Nửa tháng sau.
Tại thư viện Quan Huyên, lúc này tất cả học viên đều tập trung đông đủ ở trước điện Quan Huyên.
Hôm nay là ngày các thiên tài của thư viện Quan Huyên đến thượng giới để tham gia cuộc tỷ võ.
Dĩ nhiên là họ đến để đưa tiễn.
Bốn người Diệp Quân và Tiêu Qua cũng đã đến trước điện Quan Huyên từ sớm, họ cũng rất mong đợi về chuyến đi đến thượng giới.
Ngoài bốn người họ còn có ba học viên khác cũng sẽ đi theo đến thượng giới trong lần này, lần này ba người đi để học hỏi chứ không tham gia trận đấu.
Bên dưới, rất nhiều học viên ngưỡng mộ nhìn mấy người Diệp Quân.
Nếu có thể giành được một thứ hạng tốt trong lần đi đến thượng giới thì không chỉ mang vinh quang về cho thư viện mà còn mang vinh quang về cho cả Nam Châu, nếu có thể lấy được thứ hạng tốt hơn thì sẽ mang vinh quang về cho cả hạ giới.
Lúc này viện trưởng thư viện – Chu Phu bước ra, ông ấy nhìn mọi người ở dưới, mỉm cười: “Đừng ngưỡng mộ như thế, chỉ cần các ngươi cố gắng, sau này các ngươi cũng sẽ đứng ở đây. Họ là niềm hy vọng của thư viện, các ngươi là tương lai của thư viện”.
Các học viên bên dưới hơi cúi người với Chu Phu.
Chu Phu xoay người nhìn mấy người Diệp Quân, cười nói: “Lần này ta và Phí đạo sư sẽ dẫn các ngươi đi”.
Nói rồi ông ấy nhìn về phía Tiêu Các và Tống Từ ở một bên: “Hai người ở lại trông coi thư viện”.
Hai người kia gật đầu.
Chu Phu xoay người vẫy tay, tầng mây trên trời bỗng lật lại, ngay sau đó một chiếc thuyền mây dài mấy mươi trượng chèo xuống, không lâu sau nó vững vàng dừng lại trước mặt mọi người.
Chu Phu cười nói: “Đi thôi”.
Mọi người bước lên thuyền, thuyền mây lao lên trời rồi biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Tiêu Các nhìn phía chân trời, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tống Từ bỗng nói: “Lần này chắc chúng ta sẽ không đứng chót nữa nhỉ”.
Một trăm năm nay, Nam Châu trải qua mười lần tỷ võ nhưng lần nào cũng đều đứng cuối cùng.
Cũng chính vì thế mà Chu Phu mới tìm Tiêu Qua, mong muốn có thể thay đổi tình thế này, vì nếu lại đứng cuối, thư viện Quan Huyên ở Nam Châu sẽ không còn được thư viện thượng giới hỗ trợ nữa. Mà nếu không thể có được tài nguyên giáo dục, thư viện Quan Huyên ở Nam Châu gần như không còn nữa.
Tài nguyên giáo dục là gì?
Là công pháp, linh mạch, võ kỹ, thần thông và linh tinh.
Bình thường mỗi năm Nam Châu đều có thể nhận được vài tài nguyên từ thượng giới, thế nhưng bắt đầu từ một trăm năm trước, thư viện đã không còn được thư viện thượng giới hỗ trợ nữa.
Tại sao ư?
Vì lần nào cuộc tỷ võ thư viện Nam Châu đều đứng cuối, thư viện thượng giới sẽ không xem trọng các học viên xếp cuối, như thế người ta sẽ không hỗ trợ những lợi ích này.
Nói đơn giản hơn là lấy các học viên ưu tú để trao đổi tài nguyên với thư viện thượng giới.
Đây chính là nỗi xót xa của thư viện hạ giới.
Nhưng không có công pháp, nếu không làm thế, một khi thư viện hạ giới không có những tài nguyên giáo dục này thì có khả năng sẽ phải đóng cửa.
Thư viện Quan Huyên ở Nam Châu có thể kiên trì lâu đến thế đã là chuyện hiếm thấy rồi.
Nghe Tống Từ nói thế, Tiêu Các gật đầu: “Ba người họ đều rất mạnh”.
Tống Từ nhìn Tiêu Các, Tiêu Các bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không ngu ngốc đến mức bây giờ còn có ý nghĩ xấu với Diệp Quân”.
Nói rồi ông ta xoay người rời đi.
Tống Từ im lặng một hồi rồi cũng xoay người đi.
…
Chiếc thuyền mây bay trong tầng mây.
Diệp Quân đứng ở mũi thuyền, hắn nhìn xuống dưới, thư viện Quan Huyên càng lúc càng nhỏ bé, cuối cùng cả Nam Châu càng lúc càng bé lại.
Lúc này hắn lại hơi nhớ gia tộc họ Diệp.
Gia tộc họ Diệp là nơi hắn sinh sống mười bảy năm.
Gia tộc đứng đầu hàng vạn thế giới.
Diệp Quân khẽ nhắm mắt lại, đây là chuyện hắn từng hứa với tộc trưởng, mà những chuyện hắn từng hứa thì hắn phải làm được.
Ngoài ra còn phải tìm linh mạch cực phẩm về cho Tháp gia để chữa trị.
Phải cố gắng thôi!
Lúc này một làn gió mang theo hương thơm bay đến.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, thì là Nạp Lan Ca.
Hôm nay Nạp Lan Ca mặc bộ váy dài màu trắng, tinh khiết không chút bụi bẩn.
Nạp Lan Ca cười nói: “Huynh đang nghĩ gì thế?”
Diệp Quân cười nói: “Hơi nhớ gia tộc họ Diệp”.
Nạp Lan Ca khẽ nói: “Chúng ta vẫn sẽ quay về”.
Diệp Quân gật đầu.
Nạp Lan Ca nhìn mặt trời đang dần lặn xuống trên bầu trời, khẽ nói: “Mấy trăm năm nay, mỗi lần đến cuộc tỷ võ là thư viện đều xếp cuối cùng, huynh biết chuyện này chứ?”
Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca ngạc nhiên nói: “Lần nào cũng xếp cuối hả?”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng thế, nếu lần này lại xếp cuối nữa thì sau này thư viện Quan Huyên ở Nam Châu chúng ta sẽ không còn cơ hội tham gia cuộc tỷ võ nữa. Điều này chẳng khác nào là một cú sốc có tính hủy diệt với thư viện, vì một khi không được thư viện thượng giới hỗ trợ và bảo vệ thì thư viện hạ giới sẽ dần suy thoái, cuối cùng dẫn đến việc phải đóng cửa”.
Diệp Quân im lặng, đây là chuyện hắn không ngờ đến.
Nạp Lan Ca cười nói: “Lần này, trách nhiệm của chúng ta rất nặng nề”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta sẽ cố gắng hết mình”.
Nạp Lan Ca mỉm cười: “Huynh biết gì về thượng giới không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không nhiều lắm”.
Nạp Lan Ca nói: “Thượng giới được chia thành hai giới Nam Bắc, hai giới này có tất cả ba trăm sáu mươi châu, các châu đều có thư viện Quan Huyên, nói cách khác chúng ta phải tranh đấu với thiên tài của ba trăm sáu mươi châu để giành vào trong nhóm mười cái tên đầu tiên”.
Diệp Quân nheo mắt: “Mười cái tên đầu tiên?”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng thế, giành vị trí trong mười cái tên đầu tiên, chúng ta mới có thể tranh được lợi ích lớn nhất cho thư viện”.
Diệp Quân nói: “Nếu là đứng đầu thì sao?”