cứng rắn chém lui Phù Việt ra xa gần chục nghìn trượng.
Mà khi ông ta dừng lại, áo giáp trên người ông ta đã đầy vết kiếm. Không những thế, Thần Thoi trong tay ông ta cũng có những vết kiếm chằng chịt, vô cùng vỡ nát, gần như bị phá hủy.
Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều đồng loạt nhìn về thanh kiếm trong tay Diệp Quân, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ và tò mò. Thanh kiếm này rốt cuộc là thanh thần kiếm gì?
Diệp Quân đột nhiên biến mất.
Xoạt!
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, một luồng kiếm quang đã chém về phía Toại Cổ Kim. Mà giờ phút này, kiếm quang tỏa ra trên người Diệp Quân đã biến thành màu đỏ tươi.
Sức mạnh huyết mạch dâng trào!
Dưới sự gia tăng của sức mạnh huyết mạch phong ma, uy lực của nhát kiếm này còn mạnh hơn mấy lần bất kì những nhát kiếm nào trước đó.
Mà khi kiếm của hắn còn cách Toại Cổ Kim vài trượng, lại có hai luồng sức mạnh huyết mang từ trong người hắn dâng trào ra ngoài.
Huyết mạch viêm hoàng!
Huyết mạch phàm nhân!
Vào lúc này, ba loại sức mạnh huyết mạch cùng dâng trào lên.
Vào khoảnh khắc ba loại sức mạnh huyết mạch cùng được thúc giục, uy lực của nhát kiếm này của Diệp Quân lại tiếp tục tăng mạnh. Nhát kiếm này chém tới, thời không trong phạm vi hàng triệu dặm xung quanh trực tiếp bị rạn nứt, hơn nữa còn lan ra khắp xung quanh với tốc độ cực nhanh.
Tinh vực này hoàn toàn không chịu được nổi nhát kiếm này của hắn!
Tất cả cường giả đều sợ hãi.
Mục tiêu của Diệp Quân vẫn là Toại Cổ Kim, hắn gắt gao nhìn Toại Cổ Kim, chỉ khi diệt trừ được người phụ nữ này trước, thì hắn mới có con đường sống.
Đối mặt với nhát kiếm đáng sợ này của Diệp Quân, Toại Cổ Kim lại vô cùng bình tĩnh.
Mà chính vào lúc này, sau lưng Toại Cổ Kim, quan cận vệ Nguyên Vũ xuất hiện ở trước mặt cô ta. Tay phải ông ta nắm chặt, sau đó đấm mạnh vào kiếm của Diệp Quân. Quyền mang nóng rực như nước lũ, khí tức quyền thế cường đại khiến cho vũ trụ tinh hà sôi sục lên.
Ầm!
Nhát kiếm của Diệp Quân vậy mà lại bị quyền thế của Nguyên Vũ cứng rắn trấn áp lại. Sắc mặt của Nguyên Vũ trắng bệch trong nháy lát. Cùng lúc đó, luồng quyền mang đó bị vỡ vụn, nhát kiếm của Diệp Quân vẫn tiếp tục lao đến, đâm thẳng vào trán của Nguyên Vũ.
Lúc này, Nguyên Vũ bỗng nhiên chắp hai tay lại, trực tiếp kẹp chặt kiếm của Diệp Quân, nhưng cơ thể của ông ta lại bị nhát kiếm của Diệp Quân đè quỳ xuống dưới đất. Đồng thời, toàn thân ông ta đang bắt đầu nứt ra từ chút một, vô số máu tươi không ngừng bắn ra ngoài.
Nguyên Vũ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân đang ở gần trong gang tấc, ánh mắt ông ta tràn đầy sự nghiêm túc. Lúc này không chỉ có thân xác ông ta đang dần bị nứt toác, mà ngay cả xương cốt cũng xuất hiện vết nứt.
Sức mạnh võ đạo của ông ta căn bản không thể chịu đựng nổi nhát kiếm này của Diệp Quân!
Nhưng, ông ta không thể lùi bước!
Bởi vì sau lưng ông ta chính là Toại Cổ Kim.
Nguyên Vũ đột nhiên gào thét, trong phút chốc, toàn thân ông ta bỗng nhiên bùng cháy!
Thân xác bùng cháy!
Linh hồn bùng cháy!
Vào lúc này, khí tức quyền thế tỏa ra ở xung quanh ông ta điên cuồng tăng vọt. Nhưng vẫn không thể chống đỡ được kiếm thế của Diệp Quân, kiếm thế của Diệp Quân gắt gao trấn áp quyền thế của Nguyên Vũ. Giờ phút này, toàn thân Nguyên Vũ đã bị rạn nứt như mạng nhện, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, đáng sợ vô cùng.
Bỗng nhiên, tay phải Diệp Quân nhấn về phía trước.
Ầm!
Cùng với động tác của Diệp Quân, thân xác của Nguyên Vũ trực tiếp bị nổ tung, vô số máu thịt văng ra ngoài.
Mà khi chỉ còn lại linh hồn, Nguyên Vũ lập tức biến sắc, bởi vì ông ta có thể cảm nhận được, thanh kiếm ở trong tay Diệp Quân có tác dụng khắc chế linh hồn. Giờ phút này, lòng ông ta như tro tàn, bởi vì ông ta hiểu rất rõ, đối mặt với nhát kiếm tiếp theo của Diệp Quân, ông ta căn bản không có cách nào ngăn cản lại được.
Chính vào lúc kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân định hấp thụ hoàn toàn linh hồn của Nguyên Vũ thì bất chợt có một luồng khí tức thần bí từ bên cạnh truyền tới.
Diệp Quân khẽ nheo mắt, trực tiếp bỏ qua Nguyên Vũ, chém mạnh một nhát kiếm về phía bên cạnh.
Ầm!
Luồng kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân liên tục lùi ra xa gần chục nghìn trượng, khi vừa dừng lại, sức mạnh huyết mạch và kiếm ý ở khắp người hắn vậy mà lại bị vỡ tan, nhưng rất nhanh đã ngưng tụ lại. Một vệt máu tươi từ từ tràn ra từ khóe miệng hắn.
“Quan cận vệ đứng đầu!”
Ai nấy đều như khiếp sợ mà kêu lên.