Hậu Cung Kế

Chương 100: Nhớ năm đó



Editor: Mai Thái phi.

Beta: Thiên phi.

Nghiêm thục dung đã theo Hoàng Thượng từ sau khi Hoàng Thượng đại hôn. Nàng là người sáng suốt, luôn giấu đi bản thân mình, làm cho người khác không nhìn chằm chằm vào nàng. Lần này nếu không phải nàng tham dự  phục tuyển tú nữ, sợ là mọi người đều quên nàng. Những tú nữ kia căn bản là không biết còn có người này, không  mang quà biếu đến chỗ Nghiêm thục dung, cho nên có vài người kinh hoảng, sợ mình bị loại.

Xuất hiện biến số Nghiêm thục dung, chuyện phục tuyển, không thể nói chính xác được.

"Tại sao không có Thục phi nương nương?"

"Thục phi nương nương có thai, tại sao có thể đi dự phục tuyển?"

"Nói như vậy, xem ra Thục phi nương nương không phải người thích đứng đầu." Nếu thích đứng đầu, đừng nói mang thai, dù là sắp sinh, cũng sẽ đi dự việc phục tuyển này. Chung quy những tú nữ tiến cung này, đối với những người cũ như các nàng có uy hiếp nhất định.

Có thể nhân việc phục tuyển chọn ra vài người của mình, tuyệt đối là một bước quan trọng.

Khi Vương thái hậu nghe nói Thục phi không tham dự việc tuyển tú lần này, cũng có chút kinh ngạc, "Ngươi nói nàng ta là quá mức tự tin, cảm thấy Hoàng Đế sẽ không lạnh nhạt với nàng, hay thật sự là không để ý?"

Cung ma ma thưa: " Theo ý nô tỳ, Thục phi coi trọng đứa nhỏ trong bụng mình."

Vương thái hậu: "Nàng ta thật biết ai trọng ai khinh." Trong bụng có đứa nhỏ, so với tranh sủng mạnh hơn nhiều. Vương thái hậu không nói  đếnThục phi nữa.

Phục tuyển, Minh Nhã tuyệt đối sẽ thông qua.

Chỉ là Hoàng Hậu, đột nhiên chọn thêm  Nghiêm thục dung, thật là làm cho người ta có chút không lường trước được.

Nhưng suy nghĩ một chút, phẩm vị của Nghiêm thục dung đủ tư cách đó. Vương thái hậu cảm thấy, trong cung này phi vị vẫn nên ít đi một chút.

"Bên Mẫn Hoài An nói như thế nào?" Vương thái hậu hỏi.

Cung ma ma: "Vương Sung nghi là người thông minh."

Vương Sung nghi sẽ không đối nghịch ra mặt với Vương thái hậu, huống chi, sao có thể ngăn cản được Vương Minh Nhã tiến cung?

Đến lúc đó Vương thái hậu có thể tự mình hạ ý chỉ, cho nên nói đi nói lại, sao phải làm chuyện nhàm chán như vậy?

"Hiện tại ta lại nhớ đến việc tuyển tú năm xưa." Trong cung đang tuyển tú, nên không có chuyện gì khác, Viên tiệp dư đến chỗ Lý Già La nói chuyện phiếm.  Hoàng Thượng bởi vì bận việc triều chính, rất lâu chưa đến hậu cung.

Nữ nhân trong cung đều chú ý đến tú nữ mới, cho nên hậu cung so với trước kia càng là im lặng.

Khó được có vài ngày thanh nhàn, Viên Thục Hoa cùng Lý Già La cùng đọc sách, đùa giỡn cùng Tam hoàng tử, đặc biệt tự tại.

Lý Già La nghe Viên Thục Hoa nói, liền cười: "Chỉ là ba năm, ngươi đã nói năm xưa."

"Ba năm cũng không phải thời gian ngắn, ta cảm thấy già đi không ít.Chủ yếu là trong lòng, hơn ba năm qua chưa từng gặp người thân." Viên Thục Hoa ở nhà cũng là được sủng ái vô cùng, nhưng trong cung, ở đâu cũng phải cẩn thận. Người có phẩm vị cao thì nàng phải hành lễ, người phẩm vị thấp, đại bộ phận đều có tâm tư khác.

Lý Già La nói: "Trước đó không lâu, không phải ngươi nói phụ thân ngươi có khả năng được triệu về kinh thành sao?"

Phụ thân của Viên Thục Hoa làm Việt châu Bố Chính Sứ đã được khoảng năm sáu năm. Lẽ ra phải đổi địa phương.

"Ai, theo tin tức lần trước, nói có thể điều đến nơi khác. Đoán chừng ở nơi khác cũng phải mấy năm."

Việt châu cách kinh thành lại xa, Lý Già La nói: "Đến lúc về kinh báo cáo công tác, cũng có thể nhìn thấy."

Viên Thục Hoa nói: "Cũng chỉ có thể như vậy." Trong nhà cha mẹ đối với nàng rất tốt, chỉ là phụ thân cũng có nữ nhi thứ xuất.

Vốn lần này Viên Thục Hoa cũng nhận tin tức, trong thư nói, Viên gia có người tính toán cho tú nữ tiến cung. Lúc ấy Viên Thục Hoa xem xong trong lòng mất hứng, bên ngoài mọi người đều cảm thấy trong cung tốt, nhưng ai biết trong cung nhiều gian khó?

Bây giờ lại còn viết thư nói mình chiếu cố. Viên Thục Hoa gửi về một phong thư, nói mình không có bản lĩnh đó, nếu Viên gia thật sự muốn cho tú nữ tiến cung, vậy bọn họ tự tìm con đường khác.

Viên Thục Hoa biết tính toán của Viên gia, do mình ba năm nay không sinh hạ đứa nhỏ, cho nên sốt ruột. Nhưng bọn họ dùng cách như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

May mắn là cha mẹ đứng về phía mình, không thì nàng thật sự cảm thấy lạnh lẽo  trong lòng.

Một số người của Viên gia, dính chút hào quang cha mẹ mình, còn muốn đào góc tường của cha mẹ, thật là buồn cười!

Cho nên lần này Viên gia không đưa người đến, Viên Thục Hoa không phiền lòng.

"Nhà mẹ đẻ ngươi muốn đưa người tiến cung sao?" Viên Thục Hoa nghĩ tới chuyện nhà mình, liền nghĩ đến nhà mẹ đẻ Thục phi. Nhà mẹ đẻ Thục phi đã sớm ở trong kinh thành, cha nàng cũng được  phong quận công, Thục phi lại được sủng ái, nói không chừng có người muốn mượn thế.

Lý Già La nói: "Võ gia mấy đời đều là đơn truyền, phụ thân lại xuất thân cơ hàn, trong gia tộc, thật là không có người nào.  Các tỷ muội trong nhà, nhị muội đã gả cho người ta, mấy tiểu muội muội tuổi đều nhỏ. Còn lại hai muội muội nhà nhị thúc, một người cũng phải lập gia đình, còn lại là thứ xuất, cho nên không có người muốn đến tuyển tú."

"Gia cảnh ngươi thật tốt, nhà mẹ đẻ nhân khẩu đơn giản, không có những chuyện ngổn ngang kia.Viên gia chúng ta nhân khẩu đông, loại người gì cũng có. Lần này gửi thư cho ta, nói muốn đưa người tiến cung, kêu ta chiếu cố, dĩ nhiên là gạt cha mẹ ta. Làm cho cha mẹ tức giận, sau đó cha mẹ ta răn dạy toàn gia một trận, còn không nhận lễ vật mừng năm mới của bọn hắn, lúc này mới sốt ruột."

Lý Già La nghe xong hỏi: "Không phải nói chỉ có nữ nhi của quan viên từ chính ngũ phẩm mới có thể tham gia tuyển tú sao? Thân tộc ngươi là quan ngũ phẩm?"

"Không phải, nhà kia có ý muốn gạt cha mẹ ta. Nói với ta, làm ta cho rằng đó là chủ ý của cha mẹ. Sau đó nếu ta đáp ứng, sẽ nói với cha mẹ ta, đó là chủ ý của ta, muốn cha mẹ ta nhận nữ nhi kia làm dưỡng nữ. Chủ ý của bọn hắn nghĩ thật hay, chuyện tốt gì đều muốn chiếm hết."

Dĩ nhiên là lừa gạt hai đầu, xem mọi người đều trở thành kẻ ngốc.

Lý Già La cười: "Chẳng lẽ gia đình này cảm thấy mình quá thông minh, người khác đều nghe bọn họ?"

Viên Thục hoa cũng cười nói: "Không phải như vậy, chỉ là vô duyên vô cớ làm cho người cảm thấy chán ghét thôi. Xem ta kìa, nói với ngươi những chuyện phiền lòng làm gì? Đã đến bữa trưa, ta cáo từ trước."

"Dùng ở đây đi, chẳng lẽ chỗ ta không đủ cho ngươi một bữa cơm sao?" Lý Già La cười: "Ngươi đừng đi."

"Cũng tốt." Viên Thục Hoa nói: "Phòng bếp bên này của ngươi, ta đã sớm hâm mộ ghê gớm, hôm nay nhất định phải nếm thử."

Làm một trong tứ phi, là có thể có phòng bếp nhỏ riêng trong cung mình. Hơn nữa Lý Già La lại đang mangthai, phòng bếp cái gì cần có đều có.

Bên kia việc phục tuyển tú nữ đang tiến hành. Phục tuyển là tuyển từng bước, cho tú nữ biểu hiện tài nghệ, năm đó Lý Già La biểu diễn chính là viết chữ.

Trương cô nương hành lễ với Đức phi, Ninh phi, Tĩnh phi, Nghiêm thục dung, Vương Sung nghi, khai báo xuất thân và tên của mình.

Còn vụng trộm nhìn Đức phi. Chỉ là Đức phi không có biểu hiện thân thiết gì.

Tĩnh phi thấy Đức phi không mở miệng, nàng liền nói: "Trương tú nữ, ngươi am hiểu cái gì?"

Vị tú nữ này nghe nói có quan hệ với Đức phi, chỉ là Đức phi trong cung, phân vị nghe có vẻ cao, nhưng nàng một chút cũng không sợ.

Tĩnh phi cho người tra xét, Trương tú nữ này, tại Xuân Phương cung nói mình còn có quan hệ quanh co với Thục phi, đây là lý do khiến Tĩnh phi không thích nàng.

Trương cô nương mỉm cười: "Hồi bẩm Tĩnh phi nương nương, thần nữ biết thổi sáo."

Thổi sáo? Tĩnh phi nói: "Lấy cho nàng cây sáo."

Bởi vì nhóm tú nữ phải biểu diễn tài nghệ, cho nên các loại nhạc cụ đều có chuẩn bị. Dựa theo quy định, không thể dùng đồ do chính mình mang theo, không thì ai biết bên trong có giở trò quỷ gì hay không?

Trương cô nương cầm sáo, thổi một khúc Thanh Vân, Tĩnh phi nghe xong một nửa, liền quát ngừng, nói: "Bản cung nghe xong, thật là đau đầu, ngươi đừng thổi nữa, tiếng sáo như vậy, càng nghe càng khó chịu."

Trương cô nương nghe vậy nước mắt rơi xuống, nàng thấy mình thổi rất tốt, trong nhà ai không nói tiếng sáo của nàng rất hay? Nay lại bị Tĩnh phi châm biếm thành như vậy.

Tĩnh phi nói như vậy, chính là không tuyển Trương cô nương. Tĩnh phi nhìn những người khác một chút, có người nào phản đối ý của nàng hay không.

Cuối cùng trong năm người, Nghiêm thục dung tán thành ý của Tĩnh phi, Ninh phi cũng không coi trọng Trương cô nương. Ngược lại Đức phi đồng ý tuyển, nhưng là đã có ba người không đồng ý, dù Vương Sung nghi đồng ý, cũng không có tác dụng.

Trương cô nương bị loại.

Những tú nữ đang đợi ở bên ngoài, thấy Trương cô nương đi ra đôi mắt đỏ hoe, tình cảnh này, khẳng định là không được tuyển. Lúc đầu họ đang có chút tin tưởng, bây giờ bắt đầu lo lắng, Trương cô nương bộ dạng cũng xinh đẹp, trong hậu cung cũng có quan hệ, tại sao lại bị loại rồi?

Chẳng lẽ nói có quan hệ với Thục phi là giả?

Hôm nay chưa đến lượt Vương Minh Nhã, cho nên không có đến.

Trương cô nương bởi vì không được tuyển, phải thu dọn đồ dùng, trong hôm nay xuất cung.

Trương cô nương không muốn xuất cung, nhưng có người theo sát, nàng còn có thể làm thế nào, mộng vào hậu cung của nàng bể nát.

Sau khi Trương cô nương trở về, Trương gia biết cô nương nhà mình lạc tuyển, mà Trương cô nương tự giam mình trong phòng, khóc hơn nửa ngày.

Trương phu nhân nghe nói chất nữ nhi bị loại, cũng lắp bắp kinh hãi. Vội vàng đến, hỏi tình huống, Trương cô nương liền đem chuyện phục tuyển nói ra.

Trương cô nương nương tức giận: "Tĩnh phi cũng quá kỳ cục, sao có thể nhục mạ người khác như vậy? Khẳng định là sợ con tiến cung, đoạt sủng của nàng ta, cho nên mới quá phận như vậy!"

Trương phu nhân hỏi Trương cô nương, "Đại bá mẫu nói con vào cung trực tiếp tìm Thục phi nương nương, con có đi không?"

Bởi vì Trương cô nương ở trong cung, tin tức không truyền ra ngoài, cho nên Trương gia không biết tình huống trong cung thế nào.

Trương cô nương nói: "Thục phi nói thân thể nàng không khỏe, không có gặp con. Nhưng Đức phi nương nương thấy con,  trong phục tuyển cũng chọn con. Đáng giận là Tĩnh phi, nàng ta nói con một trận, người khác nghe xong lời của nàng ta, đều không dám đắc tội nàng, con cứ như vậy bị loại phải xuất cung!"

Nàng thề cùng Tĩnh phi không đội trời chung!

Trương phu nhân ngạc nhiên: "Tại sao có thể như vậy, ta đã nói với đường muội, nàng ta vào cung nói với Thục phi nương nương, sao lại không gặp con? Có phải là con gặp Đức phi trước hay không, nên Thục phi nương nương mất hứng?"

Nhị đệ muội Trương phu nhân nghe đại tẩu nói như vậy, liền nói: "Đại tẩu, ngươi chẳng lẽ không biết, thân gia thái thái có quan hệ với Thục phi nương nương? Lời nàng ta nói, Thục phi nương nương có thể không nghe? Ta xem, đại tẩu không bằng đi tìm thân gia thái thái, nói không chừng đã xảy ra chuyện gì rồi. Hiện tại nếu cô nương nhà ta đã về nhà, ta phải tìm cho nàng một cửa hôn nhân tốt." Bình thường cô nương qua sơ tuyển, có thể đi vào phục tuyển, đến khi tìm nhà thông gia, tất nhiên sẽ có lợi.

Chỉ là những lời nói của Tĩnh phi, nếu như bị truyền ra ngoài, đối với cô nương nhà mình là không tốt.

Trương phu nhân nghe đệ muội nói, cũng thấy có lý, liền nhanh chóng thu thập một chút, đi Võ gia.

Võ gia, Vân thị nghe tin tức  đường tỷ Trương phu nhân đến, mày liền nhíu lại, nàng đương nhiên biết đường tỷ mình đến đây vì cái gì.Chỉ là bà ta nhìn thấy Thục phi liền sợ hãi, sao dám nói với nàng yêu cầu gì?

Nhưng bà ta đã có cách ứng phó, mời Trương phu nhân vào, Trương phu nhân còn chưa có hỏi, Vân thị liền thở dài: "Đường tỷ, chuyện lần trước, không phải ta không nói, là lão gia nhà ta biết, sau đó chửi mắng ta một trận. Lão gia nhà ta nói, Trương gia không phải Võ gia, Trương gia đưa người tiến cung, đây là đào góc tường Võ gia, cũng chính là đào góc tường Thục phi nương nương. Còn nói nếu ta dám vào cung nói chuyện này, liền hưu ta. Tỷ xem, lão gia nói như vậy, ta còn dám vào cung nói sao?"

Những lời này, khiến Trương phu nhân không thể nói được gì, còn có thể như thế nào đây, người ta đã đem chuyện bị hưu nói ra.Trên thực tế Thục phi hiện tại có hoàng tử, trong bụng còn ôm một cái, thật không muốn mượn tay người khác để giữ Hoàng Thượng lại. Dựa vào tình hình hiện nay, dù Hoàng thượng có chán ghét Thục phi, chỉ cần nàng có hoàng tử, vẫn sẽ gặp chuyện tốt.

"Vậy sao ngươi không nói trước với ta? Ngươi biết hay không, hiện tại nhị đệ muội đang thầm oán ta." Trương phu nhân nói.

Vân thị nghe xong nói: "Đường tỷ, ngươi cho rằng ta không muốn nói sao, chỉ là lão gia tức giận, không để ta ra ngoài, còn không cho ta mang tin tức ra ngoài, miễn cho ngươi lại tới tìm ta nói chuyện khác." Bà ta đem hết sự tình đẩy đến người Võ Chính Đạo.

Trương phu nhân nghe xong tức giận đến không nói được, Võ Chính Đạo ngươi thật tốt, ngươi về sau có việc gì đừng đến tìm Trương gia!

"Hừ, ngươi chỉ biết nghe lời lão gia nhà ngươi, thật không có tiền đồ, ta lười quản ngươi! Ngươi xem đi, đích trưởng nữ của ngươi tiền đồ về sau càng lớn, có thể nghĩ đến người mẹ đẻ đã chết hay không! Đến lúc đó đừng tìm chúng ta hỗ trợ!"

Trương phu nhân giận đùng đùng bỏ đi, Vân thị thở dài một hơi.

Bây giờ lão gia chức vị vô vọng, cũng may có tước vị quận công, cũng không dựa vào người nào để mua chức quan.

Hơn nữa, nữ nhi của hắn lại mang thai, còn được thăng làm Thục phi, Võ Chính Đạo cảm thấy mình còn cầu người khác làm gì?

Chỉ cần an phận chờ, nữ nhi hắn trong cung có thể đem cho hắn đồ vật tốt.

Hiện tại trong kinh thành, còn có ai dám chống đối mình?

Đương nhiên, Võ Chính Đạo rất cảnh giác, hoặc bởi vì Hoàng Thượng không phong quan cho hắn, hắn làm bất cứ việc gì cũng không dám quá phận, sợ bị Ngự Sử buộc tội.

Nương nương trong cung, có thể làm chủ cho mình hay không, Võ Chính Đạo không dám xác định. Vì hắn chột dạ, đặc biệt nghĩ đến Tiền thị, hắn sợ nhất là, đại nữ nhi bị chọc giận nóng nảy, sau đó dựa vào chuyện Tiền thị, hại Võ gia,như vậy hắn gánh vác không nổi.

Khi nghe Trương phu nhân giận đùng đùng đến, vừa tức giận vội vàng đi về, Võ Chính Đạo khen Vân thị một hồi.

Lúc trước mình chỉ là Tiến Sĩ, Đường tỷ Vân thị xem thường mình, Võ Chính Đạo cực kỳ không thích mối hôn sự này. Nay chuyện đời thay đổi, vị Trương phu nhân này còn không nhìn rõ tình thế, luôn làm giá, nhờ người còn muốn người khác cúi đầu, cũng không nhìn một chút nay ai cầu ai.

Nghĩ đến đây, Võ Chính Đạo liền rất đắc ý, nữ nhi đang là sủng phi, hắn tất nhiên đắc ý. Đợi sau này mình có nhi tử, trong cung có Thục phi nương nương làm chỗ dựa, còn có cháu ngoại là hoàng tử, không biết có bao nhiêu đắc ý.

Nhưng tình huống trước mắt, hắn còn chưa có nhi tử, nên Võ Chính Đạo không đi phòng của Vân thị, trực tiếp đi đến phòng thiếp thất, hắn nhất định phải sinh một đứa con trai!

"Ngươi nói cái gì? Võ Chính Đạo xảy ra chuyện?"Hoàng Thượng biết tin tức này, vẫn là lắp bắp kinh hãi. Hắn không cho Võ Chính Đạo chức quan, cũng là vì muốn tốt cho Thục phi và Tam hoàng tử. Ngoại gia như vậy, nếu cho hắn nhiều quyền lợi, dễ dàng gây chuyện thị phi, nếu không có quyền lợi, khả năng gây chuyện cũng có hạn.

Ai biết lại làm ra sự tình như vậy.

Bất quá như vậy cũng tốt, an toàn hơn.

Chỉ là Thục phi còn đang mang đứa nhỏ, nếu nàng nghe xong tin tức này, chịu không nổi thì làm thế nào?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv