Hậu Cung Chân Huyên Truyện

Quyển 1 - Chương 10: Hạnh



Sáng sớm , trời bắt đầu mưa , lúc đầu chỉ tí tách từng giọt nhỏ , sau lại như lũ bão , mưa tầm tã cả ngày , ào ào như nước đổ , vô số dòngnước rớt xuống mái nhà chảy xuống hiên , cây cỏ tràn ngập nước , khôngkhí lành lạnh lan tỏa.

Sau giờ ngọ , trời còn mưa lớn hơn nữa. Tôi nhìn sắc trời , lên tiếng : ” Lưu Chu , lấy dù cùng ta đi ra ngoài.”

Lưu Chu kinh ngạc nói : ” Tiểu thư , trời mưa lớn thế này cũng đi à?”

Tinh Thanh đi lên khuyên nhủ : ” Tiểu chủ muốn đi sao? Mưa lớn lắm , không tốt cho sức khỏe.”

Cận Tịch cũng khuyên : ” Hay là đợi mưa nhỏ hẵng đi ra ngoài.”

Tôi chỉ nói : ” Đi một chút sẽ trở lại.” Nếu không để ý lời bọn họ ,Lưu Chu bất đắc dĩ nói : ” Tính tình tiểu thư chúng ta luôn như thế ,nói một lần là đủ.” Rồi lấy dù lớn dìu tôi đi ra ngoài.

Đi tới chỗ cây xích đu ngày trước , bốn phía không có một bóng người , chỉ nghe thấy tiếng mưa khắp nơi. Tôi cúi đầu nhìn chiếc giày thêu cùng gấu váy bị ướt nhẹp , thở dài một hơi , hóa ra hắn ra chưa đến. Bảnthân ngẫm lại thấy buồn cười , người ta đường đường là Vương gia , thờitiết xấu như thế phải ở trong vương phủ ngâm thơ , đang yên đang lành tự dưng chạy vào trong cung làm chi? Có lẽ hôm qua lời hắn nói chỉ là câubông đùa , chỉ có mình tưởng thật. Lại có lẽ hắn thật tình muốn thưởngthức khúc phổ với mình , nhưng ngại thời tiết này không có cách nào tiến cung. Miên man suy nghĩ một lúc , giữa trời mưa to lạnh lẽo này , LưuChu nhỏ giọng nói : ” Tiểu Thư , hay là chúng ta đi về trước.”

Tôi nhìn giọt mưa tí tách rơi không nói câu gì , Lưu Chu không dámnói nữa , tôi hơi nghiêng đầu , thấy cô ấy bị mưa làm ướt một bên bả vai , cả người hơi run rẩy , tự dưng nảy sinh ý nghĩ thương xót , nói : ”Làm khó muội rồi , chúng ta đi về thôi.”

Lưu Chu vội vàng đáp lại ” Vâng” , đỡ tôi trở về. Cận Tịch thấy chúng tôi về , pha nước trà gừng nóng hổi cho chúng tôi uống , tôi bảo LưuChu đi thay quần áo ngay kẻo ốm.

Mưa đêm buồn chán , tôi ngồi ở buồng sưởi đánh đàn bài Vũ Lâm Lâm ,nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ , lại có chút kinh ngạc , động tác tay cũngbắt đầu chậm chạp , Hoán Bích bưng nước trái cây đi vào , đứng ở một bên nói : ” Tiểu thư đang đánh bài Sơn Cao à ?”

Tôi phục hồi tinh thần lại , nói : ” Sau khi vào cung , thính giác cũng kém hơn trước à? Đây là Vũ Lâm Lâm.”

Hoán Bích kinh ngạc nói : ” Tiểu thư tự mình nghe đi , đây mà là Vũ Lâm Lâm sao?”

Lòng tôi cả kinh , chẳng lẽ từ nãy giờ tôi đàn bài Sơn Cao sao? Tạisao tôi lại không biết nhỉ? Tôi gọi Lưu Chu đi vào , hỏi : ” Vừa rồi tađàn khúc gì?”

Lưu Chu nói : ” Tiểu thư mới đàn khúc Sơn Cao mà ! Nhưng lần này đàncó vẻ lạ , hôm nay nghe xong không biết sao trong lòng rất chua xót.”

Lòng tôi chợt lạnh , nửa ngày mới nói : ” Đi lấy đàn hương đi.”

Lưu Chu đáp : ” Vâng.”

Hoán Bích nhỏ giọng nói : ” Mùa xuân , chưa đến mùa đàn hương. Tiểu thư phiền lòng sao?”

Tôi liếc mắt nhìn cô ấy , nói : ” Ta mệt rồi , đi ngủ đây.”

Tôi nằm ở trên giường trằn trọc , không ngủ được. Đàn hương , dùng để an thần . Tôi biết , tôi có thể nào không lo lắng cơ chứ? Sơn chi cao , nguyệt xuất tiểu. Nguyệt chỉ tiểu , hà kiều kiều . Ngã hữu sở tư tạiviễn đạo. Nhất nhật bất kiến hề , ngã tâm tiễu tiễu.( núi cao trăng lênnhỏ , trăng nhỏ sao lại sáng thế kia. Thương nhớ ta gửi trên đường xa.Một ngày không gặp , trong lòng không yên)

Tiếng đàn bộc lộ lòng người ,đúng là lòng tôi có đăm chiêu , mộtngày không gặp trong lòng không bỏ được sao? Chuyện này đối với tôi nguy hiểm đáng sợ dường nào !

Hắn ta Thanh Hà vương , tôi là Hoàn quý nhân , không có khả năngxuất hiện cùng nhau. Cho dù tôi là quý nhân vô sủng. Tôi hiểu rằng , từsau khi tôi được ghi tên trong Vân Ý Điện , cả đời này tôi là người củaHoàng thượng. Nhưng tôi lại bận tâm đến đệ của Hoàng thượng , xảy rachuyện gì chỉ có tôi là người thiệt thòi. Tôi “hô” xoay người theo trêngiường ngồi dậy , lẳng lặng nhìn ngọn đuốc phát ánh sáng lờ mờ. Âm thầm nghĩ , bắt đầu từ bây giờ , nếu thấy hắn thì tôi sẽ giữ khoảng cách với hắn .

Từ lúc hạ quyết tâm , tôi chưa ra ngoài lần nào. Ngay cả Mi Trangcũng mấy ngày không đến , nghe nói mấy ngày trước Hoàng thượng mắc mưa , bị phong hàn , phải đi vào hầu hạ. Lòng tôi biết thân thể Hoàng thượngkhó chịu , Thanh Hà vương nhất định tiến cung thăm bệnh , nên tôi khôngdám ra khỏi cửa cung , sợ gặp hắn lần nữa.

Nhưng mà trong lòng tôi cũng không chịu nổi , buồn bã mấy ngày, nghenói Hoàng thượng hết bệnh rồi , các vị vương gia đại thần cũng trở về .Thế nên mới yên tâm ra bên ngoài giải sầu một chút.

Thường ngày ẩn cư ở Đường lê cung , quần áo rất giản dị , trên đầuchỉ vài điểm chút châu ngọc tinh khiết. Trước khi ra khỏi cung , tronglòng vẫn nghẹn ngào , giống như bị tuần phán bắt gặp , sợ là bị gặplại. Ngồi trước gương đồng , chọn một cây phỉ thúy cài lên đầu. Đeo mộtđôi khuyên tai có đính hạt châu lên , nhìn người trong gương có bộ dángHằng nga , đột nhiên nhớ tới câu thơ : ” Khán bích hải thanh thiên , dạdạ thử tâm hà sở ký.” ( nhìn trời nước một màu , chỗ nào tâm nương nhờ).

Tôi cảm thấy lành lạnh , nhẹ buông tay , đặt đôi khuyên tai xuống mặt bàn . Tôi chợt nghĩ lại , mình trang điểm làm cái gì chứ? Thật ngu xuẩn .

Chân Huyên ơi là Chân Huyên , uổng công ngươi tự xưng mình thông minh , ngay cả điểm này cũng không nhìn ra? Để tay lên ngực tự hỏi , tôi bịlàm sao vậy , thất thường như thế , đó cũng chỉ là một nam tử qua đườngthôi mà. Càng nghĩ như vậy , tôi càng không khỏi lo lắng. Cuối cùng chán đến chết , một mình đi ra ngoài. Lưu Chu thấy tôi đi một mình , cũng đi theo hầu hạ.

