Hậu Cung Kế

Chương 106: Kế trong kế



Editor: Lục sung nghi.

Beta: Vy tu nghi

"Vậy bản cung không miễn cưỡng ngươi, nhưng hôm nay ngươi phải cùng bản cung trở về một chuyến. Mẫn công công, về sau nếu Hạ cô cô xảy ra điều gì ngoài ý muốn, bản cung sẽ tìm ngươi."

Hạ cô cô biết, Vương Sung nghi muốn đem sự tình hỏi rõ ràng. Về chuyện về sau của Vương Sung nghi cùng Mẫn công công ra sao, bà cũng không muốn biết.

Nói cho Vương sung nghi là thêm một người biết, Mẫn Hoài An cũng không dám làm càn.

Bà vốn ôm quyết tâm chết đến, cho nên cũng không sợ Vương sung nghi giở trò quỷ gì.

Biết được tin tức từ chỗ Hạ cô cô, Vương Sung nghi rất hưng phấn. Cuối cùng không cần bị Mẫn Hoài An kiềm chế nữa.

Về phần người sau lưng nàng ta, hiện tại cũng không sợ, chung quy người sau lưng chỉ cần không làm rõ, liền trở thành không biết.

Mẫn Hoài An này không ngờ trở thành thái giám vẫn là một kẻ si tình. Trước khi Mẫn công công tiến cung, có một thanh mai trúc mã lớn lên cùng hắn. Nhưng chẳng may người đó qua đời. Vì sinh tồn mà vào cung làm thái giám.

Sau đó, trong tay Mẫn Hoài An có chút quyền lực, lại gặp phải cung nữ có chút giống người hắn yêu. Muốn cung nữ đấy làm thê tử hắn, nhưng không biết có phải vì trở thành thái giám hay không mà Mẫn Hoài An đối với cung nữ này rất thô bạo. Qua mấy tháng, cung nữ liền "Bệnh chết".

Mà cung nữ Ngọc Lan, cùng với thanh mai trúc mã càng giống nhau, hắn vừa nhìn thấy, liền muốn bắt lại.

Đại cung nữ Bạch Cúc cười nói: "Nương nương, nhờ có ngài viết thư cho đại nhân, cho người tra xét Mẫn công công, không thì chúng ta còn phải bó tay."

Vương Vũ Lộ cười: "Cũng là vận khí của chúng tốt, vừa vặn Ngọc Lan lớn lên giống thanh mai trúc mã của hắn, không thì sao có thể bắt lấy đuôi lão hồ ly kia?"

Nàng chỉ biết, Hạ cô cô khẳng định biết không ít chuyện. Kết quả đúng thế.

Mẫn Hoài An và Trịnh tiệp dư, một thái giám và một cung phi, còn có loại quan hệ không sạch.

Nhưng cũng khó trách, hai người đều biến thái, cho nên có thể hợp với nhau cùng một chỗ.

Chỉ là Trịnh tiệp dư cũng không tự lượng sức mình, muốn lợi dụng loại quan hệ này, bắt Mẫn Hoài An tiếp tục làm việc cho nàng ta, còn muốn lật ngược tình thế.

Nghĩ đến, Mẫn Hoài An bị Trịnh tiệp dư uy hiếp, mà Trịnh tiệp dư không khác gì bị đày vào lãnh cung. Nên Mẫn Hoài An mới có thể ngầm hạ độc nàng ta.

Quả nhiên tình nhân như thuốc độc, trực tiếp muốn cắt mệnh Trịnh tiệp dư.

Đáng tiếc, nếu như có thể đem chuyện này để lộ ra, mạng sống Mẫn Hoài An liền khó giữ được.

Nhưng nàng đã có điểm yếu của hắn, đổi lấy chính mình không bị người khác quản chế. Nếu quả thật cho truyền tin ra, Mẫn Hoài An chết cũng sẽ đem chuyện của nàng nói ra, vậy cũng không phải chuyện có lợi.

Ha ha, về sau Mẫn Hoài An sẽ không bao giờ ở trước mặt nàng khoa tay múa chân. Vương Vũ Lộ trong lòng luôn có một ngụm khó chịu nay lập tức biến mất, thật sảng khoái.

"Cô cô, chúng ta thật sự có thể đi ra?" Ngọc Lan còn không dám tin tưởng, thật sự trong cung thả ra?

Hạ cô cô cười nói: "Đúng vậy."

"Cô cô có thể theo ta đi ra thật tốt!" Hạ cô cô không có chuyện gì, còn được bà ra cung, Ngọc Lan cảm thấy hôm nay trời trở nên đặc biệt sáng.

"Về sau ngươi phải nuôi sống ta, ngươi vui sao?"

"Con tất nhiên vui vẻ nuôi sống cô cô, cô cô ngài cứ xem đi!" Ngọc Lan nói.

Hạ cô cô nhìn phương trời xa, có thể đi ra lồng chim này, cũng không uổng công chính mình lúc ấy gật đầu.

Lục công công ở Trường Xuân cung tìm bà. Muốn bà phối hợp dẫn Mẫn Hoài An ra, kỳ thật bà không biết Mẫn Hoài An giết chết Trịnh tiệp dư. Chẳng qua là biết Trịnh tiệp dư cùng Mẫn Hoài An quan hệ không đơn giản. Hạ cô cô ở trong cung Trịnh tiệp dư lúc còn là Nhu phi, nhưng không được coi trọng.

Người không được coi trọng, thường thường có thể phát hiện người khác có gì đó, nghĩ đến lục công công cũng nghĩ tới cái này, cho nên tìm chính bà.

Bà căn bản cũng không có nói Mẫn Hoài An giết Trịnh tiệp dư. Nhưng Mẫn Hoài An có tật giật mình, thêm nữa biết bà từng trong cung Nhu phi, cho nên không đánh đã khai.

Vương Sung nghi xuất hiện, bà liền có lời cùng Vương Sung nghi nói.

Đương nhiên, Hạ cô cô biết Mẫn Hoài An thấy bộ dáng Hòa Ngọc lan giống người kia của hắn, cũng có nghe người nói qua trước kia Mẫn công công có một thanh mai trúc mã.

Vì thế bà nói với Vương Sung nghi những bí mật này. Chắc hiện tại Mẫn Hoài An cũng không dễ chịu đâu.

Chỉ là dù hắn sống hay chết, kể cả mọi thứ trong cung tất cả đều đã không còn quan hệ, hậu cung luôn tràn ngập thị phi sẽ cách xa các nàng.

Nói đến, Thục phi quả thật không đơn giản, Vương Vũ Lộ bị đùa bỡn trong tay mà còn không biết.

Thục phi cũng không vì bà biết chuyện này, mà đem bà bịt miệng, có thể nàng ta không sợ bà nói ra.

Đúng vậy, nàng ta có thể tính kế tốt những người này đến thế, khẳng định cũng suy tính trường hợp bà phản bội.

Nhưng bà bây giờ đứng ra, cùng người khác nói Thục phi tính kế Vương Sung nghi, cũng không ai tin tưởng.

Bởi vì chuyện này, Thục phi được chỗ tốt nào? Đáng ghét là Vương Sung nghi từ nay về sau sẽ thoát khỏi Mẫn công công, không bao giờ bị Mẫn công công kiềm chế trong tay nữa.

Chẳng lẽ Thục phi được chỗ tốt, chính là giúp Vương Sung nghi? Tất nhiên đây không phải lý do.

Dù là ai cũng sẽ không tin tưởng lời bà, cho nên sao nàng ta còn muốn mạng bà nữa chứ. Hoàn toàn không cần.

Người trong cung đều quá phức tạp, ai cũng không đơn giản, về sau cũng không muốn có quan hệ với bọn họ nữa.

"Người đã ra cung chưa?" Lý Già La hỏi Tiểu Lục Tử.

Tiểu Lục Tử: "Đã ra rồi ạ, đi ra một con đường khác, miễn cho có người muốn bịt miệng, nô tài cũng an bài người, sẽ không xảy ra chuyện."

Tiểu Lục Tử bội phục chủ tử nhà mình một điểm, chính là đáp ứng lời của người khác nhất định phải làm. không phải mới đây sao? Đáp ứng đưa Hạ cô cô cùng Hòa Ngọc Lan ra cung, liền an an toàn toàn đưa người ra ngoài.

"Vậy thì tốt." Lý Già La gật đầu.

Cha mẹ Ngọc Lan đã dọn ra nơi khác, những người đó sẽ không bởi vì một cung nữ nhỏ nhoi mà tìm nguyên nhân đến cùng.

Hơn nữa, chân tướng thật sự đi ra. Liền không có người nào mà không muốn giết người diệt khẩu.

Vương Vũ Lộ hiện tại không bị ai kiềm chế, Mẫn công công còn ngày dễ chịu sao? Đương nhiên sẽ không dễ chịu. Bây giờ hảo hảo xem cuộc vui...

Trịnh tiệp dư cũng đã qua đời mấy ngày, thời tiết dần dần nóng, lại buông đi, chỉ sợ cũng không ổn.

Mà Vương Vũ Lộ đang cùng Triệu Hoàng Hậu ở Khôn Ninh cung xin lỗi, bởi chuyện nội thị bên người nàng, "Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp chỉ có thể ngầm nói với người. Chuyện này, thật sự là quan hệ quá nhiều, truyền đi sẽ không tốt."

Triệu Hoàng Hậu nói: "Ra Khôn Ninh cung của bản cung, cái gì đều không biết, ngươi cứ việc nói."

Vương Vũ Lộ: "Đều là thần thiếp nhìn người không tốt, Hoàng Hậu nương nương, Trịnh tiệp dư chết là Mẫn công công bên người thần thiếp hạ độc hại chết!"

"Cái gì? Mẫn công công? Mẫn Hoài An?" Triệu Hoàng Hậu giật mình hỏi.

"Chính là hắn! Nguyên lai hắn vẫn luôn là người của Trịnh tiệp dư, còn cùng Trịnh tiệp dư quan hệ không sạch sẽ. Sau này, sợ thần thiếp phát hiện, liền giết Trịnh tiệp dư diệt khẩu. Thần thiếp thật sự hổ thẹn."

Làm Hoàng Hậu, nghe đến quan hệ không sạch sẽ, nàng lập tức hiểu.

Lịch sử hậu cung, cung phi được sủng ái thì không mấy ai nhưng thất sủng thì rất nhiều. Ngày ngắn đêm dài vắng lặng liền có cung phi cùng thái giám làm loại quan hệ kia.

Triệu Hoàng Hậu hỏi: "Vì sao trước kia không sợ, hiện tại liền sợ?"

"Trước kia Trịnh tiệp dư vẫn là Nhu phi, hiện tại nàng ta thành Trịnh tiệp dư, bởi vì đã làm sai chuyện gì, liền bị Hoàng Thượng trừng phạt. Cho nên Trịnh tiệp dư ngầm muốn Mẫn Hoài An giúp nàng ta, muốn một lần nữa được làm Hoàng Thượng sủng ái, Mẫn Hoài An bị uy hiếp, cho nên liền...

Kính xin nương nương tha tội, là thần thiếp không quản tốt nô tài của mình, khiến hắn gây họa."

Triệu Hoàng Hậu: "Ngươi đứng lên đi, chuyện này cũng không thể trách ngươi, chỉ là chuyện này, đúng là không thể nói ra miệng. Về phần Mẫn Hoài An, nếu là nô tài của ngươi, như vậy ngươi xử trí đi. Nhớ kỹ, không thể dây dưa lằng nhằng, cũng không cần lưu lại!"

"Nương nương, thần thiếp đa tạ nương nương tha thứ!" Vương Sung nghi trong lòng cười.

Nay đã có thể danh chính ngôn thuận tự mình xử trí Mẫn Hoài An.

Vương Vũ Lộ đã sớm trói Mẫn Hoài An lại, miệng cũng chặn. Từ Khôn Ninh cung trở về, Vương Vũ Lộ trực tiếp đến chỗ Mẫn công công, nàng thở dài nói: "Mẫn công công, không phải bản cung không giúp ngươi, vì Hoàng Hậu đã biết tại sao Trịnh tiệp dư lại chết. Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, ngươi giết Trịnh tiệp dư, lại bị người nhìn thấy, mà Hạ cô cô lại tố giác ngươi, không có cách nào bản cung giữ ngươi lại được.

Ngươi nhớ kỹ, không phải bản cung hại ngươi, là bị bất đắc dĩ, ngươi đến âm tào địa phủ, cũng không cần kêu oan. Bởi vì ngươi quả thật đáng chết!

Về phần ngươi nói, nếu ngươi chết sẽ có người nói ra bản cung giết tú nữ kia. Ngươi yên tâm, người của ngươi an bài, bản cung đã sớm giải quyết. Hắn vĩnh viễn cũng không mở miệng được, ta dạy ngươi một đạo lý, bản cung không phải chỉ có vài người trong cung, gia tộc bản cung làm việc dù chỉ một chút cũng nghiêm túc. Kiếp sau nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng uy hiếp người hơn ngươi, bởi vì ngươi chỉ có thể chết! Người tới, đưa Mẫn công công lên đường!"

Mẫn công công miệng bị bịt, tay chân bị trói, một vài người cầm một mảnh vải dài, quấn trên cổ Mẫn công công.

Vương Vũ Lộ đi ra, không đến nửa khắc đồng hồ, cung nhân hồi báo Mẫn công công đã bỏ mình.

"Tốt xấu cũng từng theo bản cung, tìm địa phương tốt đem hắn an táng đi." Vương Vũ Lộ thương xót nói.

Nàng từng nói, bất cứ việc gì uy hiếp nàng, đều không có kết cục tốt, Mẫn công công, ngươi có biết bản cung đợi bao lâu không? Mấy năm đi.

Bản cung xem như phúc hậu, trực tiếp cho ngươi một cái chết thoải mái. Mấy năm nay ngươi có biết, bản cung bị ngươi áp chế, có bao nhiêu khó chịu không?

Buổi tối bản cung đột nhiên tỉnh lại, muốn ngủ tiếp cũng không được, đều là bởi vì bị người nắm thóp.

Hiện tại đã tốt, Vương Vũ Lộ cảm thấy nàng có thể ngủ một giấc an ổn.

Mà Hoàng Thượng vừa nghe nguyên nhân Trịnh tiệp dư chết, liền đem toàn bộ phong hào bỏ hết. Đối với cái nón xanh này, Hoàng Thượng tỏ vẻ một chút cũng không muốn mang.

Triệu Hoàng Hậu khuyên nhủ: "Đoạt phong hào Trịnh tiệp dư, luôn muốn có cái nguyện ý, mà nguyên nhân này tóm lại không tốt, miễn cho người khác nghi kỵ."

Chung quy không phải chuyện sáng rọi, làm sao còn muốn cho mọi người đều biết, còn không bằng liền bảo trì nguyên dạng. Dùng quy cách tiệp dư cho nàng ta hạ táng.

Hoàng Thượng nhịn được khẩu khí này, nhưng muốn Trịnh tiệp dư táng tại hoàng lăng? Đó là nằm mơ. Nhập hoàng lăng cũng chỉ là cỗ quan tài, thi thể Trịnh tiệp dư bị người ném tới loạn phần cương, không thì Hoàng Thượng tuyệt đối không thoải mái.

"Cái gì? Mẫn Hoài An chết?" Vương Thái Hậu giật mình hỏi.

Tại sao không bao lâu, liền bất ngờ thay đổi như vậy?

Mẫn Hoài An là thái giám được Vương thái hậu coi trọng, mấy năm nay, giúp bà làm không ít chuyện.

"Không phải trong lòng Vương Sung nghi đã rõ Mẫn Hoài An là người của ai sao? Chẳng lẽ là muốn triệt để xé rách mặt với ai gia?" Vương Thái Hậu tức giận nói.

Cung ma ma: "Thái Hậu nương nương, hình như là Mẫn Hoài An làm ra chuyện không tốt, cho nên mới..."

"Cái gì chuyện không tốt? Nếu biết Mẫn Hoài An là người của ai gia, muốn xử trí, cũng phải xem ai gia một cái. Không nói một tiếng liền đem người giết đi, nàng ta muốn làm cái gì?" Vương Thái Hậu giận dữ nói "Ngươi đi tìm Vương Sung nghi, đem lời ai gia nói, hỏi lại nàng ta một lần, nếu là người thông minh, cũng không cần quanh co lòng vòng."

Cung ma ma biết Vương Thái Hậu đang tức giận, vội vàng nói: "Nương nương, chuyện Mẫn Hoài An tuyệt đối không thể. Hiện tại chúng ta cho người từ Từ Ninh Cung đi nói, ngược lại rơi xuống thế yếu. Không bằng, nô tỳ cho người đi chỗ Vương Sung nghi hỏi thăm một chút. Với tính cách của Vương Sung nghi không thể muốn đối nghịch với ngài được, nàng ta sẽ đem chân tướng nói cho chúng ta biết."

"Cũng đúng, là ai gia chưa suy nghĩ kĩ, ngươi cho người hỏi thăm một chút."

Kết quả Vương Vũ Lộ nghiêm túc trực tiếp đem sự tình nói rõ.

Cung ma ma nghe được chỉ chậc lưỡi, ngượng ngùng nói cho Vương Thái Hậu. Này là cho Hoàng Thượng mang nón xanh, không phải là đáng chết sao?

"Cái gì? Mẫn Hoài An cùng Trịnh tiệp dư? Bọn họ thật to gan!" Vương Thái Hậu cả giận: "Không biết xấu hổ, quả nhiên là đáng chết!"

"Nương nương, nô tỳ cảm thấy, chúng ta vẫn là không cần quản chuyện Mẫn Hoài An. Nếu để cho người khác biết Mẫn Hoài An cùng Từ Ninh Cung có quan hệ, Hoàng Thượng biết, thì sẽ nghĩ như thế nào?"

Nói không chừng còn tưởng rằng Thái Hậu nương nương cố ý bao che người cho Hoàng Thượng đội nón xanh.

Như vậy chẳng phải là ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con của Thái Hậu và Hoàng Thượng sao?

Nam nhân nào cũng đều không thích chuyện như vậy, nếu để cho Hoàng Thượng biết Mẫn Hoài An với Từ Ninh Cung có quan hệ, hiểu lầm kia có thể to lớn.

Không thể nhúng tay vào chuyện này. Còn phải đem Mẫn Hoài An nói thành là đáng.

Vương Thái Hậu nói: "Ngươi nói đúng, sao Mẫn Hoài An lại có quan hệ chứ, một chút quan hệ cũng không có."

"May ngươi nhắc nhở ai gia, không thì liền sai lầm!"

Cung ma ma: "Dạ, Thái Hậu nương nương coi trọng tình nghĩa cho nên khi nghe được chuyện của Mẫn Hoài An mới vì hắn mà bênh vực kẻ yếu. Chỉ là con người này không đáng để nương nương ngài đối xử tốt như vậy. Mẫn Hoài An cô phụ nương nương, đây hết thảy đều là hắn làm xằng làm bậy mới rước lấy họa."

"Các ngươi đều là người của ai gia, ai gia không đối tốt, sao có thể làm một chủ tử tốt được?" Vương thái hậu nói.

"Vương Sung nghi ngược lại thật sự thông minh." Vương Thái Hậu nói. Đúng vậy, từ nay về sau, nàng ta thoát khỏi Mẫn Hoài An. Hơn nữa cũng không có dám cầm cái gọi là chứng cứ kia, nói Vương Vũ Lộ giết người. Mẫn Hoài An bây giờ là cá nhân kêu đánh con chuột, vật hắn lưu lại, ai sẽ tin tưởng?

Vương Vũ Lộ có gan tố giác Mẫn Hoài An là một trong những nguyên nhân. Nếu không phải Mẫn Hoài An không đội nón xanh cho Hoàng Thượng, nàng ta còn phải suy nghĩ một chút. Nhưng cơ hội đến trong tay, nàng không nắm chắc, vậy thì không thể nào nói nổi.

Cho nên từ chuyện này mà nói, là Mẫn Hoài An tự mình hại chết chính mình.

"Chủ tử, hiện tại Vương Sung nghi không có người kiềm chế, chẳng phải là càng nhằm vào chủ tử?" Hổ Phách hỏi.

"Không, hiện tại nàng ta đối phó ta, còn không bằng làm Hoàng Thượng sủng ái, sinh một đứa trẻ."

Lý Già La cười nói: "Hiện tại trong cung nhiều mỹ nhân, nàng ta phải cùng nhiều người tranh, còn có thời gian đối phó ta sao?"

Tuy rằng Mẫn Hoài An uy hiếp Vương Vũ Lộ, nhưng hắn không phải là một cánh tay của Vương Vũ Lộ sao? Vương Thái Hậu an bài hắn bên người Vương Vũ Lộ, tuyệt đối không phải chỉ trưng ở đó. Chờ bọn họ lại nghĩ ra thủ đoạn gì để đối phó chính mình, còn không bằng trực tiếp tiêu diệt hắn. Như vậy, chính là lại nhiều biện pháp, không có nhân, liền làm không nổi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv