Khóimờ bến liễu ao xưa cũ[9]
[9]Trích Lâm giang tiên - Thiển thiển dư hàn xuân bán của Án Kỷ Đạo. Nguyên vănHán Việt: Yên mê liễu ngạn cựu trì đường - ND.
Hoàng hậu hiện giờ đã bị cấm túc, chẳngkhác nào phải vào ở trong lãnh cung. Tuy chiếu chỉ phế hậu chưa được ban xuốngnhưng Thái hậu chẳng còn sống được bao lâu nữa, ai ai cũng biết là một khikhông còn chỗ dựa thì Hoàng hậu sẽ lập tức bị phế ngôi và đuổi ra khỏi Tử ÁoThành. Ngôi hậu ở trung cung lay động, các phi tần tức thì sục sôi, tuy bề ngoàichưa ai có hành động gì rõ rệt nhưng những chuyện cũ từ hồi Long Khánh Đế phếhậu được lan truyền ngày càng rộng rãi, tình hình thực là sôi nổi, náo nhiệt vôcùng.
Hôm nay Đức phi tới cung của tôi ngồi chơi,vừa nhìn Quý phi điều chỉnh dây của cây đàn tì bà Thiêu Tào vừa ung dung nói:“Mấy ngày nay, mọi người trong cung thường xuyên nói lại chuyện cũ, chẳng hạnnhư năm xưa tiên đế độc sủng Thư Quý phi, ghẻ lạnh hậu cung, phế hậu Hạ thị vìghen ghét mà sinh hận, bỏ Hạc Đỉnh Hồng vào trong nước táo đỏ mà Thư Quý phihay uống thường ngày, sau khi sự việc bại lộ, nhờ được Chiêu Hiến Thái hậu chechở nên mới không sao. Về sau phế hậu lại nảy ra ý đồ mưu hại đương kim Hoàngthượng và lục Vương gia khi đó còn ít tuổi, cố tình nhân lúc Hoàng thượng dẫnlục Vương gia ra ngoài chơi sai người động chân động tay vào tảng đá mà họ hayleo trèo, định mượn tay Hoàng thượng để khiến lục Vương gia bị ngã chết, từ đómột mũi tên bắn trúng hai con chim. Tiên đế không sao nhẫn nhịn được nữa, bấtchấp ơn dưỡng dục của Chiêu Hiến Thái hậu, cuối cùng vẫn phế bỏ Hạ thị, đuổi bàta ra khỏi Tử Áo Thành. Ba tháng sau, phế hậu vì căm phẫn, u buồn quá độ mànhảy xuống giếng tự vẫn.” Đức phi cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng mân mê chiếchộ giáp làm bằng ngọc lưu ly trong suốt. “Kỳ thực, xét về sự tàn độc thì phếhậu làm sao so được với Chu Nghi Tu. Bây giờ Thái hậu còn có thể bảo vệ chonàng ta, nhưng chờ khi Thái hậu qua đời rồi, ngôi hậu ấy của nàng ta ắt khôngcách nào giữ được.”
Đoan Quý phi ôm đàn tì bà ngồi bên cạnh đàisen, ngón tay chậm rãi chỉnh dây đàn, những tiếng nhạc rời rạc thỉnh thoảng lạivang lên. Nghe Đức phi nói xong, nàng ta chẳng buồn ngẩng đầu, khuôn mặt vẫngiữ nguyên vẻ điềm đạm. “Ngôi hậu yên ổn thì thôi không nói, nhưng một khiHoàng hậu bị phế, hậu cung ắt sẽ đại loạn. Muội cứ nhìn tình hình trước mắt thìrõ, chuyện còn chưa đâu vào đâu mà đã có biết bao nhiêu người đang ngầm mưutính rồi.”
Đức phi cười tủm tỉm, nói: “Quý phi tỷ tỷquả là có cái nhìn khoáng đạt nhất. Muội thì cũng thế, chẳng muốn dấn thân vàovũng nước đục ấy làm gì. Cứ như muội thấy, trong chốn hậu cung này, làm gì cóai có tư cách làm hoàng hậu hơn Thục phi.”
