Nghe Diệp Quân nói thế, người đàn ông trung niên cũng cạn lời.
Bảo vệ ngươi?
Bây giờ cả vũ trụ Quan Huyên có ai dám đến bảo vệ ngươi chứ?
Bảo vệ ngươi tức là đang tuyên chiến với thư viện Quan Huyên.
Ai có gan lớn dám tuyên chiến với thư viện Quan Huyên?
Các thành viên nhóm lính đánh thuê không do dự xoay người bỏ đi.
Thật ra trước khi ra tay, họ đã có điều lo lắng nhưng ba số mệnh đại đạo quả thật quá mức hấp dẫn.
Nhiều lúc ba số mệnh đại đạo hoàn toàn có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Những người ở dưới đáy xã hội muốn thay đổi số mệnh đúng là khó như lên trời, nhưng nếu có số mệnh đại đạo thì lại là chuyện khác.
Không thể nói cuộc đời sẽ lên như diều gặp gió, nhưng có số mệnh đại đạo thì cả đời chắc chắn sẽ ít gặp khó khăn, gian nan, có phúc phần nhiều hơn, mà cái này chắc chắn là nghịch thiên với những người tu đạo.
Nhưng họ vẫn còn lo lắng nên vừa rồi mới hỏi thế, những người có thể lăn lộn trong những năm nay trong số họ ngày càng lớn, nguyên nhân quan trọng nhất là cẩn thận, bất kể là nhận nhiệm vụ hay làm bất cứ điều gì khác, họ đều cực kỳ thận trọng, thế nên mới có thể đi đến ngày hôm nay.
Không lâu sau, tất cả cường giả nhóm lính đánh thuê Quần Long có mặt ở đó đều lui ra ngoài, đi rất dứt khoát, không hề do dự.
Vì hai người đều không hạ giọng mình xuống nên rất nhiều người núp trong tối đều đã nghe được hết cuộc nói chuyện lúc nãy của Diệp Quân và người đàn ông trung niên.
Lúc này có rất nhiều người đang rơi vào trầm tư.
Trước khi đến đây, mọi người đều chỉ biết số mệnh đại đạo và một trăm vạn tiên tinh.
Mọi người đều bị tiền thưởng quá lớn làm mờ mắt nên đã xem nhẹ Diệp Quân.
Trong trận chiến với thư viện Quan Huyên ngày hôm đó, người đứng sau Diệp Quân đã dứt khoát loại bỏ hàng ngàn cường giả đỉnh cao của nhà họ An.
Quan trọng nhất là tất cả mọi người đều xem nhẹ một chuyện, đó là Diệp Quân đã đánh bại người mang thiên mệnh đến từ Ngũ Duy.
Hơn nữa còn chém giết cả Thiên Đạo.
Thiên tài như vậy thì người đứng đằng sau đó liệu có thể là người tầm thường sao?
Phải biết rằng, đó là người mang thiên mệnh đấy! Là nhân vật được gọi là vô địch trong số những người cùng cấp, mà Diệp Quân lại có cảnh giới thấp hơn người đó nhiều.
Mặc dù thắng thua nhất thời không đại diện cho thứ gì cả nhưng điều này cũng đã đủ để chứng tỏ sự đáng sợ của Diệp Quân.
Hơn nữa đằng sau Diệp Quân còn có người hỗ trợ và một Đại Kiếm Đế. Có lẽ vị Đại Kiếm Đế đằng sau Diệp Quân đó không chống đối được với thư viện nhưng không có nghĩa là không đấu lại đám người họ.
Hôm nay ai giết Diệp Quân thì người đó sẽ bị người đứng đằng sau Diệp Quân trả thù.
Nữ kiếm tu đó còn dám giết cả nhà họ An thì ai có thể chịu nổi được sự trả thù của bà ấy?
Nghĩ đến đây, nhiều người núp trong tối đều tỉnh ngộ.
Tiền thưởng rất hấp dẫn nhưng cũng phải bỏ mạng ra mới được.
Trừ khi thế lực của mình có thể không sợ Đại Kiếm Đế trả thù.
Thế là có vài người đã lặng lẽ bỏ đi, không muốn nhào vào vũng nước đục này.
Diệp Quân và Tịch Huyền ở đằng xa lại bước lên tàu, tàu vũ trụ khởi động tiếp tục chạy về hướng Thanh Châu.
Diệp Quân đứng trên tàu vũ trụ, hắn nhắm mắt lại.
Thanh Châu!
Hắn biết những lời mình vừa nói chắc chắn có thể uy hiếp được vài người, nhưng không thể uy hiếp được tất cả mọi người. Những người còn dám ra tay sau đó chắc chắn là những cường giả xuất thân từ các gia tộc hàng đầu hoặc là cường giả của thư viện Quan Huyên.
Thư viện Quan Huyên.
Diệp Quân siết chặt nắm đấm hai tay, hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cũng không thể không làm thế.
Đường cùng!
Tịch Huyền ở một bên bỗng bước đến trước mặt Diệp Quân, cô ấy khẽ nói: “Không sao, đừng quá lo lắng, chỉ cần chúng ta đến được Thanh Châu, Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện nhất định sẽ làm chủ cho chúng ta”.
Diệp Quân gật đầu, khẽ nói: “Mong là vậy”.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, mỉm cười không nói gì thêm.
Ba ngày nữa trôi qua.
Ba ngày nay vẫn không có ai ra tay.
Tịch Huyền đứng bên cạnh Diệp Quân nhìn tinh vực phía xa: “Phía trước là tinh vực Thanh Châu rồi”.
Tinh vực Thanh Châu!
Bước vào tinh vực Thanh Châu nhiều nhất hai ngày là có thể đến được thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu.
Hai ngày!
Nhiều nhất là hai ngày.
Diệp Quân quay đầu sang nhìn Tịch Huyền, Tịch Huyền liếc nhìn hắn cười nói: “Có phải ngươi lại muốn đuổi ta đi không?”
Diệp Quân im lặng không nói.
Tịch Huyền khẽ vén sợi tóc qua bên tai, khẽ nói: “Ngươi yên tâm đi. Nếu kẻ địch thật sự quá mạnh, ta nhất định sẽ chạy trốn trước. Ta không có quan hệ thân thích gì với ngươi, ta sẽ không cùng chết cùng sống với người đâu”.
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền nghiêm túc nói: “Nếu có nguy hiểm gì, cô nhất định phải chạy đi trước”.
Tịch Huyền gật đầu: “Ta biết rồi”.
Diệp Quân khẽ gật đầu không nói gì thêm nữa, hắn xoay người nhìn về phía tinh vực Thanh Châu, không biết đang nghĩ gì.
Không lâu sau tàu vũ trụ chậm rãi đi vào tinh vực Thanh Châu, khi đi vào tinh vực Thanh Châu, thời không cách tàu vũ trụ cả trăm trượng bỗng nứt ra. Ngay sau đó, một ông lão mặc áo đen và hai cường giả mặc áo giáp đen chậm rãi bước ra.
Trước ngực bên trái của ông lão áo đen có một huy hiệu, trên huy hiệu có hai chữ nhỏ màu đỏ: Chấp pháp.
“Chấp Pháp Vệ!”
Có người núp trong tối quanh đó bỗng ngạc nhiên thốt lên.
Chấp Pháp Vệ của thư viện Quan Huyên đến rồi.
Khí tức của ông lão áo đen dẫn đầu rất mạnh, đám người lính đánh thuê Quần Long trước đó không ai có thể so bì được.
Cảnh giới Đăng Phong!
Vẻ mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.
Không phải vì cảnh giới của ông lão mà là vì thân phận của ông ta.
Chấp Pháp Vệ!
Đây là đại diện chính thức của thư viện Quan Huyên.
Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân, mặt không cảm xúc, ánh mắt âm trầm lạnh lùng: “Nghe theo mệnh lệnh của nội các, bắt giữ Diệp Quân, nếu chống trả sẽ bị giết tại chỗ”.
Chém giết ngay tại chỗ.
Dứt lời, ông lão áo đen không nói nhiều lời, tay phải vung lên, hai cường giả Chấp Pháp Vệ phía sau ông ta lập tức biến mất.
Ánh mắt Diệp Quân ở trên tàu vũ trụ lóe lên tia tàn độc, hắn tiến đến một bước, tay phải cầm kiếm chém một nhát về phía trước.
Vèo!
Kiếm quang bỗng nổ tung, thoáng chốc hai Chấp Pháp Vệ bị chém lùi về sau mấy mươi trượng.
Thấy thế, xung quanh trở nên im ắng.
Phản kháng!
Mọi người đều sửng sốt.
Diệp Quân phản kháng tức là hắn đang muốn cố chấp chống đối với thư viện Quan Huyên.
Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt hiện lên sát ý: “Tự tìm đường chết”.
Vừa dứt lời, ông ta bỗng biến mất.
Vèo!
Một tia sấm chớp xoẹt qua trong không trung.
Tốc độ cực kỳ nhanh.
Sắc mặt Diệp Quân lập tức trở nên nghiêm trọng, thực lực của ông lão mạnh hơn ông lão cảnh giới Thần Kiếp trước đó ít nhất năm lần, không hổ là người đến từ thư viện Quan Huyên, nền tảng quả thật cao hơn rất nhiều.
Không dám sơ suất dù chỉ một giây.
Diệp Quân tiến lên trước một bước, hắn biến thành một luồng kiếm quang rồi biến mất.
Một kiếm phá quy tắc.
Quan trọng nhất là hắn sử dụng kiếm Hành Đạo cho đòn tấn công này.