Edit by Tử Hàm & Beta by Nhi
—
Lâm Tiếu chạy tới quảng trường, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thiếu niên đội mũ len màu xám ngồi cạnh hồ phun nước.
Cậu nhíu mày, có chút nôn nóng mờ mịt nhìn xung quanh.
Trước khi tới cô đã gọi điện thoại cho Lâm Tri Ngộ nói là bạn học lúc nhỏ hẹn gặp mặt nên phải đến quảng trường này.
Lâm Tri Ngộ chỉ dặn dò cô chú ý an toàn, sau đó liền cho cô đi.
Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Trịnh Lãng Yến đứng bất động, thẳng đến lúc cậu quay đầu lại mới đối diện ánh mắt cô.
Mái tóc đen của Trịnh Lãng Yến bị mũ che mất, ngược lại trông cậu càng thêm bướng bỉnh, mũi cũng bị đông lạnh đến có chút phiếm hồng, khi nhìn tới cô, cậu hít cái mũi, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
"Tiếu Tiếu!"
Trịnh Lãng Yến vừa vui vẻ vừa ủy khuất mà gọi cô một tiếng, đi vài bước tới chỗ cô, thấy Lâm Tiếu chỉ mặc áo lông vũ, lập tức nhíu mi.
Cậu tháo khăn quàng cổ xuống, quấn từng vòng vào cổ cô, ngay cả miệng cũng che khuất một tí, lúc này mới vừa lòng mà cong đôi mắt.
Lâm Tiếu nhìn bộ dáng sắp bị đông lạnh đến choáng váng của cậu, có chút đau lòng lại bất đắc dĩ mà nhỏ giọng hỏi: "Sao cậu lại tới thành phố A? Không phải nói là không được đi theo đấy sao......"
"Tôi đâu có đi theo." Gương mặt trắng bệch vì bị đông lạnh của Trịnh Lãng Yến phiếm hồng một chút, giúp cô sửa lại khăn quàng cổ, bộ dáng đương nhiên nói: "Đúng lúc chú hai tôi sang bên này công tác cho nên tôi mới tới tìm cậu."
Lâm Tiếu duỗi miệng từ trong khăn quàng cổ ra, hỏi lại cậu: "Sau đó đúng lúc lạc đường?"
Khuôn mặt tuấn tú của Trịnh Lãng Yến có chút túng quẫn.
Tay cậu buông xuống nắm lấy tay Lâm Tiếu, khi nói chuyện mang theo giọng mũi dày đặc, nhanh chóng chuyển đề tài: "Tôi cảm thấy chỗ này lạnh quá, trước kia cậu lớn lên ở đây sao?"
Lâm Tiếu gật đầu: "So với thành phố B thì lạnh hơn một chút, có phải cậu bị cảm hay không?"
"Nào có." Trịnh Lãng Yến hàm hồ một tiếng, sau đó không nhịn được, nghiêng đầu hắt xì một cái.
Hắt xì xong cũng không dám nhìn Lâm Tiếu, lại có chút co rúm liếc cô một cái, thêm chiếc mũ len đội trên đầu, càng giống như là một con chó lớn đáng thương làm sai việc.
Trái tim Lâm Tiếu tức khắc mềm xuống, nhón mũi chân, đôi tay giơ lên thăm dò, che lại lỗ tai lạnh lẽo của cậu, thanh âm mềm mại: "Tìm chỗ nào ngồi xuống trước đi, đói bụng không?"
——
Trên phố có một tiệm cà phê mèo.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, mùi thơm của cà phê pha trộn với hương sữa ngọt ngào, trong phòng ấm áp đến làm người ta có chút buồn ngủ, thoải mái không nói nên lời.
Nhiệt độ cơ thể Trịnh Lãng Yến vừa mới ấm lại một chút, thì đã bắt đầu quên ký ức bị đông lạnh. Cậu cởi áo lông vừa mua, phảng phất giống như được giải trừ phong ấn, nhìn Lâm Tiếu phía đối diện, đầu óc lại bắt đầu lung lay.
Có một con mèo Garfield vàng trắng không biết tại sao vẫn luôn ăn vạ trên bàn của hai người. Người nó mập mạp mềm mại, còn vươn đầu cho Lâm Tiếu sờ.
Lâm Tiếu vốn dĩ cũng thích con vật lông xù mềm mại này. Ngón tay thon dài mềm mại của cô xoa lông cho nó, nhìn bộ dáng nhắm mắt hưởng thụ của nó, sắc mặt ôn nhu như nước.
Trịnh Lãng Yến nhìn bàn tay vẫn luôn không nhàn rỗi của cô, trong lòng ghen tị muốn chết luôn rồi.
Vậy mà Lâm Tiếu không nhận ra, thậm chí còn chia sẻ kinh nghiệm với cậu: "Trịnh Lãng Yến, cậu nhìn xem, nó thật đáng yêu a."
Đáng yêu cái con khỉ.
Lão đại chửi thầm, không vui mà giơ tay chọc phía sau lưng con mèo, rầm rì: "Nè, bạn nhỏ, người lớn đang hẹn hò nên mày sang một bên đứng chơi đi."
Lâm Tiếu ngạc nhiên lại khó có thể tin mà ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu, sau đó nhanh chóng đỏ mặt thu hồi ánh mắt: "Sao cậu lại nói với một con mèo như thế......"
Lời nói cùng ngữ khí, thật đúng là không giống cách nói của Trịnh Lãng Yến, chỉ là nội dung rất giống một người lớn nói chuyện với trẻ con.
Chần chờ một lát, cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Nó đã thành niên rồi nhưng cậu thì vẫn chưa đâu."
"Hừ, nếu so về thể trạng của tôi với nó thì tôi chính là người lớn." Trịnh Lãng Yến mặc áo len màu trắng, càng tôn lên làn da trắng của cậu, đôi mắt cùng mái tóc đen bóng, bộ dáng ôn hòa, ngữ khí lại bá đạo mang theo chút ấu trĩ: "Hơn nữa cậu chú ý sai chỗ rồi. Trọng điểm là chúng ta đang vội hẹn hò."
Mặt Lâm Tiếu đùng một cái liền đỏ lên, cúi đầu vuốt lông mèo làm bộ không nghe thấy.
Trịnh Lãng Yến không từ bỏ, vỗ vỗ ghế dài mình đang ngồi, vẻ mặt lấy lòng mà gọi cô: "Tiếu Tiếu, lại đây ngồi này."
Lâm Tiếu nhỏ giọng cảnh cáo cậu: "Trong tiệm nhiều người như vậy, cậu đàng hoàng mà uống cà phê đi."
Thái độ này Trịnh Lãng Yến đã sớm dự đoán được.
Đôi chân dài của cậu duỗi ra đứng dậy, sau đó như là đã lên kế từ lâu mà chen vào trên ghế Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu xê dịch vào bên trong, cậu cũng di chuyển theo, thẳng đến khi không thể lui được nữa.
Lâm Tiếu có chút nóng nảy, thu tay về, trừng cậu: "Cậu, cậu mau trở về đi."
Con mèo trên bàn thấy bản thân mất đi đãi ngộ mát xa chuyên nghiệp, nó có chút bất mãn đứng dậy rũ rũ lông trên lưng, nhẹ nhàng uyển chuyển mà nhảy xuống.
Lúc này, không gian chỉ còn lại hai người.
Lâm Tiếu có chút không nỡ mà nhìn con mèo kia đi xa.
Trịnh Lãng Yến thì rất hài lòng, cậu hơi nghiêng người, giơ tay vòng qua ôm lấy bả vai Lâm Tiếu, gương mặt dán vào vai cô, như là đang làm nũng.
Mái tóc dài của thiếu niên cọ lên sườn mặt và cổ cô, làm cô có chút ngứa.
Thanh âm trầm thấp khàn khàn mang theo giọng mũi của cậu vang lên ở bên tai cô nũng nịu nói: "Cũng đâu có đáng yêu bằng cậu. Có gì đẹp đâu?"
Gương mặt Lâm Tiếu càng đỏ, nghiêng mắt nhìn cậu, không phục mà phản bác: "Lông mèo mềm mại, khi sờ rất thoải mái."
Trịnh Lãng Yến ngẩng mặt lên từ cổ cô, im lặng một chút, bắt lấy tay Lâm Tiếu đặt lên đầu mình: "Vậy sao? Chất tóc của tôi cũng rất được cho cậu sờ này."
Ngữ khí lấy lòng mang theo sủng nịch.
Khắp lòng bàn tay Lâm Tiếu tất cả đều là xúc cảm mềm mại trơn nhẵn của mái tóc cậu.
Chất tóc của Trịnh Lãng Yến thật sự rất tốt, khi chạm vào rất mềm mại thoải mái, so với tính tình của cậu thì ngoan hơn nhiều.
Ma xui quỷ khiến, Lâm Tiếu thật sự sờ theo ý muốn của cậu.
Đến khi tỉnh táo lại, liếc mắt một cái thì thấy đôi đồng tử sâu thẳm đen bóng của thiếu niên.
Đôi mắt đào hoa của Trịnh Lãng Yến cong lên, đem cái trán một lần nữa đặt lên vai Lâm Tiếu, trong thanh âm mang theo giọng mũi cùng đắc ý: "Vậy có thể cho tôi ôm một lát không?"
Tay Lâm Tiếu còn đặt trên đầu cậu, thở dài một hơi, động tác cũng nhẹ hơn, giúp cậu sửa sang lại mái tóc: "Ừm."
Hai người vẫn luôn ngồi như vậy cho đến khi màn đêm dần buông xuống.
Nhiệt độ không khí buổi tối càng thấp.
Lâm Tiếu vừa muốn trả lại khăn quàng cổ cho Trịnh Lãng Yến đã bị cậu nhíu mày cản lại.
Ra khỏi tiệm cà phê, khí nóng lúc hai người thở ra tạo thành từng đợt sương trắng, sau đó nhanh chóng hòa tan vào ánh hoàng hôn.
Khi nói chuyện, trong giọng nói của Trịnh Lãng Yến mang theo giọng mũi rất nặng, Lâm Tiếu lo lắng mà thăm dò trán cậu: "Khó chịu lắm phải không? Hay là cậu đi khám bác sĩ đi."
"Không sao, thể chất của tôi tốt lắm." Trịnh Lãng Yến cầm lấy tay cô nhét vào túi của mình, đứng ở ven đường đón xe: "Hơn nữa chú hai của tôi là bác sĩ cơ mà. Cậu yên tâm đi. Để tôi đưa cậu về trước."
Lâm Tiếu cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay cô có chút nóng, nhanh chóng cự tuyệt: "Không cần, mình tự gọi xe được rồi, cậu tự mình ——"
"Hừ." Trịnh Lãng Yến thu hồi tay nhẹ nhàng gõ trán cô một cái: "Cậu bảo tôi làm sao yên tâm khi để cậu về một mình vào ban đêm ban hôm như thế này?"
Lâm Tiếu nhấp môi, hơi nhíu mày nhìn hắn: "Cậu không nên tới đây. Nếu ở nhà thì đã không bệnh rồi."
"Giao thừa không ở cùng nhau thì thôi đi nhưng cậu cũng không thể qua năm mới rồi mà cũng không cho tôi thấy mặt cậu." Trịnh Lãng Yến nhìn cô, bỗng nhiên có chút thỏa mãn mà cười, thanh âm khàn khàn câu dẫn người: "Tiếu Tiếu, cậu nói bọn mình có phải ở bên nhau hai năm rồi không?"
Lâm Tiếu khó hiểu mà nhìn cậu, thì nghe cậu nói: "Năm trước đã yêu nhau, năm nay vẫn ở bên nhau là hai năm."
Lâm Tiếu có chút bất đắc dĩ, nhìn khuôn mặt đắc ý của thiếu niên, bị cậu chọc đến khóe môi cong lên: "Cho nên đây là lý do cậu học toán không tốt sao?"
Trịnh Lãng Yến "Hừ" một tiếng, bất mãn nói: "Tiếu Tiếu à, cậu có thể có chút suy nghĩ lãng mạn được không vậy?"
Cậu quay đầu lại, nhìn khóe môi nhếch lên cùng với đôi mắt sáng lấp lánh của Lâm Tiếu, cổ họng cậu trượt lên trượt xuống, cái đầu theo bản năng mà áp sát vào một chút.
Lâm Tiếu trố mắt mà nhìn cậu nhẹ nhàng tới gần, ánh mắt cậu rũ xuống dừng ở trên cánh môi hồng phấn của cô.
Xe taxi vừa lúc dừng lại bên cạnh hai người, tài xế ấn kèn một cái, làm hai người giật mình.
Trịnh Lãng Yến che miệng mất tự nhiên mà ho khan, nhanh chóng chủ động mở cửa: "Chúng ta đi thôi."
Xe mãi chạy cho đến khi đến một con phố ngoài tiểu khu của nhà ngoại Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu nhìn bảng hướng dẫn bên ngoài, mở miệng bảo dừng: "Bác tài, chú dừng ở đây là được rồi ạ."
"Được."
Tài xế đáp một tiếng, nhanh chóng thả hai người xuống.
Ở đây có chút vắng vẻ, Trịnh Lãng Yến nghi hoặc mà nhìn xung quanh, hỏi cô: "Chỗ này à?"
"Không phải, ở con đường phía trước." Lâm Tiếu lắc đầu, ngẩng đầu nhìn cậu: "Chúng ta đi thôi."
Trịnh Lãng Yến sửng sốt chớp mắt, ánh mắt kinh hỉ.
Hai bên đường không giống con phố mua bán tấp nập như vừa nãy.
Gió lạnh thổi qua, Trịnh Lãng Yến đi về phía trước vài bước, bắt lấy tay Lâm Tiếu.
Bước chân Lâm Tiếu thả chậm lại, chỉ cho cậu thấy: "Ba năm tiểu học mình học ở kia, cách nhà rất gần, đi một con phố là tới rồi."
Trịnh Lãng Yến nghi hoặc hỏi: "Nhà cậu không phải ở thành phố Diệc à?"
"Sau này mới chuyển qua." Thanh âm Lâm Tiếu nhẹ nhàng, đầu ngón tay cũng mềm mại: "Khi còn nhỏ nhà mình ở là ông bà ngoại mua cho, ngay cạnh tiểu khu của bọn họ, sau đó ba mẹ mình làm buôn bán, điều kiện trong nhà tốt hơn chút, mới dọn đi thành phố Diệc."
Vườn trường không có một bóng người, cửa cũng đóng lại, hai người nhìn nhìn, lại nắm tay tiếp tục đi về phía trước.
Tới gần một cái đèn đường bị hỏng, xung quanh lập tức có vẻ ảm đạm xuống, Lâm Tiếu bỗng nhiên dừng bước.
Cô nhẹ nhàng than một tiếng, xoay người nhìn Trịnh Lãng Yến: "Trịnh Lãng Yến, nếu cậu không đưa quà thì mình sẽ về nhà đấy nhé."
Cánh tay cầm hộp nhỏ trong túi của Trịnh Lãng Yến cứng đờ.
Đợi một lát, cậu hít cái mũi, do dự mà móc cái hộp nhỏ ra: "Cái đó, tôi chỉ là...... tiện tay mua......"
Lâm Tiếu nghe ngữ khí uể oải của cậu, có chút buồn cười nhưng không có vạch trần, nhẹ nhàng nhận lấy.
Mở hộp ra, nương theo ánh sáng mỏng manh mơ hồ thấy rõ bên trong là một chiếc nhẫn tinh tế, phía trên có khắc cái gì đó nhìn không rõ lắm, cô không thể tin mà trừng lớn đôi mắt.
Không khí an tĩnh trong chốc lát, Lâm Tiếu giương mắt nhìn Trịnh Lãng Yến, bên tai cậu có chút hồng, đầu cũng nghiêng về một bên không dám nhìn cô.
Lâm Tiếu cầm hộp nhỏ trong chốc lát, có chút khó xử mà nhìn cậu: "Trịnh Lãng Yến, cậu có biết bây giờ chúng ta đang là học sinh cấp ba hay không?"
Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên lập tức có chút thất thố, cậu vội vàng che lấp, giọng nói túng quẫn: "Tôi, tôi không có ý gì khác...... Chỉ là thấy đẹp thì mua, cậu không thích thì cũng đừng đeo......"
Gương mặt Lâm Tiếu cũng đỏ lên, cô giơ tay, thật cẩn thận mà đem chiếc nhẫn lấy ra, chưa nói có thích hay không, chỉ hỏi cậu: "Cái này chắc phải xem kích cỡ phải không? Đeo không vừa thì làm sao bây giờ?"
Vấn đề này Trịnh Lãng Yến trả lời rất dứt khoát: "Không đâu, tôi đo kĩ rồi mới mua."
Lâm Tiếu kinh ngạc giương mắt nhìn cậu.
Chợt nhận ra bản thân lỡ miệng nói ra, Trịnh Lãng Yến có chút ảo não mà cào tóc, nhỏ giọng giải thích: "Lúc trước có một lần cậu ngủ ở trên xe, lần đó tôi đã lén đo."
Ngón tay cầm nhẫn của Lâm Tiếu cứng đờ, gương mặt nhanh chóng lại thêm một tầng nhiệt độ.
Cô bất đắc dĩ nhẹ giọng lặp lại một câu: "Bây giờ chúng ta vẫn là học sinh cấp ba đấy."
Trịnh Lãng Yến thất vọng mà rũ mặt xuống, trái tim vẫn luôn kích động suốt một đường đột nhiên bị hất một chậu nước lạnh.
Cậu vừa mới chuẩn bị mở miệng, Lâm Tiếu đã nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, mắt to ở trong bóng đêm còn sáng hơn sao trời, hỏi: "Trường học hình như cũng không cho đeo mà?"
Tâm tình vừa lạnh lẽo vài giây đã biến thành nóng bỏng ấm áp.
Trịnh Lãng Yến kích động một lát, theo đó cũng nói năng lộn xộn, cúi đầu tìm kiếm ở dưới miếng xốp bên trong hộp, trong giọng nói nhiều thêm vài phần nôn nóng: "Tôi có nói nhân viên cửa hàng làm sợi dây chuyền nhỏ kèm theo, có thể mang ở......"
Tay cầm dây chuyền bạch kim cứng đờ, sau khi chạm tới tầm mắt Lâm Tiếu, thanh âm dày đặc giọng mũi của nam sinh chậm rãi hạ xuống.
Mang theo chút chột dạ cùng cẩn thận"...... Trên cổ."
Lâm Tiếu không có hỏi thêm về kế hoạch kín đáo này của cậu. Chậm rãi đến gần hơn, đem tóc dài vén sang một bên, đưa nhẫn qua nói: "Cậu có thể đeo giúp mình không?"
Niềm vui thật lớn đánh úp tới, Trịnh Lãng Yến phản ứng không kịp, ngơ ngác mà "A" một tiếng, trên mặt càng đỏ hơn: "Được chứ."
Cẩn thận nhận lấy nhẫn xỏ vào dây chuyền, bước qua chỗ cô, Trịnh Lãng Yến đứng sát vào Lâm Tiếu, cậu rũ đầu, nương theo ánh sáng mỏng manh, cánh tay vòng qua cổ Lâm Tiếu chạm nhau ở sau lưng.
Bởi vì kích động, động tác có chút vụng về, khó khăn lắm mới đeo xong.
Cuối cùng cũng trói cô lại được.
Trịnh Lãng Yến thở phào một hơi, lại làm như không có gì mà rời đi.
Khuôn mặt của thiếu nữ dưới ánh trăng được phủ lên một tầng ánh sáng bạc, nhiều thêm vài phần mộng ảo.
Tóc cô vén sang một bên, một bên gương mặt toàn bộ phơi bày trước mắt Trịnh Lãng Yến, từ vành tai cùng cái mũi thanh tú, cánh môi phấn nộn.
Lâm Tiếu cẩn thận hô hấp, rốt cuộc cảm thấy cánh tay của nam sinh ở phía sau lưng cô rốt cuộc cũng thu về. Không chờ cô thở phào nhẹ nhỏm, bàn tay kia bỗng dưng dừng lại, nhẹ nhàng đặt trên đầu vai cô.
Thanh âm Trịnh Lãng Yến vang lên ở bên tai, trầm thấp cùng giọng mũi thật nặng: "Tiếu Tiếu, còn quà của tôi đâu?"
Lâm Tiếu theo bản năng mà nghiêng đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn đến khuôn mặt cách cực gần của Trịnh Lãng Yến.
Cô ngừng thở, ánh mắt trốn tránh, trả lời: "Ở nhà mình, chờ lúc mình về sẽ đưa cho cậu."
"Nhưng tôi muốn ngay bây giờ cơ." Trịnh Lãng Yến nuốt nước miếng, thanh âm cậu ở trong gió đêm, so với gió còn muốn hấp dẫn hơn, mang theo tư vị làm nũng cùng dụ dỗ, bỗng nhiên nhắc tới: "Lần trước, tôi còn chưa hôn được......"
Lâm Tiếu sửng sốt, ngưng thở một giây, sau đó trở nên dồn dập.
Trịnh Lãng Yến lại nhích lại gần thêm chút nữa, cánh môi gần như dán lên người cô.
Tiếng nói trầm xuống giống như run rẩy: "Không phải đã nói cậu đừng dụ dỗ tôi rồi mà......"
Dưới bóng đêm.
Hai cánh môi rốt cuộc cũng dán vào nhau, thử thăm dò, như là nam châm giữa hai thái cực rốt cuộc cũng chạm vào nhau, vô cùng thích hợp, về sau sẽ mãi dính sát vào nhau.
Thân thể Lâm Tiếu bị cậu ôm vào trong ngực đột nhiên cử động một chút, theo bản năng giãy giụa, một bàn tay Trịnh Lãng Yến giơ lên thật nhanh, mang theo trấn an và chiếm hữu nhẹ nhàng giữ lấy đầu cô, thân thể cũng bá đạo mà tiến lại gần.
Quanh người đều là độ ấm cùng hơi thở của cậu, xúc cảm trên môi như là có dòng điện. Trịnh Lãng Yến thử thăm dò nhẹ nhàng từng chút một, dòng điện theo dây thần kinh lan truyền khắp toàn thân.
Tim Lâm Tiếu đập cực kỳ nhanh, theo bản năng mà giơ tay để trước ngực Trịnh Lãng Yến, hoảng loạn nhắm hai mắt lại.
Gió đêm thổi qua, nhiệt độ trên cơ thể lại theo tốc độ không thể tưởng tượng được mà tăng lên.
Tay Trịnh Lãng Yến men theo sau đầu Lâm Tiếu mà trượt xuống, nhanh chóng chạm được làn da trên cổ được bao bọc bởi khăn quàng của cô, xuống chút nữa là sự lạnh lẽo của dây chuyền bạch kim.
Cậu hơi nghiêng đầu, tham luyến chạm vào làn môi mềm mại của cô, ý thức rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Trịnh Lãng Yến nhíu mày, bức bản thân rời đi, đột nhiên đứng dậy.
Đầu óc Lâm Tiếu nổ ầm một cái, vừa mới cảm giác Trịnh Lãng Yến muốn thăm dò sâu một chút, lại đột nhiên rút ra.
Ngực cô phập phồng kịch liệt, mở to mắt ra thì nhìn thấy biểu thì ảo não và lồng ngực nhấp nhô cực nhanh không hề che dấu của Trịnh Lãng Yến.
Trầm mặc một lát, hơi thở của cậu vẫn chưa bình ổn xuống được, buông Lâm Tiếu ra, có chút không dám nhìn cô, bàn tay nắm quyền che ở môi, giọng nói hàm hồ: "Tôi bị cảm......Sợ sẽ lây cho cậu."
Lâm Tiếu sửng sốt, nhiệt độ trên mặt làm như thế nào cũng không tan dược.
Cô cúi đầu, nâng mu bàn tay lên che khuất môi.
Xúc cảm lúc nãy vẫn còn, cô cắn môi không có trả lời.
——
Thời điểm Lâm Tiếu trở về, cả nhà đang ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Lâm Tri Ngộ đang thu thập phòng cho khách, lấy chăn mới ra sửa sang lại
Lúc ánh mắt Lâm Tri Ngộ nhìn tới, cô có chút chột dạ mà cúi đầu.
"Tiếu Tiếu đã về rồi sao? Chơi vui không con?"
Lâm Tiếu gật đầu.
Lâm Tri Ngộ vừa muốn nói gì đó, lại lập tức kinh hô một tiếng: "Sao mặt lại đỏ như vậy? Bị gió thổi lạnh à. Mau mau đi tắm nước nóng, đừng để bị cảm mạo."
Lâm Tiếu hoảng loạn mà che mặt mình, nhiệt độ trên mặt truyền tới lòng bàn tay.
Cô đem đầu cúi thấp hơn chút nữa, nhẹ nhàng lên tiếng, vòng lại đi vào phòng tắm.
Đứng ở trong phòng tắm, Lâm Tiếu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Làn da thiếu nữ trắng nõn, gương mặt đỏ bừng, cánh môi cũng bị bản thân cắn đến hồng hồng, trong ánh mắt tràn đầy hơi nước.
Rõ ràng cũng không có thay đổi gì lớn, nhưng cô không cảm thấy như vậy.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa cánh môi, lại đè nhẹ xuống, cảm giác tê dại mỏng manh trên mặt lại lần nữa xuất hiện.
Đột nhiên Lâm Tiếu dừng lại, không dám nhìn cũng như suy nghĩ nữa, ôm áo ngủ treo lên giá, thay quần áo rồi tắm rửa.