Mưa xuân đi qua , hoa cỏ tươi tốt , một đêm mà hoa nở rất nhiều.Cũng may hạnh hoa kia không bị gió làm quật ngã , ngược lại rất đẹp.Cảnh xuân không tệ .

Tôi ảm đạm , Lưu Chu nhìn sắc mặt tôi do dự , nói : ” Muội đẩy xích đu cho tiểu thư nhé .”

Tay cô ấy từ từ đẩy vài cái , chợt có nghe tiếng quát lớn của nữ tử ở phía sau : ” Người nào ở trên bàn đu dây đó? Thấy Dư nương tử mà cònkhông qua đây!”

Tôi nghe thấy có người nói chuyện với mình như vậy , hạ xích đu xuống nhìn nhìn. Thấy một dáng người thon dài , mặc trang phục phi tần , nữtử đầu đội châu ngọc đứng dưới gốc cây , vẻ mặt kiêu căng. Bên cạnh còncó cô cung nữ đang chỉ ngón tay vào người chúng tôi gọi : ” Còn khônglại đây , nói ngươi đó.” Tôi nhất thời tức giận , vẫn ráng nhịn , nghiêm mặt mỉm cười , Lưu Chu nhíu này nói : ” Tiểu chủ nhà ta là Hoàn quýnhân ở Đường Lê cung.”

Ánh mắt cung nữ kia hơi rụt rè , đánh giá tôi vài lần , thấy tôi mặc y phục mộc mạc , làm như không tin , chỉ nhìn Dư nương tử. Dư nương tửche miệng cười nói : ” Trong cung còn có Hoàn quý nhân à? Sao ta chưatừng nghe qua?”

Ả cung nữ kia cố nhớ lại cái gì đó , một lúc lâu nói : ” Bẩm tiểu chủ , đúng là vị quý nhân ở Đường Lê cung , chỉ là bị bệnh lâu ngày nên ítra ngoài.”

Ánh mắt Dư nương tử chợt tắt , tiến đến gần nói : ” Ra mắt Hoàn quýnhân.” Thần sắc cũng rất vô lễ , hành lễ cũng thoáng gật đầu , ngay cảđầu gối cũng không nhún.

Tôi thản nhiên cười nói : ” Chào Dư nương tử. Sao lại có nhã hứng ra ngoài đi dạo vậy?”

Khéo mắt Dư nương tử co giật , khinh miệt nói : ” Muội muội phải hầuhạ Hoàng thượng , không rảnh như tỷ tỷ !” Ngừng lại , nói tiếp : ” Muộimuội khuyên tỷ một câu , thân thể tỷ tỷ bị bệnh thì đừng nên ra ngoài ,tránh lây bệnh cho người khác.” Nói xong đắc ý cười. Tôi giận dữ lắm ,vô duyên cớ bị ả làm nhục , ngay cả Lưu Chu cũng dựng thẳng lông mi lên.

Tôi ngân nga nói: ” Đa tạ muội nhắc nhở , tỷ đều hiểu rõ. Nhưng tỷ cũng có chuyện muốn nói cho muội muội.”

Ả “a” một tiếng , dừng cước bộ kiêu căng nhìn tôi : ” Chẳng hay tỷ tỷ có gì dạy bảo?”

Tôi cười nói : ” Nghe nói từ trước nay Hoàng thượng thích người lễnghi chu toàn. Nhưng lúc nãy muội hành lễ với ta không đúng , chắc làmuội muội vẫn chưa quen thuộc lễ nghi trong cung. Hay như vậy đi , tabảo thị nữ Lưu Chu của ta làm mẫu một chút.” Nói xong , liếc mắt Lưu Chu một cái.

Lưu Chu lập tức tiếp thu , nhìn Dư nương tử nói : ” Mời tiểu chủnhìn.” Dứt lời , hướng tôi quỳ gối hành lễ , cúi đầu nói : ” Muội Muộidư nương tử ở Hồng Nghê Các tham kiến Hoàn quý nhân , Hoàn quý nhân vạnphúc kim an.”

Tôi mỉm cười : ” Thường nghe trong cung muội muội thông minh, nhấtđịnh học xong đã hiểu , mời muội làm giống mẫu Lưu Chu hành lễ với bảnquý nhân lần nữa đi.”

Dư nương tử nghe xong lời này , tức giận đến méo miệng , lạnh lùngnói : ” Ngươi là quý nhân vô sủng , dám bảo bản tiểu chủ cung kính hànhlẽ với người à , ngươi cũng xứng sao?”

Cung nữ bên người ả vội vàng kéo tay áo ả nói : ” Tiểu chủ , người ấy …. địa vị Hoàn quý nhân ở trên , hay là …”

Dư nương tử thẹn quá hóa giận , cho một bạt tai trên mặt cung nữ kia , cung nữ nhất thời lui về sau hai bước , ả mắng : ” Đồ ăn cây táo ràocây sung! Nhát gan sợ phiền phức , một chút cũng không dùng được.” Lạinhìn tôi cười lạnh : ” Hoàn quý nhân không nghĩ đến luận địa vị có thểđịnh tôn ti trật tự thật chứ? Hoàng thượng sủng ái ai thì địa vị ngườiđó cao , nếu không địa vị có cao tới đâu cũng chỉ là thân ti tiện !Huống chi ngươi chỉ hơn ta hai cấp mà thôi , dựa vào cái gì dám saikhiến ta?”

Ta đang há mồm , cách đó không xa có giọng nói lạnh lùng quen thuộc : ” Nếu trẫm chỉ thị , bắt người phải hành lễ Hoàn quý nhân thì sao?”

Tôi nghe tiếng nhìn lại , hé ra khuôn mặt quen thuộc , trong lòngnhất thời hỗn loạn , lúc nóng lúc lạnh. Cả người lạnh lẽo , lại nóng một lúc , cứ luân phiên như thế . Tôi không tin , trong thiên hạ ngoài hắn ra còn có ai dám tự xưng “trẫm”.

Vẻ mặt Dư nương tử đột nhiên thay đổi , cuống quít cùng cung nữ quỳ trên mặt đất , kính cẩn nói : ” Hoàng thượng vạn phúc.”

Hoàng thượng gật gật đầu, cũng không kêu ả đứng lên, ả thật cẩn thận hỏi : “ Sao Hoàng Thượng tới chỗ này ?”

Hoàng Thượng dựng lông mi : ” Vậy ngươi tới đây làm gì?”

Dư nương tử khiếp sợ nói:“Nô tì nghe nói gần đây Hoàng Thượng haytới nơi này giải sầu, chắc phong cảnh nhất định rất đẹp, cho nên cũnglại đây thưởng thức.”

Hoàng thượng mỉm cười, ngữ khí mỉa mai, nói : “Có thể thấy được ngươi không thành thật, lời này nói vô cùng không thật.”

Dư nương tử thấy trên mặt Hoàng thượng mang ý cười. Cũng không suynghĩ sâu xa, nịnh nọt : “Nô tì nghĩ muốn làm bạn Hoàng Thượng.”

Hoàng thượng rùng mình, mặc dù như trước cười, ánh mắt lại lạnh lùng : “ Hình ngươi đối với hành tung trẫm rất rõ ràng ?”

Dư nương tử thấy có gì không đúng, thân mình run lên, lập tức cúi đầu không không nói.

Người ấy nhìn tôi mỉm cười , tôi chỉ bất động nhìn hắn không nói ,dưới tình thế cấp bách Lưu Chu vội đỡ cánh tay tôi xuống , tôi mới tỉnhlại , mê mang quỳ xuống , nói : ” Nô tỳ Chân thị Đường lê cung tham kiến Hoàng Thượng , Hoàng Thượng vạn phúc kim an.” Lưu Chu cũng vội vàngkhấu đầu.

Hắn nâng tôi dật , vẻ mặt ôn hoà nói:“Thân mình nàng chưa khỏi hẳn,tội gì đi đại lễ như vậy.” Lại để sát vào bên tai tôi thấp giọngnói:“Ngày ấy trẫm thất hẹn , cũng không phải cố ý .”

Tôi đỏ mặt nói:“Nô tì không dám.”

“Đã nhiều ngày nay ta thường ở nơi này chờ nàng , sao không thấy nàng ra ?”

Tôi vội la lên : “Hoàng Thượng.” Một bên nháy mắt nhìn Dư nương tử , ám chỉ người ấy rằng còn có người bên ngoài ở đây.

Ngài bảo Lưu Chu đứng lên , nói : ” Dìu tiểu chủ nhà người , thân thể nàng còn yếu .” Thu hồi ý cười , nhìn Dư nương tử đang quý gối trên mặt đất , chậm rãi nói : ” Bệnh cũ của người không chịu sửa , hóa ra ngàytrước trẫm trừng phạt ngươi quá nhẹ rồi .”

Dư nương tư nghe thấy tôi và Hoàng thượng đối thoại , trên trán lấmtấm mồ hồi chảy ròng ròng , nay nghe giọng Hoàng thượng uy nghiêm , bước quỳ 2 bước , kéo góc áo Hoàng thượng khóc : ” Hoàng Thượng , nô tì biết sai rồi. Hôm nay nô tỳ hồ đồ mới gây sự quý nhân tỷ tỷ, nô tì nguyện ý hướng hoàn quý nhân chịu đòn nhận tội, xin Hoàng Thượng tha thứ nô tì lần này.”

Hoàng thượng chán ghét nhìn ảmột cái, cũng không trả lời, Dư nương tử thấy tình thế không đúng, dập đầu trước mặt tôi khóc nói : “Muội muộihôm nay đại thượng , không dám cầu xin quý nhân tha thứ. Nhưng cầu quýnhân nể tình chúng ta đều là đang phi tần phụng dưỡng Hoàng Thượng , xin Hoàng Thượng tha thứ tôi đi.”

Ta miết liếc mắt dư nương tử một . Ả tóc tai bù xù, khóc chật vật ,không khỏi động tâm, đẩy tay lưu chu ra thủ đi đến trước mặt hoàngthượng nhỏ giọng nói : “Biết sai có thể sửa, không gì tốt bằng . Nô tìnghĩ Dư nương tử là thật tâm biết sai rồi, mong Hoàng Thượng tha nànglúc này .”

Hoàng thượng miết nàng liếc mắt một cái, nói : “Cũng là hoàn quý nhân tự mình mở miệng thay ngươi cầu tình, trẫm cũng không tiện làm mất mặtnàng ấy. Nhưng ngươi dạy mãi không sửa, thật sự đáng giận!” HoàngThượng vỗ tay ý bảo , một thái giám hơn 50 tuổi và mười mấy tên thị vệđến thỉnh an , hành lễ với tôi , Hoàng Thượng nhíu mày : ” Lý Trưởng ,trẫm truyền ý chỉ , giáng Dư thị là Canh Y , dọn ra khỏi cung Hồng NghêCác.” Lý Trường cúi đầu “dạ.” đang muốn xoay người đi xuống , Hoàngthượng liếc mắt Dư nương tử một cái , nói : ” Khoan đã. Dư canh y ,không phải ngươi nói địa vị Hoàn quý nhân cao hơn ngươi 2 bậc sao? LýTrưởng , truyền chỉ lục cung , quý nhân Chân Thị lên Hoàn tần.”

Lý Trưởng hoảng sợ , sắc mặt khó xử nói : ” Hoàng thượng , Hoàn …tiểu chủ chưa được thị tẩm đã tấn phong , chỉ sợ … không hợp quy củ.”

Thần sắc Hoàng Thượng thay đổi : ” Chuyện ngươi làm càng ngày càng tốt nhỉ? Ý chỉ của trẫm cũng dám hỏi nhiều.”

Lý Trưởng khiếp sợ , khấu 2 đầu vội đi truyền chỉ.

Hoàng Thượng cười dài nhìn tôi : ” Vui mừng quá sao? Ngay cả tạ ơn cũng quên.”

Tôi quỳ xuống nghiêm mặt nói : ” Một là thần thiếp vô công với xã tắc , 2 là không giúp gì cho long mạch , 3 là chưa thị tẩm , không dám tiếp nhận thiên ân Hoàng thượng.”

Hoàng thượng cười nói : ” Hở tí là quy củ , không thấy mệt à. Trẫm nói nàng nhận được tất nhiên là được.”

Tôi cảm động , Hoàng thượng cũng không thèm nhìn Dư thị , cung nữ bên cạnh ả sợ tới mức không còn giọt máu , khẩu khí mỏng : ” Chó cậy gầnnhà, gà cậy gần chuồng gì đó, đi thận hình tư làm khổ dịch bãi!” Haingười vội chạy nhanh cảm tạ đi lảo đảo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv