Vừa dứt lời, gã lao thẳng về phía trước, vung cây quạt ra, thoáng chốc hàng trăm tia sáng chém về phía Diệp Quân.
Ngay lúc tia sáng xuất hiện, từng tiếng thời không bị xé toạc bỗng vang lên, vô cùng đáng sợ.
Đúng lúc này Diệp Quân bỗng biến mất, ngay sau đó đồng tử chàng trai đó co rụt, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, một thanh kiếm đã đánh đến chỗ cổ họng gã.
Cảm giác nghiền ép!
Diệp Quân nhìn chàng trai, không nói gì.
Hắn không những có tốc độ kiếm nhanh, mà tốc độ của bản thân hắn cũng nhanh.
Nếu sử dụng thuật ngự kiếm thì có thể nhanh hơn.
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Dùng mấy phần sức?”
Diệp Quân không đáp lời.
Chàng trai cười nói: “Nói thẳng đi không sao đâu”.
Diệp Quân nói: “Ba phần”.
Ba phần!
Chàng trai trợn to mắt.
Ba phần!
Mẹ nó chứ!
Cả người chàng trai như tê dại.
Diệp Quân thu kiếm, sau đó xoay người đi lên trên.
Chàng trai bỗng nói: “Dương huynh, huynh đi thẳng lên tầng thứ nhất luôn đi”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Chàng trai nhìn Diệp Quân: “Ngoài vị ở tầng thứ nhất ra thì những người còn lại đều không đánh lại huynh”.
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Không sao, không lâu nữa là có thể đến tầng thứ nhất rồi”.
Nói rồi hắn đi lên phía trên.
Chàng trai: “…”
...
Tầng thứ năm.
Diệp Quân vừa bước vào tầng thứ năm thì thấy một chàng trai hơi mập đứng trước mặt hắn không xa, hai tay gã mập đó giấu trong cái túi rộng lớn, nở nụ cười xấu xa.
Diệp Quân nhìn gã không nói gì.
Hình như đối phương đang đợi mình.
Lúc này gã mập bỗng nhìn phía sau Diệp Quân, kinh ngạc nói: “Ôi đệch!”
Thế nhưng Diệp Quân không quay đầu lại, ngược lại là xông thẳng đến chỗ gã mập như một hồn ma, một tia sáng đánh tới.
Đồng tử gã co rụt, gã bỗng phát ra một tia hỏa quang đáng sợ từ trong cơ thể.
Rầm!
Diệp Quân híp mắt lại, không có cố chấp đối đầu lại mà xoẹt về phía sau tránh được hỏa quang này, lúc này dưới chân gã mập bỗng có một vòng xoáy, sau đó bay về phía sau nhưng ngay sau đó một tia kiếm quang lướt qua.
Vèo!
Âm thanh xé tan không khí vang lên, một thanh kiếm đánh đến giữa trán gã mập.
Vẻ mặt gã mập cứng đờ.
Diệp Quân nhìn gã: “Cảm ơn đã nhường”.
Nói rồi hắn thu kiếm lại, xoay người bỏ đi.
Gã mập bỗng nói: “Khoan đã”.
Diệp Quân nhìn gã, gã mập trầm giọng nói: “Ta không phục, đánh lại lần nữa”.
Diệp Quân nhìn cách ăn mặc của gã rồi nói: “Vân Trần huynh nói, nếu đánh lại lần nữa thì phải đưa ta năm mươi vạn kim tinh”.
Gã mập nhíu mày: “Là Vân Trần ở tầng thứ mười kia sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Gã mập nói: “Hắn nói bậy”.
Diệp Quân vẫn bình tĩnh không nói gì.
Gã mập nhìn Diệp Quân, sau đó mở bàn tay ra, một chiếc nhẫn bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhận lấy, vừa định lên tiếng thì ngay sau đó gã mập vung tay phải lên, một mảnh tro trắng vọt tới chỗ hắn.
Vôi?
Diệp Quân sững sờ, ngay sau đó hắn lùi về sau kéo giãn khoảng cách nhưng kiếm của hắn lại bay về phía trước.
Thuật ngự kiếm!
“A!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên từ phía sau mảnh đá vôi đó.
Diệp Quân phất tay áo, một sóng khí lập tức cuốn khối đá vôi bay đi, sau lớp đá vôi, cánh tay phải của gã mập bị một thanh khí kiếm quấn chặt.
Diệp Quân nhìn gã mập, xòe bàn tay ra, khí kiếm bay vào trong tay hắn, sau đó xoay người đi.
Gã mập nói: “Ta không phục, ta vẫn chưa dùng đến con át chủ bài, ta vẫn muốn đánh”.
Diệp Quân nhíu mày, lúc này một chiếc nhẫn bỗng bay đến trước mặt hắn, trong chiếc nhẫn là năm mươi vạn kim tinh.
Diệp Quân cất chiếc nhẫn đi, sau đó nói: “Hình như huynh rất giàu”.
Gã mập nhìn Diệp Quân: “Ta là thần pháp sư, huynh nghĩ sao?”
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Thần pháp sư có nhiều tiền lắm sao?”
Gã mập nói: “Nhảm nhí! Bọn ta có thể luyện bừa ra một lá bùa đều có thể bán được với giá rất cao, hiểu chưa?”
Diệp Quân không nói gì.
Vậy sao sư tỷ lại nghèo như thế chứ?
Gã mập nhìn Diệp Quân: “Huynh có thể để ta tung cho xong con át chủ bài không?”
Gã biết nếu Diệp Quân không đợi gã thì gã không thể ra tay được.
Kiếm của người này quá nhanh.
Diệp Quân lắc đầu: “Không thể”.
Gã mập tức giận: “Huynh không để ta tung ra con át chủ bài trước thì sao ta đánh với huynh được?”
Diệp Quân nói: “Cũng không phải không được, chẳng hạn…”
Gã mập hỏi: “Chẳng hạn cái gì?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chẳng hạn như huynh có thể hối lộ ta”.
Vẻ mặt gã mập cứng đờ.
Mẹ kiếp!