Ngay khi người phụ nữ váy đỏ bước ra, mọi người đều cảm nhận được sự lạnh lùng và nỗi sợ hãi.
Nỗi sợ đó không biết từ đâu đến.
Mọi người đều đang nhìn người phụ nữ vừa bước ra.
Người phụ nữ tóc dài quấn khăn choàng, ánh mắt lạnh lùng, không có chút cảm xúc, dường như tất cả mọi thứ đều nhỏ như kiến trong mắt bà ấy.
Chiếc váy đỏ được thêu dệt như màu máu, góc váy tung bay theo gió.
Nhìn thấy người phụ nữ, Diệp Quân sửng sốt: “Tỷ tỷ váy trắng?”
Lần đầu hắn gặp người phụ nữ, bà ấy mặc váy trắng.
Mà bây giờ lại là một chiếc váy đỏ.
Diệp Quân rất ngạc nhiên, hắn không ngờ tỷ tỷ váy trắng lại xuất hiện.
Tỷ tỷ váy trắng nhìn Diệp Quân, Diệp Quân do dự một lúc, cười khổ: “Thật ra, ta có thể chống đỡ được”.
Hắn không ngờ tỷ tỷ váy trắng lại xuất hiện thật.
Dĩ nhiên lúc này hắn càng cảm thấy tự trách hơn.
Vì chuyện của mình liên lụy đến tỷ tỷ váy trắng, hắn cảm thấy rất áy náy.
Người phụ nữ váy đỏ nhìn Diệp Quân không nói gì.
Đây là lần đầu tiên bà ấy đánh giá Diệp Quân một cách nghiêm túc.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Tỷ tỷ váy trắng…”
Người phụ nữ váy đỏ bỗng nói: “Gọi cô”.
Tiểu Tháp: “…”
Cô!
Diệp Quân sửng sốt: “Cô?”
Người phụ nữ váy đỏ gật đầu.
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Tháp gia nói cha ta ở rể là thật sao?”
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp bỗng run giọng nói: “Thôi xong! Hết thật rồi”.
Giọng nói bí ẩn: “…”
Nghe thế người phụ nữ váy đỏ khẽ cau mày, nhìn cảnh tượng này, Tiểu Tháp sợ hết hồn, lúc này, An Nhã ở một bên bỗng khẽ cười: “Ngươi là người hộ đạo của hắn à? Xem ra, ngươi…”
Vừa dứt lời, một thanh kiếm bỗng xuyên qua giữa trán An Nhã.
Rầm!
An Nhã lập tức bị kiếm Hành Đạo kéo đi ra xa mấy trăm trượng, cuối cùng bị đóng đinh trên một tảng đá lớn ở phía xa.
Người phụ nữ váy đỏ nhìn An Nhã: “Đã cho ngươi nói rồi sao?”
Tĩnh lặng!
Lặng im như tờ.
Mọi người khó tin nhìn người phụ nữ váy đỏ đó.
Trên núi Quan Huyên, Cố Triều Nguyên không thể tin nhìn người phụ nữ váy đỏ bên dưới, run giọng nói: “Đây… lẽ nào là một Đại Kiếm Đế?”
Diệp Quân ở bên cạnh người phụ nữ váy đỏ cũng hơi ngơ ngác.
Mạnh quá!
Hắn không thể nhìn rõ được đòn tấn công này.
Thực lực của tỷ tỷ váy trắng đúng là mạnh hơn Tháp gia nói rất nhiều.
Đám cường giả nhà họ An ở phía sau đều đứng ngây người.
Họ không ngờ họ còn chưa kịp phản ứng, gia chủ của mình đã bị người ta ghim trên tảng đá rồi.
Sau khi định thần lại, một ông lão nhà họ An bỗng lạnh lùng nhìn người phụ nữ váy đỏ: “Ta đến lĩnh giáo kiếm pháp của cô”.
Nói rồi ông ta chậm rãi bay lên trời, thoáng chốc xung quanh bỗng xuất hiện rất nhiều tia chớp màu đỏ nhạt.
Rầm rầm!
Không gian xung quanh đột nhiên xuất hiện vô số tia chớp đỏ nhạt dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ngay sau đó ông lão bỗng xòe bàn tay ra, những tia chớp kia hội tụ lại lòng bàn tay ông ta như thủy triều, cột sấm sét xuất hiện trong tay ông lão.
Ầm!
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều cảm nhận được uy lực khủng khiếp của Thần Lôi, không chỉ thế, không gian trong bán kính trăm trượng cũng không chịu nổi uy lực của Thần Lôi này nữa mà bắt đầu rạn nứt từng chút, chỉ trong tích tắc, không gian trong phạm vi hàng trăm trượng của đấu trường biến thành một mạng nhện, vô cùng đáng sợ.
Nếu tia chớp này đánh xuống thư viện Quan Huyên, núi Quan Huyên cao vạn trượng cũng sẽ bị sụp.
Cường giả cảnh giới Thần Kiếp vô cùng đáng sợ.
Mọi người đều hãi hùng.
Ông lão nhà họ An nhìn chằm chằm người phụ nữ váy đỏ, mặt mày hung tợn: “Nào, để ta xem thử rốt cuộc kiếm của cô mạnh thế nào”.
Vừa dứt lời, ông ta nắm chặt cột sấm sét đánh về phía người phụ nữ váy đỏ.
Đâm đến!
Bỗng chốc, cột sấm sét đó mang theo sức mạnh sấm sét đáng sợ lướt qua người phụ nữ váy đỏ.
Sức mạnh khủng khiếp trong cột sấm sét dễ dàng đánh vỡ không gian.
Ngay lúc này, một tia kiếm quang xoẹt qua.
Vèo!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, cột sấm sét đó đã biến mất không một tiếng động, ngay sau đó trên tường đá bên cạnh An Nhã xuất hiện thêm một người.
Chính là ông lão nhà họ An đó.
Giữa trán ông lão là một kiếm khí ghim chặt lấy ông ta, khiến ông ta không thể động đậy.
Mọi người đều ngơ ngác.
Giết trong tích tắc.
Giết trong tích tắc!
Một cường giả cảnh giới Thần Kiếp đã bị giết trong tích tắc.
An Nhã khó tin nhìn người phụ nữ váy đỏ ở đằng xa, run giọng nói: “Ngươi… ngươi là Đại Kiếm Đế”.
Đại Kiếm Đế!
Vừa nghe bà ta nói thế, mọi người đều trở nên nhốn nháo.
Nơi này thế mà lại có một Đại Kiếm Đế?
Chẳng phải chỉ có tổng viện thư viện Quan Huyên mới có Đại Kiếm Đế sao?
Lẽ nào người này là người của tổng viện thư viện Quan Huyên?
Nhưng lúc này, An Nhã bỗng nói: “Không! Không thể nào! Nhà họ An đều quen biết với mấy Đại Kiếm Đế của thư viện Quan Huyên, thư viện Quan Huyên không có người nào như ngươi! Ngươi… Ngươi là một Đại Kiếm Đế tán tu”.
Tán tu!
Nghĩ đến đây, An Nhã bỗng có thêm tự tin.
Một tán tu thì có gì phải sợ?
An Nhã bỗng tức giận hét lên: “Cho mời hư hồn tiên tổ”.
Cho mời tiên tổ?
An Nhã vừa dứt lời, một luồng sáng trắng đột nhiên phóng lên trời từ nhà thờ tổ nhà họ An ở Thanh Châu xa xôi, ngay sau đó luồng sáng trắng đó xuyên qua thời không, bay thẳng đến trên bầu trời nơi diễn ra trận đấu, một bóng người đang nhanh chóng ngưng tụ trong luồng sáng trắng.
Rầm!.