Đoan Quý phi lúc này đã chỉnh xong dây đàn,trầm ngâm nói: “Chúng ta tất nhiên đều mong hậu cung yên bình, nhưng một khinội loạn nổi lên, chúng ta dù muốn yên phận giữ mình cũng chẳng được.” Dứt lời,nàng ta đưa mắt nhìn tôi, khẽ thở dài, than: “Chính bởi vì Thục phi có tư cáchlàm hoàng hậu nhất, do đó mới lại càng dễ bị người ta nhắm vào.”
Đức phi hiểu ý của nàng ta, bèn tiếp lời:“Đúng là có người đã đắc chí quá mức rồi. Tối qua Anh Quý tần đã bị người ở YếnHy điện trách cứ một phen đấy. Anh Quý tần vừa mới sinh được Hoài Thục Côngchúa, Hoàng thượng trong cơn cao hứng sủng hạnh nàng ta nhiều một chút cũng làlẽ thường. Có lẽ vì Anh Quý tần từng đi thăm Trinh Phi mấy bận, lại chia sẻ bớtsự sủng ái mà Hoàng thượng dành cho nàng ta, do đó nàng ta mới không thoảimái.”
Đoan Quý phi đưa mắt nhìn về phía chântrời, hờ hững nói: “Con người ta một khi có quyền thế thì thường đắc ý, mà mộtkhi đắc ý rồi thì sẽ kiêu ngạo, sau đó rất dễ mất chừng mực.”
Tôi và Quý phi đưa mắt nhìn nhau. “Đang lúcsóng gió sôi trào, nàng ta khó tránh khỏi có hơi nóng nảy.”
Đức phi mân mê một bông hoa làm bằng hồngngọc trong tay, khẽ cười, nói: “Ấy vậy mà Hoàng thượng lại không hề tức giận,chỉ an ủi Anh Quý tần mấy câu mà thôi.”
Tôi cười nhạt vẻ hờ hững. “Hoàng thượng củachúng ta là người như thế nào chứ, dù có tức giận cũng chưa chắc đã nói rangay, hơn nữa thường ngày ngài vốn thích vị biểu muội kia nhất cơ mà.”
Đoan Quý phi đưa tay với lấy một chiếc quạttròn mà nhẹ nhàng phe phẩy, để lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần cùng với chiếcvòng vàng bóng bẩy bên trên. “Anh Quý tần xuất thân thấp kém, Hồ Uẩn Dung thìngược lại, Hoàng thượng an ủi mấy câu như thế là có ý gì, chẳng lẽ muội cònchưa nhìn ra hay sao?”
Đức phi không kìm được bật cười khúc khích,nói: “Không phải là muội không nhìn ra, muội chỉ sợ người đó sốt sắng với ngôihậu quá nên không nhìn ra thôi.”
Tôi vốc một vốc nước trong dưới đài senlên, nhẹ nhàng cất tiếng: “Gần đây trong cung xuất hiện rất nhiều lời đồn,không chỉ có việc tiên đế phế hậu, ngay cả chuyện khi xưa muội rời cung tu hànhcũng bị người ta đem ra nói rất nhiều.”
Huyệt thái dương của tôi vốn đã rấm rứtđau, lúc này lại càng nảy lên liên hồi, dường như có thứ gì đó muốn tràn rangoài vậy. Bất kể bây giờ Huyền Lăng sủng ái tôi đến thế nào thì việc tôi phảixuất gia tu hành khi xưa cũng là một sự thực không thể thay đổi, dù Huyền Lăngđã gạt bỏ chuyện cũ và còn cố gắng bù đắp cho tôi rất nhiều, thế nhưng ý chỉ mànăm xưa y từng tự tay ban xuống nay đang bị người ta lôi ra làm đề tài bàn tán.Sau khi Hoàng hậu bị cấm túc, lục cung vô chủ, tuy về danh nghĩa tôi là ngườichấp chưởng hậu cung, nhưng trong cung không chỉ có mình tôi là có tư cách ngồilên ngôi hậu. Trong suy nghĩ của những con người đó, tôi nào có khác cái đinhtrong mắt, cái gai trong thịt đâu.
Đức phi lặng im một lát rồi nói: “Trongcung có ngày nào mà không có tin đồn đâu, muội muội không cần để bụng làm gì.”
Đoan Quý phi vừa gảy đàn vừa chậm rãi nói:“Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi. Ta đã nghe thấy những lời bàn tán bên ngoàirồi, có người nói là muội không thích hợp nuôi dưỡng Hoàng tử, nên giao tứ điệnhạ cho người khác nuôi.”
Trái tim tôi bất giác co thắt lại, Đức philộ vẻ cảnh giác, hỏi: “Là ai mà lại nói ra những lời như thế?”
Quý phi trả lời ngắn gọn: “Không có Hoàngtử mà ngồi lên ngôi hậu, người khác sẽ không bao giờ chịu phục đâu.”
“Kỳ thực chỉ cần thánh chỉ được ban ra,phục hay không phục thì cũng đâu có gì khác biệt!”
Quý phi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cúiđầu gảy đàn. Buổi chiều tĩnh lặng trầm buồn cứ thế trôi qua giữa những tiếngđàn du dương vương vất.
Trong thời gian này, những tin đồn về việctôi xuất cung tu hành ngày một xôn xao, đã thế còn càng lúc càng quá quắt. Banđầu người ta chỉ nói là tôi tính tình cao ngạo, càn rỡ trước mặt thánh giá nênbị đuổi khỏi cung, rồi dần dần họ lại nói hồi đó tôi rời cung là vì đã hại chếtHoa Phi, ép Tần Phương nghi phát điên, có kẻ xấu xa hơn còn bàn tán về việc saukhi tôi rời cung đã sử dụng những thủ đoạn đê hèn hạ đẳng để cám dỗ Hoàngthượng... Vì có chuyện Ly Phi dùng dược vật với Huyền Lăng, thế là rất nhiềuchuyện vốn chẳng liên quan cũng được đổ lên đầu tôi, chẳng hạn như tôi dùng ngũthạch tán để giành lấy ân sủng, thậm chí còn có người nói là tôi đã đặc biệt anbài Phó Như Kim có dung mạo giống tôi vào cung.
Thường ngày luôn có những tin đồn bậy bạlọt vào tai tôi, tôi nghe xong chỉ cảm thấy dở khóc dở cười rồi không để ý đếnnữa, vẫn chuyên tâm xử lý mọi việc trong cung, ngày đêm bận rộn, không có lúcnào ngơi.
Sau mấy ngày liền lao lực, sáng sớm hôm ấy,khi đang ngồi trang điểm, tôi không kìm được khẽ ho mấy tiếng. Bản thân tôichẳng mấy để tâm nhưng Huyền Lăng thì lại tỏ ra sốt sắng, cầm một chiếc áo tớikhoác cho tôi. Tôi nhìn vào trong gương, thấy khí sắc của mình không được tốtlắm, bèn bôi thêm một lớp phấn, khẽ cười gượng gạo. “Thần thiếp cứ nghĩ là mìnhcòn trẻ, hóa ra sức chịu đựng lại kém đến mức này, mới mỏi mệt một chút thôi làmặt mũi đã trở nên phờ phạc.”
Huyền Lăng đích thân rót trà đưa cho tôi,lại tiện tay bỏ vào trong đó mấy bông cúc hàng bạch có công hiệu thanh nhiệtgiải độc. Thấy tôi đã uống được mấy ngụm, y lại mở hộp son hoa nhài ra giúp tôithoa lên hai bờ má. Giữa làn hương thơm vương vất, y dịu dàng nói: “Nàng tiềutụy như thế đâu phải vì mỏi mệt, rõ ràng là vì phiền muộn quá mức mà.”
Tôi cố tình né tránh ánh mắt y. “Thần thiếpđược Hoàng thượng thương yêu, có lý đâu mà lại phiền muộn chứ?”
“Những lời đồn bậy bạ đang xôn xao ầm ĩ cảlên ở bên ngoài, đừng nói là nàng ngày ngày ở trong hậu cung, ngay đến trẫm ởtiền triều cũng có nghe nói. Hôm qua trẫm thấy nàng trằn trọc cả đêm không ngủđược, nhất định là phiền muộn vì chuyện này rồi.” Hơi dừng một chút, y đưa taykhẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của tôi. “Mấy lời đó thực là quá quắt, họ không chỉvu cho nàng tội mưu hại Hoa Phi và Tần Phương nghi, còn tính cả việc của NhưKim và An thị lên đầu nàng nữa.” Trong giọng nói của y thấp thoáng lộ ra mấytia giận dữ. “Trẫm sớm đã nói là không cho phép nhắc lại chuyện nàng rời cungtu hành, thế mà bọn họ còn dám bàn tán, xem ra bọn họ giờ đang rảnh rỗi quárồi.”
Tôi tựa người vào lồng ngực y, cười gượng,nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, thần thiếp chẳng cần biện bạch làm gì, hơnnữa dù thần thiếp có biện bạch thì cũng chẳng ích gì đâu.” Tôi tỏ vẻ dịu dàngrất mực. “Thần thiếp chỉ có chút sợ hãi thôi, Hàm Nhi và Nhuận Nhi đã sắp hiểuchuyện rồi, nếu những lời này lọt vào tai bọn nó, thần thiếp là người làm mẹthực không biết nên xử trí thế nào.”
Huyền Lăng ôn tồn an ủi tôi: “Trẫm biết lànàng khó xử, lại không mong trẫm vì nàng mà phải phiền não nên mới âm thầm chịuđựng. Nàng yên tâm, chuyện này trẫm sẽ giải quyết giúp nàng.”
Tôi khẽ cười một tiếng, cất giọng áy náynói: “Rốt cuộc thần thiếp vẫn khiến Hoàng thượng phải phiền lòng.”
Thế rồi hôm ấy Huyền Lăng cho tan buổi chầuthật sớm rồi quay lại ngồi với tôi, chờ các phi tần tới Nhu Nghi điện thỉnh an.Vì thời gian qua việc triều chính bận rộn, mọi người đã hơn nửa tháng không gặpHuyền Lăng rồi, hôm nay thấy y ở đây thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lại thấyHuyền Lăng đang đặt Dư Hàm và Dư Nhuận trên đùi mà vui đùa thì tươi cười đi tớigóp vui. Huyền Lăng không tỏ ra khó chịu chút nào, tươi cười đối đáp với tất cảmọi người, lại hỏi han các phi tần về việc ăn ở nghỉ ngơi, nào thì khi trờilạnh có ai bị ho không, khi trời nóng nhớ phải ăn đồ hạ nhiệt, lúc nào trái giótrở trời nhớ mặc thêm áo ấm... Tôi ngồi đó mỉm cười trò chuyện với Quý phi, bêntai không ngừng vọng lại những lời ôn tồn của y, trong lòng bất giác thầm cảmthán rằng khi y chịu dụng tâm thì quả là chu đáo ân cần, khiến các nữ tử đều vìy mà cảm thấy hạnh phúc.
Đợi khi mọi người đều đã tới đủ, y lại càngtỏ ra ôn hòa, nhã nhặn hơn. “Sáng nay thức giấc, nghe thấy Thục phi ho mấytiếng, lòng trẫm thực chẳng yên chút nào. Thục phi xưa nay vẫn phải bận rộn xửlý những việc vụn vặt trong cung, vô cùng mỏi mệt, nếu các phi tần ngồi đâykhông thể giúp nàng ấy mà còn làm nàng ấy thêm phiền não, như thế trẫm sẽ lạicàng không yên tâm. Bây giờ tam Hoàng tử và tứ Hoàng tử đều sắp lớn rồi, chớnên để chúng nghe thấy những lời bàn tán của người khác về mẹ mình. Đôi tai củatrẻ con vốn sạch sẽ, không nên nghe những lời đó, mà trẫm cũng không cho phépchúng nghe thấy những lời đó. Nói ra thì các ái phi của trẫm đều xuất thân danhmôn, thông thuộc lễ nghi, chắc hẳn sẽ không bao giờ nói ra những lời ô uế bẩnthỉu ấy đâu. Đúng vậy không?”
Y vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm, bên khóemiệng thấp thoáng nụ cười, thế nhưng đôi mắt lại lạnh tựa băng sương, thậtkhiến người ta nhìn mà run sợ. Tất thảy mọi người thấy thế đều vội vàng vângdạ, trong lòng thầm suy nghĩ xem thâm ý trong những lời ấy là gì. Y lại đưa mắtnhìn quanh một lượt, hơi cau mày lại, hỏi: “Sao Uẩn Dung còn chưa tới?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thờichẳng ai dám trả lời. Tôi mỉm cười ngồi đó, làm bộ như không nghe thấy, bên taithì vẫn vang vọng những lời của Cận Tịch đêm qua: “Chu thị bị cấm túc, hậu cungbây giờ vô chủ, chỉ e một phen ác chiến chẳng bao lâu nữa sẽ nổi lên, nươngnương nhất định phải cẩn thận. Nương nương cố nhiên là một trong tứ phi, sinhđược một hoàng tử và hai công chúa, còn được Hoàng thượng sủng ái rất mực, thếnhưng trong cung không phải chỉ có mình nương nương có tư cách ngồi lên ngôihậu. Quý phi và Đức phi vào cung đã lâu, đều có tư cách này, mà Trinh Phi sinhđược nhị điện hạ cũng không thể xem nhẹ. Có điều mấy vị này đều không thể sođược với người kia...” Nàng ta dõi mắt nhìn về hướng Yến Hy điện. “Nàng ta làhọ hàng gần với Thái hậu, xuất thân vốn đã cao quý rồi... Nương nương chắc vẫncòn nhớ lời đồn về xuất thân của nàng ta, rõ ràng là phỏng theo câu chuyện củaCâu Dặc phu nhân, khi ra đời tay đã cầm miếng ngọc bích “vạn thế vĩnh xương”.Chỉ e ngay từ trước khi vào cung, nàng ta đã có cái ý tranh đoạt ngôi hậu.”
Đúng thế, nàng ta tay cầm miếng ngọc bích“vạn thế vĩnh xương” ra đời cơ mà, việc gì phải hạ mình trước tôi. Hơn nữa, bấylâu nay nàng ta vẫn luôn tự thị là mình xuất thân tôn quý.
Diệp Lan Y phe phẩy chiếc quạt tròn trongtay, đưa mắt nhìn những đám mây trôi lững lờ bên ngoài cửa sổ. “Trang Mẫn Phunhân thân phận tôn quý, tất nhiên không cần theo mọi người tới đây để mà hạthấp thân phận rồi.”
Huyền Lăng không đổi sắc mặt, chỉ quay quanhìn Đoan Quý phi. “Trẫm nhớ Nguyệt Tân là con gái của Hổ Bôn tướng quân. TháiTổ khai quốc vì muốn báo đáp ơn tắm máu sa trường của nhà họ Tề mà đã đặc biệtcho đặt tranh của tổ phụ nàng ở Vũ Anh các.”
Đoan Quý phi vén áo đứng dậy, nghiêm túcnói: “Thần thiếp tuy là con nhà tướng nhưng cũng biết quy củ. Ngôi vị của thầnthiếp đúng là ở trước Thục phi, song Thục phi nắm quyền quản lý hậu cung, thầnthiếp không phải chỉ tôn trọng Thục phi thôi mà còn xem trọng quy củ của nơicung cấm nữa.”
Huyền Lăng khẽ gật đầu, lại mỉm cười hờhững. “Xem ra vị biểu muội này của trẫm đúng là tùy tiện buông thả đến đángyêu.”
Sau chuyện này, những lời đồn thổi trongcung tức thì bay biến, các phi tần khi gặp nhau cũng đều tỏ ra khiêm nhường,cẩn trọng hơn. Mọi người đều vì những lời của Huyền Lăng hôm đó mà sinh ra mấyphần kính nhi viễn chi với nàng ta, nhưng tôi khi gặp gỡ Hồ Uẩn Dung thì vẫn tỏra rất mực khiêm nhường, ngay cả khi đi hầu hạ Thái hậu đang trong cơn bệnh thìcũng là nàng ta ngồi ở ghế trên chỉ huy mọi người, còn tôi thì chỉ ngồi ở ghếdưới rót trà đưa thuốc cho Thái hậu. Tất nhiên, Thái hậu lúc này đang ốm mê mệtnên chẳng biết gì, nhưng các cung nhân thì lại xì xào bàn tán: “Khi Thục phi vàTrang Mẫn Phu nhân ở riêng với nhau, hóa ra Phu nhân lại ngồi ở ghế trên, cònThục phi thì giống như một cung tần bình thường. Đương nhiên, khí độ của TrangMẫn Phu nhân đúng là cao quý hơn thật, có lẽ là bởi nàng ta có xuất thân quýtộc nên mới như thế.”
