Không đúng!
Lúc Diệp Quân nhìn thấy ý cười trên khóe miệng của Toại Cổ Kim, đầu tiên hắn cảm thấy không đúng lắm, chẳng mấy chốc, hắn hiểu ra, từ từ quay đầu nhìn chân trời, lúc này, đám người Khưu Nghiệt đang bình tĩnh nhìn hắn.
Một băng đảng!
Ba nền văn minh vốn là cùng một băng đảng!
Không chỉ nền văn minh Toại Minh muốn giết hắn, mà cả ba nền văn minh đều muốn giết hắn, mục đích của ba nền văn minh Cựu Thổ giống nhau, Mục Huyền Hư chỉ là cái cớ thôi.
Chỗ không xa, Toại Cổ Kim đột nhiên đặt tách trà xuống, từ từ nói: “Như ngươi nói, thì mâu thuẫn của ngươi và nền văn minh Toại Minh ta là mâu thuẫn của cuộc chiến tranh giành Đại Đạo, ngươi và nền văn minh Vĩnh Sinh cùng Cựu Thổ cũng giống vậy?”
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Trước khi ngươi chưa tới, ta đã tìm được bọn họ, ta nói với bọn họ, nếu bọn họ hợp tác với nền văn minh Toại Minh ta, thì nền văn minh Toại Minh ta sẽ không quan tâm nữa, cho phép ngươi trưởng thành, đương nhiên, chắc chắn ngươi đang nghĩ, ba nền văn minh chúng ta ắt sẽ có tâm tư xấu xa riêng, ước gì có thể âm thầm giết chết đối phương, ngươi nghĩ vậy cũng không sai, nhưng ngươi không để ý một chuyện, cho dù đó là tình hình ngươi muốn, thì phải với tiền đề là không có kẻ địch ngoài, nếu có kẻ địch ngoài, tất nhiên chúng ta phải giải quyết kẻ địch ngoài trước, tránh cho trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi.”
Diệp Quân nói: “Có điều ta không hiểu lắm, là nếu các ngươi đã hợp tác, vì sao phải mang Mục Huyền Hư ra, đây không phải là làm điều vô nghĩa à? Có cần không?”
Toại Cổ Kim lắc đầu: “Ngươi không hiểu chính trị.”
Diệp Quân cau mày.
Toại Cổ Kim từ từ đứng dậy, cô ta đi về phía Diệp Quân: “Danh không chính, thì ngôn không thuận, ngôn mà không thuận, thì chuyện khó thành, chúng ta phải phát động cuộc chiến tranh này, đặc biệt là chiến tranh của các nền văn minh, thì nhất định phải có một lí do đàng hoàng, chỉ có lí do đủ đàng hoàng, thì chúng ta mới có thể đoàn kết cả nền văn minh lại, tập hợp mọi người, đương nhiên, vốn dĩ hắn cũng có thể không chết, chỉ không ngờ rằng nhát kiếm đó của ngươi lại có chút đặc biệt.”
Nói tới đây, cô ta dừng chân, nhìn Diệp Quân xa hàng trượng trước mặt: “Nếu chỉ có mình ngươi, tất nhiên chúng ta không cần lôi thôi như vậy.”
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim chằm chằm: “Mục đích thật sự của các người là thế lực sau lưng ta.”
“Nói thừa!”
Chân trời, Khưu Nghiệt đột nhiên châm chọc nói: “Chỉ mình ngươi, cũng xứng để ba nền văn minh ta hợp tác à? Bây giờ chúng ta đang tuyên chiến với thế lực sau lưng ngươi thôi, hiểu chưa?”
Diệp Quân nhìn Khưu Nghiệt: “Ông cũng xứng?”
Khưu Nghiệt giận vô cùng: “Nhãi con vô lễ.”
Nói xong, ông ta đột nhiên giơ tay tát về phía Diệp Quân qua không trung, khi bàn tay rơi xuống, Diệp Quân lại xuất hiện trong một thế giới tối đen chưa xác định đầy kì quái, vô số sức mạnh khủng bố từ bốn phía tràn tới, muốn nghiền nát hắn.
Keng!
Một tiếng kiếm bỗng vang lên, tiếp đó, một luồng kiếm quang xông lên trời, mạnh mẽ chém vỡ thời không trước mặt.
Diệp Quân quay lại vị trí lúc đầu, khoảnh khắc tiếp theo, hắn bỗng chém một kiếm về phía Toại Cổ Kim trước mặt, Toại Cổ Kim nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh, sau đó, lúc nhát kiếm của Diệp Quân còn cách cô ta nửa trượng, đột nhiên, một cây trường thương xuyên qua không trung, đâm thẳng vào thân kiếm Thanh Huyên của hắn, sức mạnh khủng bố trong trường thường khiến cả hắn cũng phải lùi xa hàng trăm trượng.
Còn trước mặt Toại Cổ Kim, không biết từ lúc nào đã có một cô gái đứng đó, cô gái mặc chiến giáp màu trắng, tay cầm thương bạc, đang nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.
Chỗ ngựa trái của cô ta, có một chữ ‘võ’ nhỏ.
Võ quan!
Ngoài võ quan đứng đầu, nền văn minh Toại Minh còn có bốn vị võ quan, bọn họ đều Võ điện Toại Minh, phụ trách dạy dỗ thế hệ trẻ của nền văn hóa Toại Minh tu luyện võ đạo.
Diệp Quân không rút kiếm ra nữa, hắn vừa dừng lại, đã dùng kiếm Thanh Huyên để xuyên thời không chạy trốn khỏi hiện trường.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Hắn vừa đi vào trong đường hầm thời không, một cây trường thương có sát khí ngập trời đã lao vào đường hầm thời không chỗ hắn, cây trường thương vừa vào đường hầm thời không, sức mạnh đáng sợ trong đó đã khiến đường hầm thời không chấn động, sụp đổ ầm ầm, Diệp Quân không thể không dừng lại, bỗng xoay người chém một phát.
Ầm!
Kiếm quang tan vỡ, Diệp Quân cầm kiếm lùi lại liên tục, trong lúc hắn lui về, cây trường thương kia lại hung hăng đánh về phía hắn lần nữa, sức mạnh trong trường thường thật sự quá khủng bố, những nơi nó qua, thời không bốn phía đều bốc cháy như giấy, mau chóng hóa thành tro bụi.
Hai mắt Diệp Quân khẽ hít, chân phải của hắn bỗng giậm một phát, hóa thành một luồng kiếm quang hung hăng chém qua, nhát kiếm này vừa chém vào trường thường, một luồng kiếm quang rực rỡ bỗng phát ra bốn phía, trường thương bị đánh bay, nơi xa, tay phải của cô gái giáp trắng mở ra, bắt lấy thương bạc thật vững, khoảnh khắc tiếp theo, người cô ta trở nên hư ảo, nơi xa, xung quanh Diệp Quân bỗng xuất hiện những dư ảnh chi chít, tiếp đó, những tiếng sắt va vào nhau không ngừng vang lên từ tinh vực.
Cận chiến!
Đối diện với thế tấn công dữ dội như mưa to gió dữ của cô gái giáp trắng, Diệp Quân không thể không nâng cao tinh thần để đối phó.