Hậu Cung Chân Huyên Truyện

Quyển 4 - Chương 18: Chẳng ngại băng tuyết



Dường như tôi bị ốm rất nặng, trước mắt thấp thoáng vô số bóng người nhưng tôi lại chẳng có sức để nhìn rõ bọn họ là ai. Mỗi ngày mơ màng tỉnh dậy chẳng qua là để uống thuốc mà người khác bón cho, và tôi không hề cảm thấy đắng. Thỉnh thoảng nôn thuốc ra ngoài, tôi lại được bón thêm cho từng thìa thuốc mới. Có lúc tôi ngơ ngẩn nói ra đôi ba câu mà bản thân cũng chẳng biết là gì, sau đó liền cảm thấy mỏi mệt, ngay đến mắt cũng không mở nổi, bèn dứt khoát chìm vào giấc ngủ say.

Trong lần tôi thực sự tỉnh táo trở lại, trời vừa tờ mờ sáng, mồm miệng tôi khát khô, bèn đưa tay lần mò tìm nước uống. Đôi mắt tôi vẫn còn nhức mỏi và tê dại, tất cả cảnh vật xung quanh đều trở nên trắng lóa, lờ mờ. Mãi một hồi lâu sau, tôi mới có thể thấy rõ mọi thứ nhưng lại không biết mình đang ở đâu. Chỉ thấy ô cửa sổ phía xa được rèm che kín mít, cơ hồ không tia sáng nào có thể lọt qua. Duy có nơi hai nửa bức rèm giao nhau là còn một khe hở nhỏ, ánh bình minh dìu dịu xuyên qua đó, chiếu vào. Khắp căn phòng chỉ có một tia sáng nhỏ nhoi ấy thôi, nhưng lại như được nhuốm một mảng màu tươi mới. Bốn phía đều tịch mịch, cây nến thắp suốt đêm lúc này đã tàn, sáp nến chảy ngưng tụ vào một chỗ, tựa như những giọt nước mắt cạn khô của một nữ tử xa cách lâu ngày, đầy nỗi nhớ thương. Tôi hơi định thần, không ngờ lại nhìn thấy Huyền Thanh đang nằm trên chiếc sạp bên ngoài bức rèm, trên người đắp xéo một tấm chăn da hổ. Dường như y ngủ không ngon lắm, đôi hàng lông mày còn đang nhíu chặt, giống hệt một đứa bé, khiến người ta không kìm được muốn đưa tay tới vuốt ve an ủi, vỗ về.

Ánh bình minh dìu dịu len qua bức rèm, nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt y. Búi tóc vốn được chải chuốt gọn ghẽ của y lúc này đã hi rối, chiếc mũ vàng bó tóc cũng bị lệch hẳn sang một bên. Thỉnh thoảng có cơn gió thổi tới, khiến mấy sợi tóc rời rạc của y dính vào trán, tạo thành những đường cong mềm mại. Trước đây, y luôn ôn hòa như ngọc, mang tới cho người ta cảm giác ấm áp, vững vàng, nhưng tôi lại chưa từng để ý xem tướng mạo y ra sao. Bây giờ lẳng lặng nhìn kỹ, tôi thấy y hai mắt khép hờ, đôi bờ môi nhợt nhạt mím chặt, thân thể như ngọn núi ngọc nguy nga hùng vĩ nằm ngang, ngay đến bộ dạng mỏi mệt trong lúc ngủ cũng đẹp tuyệt vời, không có chỗ nào để chê trách. Y vốn khí độ cao sang, ung dung tiêu sái, nhưng lúc này lại toát ra một vẻ cương nghị hào hùng hiếm thấy. Tôi khẽ thở dài một tiếng, y há chỉ là một vị vương gia nhàn tản, gửi tình vào thi thư, ngày ngày chỉ biết thổi tiêu gảy đàn? Vị thiếu niên anh hùng ngày đó một mũi tên bắn xuyên hai mắt Hải đông thanh, bình định Nhữ Nam Vương phủ, chính là bộ mặt rất ít khi để lộ trước người ngoài của y! Nếu không vì y là con trai của Thư Quý thái phi, nếu không vì y từng được tiên đế yêu quý nhất, định lập làm Thái tử, cuộc đời của y lúc này có lẽ đã rẽ theo hướng khác, lập nên vô số công tích lẫy lừng, ắt chẳng kém gì Nhữ Nam Vương lúc huy hoàng, rực rỡ nhất.

Tôi chăm chú nhìn y, sững sờ một lát, chợt thấy thân mình y hơi động đậy, chiếc chăn da hổ đắp trên người đã gần rơi xuống đất. Căn phòng này tuy khá ấm áp nhưng nếu không đắp thứ gì, chỉ sợ sẽ bị nhiễm phong hàn ngay.

Lòng thầm máy động, tôi rón rén trở dậy. Nào ngờ vì phải nằm giường quá lâu, bệnh lại chưa khỏi hẳn, chân tôi chẳng còn chút sức lực. Khó khăn lắm mới đứng dậy được, tôi vừa định bước đi, trước mắt đã hoa lên, trong đầu không ngớt vang lên những tiếng ong ong, thân thể khuỵu hẳn xuống.

Tôi chợt vấp phải thứ gì đó mềm nhũn, rồi có người kêu lên “úi chao”. Tôi sợ tới giật nẩy mình, rốt cuộc đã phát hiện là Hoán Bích đang ngồi cuộn mình ngủ gật ngay cạnh giường, vừa rồi tôi đã ngã lên người nàng ta. Hoán Bích mơ màng hé mắt, nhìn thấy tôi thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bật thốt: “Tiểu thư tỉnh rồi à?”

Câu nói ấy vừa vang lên, Huyền Thanh đã giật mình bừng tỉnh. Y đưa tay gạt chiếc chăn đắp trên người ra, nhảy bật dậy, bước tới đỡ lấy tôi, mừng rỡ hỏi: “Nàng đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Được y ôm trong lòng, tôi cảm thấy một thứ mùi quen thuộc đang bao bọc lấy tôi. Lúc này tôi khó có thể đứng vững đành dựa người vào tay y, không khỏi vừa lúng túng vừa thẹn thùng. Ngẩng lên, nhìn thấy đôi mắt vằn đầy tia máu cùng thần sắc quan tâm tột độ của y, lòng tôi hơi run rẩy, khẽ cất tiếng đáp: “Đỡ hơn rồi!”

Tôi ngẩn ngơ nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Đây là đâu vậy?”

Huyền Thanh đáp: “Là Thanh Lương Đài của ta. Nàng ốm nặng quá, ta liền đón nàng đến Thanh Lương Đài để tiện chăm sóc.”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, không kìm được khẽ hờn trách: “Vừa rồi ngài ngủ mà chẳng chịu nằm yên, chiếc chăn gần rơi xuống vẫn không hay biết gì.”

Y nắm lấy bàn tay tôi, vẻ mừng rỡ lộ ra ngoài mặt. “Nàng nhìn thấy bộ dạng của ta khi ngủ rồi sao?”

Tôi lại “ừm” tiếng nữa, tò mò hỏi: “Như vậy thì có gì đáng để vui mừng chứ?”

Y vẫn giữ nguyên vẻ hưng phấn, ghé tai tôi, thấp giọng nói: “Nhất định là nàng nhìn thấy chăn của ta gần rơi nên mới trở dậy, đúng vậy không?”

Mặt tôi đỏ bừng, không biết nói gì mới phải, bèn không để ý tới y nữa, quay sang hỏi Hoán Bích: “Ôn đại nhân đâu?”

Hoán Bích “úi chao” một tiếng, đáp: “Nô tỳ mừng quá nên hồ đồ mất rồi. Vừa nãy Ôn đại nhân vẫn còn trông chừng ở đây, nô tỳ thấy y mệt quá, liền mời y qua phòng khách nghỉ ngơi. Giờ nô tỳ sẽ đi mời Ôn đại nhân tới đây khám cho tiểu thư.”

