Cùng Tiêu Tuần nói lời từ biệt, Tiêu Viêm bước đi thong thả về phòng mình, không nhanh không chậm khóa kỹ cửa, bình tĩnh lôi đồ vật đã mua được cất trong lồng ngực đặt hết lên bàn.
Cảm thấy bốn phía không có ai, Dược Trần mới từ chiếc nhẫn lắc mình xuất hiện, hài lòng vuốt chùm râu không có thực của mình.
Đơn giản nói sơ qua quá trình rồi bảo Tiêu Viêm đi lấy linh thủy.
Kì thật Linh Dược Trúc Cơ này không phải đan dược cao siêu gì, Tiêu Viêm tùy tiện nhắm mắt chà xát vài cái là luyện ra một thùng đầy.
Từ góc nhìn của người đã có kinh nghiệm mà nói, thì việc quan sát là vô ích.
Nhưng Viêm đế đại nhân của chúng ta vẫn ngồi xem một cách thích thú.
Cũng lâu rồi hắn chưa trải qua đãi ngộ được lão sư cầm tay dạy học.
Huống chi nhìn động tác Dược Trần chế thuốc lưu loát sinh động, mây bay nước chảy rất đẹp mắt, rất thú vị.
Nhất là kết hợp với gương mặt yêu nghiệt hạn nước hại dân, mỹ cảm càng nhân lên gấp bội.
Sau nửa canh giờ, Linh Dược Trúc Cơ ra lò, Tiêu Viêm không nháo như kiếp trước mà nghiêm túc dựa theo lời dạy của Dược Trần bắt đầu tu luyện.
Lần tu luyện đầu tiên.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua khe cửa chiếu lên người thiếu niên đang nhập tọa, mạ một lớp ánh vàng nhẹ.
Dược Trần chán đến chết bay lơ lửng trên không trung, ánh mắt thường xuyên quét về phía Tiêu Viêm đang ngồi trong bồn gỗ.
Thiếu niên cả người trần trụi, tóc đen uốn lượn, toàn thân ngâm trong nước thuốc sắc tím, khiến cho làn da vốn trắng mịn như ngọc càng thêm xinh đẹp.
Hơi nước lượn lờ quanh người vì hắn dệt nên một bức màn mỏng, một vẻ đẹp ma mị, vô cớ khiến người nhớ đến câu chuyện xưa tiên nhân tắm suối.
Dược Trần đột nhiên cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, miệng khô lưỡi khô.
Không dám nhìn đi xuống, thân hình nhoáng lên, y rụt đầu trốn vào nhẫn giới.
Đại khái do kiếp trước đã trải qua một lần, cộng thêm linh hồn Đế cảnh, con đường tu luyện của ở kiếp này cực kỳ thuận lợi.
Người khác có thể không nhìn ra, nhưng chính hắn có thể cảm giác rõ ràng linh khí tràn đầy trong cơ thể, không cần phải hành động gì nhiều, linh khí vẫn rất tự nhiên xâm nhập, được cơ thể hấp thụ.
Có khi đợi hắn ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã ở tầng 5 Đấu lực rồi.
Không hề cố kỵ từ bồn gỗ đứng dậy, Tiêu Viêm nhìn nước thuốc đã trong trở lại, mệt tâm gãi gãi đầu, lại phải tốn tiền mua thêm dược liệu rồi.
Lau sạch nước trên người tiện tay lấy quần áo mặc vào, Tiêu Viêm đẩy cửa đi ra, ánh mắt liếc nhìn cái nhẫn không chút động tĩnh, kỳ quái hôm nay thế mà Dược Trần khống quấy phá.
Đi đến Đấu Kỹ Đường, nhìn chung quanh thuận tiện ghé qua xem Tiêu Tuần cùng Tiêu Ninh tỷ tỷ thí.
Không thể không nói, việc Huân Nhi biến thành nam tử khiến Tiêu Viêm phiền muộn rất nhiều, nhưng cũng vì vậy mà phiền toái tìm đến ít đi.
Tiêu Ninh đời này tuy rằng khinh thường chính mình như cũ, nhưng cũng không buông lời châm chọc uy hiếp mình không cho lại gần Tiêu Tuần.
Mới đến Đấu Kỹ Đường, Tiêu Viêm đã bị Tiêu Tuần quấn lấy đòi đi sau núi bắt thỏ, thật vất vả mới dỗ người được.
Lại bớt thời giờ đến phố, dùng tiền dư mua thêm dược liệu, chuẩn bị khuyến khích Dược Trần luyện dược đem thuốc bán làm giàu.
Trở về phòng, lại bán thảm trước mặt Dược Trần như đời trước thành công lấy được Bát Cực Băng, rồi nói kế hoạch làm giàu của mình cho Dược Trần nghe, đổi lấy đãi ngộ được lão sư thân thiết sờ đầu.
Tiêu Viêm: Tự nhiên bị lão sư coi là trẻ con mà dỗ, tức giận get ✅
Hết chương 10
Editor: Tiêu Viêm như là Sư đồ-complex ấy =)))