Tại núi Bán Thanh ở thư viện Quan Huyên.
Diệp Quân đến đại điện của Phí Bán Thanh. Thấy hắn đi vào, bà ấy cười nói: "Chúc mừng nhé!"
Diệp Quân khẽ cười, sau đó ngồi xuống trước mặt Phí Bán Thanh. Hắn lấy ra một chiếc hộp đưa cho bà ấy.
Chính là chiếc áo giáp cấp Thiên mà Phí Bán Thanh đã đưa cho hắn!
Phí Bán Thanh nhìn hắn: "Đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!"
Diệp Quân lắc đầu: "Là Nam Huyền kia đã khinh địch!"
Phí Bán Thanh khá hứng thú: "Sao lại nói vậy?"
Diệp Quân trầm giọng đáp: "Thứ nhất, hắn không biết tình hình của ta, lúc đối mặt với ta, hắn đã đánh giá thấp thực lực của ta một cách nghiêm trọng. Thứ hai, vì có chiếc áo giáp cấp Thiên và hai viên đan dược kia mà cảm thấy mình đã thắng chắc, nên hắn đã xem thường ta về mặt chiến lược. Cuối cùng, đôi bên đã lên đài sinh tử thì sẽ ở trong tình trạng ngươi chết ta sống, thế mà trước khi đánh nhau hắn còn lảm nhảm, điều này là đại kỵ!"
Sau khi im lặng một lúc lâu, Phí Bán Thanh nói: "Có biết vì sao trước khi đánh nhau hắn phải nói nhiều lời không?"
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Hắn là con cháu của đại gia tộc, chưa từng tham gia mấy cuộc tranh đấu đầu đường xó chợ của đám người ở tầng lớp thấp như bọn ta".
Hắn ngừng lại chút rồi mới nói tiếp: "Người ở tầng lớp càng thấp thì nhiều khi càng tàn nhẫn và bất chấp sống chết hơn!"
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, cười nói: "Ta nhìn ra được điều đó!"
Diệp Quân lại nói: "Đương nhiên, dù hắn không khinh địch thì hắn cũng không phải là đối thủ của ta, chỉ khác nhau việc chết sớm hay chết muộn hơn thôi!"
Phí Bán Thanh cười ha hả: "Thằng nhóc này, ta thích sự tự tin này của ngươi, ha ha!"
Diệp Quân lấy một viên đan dược đặt trước mặt Phí Bán Thanh: "Đạo sư, đây là đan dược cấp Thiên, người giữ lấy, nói không chừng sau này cần dùng đến!"
Một viên đan dược cấp Thiên đương nhiên là rất quý giá!
Phí Bán Thanh cũng không từ chối: "Được!"
Diệp Quân đứng dậy, khẽ hành lễ rồi nói: "Đạo sư, ta đi tu luyện đây!"
Nói rồi hắn quay người rời đi.
Phí Bán Thanh nhìn viên đan dược trước mặt, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Bà ấy đã nhìn ra được!
Thằng nhóc này là kiểu người ngươi đối tốt với hắn thì hắn sẽ đối tốt với ngươi.
Một lúc sau, Phí Bán Thanh lắc đầu cười: "Mắt nhìn người của Tiểu Ca, tốt thật!"
...
Diệp Quân đến một đỉnh núi rồi ngồi xếp bằng xuống, hai tay đặt trước ngực, cơ thể đang vận chuyển công pháp cấp Tiên kia. Chớp mắt, vô số linh khí xung quanh ào ạt đổ về phía hắn hệt như thuỷ triều dâng!
Tu luyện!
Có tâm pháp cấp Tiên, tu vi của hắn tăng nhanh thần tốc!
Công pháp cấp Tiên này thật sự quá bá đạo!
Một hồi lâu sau, Diệp Quân chậm rãi mở hai mắt, hai tay từ từ giơ lên, miệng thở ra một ngụm khí đục!
Lúc này, hắn đã đạt đến cảnh giới Thông U đỉnh cao!
Chỉ cách cảnh giới Thần Phách một bước nữa thôi!
Nhưng hắn không gượng ép mình bước vào cảnh giới Thần Phách, vì dưới góc nhìn của hắn, muốn đạt tới một cảnh giới nào đó thì phải hiểu rõ về nó đã!
Thế nên hắn đã xem một lượng lớn tài liệu để hiểu về cảnh giới Thần Phách.
Cảnh giới Thần Phách này chủ yếu chú trọng việc dung hợp giữa thân xác và thần hồn, thần hồn chỉ lực tinh thần và linh hồn. Sự dung hợp hoàn mỹ của ba yếu tố này có thể khiến bản thân đột phá cực hạn, trong trường hợp này, thực lực cá nhân được nâng cao đáng kể, tuỳ ý phất tay có thể dễ dàng rung chuyển một bức tường thành.
Người khổng lồ ở tầng chín của tháp thí luyện chính là cường giả cảnh giới Thần Phách, một nhát rìu của gã có thể dễ dàng chém nát một bức tường thành!
Cường giả cấp bậc này ở bất kỳ nơi nào trên Nam Châu cũng là một nhân vật vô cùng đáng sợ!
Sau khi tìm hiểu kỹ càng về cảnh giới Thần Phách, Diệp Quân bắt đầu đột phá cảnh giới này!
Vì một tháng sau phải lên thượng giới, mà ở nơi đó chắc chắn sẽ có kẻ địch mạnh mẽ hơn.
Ngoài ra, hắn cũng phải cẩn thận với gia tộc họ Diệp kia!
Nhỡ đâu bị đối phương phát hiện thì hắn sẽ xong đời!
Thực lực!
Có thực lực mới có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ người thân thương!
Diệp Quân không ngồi tu luyện mà lại đến khiêu chiến với người khổng lồ ở tầng chín tháp thí luyện.
Hắn muốn mình đạt được một cực hạn, cực hạn của cảnh giới Thông U, sau đó sẽ đột phá cảnh giới Thần Phách. Ngoài ra, đấu với người khổng lồ này cũng giúp hắn rèn luyện lực tinh thần và linh hồn.
Vì hắn phải chuyên tâm một trăm phần trăm!
Một giây lơ là cũng không được!
Cứ như vậy, thời gian sau đó, mỗi ngày Diệp Quân đều tới tầng chín tháp thí luyện điên cuồng tu luyện.
Chớp mắt đã qua nửa tháng!
Hôm nay, Diệp Quân lại đến tầng chín. Lúc này, người khổng lồ kia xuất hiện, bỗng chém một nhát rìu về phía hắn!
Sức mạnh vẫn khủng bố như vậy, nhát rìu này chém ra, tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Vẻ mặt Diệp Quân bình tĩnh, lúc lưỡi rìu còn cách đầu hắn nửa tấc, hắn bỗng lách mình, ung dung tránh được đòn chí mạng, đồng thời hắn thuận thế chém một đường kiếm lên đầu gối người khổng lồ.
Rắc!
Đầu gối gã khổng lồ nứt ra!
Lúc này, gã khổng lồ cầm rìu quét ngang về phía Diệp Quân.
Ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc!
Diệp Quân uốn người ngửa ra sau, lại lần nữa dễ dàng tránh được nhát rìu này, đồng thời, khí kiếm trong tay hắn bất thình lình bay ra, lại chém lên đầu gối gã khổng lồ kia.
Phựt!
Chân phải gã khổng lồ bị chặt đứt, sau đó lảo đảo ngã nhào về phía trước. Lúc này, Diệp Quân nhẹ nhàng nhảy lên, đâm một kiếm ngay cổ gã.
Rắc!
Ngay trước lúc tan biến, tay phải cầm rìu của gã khổng lồ sẽ phát ra đòn công kích mạnh nhất. Lúc này, Diệp Quân bỗng đâm một nhát kiếm xuống cổ tay tay phải của gã khổng lồ.
Bịch!
Tay phải của người khổng lồ cứ thế bị ghim chặt, không thể nào phát ra đòn đánh cuối cùng được, sau đó từ từ tan biến!
Diệp Quân nhặt kiếm lên, quay người rời đi.
Lúc này, cánh cửa sáng đột nhiên động đậy!