Hoán Bích nói xong liền vui vẻ rời đi. Tôi giãy ra khỏi lòng Huyền Thanh, cúi đầu ngồi xuống cạnh giường, không thèm để ý tới y. Y đi tới trước mặt tôi, gãi đầu, thấp giọng cười nói: “Những lời vừa rồi nàng cứ coi như ta nói bừa là được. Có điều ta cảm thấy, khi ngủ nhất định là trông ta dễ coi hơn thường ngày một chút.”

Khi nói mấy lời này, nhìn thần sắc y chẳng khác gì một đứa trẻ con. Tôi không sao kìm được, bật cười thành tiếng.

Lúc này Ôn Thực Sơ đã tới, sau khi xem xét một lúc thì cũng mừng rỡ không thôi, nói tôi đã khỏe hơn nhiều, chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng là được.”

Tôi khẽ cất tiếng: “Sao Thực Sơ ca ca cũng tới đây vậy?”

Mặt y lộ rõ nét âu lo. “Hôm đó ta khám cho Hồ Đức nghi xong liền rời cung, vừa về đến phủ thì nghe nói Thanh Lương Đài cho người đến mời ta đi chữa bệnh, tới đây rồi ta mới biết người bệnh là muội. Khi đó ta đã sợ hãi vô cùng, muội bị sốt cao, toàn nói những lời mê sảng, lại còn hôn mê suốt.”

Tôi lo lắng hỏi: “Rốt cuộc ta bị mắc bệnh gì vậy?”

Ôn Thực Sơ thở dài, đáp: “Lúc trước, sau khi sinh nở lần đầu, muội đã không tĩnh dưỡng cẩn thận, thành ra lưu lại mầm bệnh, thường ngày lại lao lực quá, thời tiết vừa trở lạnh bệnh cũ liền tái phái, thêm vào đó muội còn ngày đêm nhớ nhung quá độ, vậy nên mới mắc phải bệnh này. Bây giờ muội đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được.”

Tôi nói: “Thực Sơ ca ca cũng đã nói là ta đỡ hơn nhiều rồi, vậy không biết khi nào thì ta có thể quay về?”

Vừa nghe thấy lời này, Huyền Thanh lập tức nói: “Nôn nóng quay về như vậy làm gì chứ, bệnh của nàng đã khỏi hẳn đâu. Thanh Lương Đài này hiếm khi có khách tới chơi, thực là nơi tốt nhất để tĩnh dưỡng.”

Ôn Thực Sơ thoáng trầm ngâm, liếc nhìn tôi và Huyền Thanh, nói: “Kỳ thực, Thanh Lương Đài chưa chắc đã tốt…”

Huyền Thanh đang định nói, Hoán Bích đã lên tiếng trước: “Nếu Thanh Lương Đài không tốt, chẳng hay còn có nơi nào tốt hơn? Dù gì thì cũng không thể dọn đến phủ của Ôn đại nhân được, tuy ở gần đại phu là điều rất tốt nhưng như thế còn ra thể thống gì, lại dễ bị người ta phát giác. Hơn nữa, với tình hình sức khỏe của tiểu thư bây giờ, liệu có đi lại xa xôi như thế được không?”

Ôn Thực Sơ nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói: “Ta không có ý đó…”

Hoán Bích cười tủm tỉm, cắt ngang lời hắn: “Ý của Ôn đại nhân là gì chỉ cần tự đại nhân biết là được rồi, không cần thiết phải nói với bọn ta. Vương gia không có lòng nghe, nô tỳ chẳng rảnh để nghe, còn tiểu thư thì không có tinh thần nghe, do đó không nói là tốt nhất.”

Tôi thầm cười trộm, Ôn Thực Sơ chưa chắc đã có lòng đưa tôi đến chỗ hắn, thế nhưng Hoán Bích chỉ dùng đôi ba lời ngắn ngủi đã khiến tâm tư của hắn bị xua tan sạch. Tôi ngầm khen ngợi, Hoán Bích quả đúng là người tỷ muội cùng lớn lên với tôi, hiểu tôi vô cùng.

Tôi nhìn khắp xung quanh, không thấy Cận Tịch đâu, bèn hỏi: “Cận Tịch đi đâu rồi?”

Hoán Bích đáp: “Nô tỳ theo tiểu thư tới Thanh Lương Đài, còn Cận Tịch thì ở lại trông nhà, có việc gì cũng tiện chiếu ứng cho nhau.”

Tôi khẽ gật đầu. “Cũng tốt, nếu Cận Tịch cũng tới đây thì không hay chút nào.”

Huyền Thanh khẽ mỉm cười, liếc nhìn Hoán Bích bằng ánh mắt ôn hòa, mặt mày tươi tắn, nói: “Khi đó ta nôn nóng đưa nương tử tới Thanh Lương Đài, chỉ tùy tiện tìm một nơi rộng rãi rồi đưa nương tử vào. Bây giờ nương tử đã đỡ hơn một chút, cũng không nên ở lại căn phòng này nữa. Nếu muốn dưỡng bệnh, chi bằng hãy tới Tiêu Nhàn quán đi.”

Tôi khẽ gật đầu, nói: “Ở đâu cũng giống nhau cả thôi, quả thực không cần tốn quá nhiều tâm sức làm gì.”

Huyền Thanh trầm tư một lát rồi nói: “Cũng tốt, đợi nàng đỡ hơn chút nữa, chúng ta lại bàn tới việc này.” Sau đó liền vỗ tay “bộp bộp” hai tiếng, từ ngoài cửa có hai nữ tử đi vào. Tôi ngồi tựa vào thành giường, tỉ mỉ quan sát, thấy đây là hai nữ tử tuổi chừng mười bảy, mười tám, mặt mũi trắng trẻo dễ coi, thân hình thon thả cân đối, khá xinh đẹp. Nhìn kĩ, trên người là áo váy may bằng vải bông đất Ngô màu đỏ xen trắng, trên đầu cài một cặp trâm bạc hình hoa mai tinh xảo.

Huyền Thanh lộ rõ vẻ quan tâm, tha thiết nói: “Nàng đang bị ốm thế này, để một mình Hoán Bích chăm sóc thì thực vất vả quá. Hai ngày nay, việc sắc thuốc bên ngoài đều là do bọn họ lo liệu, bây giờ hãy để họ vào đây cùng Hoán Bích chăm sóc nàng luôn.”

Khi nói tới hai nữ tử này, y tỏ ra ôn hòa, khách sáo, tôi và Hoán Bích không kìm được đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Tôi biết Hoán Bích nhất định cũng giống như tôi, đang thầm đoán hai nữ tử này rất có thể chính là thị thiếp của Huyền Thanh.

Thế là tôi bèn đưa mắt liếc qua, Hoán Bích lập tức hiểu ý, vội cười, nói: “Như vậy đâu có tiện, tiểu thư vốn do nô tỳ hầu hạ từ nhỏ, bây giờ chỉ cần một mình nô tỳ chăm sóc đủ rồi, không cần phiền đến người của Vương gia đâu.”

Huyền Thanh thoáng lộ vẻ mỏi mệt, khẽ nói: “Hoán Bích cô nương yên tâm, nếu không phải người ổn thỏa, ta cũng không cho đến chăm sóc tiểu thư nhà cô đâu. Hai ngày nay, cô chẳng mấy khi được chợp mắt, cũng đã mệt mỏi lắm rồi!”

Hoán Bích đang định nói, tôi ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc Huyền Thanh không ổn lắm, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt híp lại, dường như vô cùng mỏi mệt. Tôi nhớ lại việc vừa rồi khi ở trong lòng y, hơi thở của y rất nóng, bèn đoán y đã nhiễm phong hàn và bị sốt rồi, nhất thời có chút nôn nóng, không còn tâm trạng để ý tới điều gì khác, vội nói với Ôn Thực Sơ: “Vương gia hình như không được khỏe, huynh hãy xem thử xem sao.”

Ôn Thực Sơ vội vàng bước tới bắt mạch, lại cẩn thận nhìn tưa lưỡi của Huyền Thanh, sau đó mới nói: “Vương gia lao lực quá độ, lại nhiễm phong hàn, do đó mới phát sốt. Ngài mau trùm chăn ngủ một giấc cho ra mồ hôi, sau đó uống thuốc ta kê, hẳn sẽ không việc gì đâu.” Hoán Bích vội bước tới, đỡ lấy cánh tay Huyền Thanh, nói: “Để nô tỳ kêu người đưa Vương gia đi nghỉ.”

Huyền Thanh mỉm cười, xua tay nói: “Ta đâu yếu ớt như vậy, đợi lát nữa rồi đi cũng được mà.”

Ôn Thực Sơ trầm giọng trách: “Hôm đó, khi Vương gia tới thăm Hoàn muội muội vốn đã mặc ít áo, mấy ngày nay lại vất vả quá độ, cứ nên đi ngủ một giấc luôn thì hơn.”

Hoán Bích lập tức tỏ ý tán đồng, lại ngoảnh đầu ra ngoài, cất tiếng gọi: “A Tấn, mau vào đây đỡ Vương gia nào.”

Huyền Thanh cười gượng, nói với tôi: “Xem ra ta phải đi ngủ một giấc rồi, nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé!”

Tôi vội gật đầu lia lịa rồi lại hờn trách: “Bản thân đã bị ốm rồi, vậy mà còn nghĩ tới người khác, ngài mau đi đi!”

Thế rồi Huyền Thanh liền để cho Hoán Bích và A Tấn đỡ ra ngoài. Tôi mỉm cười nói với Ôn Thực Sơ: “Chỗ ta giờ đã không có việc gì rồi, huynh mau qua chỗ Vương gia đi.”

Ôn Thực Sơ nhìn tôi chăm chú, cười tủm tỉm, nói: “Hình như muội rất quan tâm tới Thanh Hà Vương thì phải?”

Trái tim giật thót một cái, tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nói: “Ta đối xử với huynh và y đều như nhau thôi, đâu có gì đặc biệt. Ta vừa khỏe lại một chút mà huynh đã muốn chọc giận ta rồi sao?”

Tôi nói những lời này hơi dồn dập, không kìm được khẽ ho mấy tiếng. Ôn Thực Sơ thấy thế thì biến hẳn sắc mặt, vội nhận lỗi: “Là ta không đúng, đã làm muội giận rồi. Cứ ho như vậy nhất định sẽ càng khó chịu.”

Tôi cố hết sức điều chỉnh lại hơi thở, chậm rãi nói: “Thanh Hà Vương xưa nay luôn trượng nghĩa, lúc ở trong cung đã chiếu cố cho ta rất nhiều. Bây giờ y là chủ nhân ở đây, còn vừa cứu ta về, ta chẳng qua chỉ hỏi thăm vài câu bình thường mà thôi.”

Tôi thoáng trầm ngâm rồi lại nói thêm: “Huống chi y là người của hoàng gia, lại là em của người đó, ta sao có thể…” Nói tới đây, giọng tôi bất giác mấy tia thương cảm.

Ôn Thực Sơ sầu não ra mặt, nói: “Là ta không tốt, làm muội khó chịu. Sau này, ta sẽ không nói năng bừa bãi nữa.” Thế nhưng suy nghĩ một hồi, hắn lại ấm ức cất tiếng: “Có điều, ta cứ luôn cảm thấy, hình như muội đối xử với y tốt hơn với ta một chút.”

Tôi không khỏi dở khóc dở cười, đành nói: “Vậy được rồi, bây giờ ta cũng quan tâm tới huynh một chút, huynh đã chăm sóc ta nhiều ngày, vất vả lắm rồi, cũng nên đi nghỉ sớm đi.”

Hắn còn muốn nói gì thêm, tôi đã nói: “Nếu huynh còn nói thêm, sau này ta sẽ không để huynh chữa bệnh cho ta nữa đâu.”

Ôn Thực Sơ hết cách, đành buồn bực rời đi. Ôn Thực Sơ vừa khuất bóng, một giọng nữ trong trẻo bất ngờ vang lên: “Vị thái y này đáng yêu thật, ta thiếu chút nữa thì không nhịn được cười.”

Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, thấy người vừa lên tiếng là một trong hai nữ tử vừa rồi. Bọn họ đều rất ngoan ngoãn, thấy tôi nhìn qua thì đồng loạt khom người hành lễ với tôi, nói: “Thỉnh an tiểu thư.” Dứt lời liền nhoẻn miệng cười.

Tôi không rõ thân phận của bọn họ là gì, chỉ đành nhận lấy một lễ đó, đoạn mỉm cười hỏi: “Hai người tên là gì vậy?”

Nữ tử hơi cao hơn một chút nói: “Nô tỳ tên Thái Lam.” Người kia thì nói: “Nô tỳ tên Thái Tần.”

Tôi nghe bọn họ tự xưng là “nô tỳ”, biết rằng cả hai chỉ là những thị nữ được sủng ái, có lẽ là thị nữ hầu cận của Huyền Thanh. Tôi bất giác bật cười một tiếng, nói: “Hai cái tên này là do Vương gia đặt cho các ngươi sao?”

Thị nữ Thái Tần lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Sao tiểu thư lại biẴ vậy?”

Tôi ngồi tựa người vào chiếc chăn phía sau, cười nói: “Thái Lam, Thái Tần đều là những cái tên có nguồn gốc từ Kinh Thi. Thanh Hà Vương quả đúng là người phong nhã.” Rồi tôi khẽ cất tiếng ngâm: “Thái Lam là lấy từ câu ‘chung triều thái lam, bất doanh nhất xiêm, ngũ nhật vi kỳ, lục nhật bất chiêm[1]’, còn Thái Tần là lấy từ câu ‘Vu dĩ thái tần? Nam giản chi tân[2]’. Cả hai cái tên đều rất tao nhã.”

[1] Trích Thái Lục, Kinh Thi. Dịch nghĩa: Suốt buổi sáng hái rau lam, nhưng vẫn không đầy vạt áo. Chàng hẹn năm ngày sẽ gặp, nhưng nay đã sáu ngày rồi mà vẫn chưa thấy chàng về – ND.

[2] Trích Thái Tần, Kinh Thi. Dịch nghĩa: Đi đâu hái được rau tần? Chính ngay khe nước ở gần núi Nam – ND.

Thái Tần nhoẻn miệng cười, nói: “Bọn nô tỳ đâu biết là tốt hay không, có điều mấy câu thơ tiểu thư vừa ngâm, lúc Vương gia đặt tên cho bọn nô tỳ đúng là đã từng ngâm qua, chỉ là bọn nô tỳ không nhớ được mà thôi.”

Tôi khẽ cười một tiếng, nơi đáy lòng thầm lo lắng cho thân thể của Huyền Thanh, bất giác cảm thấy hơi mỏi mệt, bèn nằm xuống ngủ. Tôi ngủ rất say, khi tỉnh lại thì đã là chiều tối.

Lúc này Hoán Bích đã quay về, đang ngồi bên cạnh tôi. Thái Tần và Thái Lam ngồi mãi phía cửa, ba người không hề trò chuyện với nhau.

Hoán Bích thấy tôi tỉnh lại thì vội vàng lấy nước cho tôi uống, lại bảo Thái Tần và Thái Lam xuống bếp mang cháo trắng và ít thức ăn nhẹ lên cho tôi ăn tối.

Tôi thấy khi nói chuyện với Thái Tần và Thái Lam, Hoán Bích tỏ ra rất khách sáo và xa lạ, không hề giống thường ngày, bất giác cảm thấy có chút nghi hoặc. Thừa dịp hai người họ xuống bếp, tôi khẽ cất tiếng hỏi Hoán Bích: “Muội không thích hai người bọn họ sao?”

Hoán Bích khẽ cười hờ hững, đáp: “Đâu có gì mà thích hay không thích. Có điều tiểu thư cũng biết đấy, nô tỳ vốn là người trầm tính, còn Thái Lam và Thái Tần thì đều hoạt bát, sôi nổi, thành ra không hợp nhau lắm.”

Tôi khẽ mỉm cười. “Là vậy sao?”, rồi lại cất giọng hơi thương cảm: “Nhưng ta nhớ trước đây Lưu Chu với muội cũng rất hợp nhau mà.”

Hoán Bích cúi xuống mân mê mép áo, trầm giọng đáp: “Lưu Chu và nô tỳ từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, tất nhiên không giống với bọn họ. Huống chi, hai vị cô nương Thái Tần và Thái Lam có lẽ là người thân cận của Vương gia, nếu nô tỳ đi lại gần gũi với bọn họ quá, khó tránh khỏi mang tiếng là bợ đỡ, nịnh nọt…”

Tôi thở dài, nói: “Muội lúc nào cũng vậy, cứ hay cả nghĩ.” Thoáng trầm ngâm, tôi lại hỏi: “Vừa rồi khi muội quay về, Vương gia đã đỡ hơn chưa?”

Hoán Bích cúi đầu lặng im một lát, trên mặt thấp thoáng nét ưu sầu nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh đáp: “Tiểu thư nói đùa rồi, mới một chút thời gian như thế sao đã đỡ hơn được. Vương gia vẫn sốt, vừa về đến Lục Dã đường đã ngủ li bì, bây giờ đang được A Tấn và Mạc đại nương chăm sóc.”

Tôi hơi cau mày, khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Nếu muội có thời gian, hãy qua đó xem thử, dù sao chúng ta cũng là khách, nên làm trọn lễ số. Ta bây giờ không đi lại được, nếu không đã tự qua đó rồi.”

Hoán Bích vui vẻ đồng ý. “Tiểu thư nói đúng lắm, bây giờ chúng ta vốn đang ở Thanh Lương Đài, mà Vương gia lại bị ốm, chúng ta quả nên đi thăm Vương gia nhiều một chút. Chỉ là nếu tiểu thư không mở miệng, nô tỳ cũng không dám đi. Bây giờ tiểu thư đã có lời, nô tỳ đâu dám không gắng sức.” Lời vừa dứt, Thái Tần và Thái Lam đã bưng cháo trắng và một ít đồ ăn nhẹ tới, đặt xuống chiếc bàn gỗ lim nhỏ kê sẵn trên giường.

Chờ bọn họ bày biện xong xuôi, Hoán Bích mỉm cười, nói: “Để ta hầu hạ được rồi, hai vị đi nghỉ đi.”

Thái Lam thoáng sững người rồi cười, nói: “Vất vả cho Bích cô nương rồi, có điều Vương gia đã dặn dò tỷ muội bọn ta hầu hạ tiểu thư…”

“Từ lúc năm tuổi, ta đã theo hầu tiểu thư rồi, mấy việc thế này đã rất quen thuộc. Hai vị cô nương cứ đi làm việc của mình đi.” Hoán Bích cười tủm tỉm khi nói ra những lời này nhưng khẩu khí thì lại rất kiên quyết.

Thái Lam và Thái Tần hết cách, đành đưa mắt nhìn tôi. Tôi chẳng có tâm trạng để ý tới quan hệ giữa bọn họ, chỉ khẽ cười, nói: “Hoán Bích hầu hạ ta quen rồi, cứ để muội ấy làm là được.” Thế rồi liền để cho Hoán Bích hầu hạ mình ăn uống.

Nhưng lúc này mồm miệng tôi nhạt thếch, mới ăn mấy miếng đã không nuốt thêm được. Thoáng trầm ngâm, tôi chỉ tay vào đĩa rau ngâm Vân Châu và đĩa chao đỏ trên bàn, nói với Thái Lam: “Vương gia đang bị nhiễm phong hàn, chỉ có thể ăn những món ăn thanh đạm, hai món này đều không tệ, lát nữa cô nương hãy đưa tới cho Vương gia nhé!”

Thái Lam tươi cười, đón lấy, Thái Tần lại nói: “Đa tạ tiểu thư có lòng quan tâm tới Vương gia.”

Hoán Bích chỉ im lặng thu dọn các thứ, đôi mắt to tròn chợt khẽ đảo qua đảo lại, cười nói với tôi: “Hồi sáng nô tỳ đưa Vương gia về Lục Dã đường, bây giờ trời đã tối rồi mà còn chưa đi thăm Vương gia, dù gì cũng phải đi một chuyến, chi bằng hãy giao việc này cho nô tỳ.” Căn phòng lúc này ấm áp như mùa xuân, đầu óc tôi quay cuồng, nghe Hoán Bích nói vậy thì chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv