Đêm đó, Hoàng đế ngự lại Lạc Tiên điện. Chuyện Ngài đích thân chọn món cho Thiên tần đã sớm được người người truyền nhau mà đến tai các vị bên trên. Hoàng hậu vẫn một mực an vị không chút động tĩnh, Lan Phi vốn chưa từng quan tâm những chuyện như vậy, cũng chỉ cười nhạt rồi nắm tay Đại hoàng tử tiếp tục luyện chữ. Chỉ có hai vị ở Nghi Mai và An Phương cung có vẻ chẳng mấy thoải mái.
Mai Phi nhấp một ngụm trà mật ong, ánh mắt khẽ nhìn nữ nhân trước mặt, thấy người này cũng không để tâm mà vuốt ve chiếc lắc tay bằng bạc, biếng nhác lên tiếng:
- Thục Phi xem chừng rất thích chiếc lắc tay này?
- Đồ của Hoàng thượng ban, thần thiếp nào dám không thích? - Thục Phi lúc này mới ngước mắt lên nhìn Mai Phi, trong thanh âm hiện hữu chút giễu cợt.
- Thì ra là vậy, được Hoàng thượng sủng ái đến thế quả thực khiến bổn cung ghen tị. - Mai Phi nén hậm hực trong lòng mà đáp lại - Vậy mà đến giờ vẫn không có tin vui thì An Phương cung, bổn cung quả thật có chút thất vọng.
Thục Phi không đáp lại, bàn tay đặt trên đùi đã sớm siết chặt chiếc khăn. Mai Phi là muốn chế nhạo việc nàng nắm Thánh sủng ba năm vẫn không có Long thai sao? Thế mới nói hơn nhau chỗ này, Lan Phi tuy không được sủng ái nhưng lại có Đại hoàng tử là nhi tử duy nhất của Hoàng thượng làm bệ đỡ, đến Hoàng hậu cũng phải dè chừng vài phần. Còn Ân Như Nguyệt nàng thì sao chứ, dù bây giờ có nắm Thánh sủng nhưng dăm ba năm nữa, sẽ có những mỹ nữ xinh đẹp hơn nàng, trẻ trung hơn nàng, cái vị trí Thục Phi này cũng sẽ đổi chủ mà thôi.
Khẽ gượng cười, nàng đáp lại Mai Phi:
- Nương nương là thất vọng cho thần thiếp, hay thất vọng cho chính mình vậy?
- Bổn cung... Bỏ đi, nghe nói giờ Ngọ ba khắc Hoàng chiêu dung sẽ bị xử tử, Thục Phi có ý kiến gì chăng?
- Thần thiếp nào dám. - Thục Phi lấy lại tinh thần, khẽ đứng dậy - Cũng không còn sớm, thần thiếp xin cáo từ.
- Hảo. - Mai Phi cũng không mặn mà giữ Thục Phi ở lại, chẳng buồn liếc mắt nhìn bóng lưng yêu kiều xa dần, khẽ với lấy ấm tự rót cho mình thêm chén trà nữa.
Thục Phi bị nàng chọc đúng chỗ hiểm, chắc hiện trong lòng đang đem nàng băm vằm thành nghìn mảnh. Nhưng chọc nàng ta vui một phần, lại thấy chua xót một phần. Xót nàng ta cùng phận nữ nhi thân bất do kỉ, xót sự tuyệt tình của Đế vương đã đem thanh xuân hồng nhan hóa tro tàn, xót chính bản thân từ khi nào đã trở thành một ác phụ chỉ biết tìm cách hạ bệ người khác. Nhưng nàng còn có đường lui sao? Bước chân vào hậu cung, nàng không chỉ tranh đấu vì sự sống của bản thân mình, mà còn vì thể hiện của cả một gia tộc. Nói hậu cung không tham gia chính sự, nhưng chính những nữ nhân nơi cung cấm này lại là những quân cờ dưới tay các vị quan triều đình, mong muốn gửi nữ nhi để vừa lòng Hoàng đế. Mà nàng, cũng chỉ là một quân cờ sắp hết giá trị lợi dụng mà thôi.
Nghe nói trong kì tuyển lần tới, muội muội của nàng cũng sẽ nhập cung...
---
Giờ Ngọ ba khắc.
Trương công công nhìn nữ nhân ngây dại trước mắt, khẽ thở dài, phất tay. Hai nô tài cầm lụa trắng bước đến phía trước, đem quấn quanh cổ Hoàng chiêu dung:
- Nương nương, thất lễ rồi.
Đúng khoảnh khắc hai tên định siết dây, mắt nàng ta bỗng sáng lên, rồi đột ngột cao giọng:
- Hoàng thượng! Hoàng thượng!
Trương Cảnh Đức ngó ra cửa, nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy bóng Hoàng bào, nhẹ tiến đến trước mặt nàng ta, rủ lòng thương mà nhắc nhở:
- Nương nương, Hoàng thượng đang dùng Ngọ thiện bên Lạc Tiên điện, sẽ không qua đây đâu.
- Hoàng thượng! Người đến rồi! Thiếp biết người sẽ đến mà! - Hoàng chiêu dung vẫn điên cuồng gào lớn - Thả ta ra, thả ra!
Trương Cảnh Đức đứng lui lại ba bước, phất tay:
- Làm đi, nhanh một chút, Hoàng thượng còn đang đợi tin.
Hai tên nô tài siết chặt tay. Hoàng chiêu dung hô lên một tiếng, đôi chân giãy dụa, miệng há to cố gắng hít thở, phát ra những âm thanh khàn khàn không rõ. Trương Cảnh Đức quay mặt đi, bước ra ngoài nhìn người đàn ông đeo hạt tràng lớn đã đứng sẵn ngoài cửa:
- Đợi bọn họ xong thì vào làm lễ đi, rồi ra đây nhận thưởng.
- Nô tài rõ rồi.
---
Diệp Phương Nhã lấy đũa chọc đến nát tươm miếng đậu phụ, trong đầu lại miên man suy nghĩ. Hoàng thượng vừa ra ngoài, hẳn là do Trương Cảnh Đức bẩm báo chuyện Hoàng chiêu dung. Bất quá nghe nói Mỹ An Quận chúa ở ngoài thành mấy ngày vẫn chưa được vào, nay thậm chí còn không được thấy nhi nữ của mình lần cuối, xem chừng nếu bà ta biết tin này sẽ đem cả gia nàng nguyền rủa mất. Nghĩ đến một Hoàng thị từng kiêu ngạo, nắm Thánh sủng lớn chỉ thua kém Thục Phi, nay đã trở thành một cái xác vô hồn, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy buồn bực. Đó, được sủng ái đến thế, rốt cuộc lại vì những nữ nhân trẻ trung xinh đẹp khác mà bị vứt bỏ, thậm chí còn tuyệt mạng. Thế mới nói nếu đang được sủng ái thì cố mà giữ lấy, bằng không một khi Đế tình đã nhạt, có muốn níu giữ một ánh nhìn của Hoàng thượng cũng chỉ là chuyện xa vời.
- Nàng lại nghĩ lung tung gì rồi, miếng đậu phụ cũng không tha. - Không biết từ lúc nào, Mạc Kỳ Thiên đã đi vào, tiến đến sau lưng đặt tay lên vai nàng.
- Không... không có. Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là đang nghĩ lần này người vì thiếp mà xử Hoàng chiêu dung nặng như vậy, có người sẽ cho rằng thiếp được sủng sinh kiêu mất.
- Từ khi nào nàng lại biết lo xa như vậy? Trẫm lần này là vì cả hậu cung trừ họa, những kẻ khác có muốn cũng không được nói gì nàng. - Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, thanh âm cương nghị - Hoàng thị và Mỹ An Quận chúa biết tin rồi, mấy ngày này đừng ra khỏi điện.
Hắn không lo chuyện nàng bị người khác nói xấu ra sao, chỉ là mấy ngày tới thẳng tay thanh trừng Hoàng thị, nếu Mỹ An Quận chúa nhân cơ hội này van xin Thái hậu, chắc chắn bà ta sẽ dùng lí do đó mà trừng phạt Thiên tần. Xem ra, vẫn là hắn phải đi trước một bước rồi.
- Diệp Phương Nhã, trẫm phong nàng làm Thiên quý tần, hơn nữa vì thân thể còn mỏi mệt, cần bồi bổ thêm, năm ngày tới chỉ cần đóng cửa tĩnh dưỡng, mọi hoạt động thỉnh an đều được miễn!