Lúc này cái bóng trên đỉnh đầu Diệp Khải bỗng nói: “Đạo hữu là?”
Tiểu Tháp nhìn cái bóng đó, lắc đầu cười: “Không tiện tiết lộ, lượng thứ”.
Cái bóng gật đầu: “Đệ tử này của ngươi rất xuất sắc, nếu là ở thời đại Kiếm Chủ Nhân Gian thì cũng là người tài”.
Tiểu Tháp nhìn Diệp Khải cười nói: “Người mà người chọn dù là tâm tính hay thiên phú cũng đều rất tốt”.
Cái bóng đó bật cười.
Tiểu Tháp khẽ cười, sau đó nhìn đám người tộc Thần Qua.
Thấy Tiểu Tháp nhìn sang, sắc mặt đám người tộc Thần Qua trở nên phòng bị.
Ly Vân lại bước ta, ông ta nhìn Tiểu Tháp: “Cho hỏi tôn danh của ngươi”.
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Ngươi cũng xứng được biết sao?”
Ly Vân híp mắt: “Ngươi có biết tộc Thần Qua ta có số mệnh của người mang thiên mệnh đời trước, người mang thiên mệnh đời trước chính là Kiếm Chủ Nhân Gian”.
Tiểu Tháp gật đầu: “Cái này thì ta biết, tiên tổ của các ngươi chính là Ly Qua, năm đó bà ta và ta… quen với Kiếm Chủ Nhân Gian, nể tình Kiếm Chủ Nhân Gian nên để tộc Thần Qua trở thành đại gia tộc”.
Nghe thế đồng tử Ly Vân co rụt lại: “Sao ngươi lại biết chuyện năm đó?”
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Hôm nay, số kiếp thiên mệnh của tộc Thần Qua nên cắt đứt được rồi”.
“Láo xược!”
Ly Vân tức giận quát lên với Tiểu Tháp: “Đây chính là số kiếp thiên mệnh mà Kiếm Chủ Nhân Gian ban cho, sao có thể là thứ ngươi nói hết là hết? Ngươi đúng là láo xược”.
Tiểu Tháp bỗng xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo bay vào trong tay nó.
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Vậy thì ngươi nhìn cho rõ, xem ta có thể cắt đứt số kiếp thiên mệnh của tộc Thần Qua hay không”.
Vừa dứt lời, nó bỗng chém một nhát kiếm.
Thế nhưng không có động tĩnh gì.
Mọi người sửng sốt.
Tiểu Tháp sầm mặt, thầm nói: “Tiểu Đạo, đừng kiếm chuyện nữa”.
Kiếm Hành Đạo không có phản ứng.
Cả đời này cô ấy chỉ nể mặt hai người.
Một là chủ nhân của cô ấy, người thứ hai là ca ca của chủ nhân cô ấy.
Bây giờ có người thứ ba là Diệp Quân.
Tiểu Tháp lại vung kiếm lên.
Thế nhưng vẫn không có phản ứng.
Mọi người lộ ra vẻ ngờ vực.
Ngươi lại giở chiêu trò này ngay lúc này hả?
Tiểu Tháp sốt sắng đến mức phát giận, vội nói: “Đại tỷ ơi, đại tỷ tốt của ta, cho Tháp gia ta… à không, giữ thể diện cho Tiểu Tháp ta đi, để ta giả vờ một chút, một lần này thôi, xin đó mà!”
Thực lực của nó rất mạnh nhưng muốn phá được số kiếp thiên mệnh mà Kiếm Chủ Nhân Gian ban cho tộc Thần Qua vẫn rất khó.
Có thể nói, bây giờ thế gian này chẳng có mấy ai có thể làm được.
Nhưng thanh kiếm này thì có thể.
Đây là kiếm Hành Đạo.
Có thể phá vỡ tất cả các pháp, các đạo, tất cả số kiếp.
Tóm lại bất kỳ quy tắc nào, đại đạo nào, những thứ linh tinh gì, nó cũng có thể phá được.
Kiếm Hành Đạo không có phản ứng.
Tiểu Tháp do dự, sau đó vung kiếm lên.
Vèo!
Một luồng kiếm quang bỗng bay ra, kiếm quang này xé tan không gian, thoáng chốc đã bay đến tộc Thần Qua, sau đó đi vào tộc Thần Qua.
Vèo!
Trong tộc Thần Qua bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương, sau đó một con rồng mờ ảo bay ra.
Còn Chân Long Giới, lúc này đám người Ly Vân cũng sửng sốt, vì họ có thể cảm nhận được có thứ gì đó trong người đang biến mất.
Không lâu sau Ly Vân trợn mắt: “Là số kiếp thiên mệnh! Ngươi… ngươi dám cắt đứt số kiếp thiên mệnh của tộc Thần Qua”.
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Không phục hả? Ngươi đánh ta đi này”.
Ly Vân tức giận nói: “Gọi tiên tổ”.
Gọi tiên tổ!
Vừa dứt lời, Ly Vân bỗng lấy một lệnh bài ra, ông ta dùng sức với lệnh bài, lệnh bài bay lên trời đi vào trong tầng mây.
Rầm!
Tầng mây bỗng sôi trào, sau đó dần biến mất.
Lúc này một người phụ nữ được ngưng tụ trong tầng mây.
Ly Qua!
Tiên tổ mạnh nhất của tộc Thần Qua.
Cũng không phải là thực thể.
Nhưng khí tức của hình ảnh phản chiếu này lại mạnh hơn Thiên Long viễn cổ đó hơn mười lần.
Hơn nữa sau khi người phụ nữ lại được ngưng tụ, Chân Long Giới đã bắt đầu phân tán.
Chỉ một cái bóng mà Chân Long Giới này đã không thể chịu được.
Đáng sợ cực kỳ!
Ly Vân chỉ vào Tiểu Tháp: “Ngươi đợi chết đi”.
Nói rồi ông ta chỉ vào Diệp Quân: “Còn ngươi và vị Đại Kiếm Tiên đằng sau ngươi nữa, các ngươi cùng đợi chết đi”.
Diệp Quân nhìn tiên tổ tộc Thần Quan được ngưng tụ trên bầu trời đó, cảm nhận khí tức cường giả đáng sợ đó, sắc mặt hắn hơi tái, run giọng nói: “Tháp gia, so sánh thực lực của tỷ tỷ váy trắng với bà ta thì thế nào?”
Tiểu Tháp nhìn Ly Vân, bình tĩnh nói: “Không so được”.
Sắc mặt Diệp Quân càng trắng bệch hơn.
Ngay sau đó.
Hắn bỗng bò dậy, gằn giọng nói: “Một người làm thì một người chịu, phía sau ta chẳng có Đại Kiếm Tiên nào cả, chỉ có một mình Tháp gia, tộc Thần Qua ông có gì thì cứ nhắm vào ta và Tháp gia vô địch của ta là được”.
Tiểu Tháp nhíu mày.
Mình nói gì sai rồi sao?