Đối với những lời đánh giá của Huyền Lăngvề mình hôm đó, Hồ Uẩn Dung chẳng qua chỉ cười nhạt cho qua, khi cùng hầu hạThái hậu với tôi còn cười giả lả, nói: “Vốn là ta không phải, thế mà biểu cacòn nói là ta “đáng yêu”, thành ra khiến ta chẳng tiện đi gặp Thục phi chútnào.”
Tôi mỉm cười, nói: “Có gì đâu, Hoàng thượngthương yêu muội muội cũng là lẽ thường thôi mà. Muội muội vốn đã đáng yêu rồi,ta thực không đành lòng để muội muội bị câu thúc bởi mấy thứ quy củ kia đâu.”
Nàng ta cười tươi rạng rỡ, chiếc bộ dao làmbằng vàng ròng hình phượng hoàng trên đầu không ngớt đung đưa. “Vì ngọc thể củaThái hậu mà ta nôn nóng đến nỗi mấy đêm liền không ngủ được, mãi khi trời sángmới có thể chợp mắt một chút, thành ra khó mà đi thỉnh an sớm được, mong Thụcphi đừng trách.” Rồi nàng ta lại che miệng cười, nói: “Huống chi biểu ca cònnói là ta “tùy tiện buông thả đến đáng yêu”, ta thực không dám không vâng theothánh chỉ.”
Tất cả kỳ thực chỉ là những lời nói đùa màthôi, chờ khi các phi tần khác tới hầu hạ thì nàng ta lập tức trở lại là vịTrang Mẫn Phu nhân tôn quý kiêu sa như trước.
Hoa Nghi nghe thấy mấy lời đó thì tức giậnvô cùng, lén than trách với tôi: “Cho dù Hoàng thượng có nói là nàng ta đángyêu, nhưng chẳng lẽ tùy tiện buông thả không phải là lời chỉ trích ư? Sao nàngta còn cười được chứ?”
Tôi bật cười, nói: “Tại sao lại không nào?Với tính cách của nàng ta thì chẳng bao giờ cúi đầu chịu thua đâu. Vả chăng lờicủa Hoàng thượng tuy quan trọng nhưng tình thế trong cung cũng quan trọng vôcùng. Vào lúc này, nếu để mất thể diện, nàng ta làm sao mà ngồi lên bảo tọahoàng hậu được đây? Mà cho dù có ngồi lên được rồi thì cũng chẳng cách nàokhiến người ta chịu phục.”
Hoa Nghi trề môi, nói: “Nàng ta nghĩ làmình chắc chắn sẽ trở thành hoàng hậu ư?”
“Xét về xuất thân và mối quan hệ với hoàngtộc, trong chốn hậu cung này đúng là không ai so được với nàng ta.”
Hoa Nghi vẫn chưa chịu phục. “Nhưng xét vềngôi vị cùng bề con cái thì làm gì có ai so được với nương nương.”
Tôi cười, nói: “Không phải chỉ mình muộisuy nghĩ như vậy đâu, nàng ta cũng thế đấy.” Lúc này đã gần tới giờ Ngọ, tôingó quanh không thấy bóng dáng Nhuận Nhi đâu, vội hỏi: “Nhuận Nhi đâu rồi?”
Tiểu Doãn Tử nghe thấy động tĩnh liền vénrèm bước ra thưa: “Sáng nay khi nương nương tới chỗ Thái hậu thỉnh an, QuỳnhChi cô cô ở Yến Hy điện đã tới mời tứ điện hạ đi ăn điểm tâm rồi.” Y ngẩng lênnhìn sắc trời rồi nói tiếp: “Xem thời gian thì chắc bọn họ sắp đưa điện hạ vềrồi.”
Tôi lặng im một lát rồi hỏi: “Yến Hy điệngần đây rất thích đón Nhuận Nhi qua đó ư?” Sau một thoáng trầm ngâm, tôi bèndặn dò: “Tứ điện hạ còn ít tuổi, sau này bất kể là đến cung của vị nương nươngnào chơi, ngươi cũng nhớ phải đích thân đưa đón đấy.”
Tiểu Doãn Tử vội vàng đáp “vâng” một tiếngrồi lui đi.
Trong lòng tôi hiểu rõ, bất kể tôi có chịuhay không thì bây giờ tôi với Hồ Uẩn Dung cũng giống như hai con hổ trên cùngmột ngọn núi, sớm muộn gì cũng có ngày phải ác đấu một phen để phân thắng bại.