Diệp Phương Nhã cùng Mai Phi lui khỏi hậu điện, theo hành lang dài đi ra ngoài. Mai Phi đi được một đoạn bỗng dừng lại, quay đầu nhìn nàng đang cúi đầu đi theo sau:
- Thiên Quý tần.
- Nương nương cho gọi tần thiếp? - Nàng bước về phía trước, cung kính đáp.
- Vòng tay trên tay muội... là vòng của Hoàng hậu phải không?
- Bẩm nương nương, đúng vậy ạ.
- Hoàng hậu xem chừng rất coi trọng muội. - Mai Phi cười nhạt - Thục Phi cũng vậy.
- Tần thiếp hèn mọn, không dám nhận lấy lời này. - Nàng vẫn một mực kính cẩn thưa.
- Lên càng cao, ngã càng đau. - Mai Phi khẽ nói, rồi ngước mắt nhìn trời xanh không một gợn mây - Ván cờ này, ta không thắng được Thục Phi, nhưng cũng không mong có người cản được nàng ta.
Nói đoạn, nàng ấy lên kiệu rời đi. Diệp Phương Nhã đứng bần thần trước cổng Cảnh Phượng cung một hồi, lắc đầu cười nhạt. Mối quan hệ giữa Hoàng hậu và Mai Phi quả thực không bền chặt như bề ngoài. Hai người họ, một kẻ muốn giữ ngôi Hậu mà sai khiến người kia, một kẻ khẩu phật tâm xà, chỉ lăm le chiếm lấy vị trí của người còn lại. Mai Phi, nếu nói vây cánh không đủ thì không đúng, nhưng nếu nói nàng ấy đủ khả năng tự mình vùng vẫy như Thục Phi thì quả thực chưa đến. Hoàng hậu lại là người rất thích ra uy trấn áp kẻ khác, với tính tình của Mai Phi, hẳn trong lòng đã sớm có ý khác. Đợi sau khi Mai Thượng thư lôi kéo được thêm vây cánh, chắc chắn nàng ta sẽ từ sau lưng đâm cho Hoàng hậu một nhát!
Nữ nhân hai lòng như vậy, Hoàng hậu có lẽ đã sớm nhìn ra. Nàng ta cũng chỉ đang lợi dụng Mai Phi làm tay sai cho mình trục lợi. Nàng ta chưa từng tin tưởng Mai Phi, nếu không, vì sao Mai Phi đến giờ hai tháng rồi vẫn chưa có Thánh ân? Với lời nói có trọng lượng như vậy, Hoàng đế không sớm thì muộn cũng đã nể tình mà đến Nghi Mai cung rồi. Nhìn Minh Tu nghi kia mà xem, Hoàng đế vẫn đều đặn đến cung nàng ta một tháng một lần, có tháng còn ba lần. Trước đây Minh Tu nghi cũng chỉ là một vị Tần không hơn không kém, vậy mà Hoàng hậu tận dụng mọi cơ hội, lần lượt nâng nàng ta lên Quý tần, Hiền tần rồi giờ là Thứ nhị phẩm Tu nghi. Nếu nàng không lầm, năm mới cung nhân sẽ được ban thưởng, vàng bạc đá quý cho các vị phẩm cao, còn những người phẩm thấp sẽ được tăng phẩm vị. Minh Tu nghi cũng không còn thấp kém gì, nhưng Hoàng hậu rất có thể vẫn kéo nàng ta lên thêm một bước. Nếu nàng có thể khiến Hoàng hậu tin dùng mình như Minh Tu nghi, vậy quá tốt rồi.
- Nương nương? - Trúc Mai đứng ngoài đợi đã lâu, tiến đến đưa ô che đầu cho nàng - Tuyết rơi rồi, nương nương nên hồi cung tránh ảnh hưởng đến ngọc thể.
Nàng khẽ gật đầu rồi bước lên kiệu. Chiếc kiệu nhỏ trở về Lạc Tiên điện, nàng bước xuống đi vào trong, thả mình xuống nhuyễn ỷ. Vụ án kia dù gì cũng không liên quan đến nàng, đó là chuyện của Hoàng hậu và Thục Phi, nàng cứ lẳng lặng giữ thân là được.
Ai ngờ, nàng muốn ngồi im, lại có kẻ không cho nàng thỏa nguyện.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phương Nhã vừa thức giấc đã thấy Trúc Mai tiến vào:
- Nương nương dậy rồi ạ.
- Có chuyện gì sao? - Thấy sự bối rối hiện trên khuôn mặt Trúc Mai, nàng khẽ đưa tay vuốt lại tóc, hỏi.
- Có vị Trần Chiêu hoa muốn cầu kiến nương nương ạ.
- Trần Chiêu hoa? - Nàng khẽ nhíu mày. Người này, hình như nàng có quen biết.
- Trần Chiêu hoa là con gái của Trần Cán, dược sư nổi tiếng ở thành Cung Châu ạ. - Thấy sự khó hiểu trên mặt nàng, Trúc Mai nhanh nhẹn lên tiếng.
- Thì ra là ái nữ của Trần dược sư. - Nàng cao giọng - Thảo nào bổn cung nghe họ Trần này lại thấy quen tai.
- Nương nương, vậy có gặp không ạ?
- Bảo nàng ta bổn cung chưa dậy, về đi. - Nàng phẩy tay. Thời gian này vô cùng nhạy cảm, gặp ai cũng dễ gây hiểu lầm, cứ đóng cửa an tĩnh là tốt hơn cả.
- Vâng ạ. - Trúc Mai lui ra, một lúc sau lại quay vào, nét mặt hiện rõ vẻ khó xử - Nương nương, Trần Chiêu hoa nói có việc gấp muốn gặp người, vẫn chưa chịu đi ạ.
- Bảo nàng ta đừng làm phiền nữa, lui đi. - Diệp Phương Nhã khẽ nhíu mày - Còn nữa, nàng ta đưa cái gì cũng không được nhận.
Trúc Mai lại quay ra, lát sau đi vào kính cẩn thưa:
- Nương nương, Trần Chiêu hoa quỳ ngoài cổng không chịu đi, đúng lúc Diễm Quý tần đi qua liền hỏi chuyện, dẫn đi rồi.
- Diễm Quý tần? Diễm Cơ? - Nàng lên tiếng.
- Bẩm đúng vậy ạ.
Nàng khẽ cười. Diễm Cơ là người dưới trướng Mai Phi, thường ngày không có gì nổi trội, nhưng không hiểu sao lại lọt mắt Mai Phi, sau đó trở thành cánh tay đắc lực của nàng ta. Nhưng mà... Hành động này của Diễm Quý tần, xem chừng sẽ trở thành lưỡi dao giết chết nàng ta!
Bản chất tò mò vốn không phải thứ một nữ nhân hậu cung nên có. Hoàng hậu từng nói có lẽ phải đưa người chết thay Lương Hiền tần, nàng ấy nhất định sẽ không từ mọi cơ hội. Diễm Quý tần này, số phận nằm trong tay nữ nhân làm chủ hậu cung kia! Muốn trách, thì tự trách nàng ta không đâu đi xen vào chuyện của người khác mà thôi.
Bây giờ người nàng cần dè chừng chính là Thục Phi nương nương như hoa như ngọc đang an tọa tại An Thanh cung kia. Nếu nàng ta thực sự nhắm vào nàng, bản thân nàng cũng chưa dám nắm chắc phần thắng. Mong là lần này Hoàng hậu suy tính vẹn toàn, dù không thể đem Thục Phi hay Lương hiền tần vào chỗ chết thì cũng làm giảm bớt uy thế của nàng ta, khiến nàng ta phân tán tư tưởng. Trong thời gian đó, việc nàng cần làm chính là tranh thủ chút sủng ái chưa dứt hẳn của Hoàng đế để leo lên cao hơn, lôi kéo thêm vây cánh cho riêng mình.
Chẳng phải, cũng sắp đến sinh nhật nàng rồi hay sao?