Editor: Nguyên Đức Phi, Ngọc Hiền Tần, Vi Hiền Nghi, Nhiên Thục Tần, Tiên Chiêu Dung, Linh Quý Cơ, Hy Thục Dung, Nhiên Thục Tần
Beta: Trân Thục Nghi
"Cũng không thể." Lý Già La cảm thấy Võ gia Hàn Châu xuất hiện quá mức bất ngờ. Hơn nữa họ chuyên nhắm vào mình.
Một Võ gia nho nhỏ, sao lại có lá gan lớn như vậy? Có phải có người chống lưng hay không, hay cho họ lợi lộc gì?
Trước kia đầu tiên Lý Già La sẽ nghĩ do Vương gia giở trò quỷ, chỉ là có đôi khi, một số người nàng không thèm để ý tới, nàng cũng không tin họ làm ra được chuyện lớn gì.
Càng là người không đáng quan tâm, càng có khả năng giở trì quỷ sau lưng nhất.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Lý Già La mang theo Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử cùng tới Khôn Ninh cung, tỏ vẻ cảm tạ nhìn Triệu Hoàng Hậu, Triệu Hoàng Hậu cười nói: "Ngươi giúp ta chăm sóc Bình An, chúng ta không cần cảm tạ tới cảm tạ lui nữa, bổn cung cũng rất thích Lạc Lạc và Uyên Nhi."
Đại Công chúa tới đây còn muốn giữ Quý phi ở lại Khôn Ninh cung dùng bữa, nhưng Lý Già La uyển chuyển cự tuyệt, nói không chừng chốc lát nữa Hoàng Thượng lại muốn tới Khôn Ninh cung, nàng ở chỗ này thì không tốt. Hoàng Thượng là người có nguyên tắc, khoảng thời gian này Hoàng Hậu ở lại chăm lo sự vụ trong cung, Hoàng Thượng bên kia chắc chắn muốn tới đây thăm Hoàng Hậu, cho nên Lý Già La sẽ không ở đây quấy rầy.
Nói một lúc, liền mang theo Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử rời đi, quả nhiên trên đường ra khỏi trong cung thì gặp Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nhìn Lý Già La nói: "Sao không ở lại chỗ Hoàng Hậu?"
Hắn đã trở lại, cũng muốn thăm Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử và đi Trường Xuân cung, nhưng Hoàng Hậu ở nơi đó, nếu không tới trước sẽ không tốt. Dù sao trong khoảng thời gian này Hoàng Hậu cũng rất vất vả.
Lý Già La cười nói: "Hoàng Thượng người đi thăm Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp có chút mệt mỏi, nên trở về nghỉ ngơi trước, chờ Hoàng Thượng tới rồi lại nói."
"Cũng tốt, vậy ngươi mau trở về nghỉ ngơi, nhưng đã sắp tới giờ dùng ngọ thiện, vậy buổi chiều trẫm lại tới thăm các ngươi."
Vương Thái hậu ở bên, cũng biết Hoàng Thượng đi thăm Hoàng Hậu trước, Vương Thái hậu nói: "Còn xem như có quy củ, cũng không phải luôn ở Trường Xuân cung."
Nếu Hoàng Thượng trở về, mà không đi tới chỗ Hoàng hậu trước, lại trực tiếp đến Trường Xuân cung, Vương Thái hậu chắc chắn sẽ nhắc nhở hắn, dù sao bà cũng là mẫu thân, không thể để chuyện sủng thiếp diệt thê như vậy xảy ra, cho dù là Hoàng Thượng cũng không được.
"Minh Nhã và Ngũ hoàng tử bên kia thế nào?" Vương Thái hậu hỏi.
Cao Trường Hưng nói: "Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, Vương Thục Viện và Ngũ hoàng tử đều mạnh khỏe." Ru rú trong nhà, không tiếp xúc cùng ai, tất nhiên là không có chuyện thị phi gì.
"Triệu hai người họ tới đây đi, đã lâu rồi ai gia không gặp." Cũng không biết Ngũ hoàng tử trưởng thành như thế nào, bà cũng rất nhớ hắn.
Quả nhiên buổi chiều Hoàng Thượng tới Trường Xuân cung thăm Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử, thuận tiện còn nhìn Tam hoàng tử tập viết chữ, tuy rằng tập viết, nhưng chữ viết không tồi. Sư phó đều là tốt nhất, không học giỏi cũng không được.
Nhưng bởi vì thời gian Hoàng Thượng rời khỏi kinh thành rất lâu, cho nên có rất nhiều việc cần xử lý, chỉ ngây người ở chỗ Lý Già La hai canh giờ, liền phải trở về xử lý công vụ.
Cứ như vậy, tuy rằng Hoàng Thượng hồi cung, nhưng lại không đặt chân tới Hậu cung, liên tiếp một tháng đầu không triệu ai thị tẩm.
Vốn dĩ các phi tần không đi theo, nghĩ rằng Hoàng Thượng đã trở lại là có thể gặp Hoàng Thượng, bây giờ xem ra, vẫn là không gặp được Hoàng Thượng. Trong lòng buồn bực bao nhiêu, đều có thể đoán.
Bởi vì sắp có tuyển tú, Hoàng Hậu liền đi gặp Hoàng Thượng, kết cả Hoàng Thượng nói, tuyển tú sang năm có thể miễn, quốc khố đang thâm hụt, mà Hậu cung tuyển tú cần chi tiêu rất nhiều tiền, hắn là đương kim Hoàng thượng, trong lòng cũng không vui.
Vì thế tất cả mọi người đều biết tuyển tú sang năm bị hủy bỏ.
Tất nhiên Vương Thái hậu sẽ gặng hỏi, Hoàng Thượng nói với Vương Thái hậu: "Người trong cung cũng đã đủ nhiều, trẫm cũng không phải là một quân vương háo sắc, lần này trẫm vi hành, phát hiện rất nhiều nơi cần tiền, một lần trẫm tuyển tú, phải tốn rất nhiều bạc, mắc mớ gì phải lãng phí vào việc này, lấy tiền bạc dùng cho dân chúng, trẫm là đương kim Hoàng đế mới có thể an tâm."
Hoàng Thượng đã nói như vậy, Vương Thái hậu còn có thể nói gì? Nữ nhân trong cung trải qua hai lần tuyển tú, đã đủ nhiều, lần này Vương Thái hậu cũng không tính tuyển người từ Vương gia, cho nên Hoàng Thượng không tuyển tú cũng không ảnh hưởng lớn tới bà.
Còn nữa, ba năm tới không có người mới, Ngũ hoàng tử càng có thể khỏe mạnh lớn lên, cớ sao bà không đồng ý?
Vì thế Vương Thái hậu không nói thêm gì, ngược lại khen Hoàng Thượng là một minh quân.
Trên triều đình, có người vui đương nhiên sẽ có người buồn. Bởi trong nhà của vài triều thần cũng có cô nương vừa độ tuổi, định chờ sang năm tham gia tuyển tú.
Kết quả đột nhiên nói năm nay không tổ chức, không phải là đang lãng phí cơ hội tốt sao? Cho nên đa số đều muốn khuyên can Hoàng Thượng. Có người còn tìm thêm kẻ khác để khuyên Hoàng Thượng. Tóm lại một câu, sang năm rất cần tuyển tú.
Chẳng qua có người khuyên ngăn thì sẽ có người ủng hộ. Họ cảm thấy Hoàng Thượng như vậy, đúng thật là minh quân thiên cổ khó gặp. Không lẽ Hoàng Thượng suy xét vì quốc gia và bách tính bọn họ là sai? Sao cứ phải nhất định một hai muốn Hoàng Thượng tuyển tú? Cứ kiên quyết phản đối, đây là đang khiến Hoàng Thượng phải chịu tội danh háo sắc.
Thật ra việc này, ai cũng đều thấy đó là chuyện tốt. Ít nhất nói đến cục diện hiện nay, bởi vì ảnh hưởng đến lợi ích của một số người nên mới xuất hiện sự xung đột. Cuối cùng vẫn do Hoàng Thượng lên tiếng, xác định sang năm không tuyển tú, nếu ai nhắc lại, sẽ luận tội để xét xử. Nhờ thế mà không ai dám tiếp tục bàn đến.
Cứ như vậy, những gia đình chờ dịp tuyển tú không còn trông đợi nữa, đều bắt đầu thăm hỏi hôn sự với nhà chồng cho cô nương nhà mình. Giấc mộng được vào hậu cung tan vỡ. Nhưng dù sao cô nương đã tới tuổi rồi thì phải nên gả chồng. Trong kinh thành, đột nhiên chuyện quan môi (1) nhiều hơn, rất nhiều nhà đều kết thân.
(1) quan môi: mai mối
Những cô nương chuẩn bị tham gia tuyển tú trước đó đều đã mời ma ma dạy dỗ nên phương diện lễ nghi tuyệt đối không có vấn đề. Hơn nữa, gia thế chắc chắn không phải bàn cãi nữa, nên thật ra nhà chồng không cần lo.
Vân thị tiến cung thăm Võ quý phi. Lần này Võ quý phi theo thánh giá đi nam tuần, làm bao người hâm mộ. Vân thị ở nhà, tuy rằng trượng phu trúng gió phải nằm trên giường cũng không chịu nổi việc các phu nhân đến vấn an.
Võ Uyển Đình đã sinh từ sớm, chỉ sinh ra một nữ nhi. Lúc Vân thị nghe nữ nhi sinh nữ ngoại tôn còn lo lắng gia đình người ta không vui. Tuy nhiên, thời điểm đến lễ tắm ba ngày (2), thấy mọi người thật sự rất thích, ngay cả phu nhân cũng không có bày sắc mặt với nữ nhi mình.
(2) Lễ tắm ba ngày: Đại khái ở đây là cho phép các quần thần nghỉ ngơi 3 ngày đó các nàng.
Vân thị cảm thấy may mắn vì bản thân gả nữ nhi cho đúng người. Mặc dù nhà họ nhiều quy củ, nhưng chính vì như thế, họ biết đúng sai, không vì nữ nhi mình sinh ra khuê nữ liền vội vàng nạp thiếp cho nhi tử. Ngược lại còn nói với mình trước nở hoa sau kết quả.
Gia đình như vậy, không sợ nữ nhi mình chịu uỷ khuất, cũng thực không tồi. Vân thị tiến cung, chủ yếu là muốn nói về hôn sự của thứ nữ Võ Uyển Tình.
Cho dù Võ Uyển Tình chỉ là thứ nữ, nhưng lại không chịu chấp nhận mình có một tỷ tỷ là Quý phi. Hiện tại hôn sự đã đến mức nước lên thì thuyền lên, rất nhiều người nhắm trúng nàng. Vân thị biết rõ bản thân bà không làm chủ được nên tiến cung tìm Quý phi nương nương.
Bây giờ không nên có xung đột lớn với Quý phi nương nương, cả nhà còn phải dựa vào sự chống lưng của Quý phi. Bà sợ nếu hôn sự của Võ Uyển Đình đi sai, liên luỵ đến Quý phi nương nương thì không tốt.
"Uyển Tình? Đã tới lúc nàng ấy thành thân rồi à?" Lý Già La nghĩ lần đầu nàng thấy Võ Uyển Tình, khi đó nàng ấy vẫn là một tiểu cô nương. Nhiều năm trôi qua, cũng đến lúc nên đi xem mắt.
"Vậy trong nhà có tính toán gì chưa?". Lý Già La không có dự định biến việc liên hôn của một tiểu cô nương thành chính trị, chủ yếu là sợ bọn họ tuỳ tiện quấy phá. Căn bản chỉ là một tiểu cô nương, còn là thứ xuất, sẽ không có tác dụng lớn đến thế.
Vân thị nói: "Thần nghĩ, tìm cho Uyển Tình một gia đình dòng dõi thư hương, môn đăng hộ đối, nương nương thấy sao? Hoặc là người ở trong khoa tiến sĩ, xem nơi đó có gia đình nào thích hợp hay không."
Lý Già La đáp: "Chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề, bổn cung đều cảm thấy thực không tồi. Mẫu thân cũng biết, bổn cung ở trong cung không thể tuỳ ý gặp người, mẫu thân cứ tự mình làm chủ."
Chuyện này không tính là việc lớn, Lý Già La cũng không hứng thú nhúng tay, cứ giao cho Vân thị làm là được.
Nhìn tình huống hiện tại, trong lòng Vân thị vô cùng ân hận, vì sao thời điểm tuổi trẻ lại làm ra chuyện như thế này?
Nhưng Vân thị đã biết rõ, phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, không có khả năng Lý Già La và bà lại thân nhau lần nữa. Chỉ cần không gây trở ngại lẫn nhau là ổn.
Đầu sỏ gây tội là Võ Chính Đạo đã nằm liệt trên giường dài hạn, tình cảnh Vân thị không thể nói là tốt nhất.
Chỉ cần, sau này bà ta không làm xằng làm bậy, Lý Già La sẽ không tính toán với bà ta. Dù sao, nàng không có nhiều tinh lực quản thêm mấy việc này.
Vân thị còn tưởng rằng Quý phi muốn nhìn thứ muội của bà ra sao, rồi mới quyết định.
Hoặc là dùng thứ muội bà liên hôn, để sau này có thể ở trên triều trợ giúp Tam hoàng tử.
Hiện tại, Quý phi lại không làm như vậy, có thể thấy được nàng ta không coi trọng chuyện liên hôn này. Cũng phải, nàng ta không phải là người hiểm ác, tốt xấu còn gả Võ Uyển Tình cho nhà chồng không tệ lắm.
Vân thị đã sớm thấy một người trong nhà thích hợp với Võ Uyển Tình. Tuy rằng xuất thân nhà nghèo nhưng người nhà đơn giản, không dính tới đám quan thần.
Cho nên, Vân thị từ trong cung ra, liền bắt đầu xuống tay tới hôn sự Võ Uyển Tình.
Rất nhanh đã tìm được nhà chồng, cuối cùng, Võ gia không cần đưa người tiến cung. Quý phi nương nương đều đã có hai vị hoàng tử rồi.
"Có ma! Aaaa!" Hạ nhân phụ trách trông cửa Vĩnh Hòa Cung, vào buổi tối phát hiện ma! Thật đáng sợ!
Không bao lâu cả Hậu cung biết hết, càng nhiều người không muốn tới Vĩnh Hòa Cung.
Hiền phi, Trang phi đều chết ở Vĩnh Hòa Cung. Nên cũng có thể có ma ầm ĩ ở đó.
Triệu Hoàng hậu không cho phép trong cung xuất hiện chuyện như thế, cái gì mà có quỷ chứ. Cho nên trừng trị mạnh tay người hầu ở Vĩnh Hòa Cung, nhưng chuyện càng ngày càng thêm, có người nói lại thấy ma.
Có người nói là Vương Hiền phi, lại có người nói là Lâm Trang phi trở lại.
"Quả thật vớ va vớ vẩn! Ai gia thật muốn xem thử, nơi nào có quỷ. Hoàng hậu, chuyện này ngươi phải xử lý nhanh lên, bằng không đám người hầu sợ hãi thì còn ra thể thống gì?".
Vương Thái hậu nghĩ đến hai người đã chết kia đều liên quan tới Vương gia. Trong lòng cũng không dễ chịu gì, chỉ là bà mạnh mẽ cả đời, sao mà để ý quỷ ma gì chứ?
Làm quỷ đều là chính bà biến các nàng thành quỷ. Nên Vương thái hậu cảm thấy có quỷ ma gì ở Vĩnh Hòa cung, đều do có người cố ý làm. Chắc có người biết nguyên nhân Lâm Trang phi chết, nên mới làm chuyện này.
Vương Thái hậu vốn hoài nghi Võ Quý phi, chỉ là chuyện còn liên quan đến Vương Hiền phi. Vương Hiền phi chết là do chính bà ra tay. Rất nhiều người đều tưởng Võ Quý phi làm Vương Hiền phi chết.
Cho nên chuyện ma quỷ này, Vương Thái hậu nghĩ không phải Võ thị làm.
Vậy đến cùng là ai?
Chẳng lẽ có liên quan tới cái chết của Lâm Trang phi?
"Lần trước chuyện của Lâm thị có mấy người biết? Có tin được không? Xử lí không sạch sẽ nên giờ mới xảy ra chuyện này." Vương Thái hậu hỏi Vương Minh Nhã.
Vương Minh Nhã nói: "Chất nữ thấy bản thân tự hiểu người làm việc đấy như thế nào, căn bản không cùng người khác nói".
Bởi vì Vương Minh Nhã biết, thêm một người biết thêm một phần bại lộ. Ngay cả Bảo Thiền đại cung nữ bên nàng còn không biết, tưởng rằng nàng và Lâm thị tỷ muội tình thâm.
Cuối cùng là ai đây?
Chẳng lẽ có ma quỷ thật?
Vương Thái hậu vẫn không tin! Buổi tối sắp đi ngủ, Vương thái hậu kêu Cung ma ma lấy cho bà sách kinh Phật. Bà phải đọc thêm một lần, gần đây tinh thần không yên tĩnh, trong lòng Thái hậu càng phiền lòng!
"A?" Bỗng nhiên Vương thái hậu phát hiện bên cạnh màn có người, liền hét lớn một tiếng nhưng bên ngoài lại không động tĩnh gì.
Vương thái hậu hô: "Có người kìa!" Đợi hồi lâu vẫn không ai tới, gió thổi màn giường, bà cảm thấy có rất nhiều người cười nhạo bà. Vương thái hậu nhìn bốn phía, không có người!.
"Cung ma ma! Cung ma ma, có người tới kìa!" Vương thái hậu la thật lớn, hồi lâu vẫn không có người tới.
"A!" Vương Thái hậu thét lên, trực tiếp té xỉu!
Cung ma ma từ bên ngoài trở về, liền nhìn thấy Vương Thái hậu té xỉu. Chạy nhanh đi gọi người, mời thái y. Hoàng thượng bên kia cũng biết, ném công việc xuống tới Khôn Ninh cung thăm Thái hậu.
Bởi vì, Vương thái hậu bị hoảng sợ nên hiện chưa tỉnh. Chỉ cần tỉnh sẽ không có chuyện gì nữa.
Những nô tài liên can ở Khôn Ninh cung bị chất vấn.
Cung ma ma và Cao Trường Hưng quỳ gối trước Hoàng thượng. Tại bọn họ vô trách nhiệm nên Thái hậu mới như vậy. Chỉ vậy thôi đã đủ trừng phạt bọn họ.
Thật ra trẫm cảm thấy thật kỳ lạ, lúc mẫu hậu ngất xỉu, sao một người cũng không có, lúc đó các ngươi đang làm gì?" Hoàng Thượng thật sự tức giận, nhiều người hầu hạ như vậy, thế nhưng rốt cuộc vẫn không có người bên cạnh Thái Hậu, còn bị chuyện kì lạ làm cho ầm ĩ bát nháo hết cả lên.
Cung ma ma vội dập đầu thỉnh tội, trên thực tế là lúc Thái Hậu đến gian phòng kia, không cho phép người khác đi theo, ngay cả chính mình cũng nhờ người bên trong dẫn đường mới có thể đi vào, những lúc khác thì chỉ duy nhất một mình Thái Hậu.
Chỉ là bất luận vì cái gì cũng đều không phải là lý do, Thái Hậu đúng là bởi vì e ngại bọn họ sơ suất bại lộ.
"Bọn nô tỳ có tội, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt!" Cung ma ma dập đầu nói, Cao Trường Hưng cũng không ngoại lệ.
"Nếu như vậy, trẫm không phạt các ngươi, thôi bỏ đi." Hoàng Thượng đang muốn trừng phạt vài người này, nào ngờ Thái Hậu tỉnh lại, sau đó cầu tình cho đám người Cung ma ma, Hoàng Thượng không muốn phạt bọn họ. Tục ngữ có câu, đánh chó phải xem mặt chủ, đây là nô tài của Thái Hậu, Thái Hậu không cho phép, người khác cũng không thể hai lời.
"Là ai gia không cho bọn họ đi vào, không trách bọn họ được, Hoàng thượng không cần lo lắng. Chỉ là ai gia suy nghĩ quá nhiều, qua một thời gian nữa thì tốt thôi."
Tiễn Hoàng Thượng đi, sắc mặt Vương Thái hậu tối sầm, nói với Cung ma ma và Cao Trường Hưng: "Thật sự các ngươi không thấy rõ sao? Không có ai hết?"
Cung ma ma và Cao Trường Hưng đều lắc đầu, Vương Thái hậu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tra xét tượng phật ở Phật đường cẩn thận, xem tình huống như thế nào!" Bà căn bản không tin vào quỷ thần, người chết trong tay bà nếu không đến hàng trăm thì cũng tới mấy chục. Nhiều quỷ như vậy, khi sống bà đã không sợ, nên không cần phải nói đến hiện tại. Nếu như bây giờ thật sự là quỷ, bà cũng cho người bắt bọn họ lại.
Vương Thái hậu hoài nghi là có người ở bên trong Phật hương giở trò ma quỷ, sau đó khiến mình ngửi thấy mùi hương, xuất hiện ảo giác.
Ngày hôm qua bà nhìn thấy một bóng người xuất hiện trên trướng màn, nên mới giật mình kêu ra tiếng, nếu không phải như vậy, bà căn bản không sợ.
Hoàng Thượng tâm sự nặng nề đi đến Trường Xuân Cung. Trên dưới Trường Xuân Cung cũng biết Khôn Ninh Cung ầm ĩ vì chuyện ma quỷ, Thái Hậu còn bị dọa sợ. Trên thực tế, nếu Vương Thái hậu không té xỉu, việc này đã không truyền ra. Nếu không nhờ Vương thái hậu lập tức phong tỏa, chuyện đã truyền đi khắp mọi ngóc ngách trong cung. Hơn nữa trước đó Vĩnh Hòa cung đã từng náo loạn vì chuyện ma quỷ xuất hiện, liên tưởng lại, mọi người càng sợ, cảm thấy có phải dạo gần đây trong cung phong thuỷ không tốt hay không, bằng không sao lại luôn xuất hiện chuyện như vậy?
Mọi người bắt đầu thắp hương bái Phật nhiều hơn.
"Hoàng Thượng, bên Thái Hậu nương nương thế nào?" Lý Già La hỏi.
"Chỉ là bị chút kinh hãi, hiện tại người đã tỉnh, không có chuyện gì." Hoàng Thượng nói.
"Vậy là tốt rồi." Tuy rằng không có cảm tình với Thái Hậu, nhưng ở trước mặt Hoàng thượng, cần quan tâm thì vẫn nên quan tâm.
"Trên đời này thật sự có quỷ sao? Trẫm là chân long thiên tử, chẳng lẽ còn không trấn được quỷ quái?" Hoàng Thượng nói với Lý Già La.
"Có đôi khi, nhân tâm so với quỷ càng làm cho người sợ hãi, tục ngữ nói rất đúng, không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, Hoàng Thượng cần gì phiền não? Thái Hậu nương nương là vạn phúc chi thân, quỷ quái tất nhiên sẽ không đến gần người."
Hoàng Thượng nghe xong nói: "Chỉ hy vọng như thế."
Đáng tiếc chính là, mẫu hậu của mình, không hề có chuyện sợ ma quỷ, ngược lại thứ gọi là quỷ quái còn bị bà dọa ngất, điều này đã chứng tỏ rằng Thái Hậu làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm, cho nên mới lập tức té xỉu khi bị cái gọi là quỷ quái xuất hiện trước mặt.
"Thần thiếp phân phó phòng bếp nhỏ chuẩn bị thức ăn trưa, hay là Hoàng Thượng ở chỗ này dùng cơm rồi bàn tiếp?" Lý Già La hỏi.
"Cũng được, thật ra trẫm cũng đang đói bụng."
Hoàng Thượng ăn cơm, tất nhiên là sẽ thử độc trước, cho người thử độc ăn trước, sau đó Hoàng Thượng mới ăn. Có điều không biết là từ khi nào, Hoàng Thượng không còn ở trước mặt Lý Già La cho người nghiệm độc thực hiện trực tiếp ở đó nữa.
Cùng với đám người Lý Già La ăn mấy món đồ ăn giống nhau.
Quả thật, ăn cơm ở bên này, còn để cho người chuyên môn thử độc, trong lòng chủ nhân nơi này sẽ không thoải mái. Chỉ là tất cả đều vì sự an toàn, Lý Già La cũng sẽ không so đo. Nhưng từ sau khi nam tuần, Hoàng Thượng không còn như vậy nữa. Hai người giống như phu thê bình thường ở bên ngoài, dĩ nhiên là không đặt nặng thân phận của hai người.
Lúc Hoàng Thượng ở trong Trường Xuân Cung cảm thấy rất nhẹ nhàng, nhưng hắn vừa ra khỏi cửa Trường Xuân Cung liền cảm thấy trong lòng trầm trọng.
Hắn tiếp tục đi tới Khôn Ninh Cung của Triệu Hoàng hậu. Mấy ngày nay trong cung lòng người dao động làm chuyện gì cũng không an phận, tất cả bời vì mấy ngày trước xuất hiện chuyện quỷ quái.
"Tốt nhất là Hoàng Hậu nhanh chóng điều tra rõ ràng sự việc, như vậy mới khiến trong cung yên ổn được."
Triệu hoàng hậu thỉnh tội, nói với Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng, thần thiếp đã đi thỉnh tội với mẫu hậu, nhưng mà mẫu hậu nói Từ Ninh Cung của mẫu hậu không xảy ra bất kỳ chuyện gì, thần thiếp cũng không thể tra xét Từ Ninh Cung. Ngài xem bây giờ nên làm thế nào?"
Hoàng Thượng nghe xong, đáp: "Thôi, nếu mẫu hậu đã nói như vậy thì ngươi không cần phải quan tâm Từ Ninh Cung nữa, cố gắng điều tra rõ việc xảy ra ở Vĩnh Hòa Cung là được. Trẫm nghe nói là có người đổ cho Quý phi, nói là vì Vương Hiền Phi chết oan uổng cho nên bây giờ xuất hiện quỷ?"
Nếu là Vương Hiền Phi chết oan uổng thì thật là kỳ quái,chuyện như vậy làm sao có thể đổ lỗi là do Quý phi? Thật là kỳ cục! Rõ ràng là Vương Hiền Phi làm chuyện sai. Nhưng nể tình Thái Hậu nên Hoàng Thượng mới không có nói rõ là làm sai chuyện gì, hơn nữa còn cho Vương Hiền phi chôn cất theo lễ nghi của Phi vị. Hiện tại lại có người dám nói Vương Hiền Phi là bị Quý phi hại chết? Thực sự là hồ đồ đến cực điểm! Làm sao có thể có chuyện như vậy!
Hoàng Thượng không phải không biết, hắn biết rất nhiều chuyện. Có người nói Lâm Trang phi chết oan uổng, là Vương Thục Viện muốn đoạt hài tử của Lâm Trang phi nên dùng kế lưu tử đi mẫu. Lâm Trang phi là do Vương Thục Viện hại chết.
Triệu hoàng hậu thấy Hoàng Thượng chỉ trích mình liền thỉnh tội nói: "Thần thiếp vô năng, không điều tra ra sự việc cho nên mới gây ra nhiều chuyện như vậy, đều là thần thiếp sai!"
Hoàng Thượng trả lời: "Hiện tại không phải lúc nói ai vô năng, trẫm yêu cầu một cái đáp án. Cho dù cái đáp án này không phải sự thật, chỉ cần có thể trấn an lòng người là đã đạt được mục đích."
Trong cung sự việc rất nhiều, nếu như thật sự muốn điều tra rõ ràng cũng không dễ dàng. Hoàng Thượng yêu cầu hoàng cung yên ổn chứ không phải mỗi ngày có người nói trong hoàng cung có quỷ. Hoàng Thượng hy vọng Hoàng Hậu có thể mau chóng làm sáng rõ việc này, sau đó không để tiếp tục xuất hiện thêm một lần nữa lời đồn đãi bay đầy trời.
Vương Thái hậu phát hiện Phật hương không có vấn đề, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Vương thái hậu nói với Cung ma ma: "Ai gia không cần biết là chuyện gì xảy ra. Ai gia nghĩ, tất cả đồ vật ai gia có thể chạm đến trong gian nhà kia đều thay đổi đi. Ai gia không tin làm như vậy còn tiếp tục xuất hiện chuyện quỷ quái."
Mấy ngày nay, sắc mặt của Vương Thái hậu đều tái nhợt, nếu không chữa trị thật tốt đến lúc có người nhìn thấy lại đồn đại thân là Thái Hậu nương nương ở trong cung cũng gặp quỷ. Như vậy thì thật không tốt. Nếu như bị truyền ra thì là vì chính mình không đa tâm.
Trong cung của Vương Minh Nhã vẫn tốt không có gặp quỷ. Nhưng mà Vĩnh Hòa Cung và Khôn Ninh Cung lại gặp quỷ.
Không bao lâu, Triệu hoàng hậu liền bắt được một cung nữ trông coi Vĩnh Hòa Cung, lúc bị bắt cung nữ này đang đeo mặt nạ quỷ, lập tức bị bắt tại trận tang chứng vật chứng đều đủ. Không có một cơ hội kêu oan. Nhưng Triệu hoàng hậu còn chưa kịp thẩm vấn thì nàng ta liền cắn lưỡi tự sát, hoàn toàn không để cho mọi người có cơ hội thẩm vấn.
Cũng may chuyện quỷ quái xuất hiện ở Vĩnh Hòa Cung liền rõ ràng, không phải thật sự có quỷ. Triệu hoàng hậu cho người công bố chuyện này ra ngoài, cuối cùng trong cung cũng yên ổn hơn so với trước đó.
Hoàng Thượng cũng nói, hắn cần là Hậu cung yên ổn mà không phải Hậu cung lời đồn đãi bay đầy trời, Triệu hoàng hậu có thể làm ra kết quả như vậy coi như là thành công.
Mọi chuyện ở Vĩnh Hòa Cung đều yên ổn còn Từ Ninh Cung của Vương Thái hậu lại không. Vương thái hậu mặt mày hốc hác, buổi tối ngủ sẽ gặp ác mộng. Vương Thái Hậu điều tra mãi cũng không ra.
Cung ma ma nói: "Thái Hậu nương nương, nếu không chúng ta đi Hoàng Giác Tự, thỉnh đại sư xem cho Thái hậu?".
Mặc dù không tin là trên đời có quỷ, nhưng chuyện đã đến nước này chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết! Hơn nữa trong lòng Thái Hậu có một số việc nghĩ lại cũng thấy không thoải mái.
Vương thái hậu nói: "Cũng được, nếu không mọi chuyện tiếp tục xảy ra thì Từ Ninh Cung của ai gia sẽ thành trò cười. Chuẩn bị đi Hoàng Giác Tự."
Thái Hậu lại nói với Cung ma ma: "Ngươi nói xem chuyện này, có phải Hoàng Hậu làm hay không? Nàng ta muốn nhờ cơ hội này để lục soát Từ Ninh Cung?"
Bình thường sẽ không có cơ hội, nếu thừa dịp chuyện quỷ quái xảy ra có thể lấy lý do lục soát Từ Ninh Cung.
Cung ma ma do dự nói: "Không thể nào, Hoàng Hậu có tới Từ Ninh cung lục soát cũng sẽ không lục soát ra thứ gì. Hoàng Hậu sẽ không đối đầu với Thái Hậu!".
"Đúng vậy, là ai gia nghĩ nhiều, ai gia sẽ thắp hương tốt nhất để bái lạy Phật tổ. Có lẽ khi đi biệt viện ở Thanh Châu, Phật tổ sẽ trách tội."
Vương Thái hậu nói: "Hiện tại ai gia muốn ngủ một giấc an ổn cũng không được. Thái y của Thái y viện ngoài miệng đều nói rất dễ nghe, kỳ thật là không có một chút học thức nào. Thật uổng công là Thái y của Thái y viện."
Thái y của Thái y viện không biết chính mình đã bị Thái Hậu coi thường. Vương Thái Hậu muốn đi Hoàng Giác tự, trong khoảng thời gian này gặp nhiều chuyện quỷ quái. Chuyện này làm kinh động không ít phi tần, các nàng cũng muốn cùng đi để xua tan đi đên đủi. Nói không chừng sau đó liền được Hoàng Thượng coi trọng.
Từ khi biết năm sau không cần tuyển tú, nữ nhân trong cung so với trước kia nhẹ nhàng hơn nhiều. Một khi không có người mới, bọn họ sẽ khôngcõchcõcugười cũ tranh sủng với người mới, như vậy phần thắng không nhiều lắm. Chính là ai biết Vĩnh Hòa cung có quỷ. Các gia đình lại một phen nháo động. Vương Thái Hậu lên tiếng những ai muốn đi Hoàng Giác tự đều có thể đi. Chỉ càn tới chỗ Hoàng Hậu đăng ký liền có thể đi.
Cho nên Hoàng Hậu lại bận rộn. Lý Già La nghĩ sẽ không đi, bởi vì nàng thấy chuyện quỷ quái này không có gì đáng để sợ hãi.
Viên Thục hoa nói: "Ngươi không đi, vậy không sợ Thái Hậu nương nương hoài nghi ngươi sao?" Hoài nghi chính mình ngấm ngầm làm cho nên sẽ không sợ hãi.
Lý Già La đáp: "Nếu như đi lại có người cho rằng ta làm chuyện xấu nên sợ hãi, tóm lại là làm thế nào cũng đều sai cả, ta hà tất tìm một biện pháp để chính mình được tự tại?" Việc hồn Vương Hiền phi xuất hiện, trong cung mỗi người một ý, bất quá các nàng nói tới nói lui, cũng sẽ không ở trước mặt nàng nói ra nửa chữ. Đây là địa vị quyết định tất cả.
Lúc trước khi Vương Hiền phi khi dễ nàng, các nàng không nói một lời, hiện tại ngược lại thấy Vương Hiền phi đột nhiên trở lại, những người này lại ở giữa nhiều lời. Còn có năm đó bị Vương Hiền phi khi dễ là bởi vì Lý Già La được sủng ái. Chắc chắn bọn họ biết cho nên khi Vương Hiền phi khi dễ nàng bọn họ đều không nói lời nào.
Tất cả bọn họ đều hy vọng Lý Già La gặp xui xẻo, cho nên Lý Già La cố tình vượt qua bọn họ. Cố gắng để mình ngày càng tốt hơn bọn họ mới có thể càng ngày càng cảm thấy không thoải mái.
"Mộng Nhi đã chết, là cắt lưỡi tự sát!" Lâm Thái phi cho người hỏi thăm biết được, hiện trong lòng rất khó chịu.
Lâm Thái phi thở dài: "Chẳng qua chỉ là một ân huệ nhỏ, Mộng Nhi có thể lấy mạng để báo đáp, có phải ta đã làm sai rồi phải không? Ta không nên làm như vậy?".
Bà muốn tính kế với Vương Thái hậu, nhân tiện cũng có cả Vương Minh Nhã, không ngờ cuối cùng ngược lại là Mộng Nhi chết?
Diêu ma ma bên người Lâm Thái phi an ủi nói: "Mộng Nhi cũng không sống được mấy ngày nữa, nàng như vậy cũng là báo đáp ân tình cho Thái phi, trong lòng nàng cũng sẽ thoải mái, kiếp sau cũng thanh thản".
Bệnh của Mộng Nhi không thể tri khỏi được nữa, nhiều lắm cũng chỉ có thể sống được mấy tháng nữa, nàng chết sớm hơn mấy tháng lại giúp cho Thái phi, trả nợ ân tình cho Thái phi cũng coi như là đã đâu vào đấy.
Lâm Thái phi thở dài: "Chỉ đáng hận là hiện tại chỉ có biện pháp này, làm lão thái bà kia khó chịu, nhưng lại không thể giết chết được bà ta! Bất quá như vậy cũng tốt ít nhất làm Hoàng Thượng biết trong lòng bà ta có bí mật, về sau ta cũng dễ nói chuyện!"
Diên ma ma đáp: "Vương Thục viên kia chúng ta nên làm cái gì bây giờ?". Trước mắt Vương Thục viên không có chút động tĩnh nào, kkhông biết có phải do chuyện kia làm hoảng sợ hay không.
Lâm Thái phi cười lạnh nói: "hỉ cần lão thái bà không được thỏa mái, ngươi cảm thấy nha đầu kia của Vương gia có thể sẽ có ngày lành không?"
Vương Thục viên sở dĩ có thể trèo lên đến Thục viên, chả phải đều nhờ vào cô mẫu Thái Hậu sao?
Nếu cô mẫu Thái Hậu của nàng rơi đài, như vậy nàng ở trong cung sẽ không có ngày lành. Tất nhiên Lâm Thái phi sẽ biết nên bên nào nhẹ bên nào trọng.
Vương Thái Hậu rơi đài, tất thảy mọi chuyện đều sẽ sáng tỏ. Đáng tiếc bà chỉ có thể suy đoán nhưng không có chứng cứ chứng minh Ngũ Hoàng tử không phải là hài tử của Hoàng Thượng.
Nếu có chứng cứ thì hiện tại Vương gia đã sớm thành phạm nhân rồi.
Đáng giận hơn chính là đứa chất nữ mình, biết rằng cái chết của Lâm Trang phi rất kỳ lạ, nhưng lại không lên tiếng, đã vậy lại còn cùng Vương gia có quan hệ mật thiết. Chẳng lẽ không phải nữ nhi của bà?
Lâm Thái phi không giúp đỡ chất nữ trong tình huống đó được, chỉ có thể để nàng tự mình tìm biện pháp, làm Vương Thái hậu chột dạ, về sau tất cả đều đã được an bài.
Hiện tại bà ở trong cung, cũng đãi qua nhiều năm, muốn an bài một việc nhỏ ở Từ Ninh cung cũng không phải là không có khả năng. Chỉ cần vững lòng thì không lo không làm được.
Bà đã sống đến từng tuổi này, nếu như trước khi chết còn vặn ngã được Thái Hậu, vậy coi như sống một đời không uổng phí.
Diêu ma ma hỏi: "Nương nương lựa chọn Vĩnh Hòa cung nhưng sao lại muốn đưa cả Vương Hiền Phi vào? Vương Hiền Phi liên lụy đến Quý phi, đến lúc đó cũng xem như là đắc tội với Quý phi."
Lâm thái phi đáp: "Ta đây là gián tiếp loại bỏ liên quan đến Quý phi, theo tính tình Vương thái hậu tuyệt đối sẽ không hoài nghi đến Võ Quý phi, bởi vì Vương Hiền Phi chính là do Võ Quý Phi "hại chết". Chuyện hại người mà chẳng có lợi ích này, Vương Thái hậu sẽ không làm, suy bụng ta ra bụng người, bà ta nhất định cảm thấy Võ Quý Phi sẽ không làm chuyện này, cho nên chuyện nháo quỷ này cho dù có kỳ quặc, bà cũng sẽ không hoài nghi Quý phi."
Nguyên lai là vậy, vẫn là chủ tử cao minh.
Chỉ là, chờ Lâm thái phi biết, thời điểm Vương thái hậu đi Hoàng Giác tự gặp phải thích khách giọng căm hận nói: "Quả nhiên là cáo già, chuyện nháo quỷ cũng thành không."
Thái Hậu vừa xuất cung đi Hoàng Giác tự liền gặp phải thích khách, này nói lên cái gì? Chứng tỏ chuyện nháo quỷ trong cung Thái Hậu là có người ngầm ra tay, làm vậy để làm gì? Là muốn ép Thái Hậu phải xuất cung, trong cung không tiện ra tay cho nên mới dùng thủ đoạn này, kẻ tin tức linh thông muốn biết thời điểm Thái Hậu lên đường không khó, ám sát càng không thành vấn đề.
Lâm thái phi dám cam đoan, chắc chắn lần này thích khách không đắc thủ, Vương thái hậu vẫn bình bình an an, chỉ là "bị chút kinh hách".
Vương Trác Quân đúng là nhiều thủ đoạn, khó trách có thể leo lên được vị trí Thái hậu, trong lòng đã sớm mưu tính tốt.
Như vậy thì Thái hậu chột dạ đều trở thành âm mưu quỷ kế của kẻ khác.
Nghiêm ma ma nghe xong: "Vậy không phải là chúng ta uổng phí sức lực sao?" Vương thái hậu lợi hại như vậy, làm cách nào đạp bà ta xuống?
Lâm thái phi đáp: "Tương lai còn dài, Từ Ninh cung bên kia cũng không thể động, bằng không nói không chừng lão thái bà kia đang ung dung chờ tóm lấy chúng ta."
Tính kế tốt lắm, đi ra ngoài một chuyến liền hóa giải tất cả, có điều như vậy lại càng chứng minh Vương Thái Hậu chột dạ. Lâm thái phi càng khẳng định, Vương Thái hậu làm chuyện đánh tráo hoàng tử, có nhược điểm như vậy trong tay, Vương Thái Hậu sớm muộn cũng bị mình vặn ngã.
Hoàng Thượng đối với chuyện Thái Hậu bị ám sát ở Hoàng Giác tự rất là tức giận, hạ lệnh phải bắt sống được số thích khách kia, chỉ là chờ đến khi người của hắn đến thích khách đã bị hộ vệ của Thái Hậu giết sạch.
Không còn một kẻ nào sống sót, Vương Thái Hậu bị dọa, nhanh chóng quay về Hoàng cung. Gặp được Hoàng Thượng, Vương thái hậu rơi lệ, nói với Hoàng Thượng: "Ai gia cũng không biết mình ngại mắt ai, đầu tiên là ở trong cung có người giả thần giả quỷ, ép ai gia ra cung, ra ngoài liền gặp mai phục, nếu không phải hộ vệ trung thành tận tâm che chở ai gia, ai gia đã không thể gặp lại Hoàng Thượng."
"Tuy rằng ai gia đã sống đủ, nhưng ai gia vẫn không bỏ được các ngươi." Vương Thái hậu nói.
"Mẫu hậu, lần này làm người sợ hãi, người cẩn thận tu dưỡng, trẫm muốn xem ai to gan lớn mật như vậy, ở kinh thành cũng dám hành thích!" Hoàng Thượng nói.
Vương Thái hậu đáp: "Thích khách đều bị hộ vệ giết chết hết, ai gia cảm thấy, người sau màn này khẳng định có quan hệ với người trong cung. Nếu không tại sao trong cung của ai gia lại xảy ra những việc này, mục đích của hắn là muốn ép ai gia ra khỏi cung đi? Đời này ai gia đắc tội không ít người, người muốn giết ai gia cũng rất nhiều. Hoàng thượng trăm công nghìn việc, ai gia cảm thấy vẫn nên để Hoàng Hậu điều tra đi."
Hoàng Hậu vốn dĩ chính là quản lí hậu cung, hiện tại lại xảy ra chuyện lớn như vậy, gián tiếp nói rằng Triệu hoàng hậu làm Hoàng Hậu không xứng chức. Ngay cả người tính kế Thái hậu cũng không bắt được, bắt được một cung nữ ở Vĩnh Hòa Cung còn để nàng ta cắn lưỡi tự sát.
Chủ nhân Hậu cung như vậy, như thế nào cũng không làm cho người vừa ý.
Hoàng Thượng nghe xong trả lời: "Cũng không thể trách Hoàng hậu, nhưng mà chuyện của Thái hậu là chuyện quan trọng, vậy để Vương Thục Viện giúp đỡ điều tra đi."
Thái Hậu đạt được mục đích, nên không có phản đối.
Lâm Thái phi biết kết quả này, giọng căm hận nói: "Lần này Thái hậu có thể phá giải kế hoạch, chúng ta không cam tâm cũng nhông thể để bị người nắm được nhược điểm, những gì cần thu hồi đều thu hồi hết đi."
Để Vương Thục Viện điều tra với Hoàng Hậu, bởi vì Vương Thục Viện là chất nữ của Thái Hậu, cho nên nhất định sẽ tận tâm tận lực. Nếu lần này Vương Thục Viện biểu hiện tốt, như vậy Hoàng Hậu liền bị xem như kém cỏi.
Vương thái hậu đến lúc này còn không quên tính kế Triệu Hoàng hậu, nâng chất nữ của mình lên.
Người như vậy tại sao vẫn không chịu báo ứng? Ông trời cũng quá không công bằng!