Thế rồi tôi ngồi xuống cùng Huyền Lăng xemsách, xem được một lúc thì không kìm được đưa mắt nhìn những gốc chuối bênngoài cửa sổ mà ngẩn ngơ.
Huyền Lăng thấy tôi suốt một hồi lâu chẳngnói năng gì, bèn khẽ hỏi: “Đang nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế?”
Tôi thoáng sững người một chút rồi mới tỉnhtáo trở lại, trên mặt lộ ra mấy nét thê lương, chậm rãi nói: “Hôm nay là ngàyvui của An muội muội, thần thiếp bỗng nhớ lại mới hồi nào mình với Ly Phi vàĐức phi tỷ tỷ còn cùng nhau vào cung, thân nhau chẳng khác gì tỷ muội. Tiếc làbây giờ Đức phi tỷ tỷ đã qua đời, dù có muốn ôn lại tình cảm tỷ muội một chútcũng chẳng còn cơ hội nữa.” Nói tới đây, tôi thương tâm khôn xiết, nước mắtkhông kìm được lã chã tuôn rơi.
Huyền Lăng cũng có chút không đành lòng,cất giọng thổn thức: “Khi Đức phi còn tại thế, trẫm đã không đối xử tốt vớinàng ấy, bây giờ nghĩ lại trong lòng thực có chút bất an.”
Tôi khẽ kéo tay áo y, rơm rớm nước mắt,nói: “Thần thiếp nay đã được đứng vào hàng tứ phi, An muội muội thì cũng đượcphong làm Ly Phi rồi.” Tôi chậm rãi quỳ xuống. “Tỷ tỷ tuy được truy phong làmĐức phi nhưng tên thụy hãy còn chưa có, xin Hoàng thượng hãy rủ lòng thương màban thêm cho tỷ ấy một ân điển nữa đi. Còn cả Thuần muội muội đã qua đời từ sớmnữa, khi ra đi muội ấy còn ít tuổi biết chừng nào.”
Huyền Lăng xoa vai tôi an ủi: “Người chếtthì đã chết rồi, người sống chẳng thể làm gì hơn cho bọn họ được, mọi việc cứtheo ý nàng để tỏ lòng tưởng nhớ đi. Hoàng hậu hiện đang ốm, chuyện này nànglàm chủ là được rồi.”
“Dạ!” Tới lúc này tôi mới đổi khóc làmcười, nói tiếp: “Dù gì cũng đã nói ra rồi, thần thiếp đánh bạo xin Hoàng thượngban cho một ân điển nữa. Cẩn Phi vốn sợ tội tự sát, theo lệ thì không thể truyphong, có điều Hoàng trưởng tử cũng đã lớn rồi, cần chú ý tới thể diện của ymột chút, hoặc không thì ít nhất cũng là thể diện của Hoàng hậu, bởi dù gìHoàng trưởng tử cũng là do Hoàng hậu nuôi nấng trưởng thành.” Tôi làm ra vẻthổn thức. “Mẹ ruột mà không được truy phong, chắc Hoàng trưởng tử sẽ thươngtâm lắm.”
Huyền Lăng chắp tay đứng đó, trầm ngâm suốtmột hồi lâu rồi mới nói: “Thang thị tuy có tội lớn nhưng niệm tình nàng ta sinhđược Hoàng trưởng tử, trước đây hầu hạ trẫm cũng hết lòng, vậy hãy phá lệ màtruy phong là được rồi.” Hơi dừng một chút, y lại nói tiếp: “Đã truy phong thìhãy truy phong một thể cho các phi tần đã qua đời đi, có điều riêng Hiền phi vàĐức phi thuở trước thì quyết không thể truy phong được.”
Tôi thầm run sợ nhưng cũng hiểu rõ nguồncơn, vội vàng nói: “Dạ.”
Huyền Lăng kéo tôi đứng dậy, vòng tay ômlấy bờ eo tôi, nói: “Trẫm trao cho nàng đại quyền hiệp trợ quản lý lục cung,xem ra bây giờ nàng cũng vất vả hơn không ít rồi.”
Tôi cúi đầu cười mỉm. “Có thể giúp đỡ Hoàngthượng, thần thiếp dù vất vả đến mấy cũng vui lòng.” Sau đó lại lộ vẻ trầmngâm. “Có câu này thần thiếp không biết có nên nói hay không.”
“Nàng nói đi.”
Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa rồiHoàng thượng nói tới việc truy phong với thần thiếp, thần thiếp bỗng nhớ đếnmột câu nói của Hoàng hậu trên Chiêu Dương điện hôm nay.”
“Ồ?”
“Hoàng hậu nương nương nói “các ngôi vịtrong lục cung hãy còn trống rất nhiều”. Thần thiếp ngẫm lại thấy cũng đúng, tứphi thì chỉ có mình thần thiếp, trong khi đó trong cung chẳng thiếu những ngườivào cung sớm hơn, đức hạnh vẹn toàn hơn thần thiếp muôn phần, do đó thần thiếpthân ở ngôi cao thực sự hết sức bất an. Đoan Phi tỷ tỷ vào cung sớm nhất nhưnglại vì thân thể không khỏe mà mãi chẳng được tấn phong, có lúc triều bái cònphải đứng sau thần thiếp, mỗi lần như thế thần thiếp đều cảm thấy hổ thẹn vôcùng.”
Huyền Lăng nói: “Tính ra thì trong cung đãlâu lắm không có lần đại phong nào rồi, Hoàng hậu mà không nhắc đến thì đúng làtrẫm cũng quên mất.”
Tôi chậm rãi nói: “Thần thiếp cũng nghĩ nhưvậy. Người đã qua đời có thể tạm gác qua một bên, nhưng các tỷ muội ngày đêm kềcận thì nên được tấn phong mới phải. Hậu cung an định cũng giúp ích rất nhiềucho việc ở tiền triều.”
Huyền Lăng nói: “Làm vậy tốt thì có tốtnhưng muốn đại phong dù sao cũng cần có lý do mới được. Chẳng lẽ lại lấy cớ làDung Nhi vừa được phong làm Ly Phi để tấn phong cho toàn thể hậu cung? Như thếthì chẳng ra sao cả.”
Tôi mím môi cười, nói: “Hoàng thượng đúnglà mau quên quá. Trong dịp trăm ngày của Dư Bái, Dư Hàm và Linh Tê, Hoàngthượng đã từng đại xá thiên hạ, lại ban thưởng bổng lộc cho văn võ bá quan, chỉriêng hậu cung là chẳng được gia phong gì cả. Hoàng thượng, người làm như thếrõ ràng là nhất bên trọng, nhất bên khinh đấy.”
Huyền Lăng khẽ gật đầu. “Không ngờ nàng vẫncòn nhớ kĩ đến vậy, đó dù sao cũng là việc từ hơn một năm trước rồi mà.”
“Không phải thần thiếp cố tình ghi nhớ việcnày đâu, nhưng thần thiếp trộm nghĩ hậu cung là nơi để Hoàng thượng nghỉ ngơithư giãn, nếu các tỷ muội chung sống vui vẻ bên nhau thì Hoàng thượng cũng cóthể yên tâm.” Tôi thu nụ cười bên khóe miệng lại, trịnh trọng nói. “Thần thiếpchỉ cầu xin Hoàng thượng một việc này thôi, bất kể tấn phong cho các vị tỷ muộithế nào thì cũng phải để Đoan Phi tỷ tỷ được ngồi vào ngôi cao nhất, bằng khôngthì thần thiếp thực khó mà yên lòng được.”
Huyền Lăng nói: “Đoan Phi vào cung lâunhất, phong làm quý phi cũng rất xứng đáng. Có điều nói thực lòng, trẫm vẫnmuốn dành vị trí đó cho nàng.”
Tôi dịu dàng nói: “Được hoàng thượng xemtrọng như vậy thần thiếp đã cảm kích lắm rồi, thực không muốn tính toán gì vềvấn đề này cả.”
Huyền Lăng có chút cảm khái, đưa tay khẽvuốt ve bờ má tôi. “Được rồi, vậy trẫm sẽ hạ chỉ sắc phong Đoan Phi làm ĐoanQuý phi đứng đầu trong tứ phi.” Y suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Trước đâytrẫm từng khiến Kính Phi phải chịu ấm ức rất nhiều, mà nàng ta tính tình lạihiền hòa, vậy hãy phong làm đức phi đi.”
Tôi chậm rãi quỳ xuống. “Thần thiếp xinthay mấy vị tỷ tỷ cảm tạ Hoàng thượng, song chẳng hay Hoàng thượng có còn nhớviệc trên áo của Mẫn Phi có thêu hình thần điểu Phát Minh rất giống với phượnghoàng không? Phát Minh là thần điểu của phương Đông vốn ứng với ngôi quý phi,nếu bây giờ Đoan Phi tỷ tỷ được phong làm quý phi, không biết liệu Mẫn Phi cókhó chịu không đây?”
Huyền Lăng hơi cau mày thoáng lộ vẻ khôngvui. “Nàng ta còn trẻ, thời gian hãy còn dài.”
Tôi thầm yên tâm hơn một chút, chậm rãinói: “Lữ Chiêu dung là mẹ ruột của Thục Hòa Công chúa, trưởng nữ của Hoàngthượng, Từ Thục dung thì sinh được nhị điện hạ, hai vị này tất nhiên hơn hẳnngười thường, thần thiếp nghĩ có thể phong làm phi được.”
Huyền Lăng dịu dàng đỡ tôi đứng dậy. “Nàngnói vậy cũng không sai, có điều như vậy thì tam phi sẽ có bốn người là Hân Phi,Thục phi, Ly Phi và Mẫn Phi rồi.” Y cười gượng, nói tiếp: “Mẫn Phi tuổi còn trẻlại hay hờn giận, trước giờ vốn không ưa Dung Nhi, hôm nay đã nổi nóng một phenkhông nhỏ rồi, nếu sau này lại ngang vai với Dung Nhi nữa thì thực không biếtsẽ có bao nhiêu rắc rối xảy ra.”
Tôi bật cười, nói: “Uẩn Dung dù sao cũnghãy còn trẻ tuổi, bồng bột, chỉ cần không làm gì quá đáng là được rồi.”
“Uẩn Dung dù sao cũng là biểu muội củatrẫm, không thể bạc đãi được, hãy phong nàng ta làm phu nhân tòng nhất phẩm đi,lại ban thêm một chữ “Trang” nữa để nàng ta nhớ rằng mình là một phi tần, saunày có làm gì cũng phải trang trọng.” Huyền Lăng trầm ngâm một chút rồi nóitiếp: “Có điều sau này nên để Hân Phi hay Trinh Phi làm người đứng đầu tam phiđây? Chuyện này cần phải nghĩ kĩ mới được.”
Tôi mỉm cười, nói: “Hân Phi và Trinh Phiđều đã sinh nở, Hân Phi vào cung hầu hạ Hoàng thượng sớm hơn, Trinh Phi thì mộtlòng trung thành, lại sinh được Hoàng tử, quả thực khó mà phân định rõ là aihơn ai kém.”
Huyền Lăng trầm ngâm nói: “Trinh Phi dù saocũng vào cung muộn hơn, cứ để Hân Phi làm người đứng đầu tam phi là được rồi.Ngoài ra bốn vị Quý nhân Phúc, Kỳ, Tường, Thụy ngày trước nay chỉ còn một mìnhPhúc Tần, nàng ta là người đôn hậu, thành thực nhất, hãy ban cho ngôi quý tầnđi, như thế vừa có thể an ủi nàng ta lại vừa có thể khiến người khác biết rằngtrẫm rất xem trọng những người an phận thủ thường.”
Tôi nở nụ cười tươi. “Rốt cuộc vẫn là Hoàngthượng suy nghĩ chu toàn, thần thiếp thì không nghĩ được nhiều đến thế.”
Huyền Lăng đưa tay nâng cằm tôi lên, khẽcười, nói: “Đâu phải nàng suy nghĩ không chu toàn, chẳng qua là cố tình chờtrẫm nói những lời này ra đó thôi. Nàng suy nghĩ thêm một chút nữa đi, cònngười nào cần tấn phong thì hãy liệt thành danh sách đưa trẫm xem thử, sau đómọi việc cứ giao cho bộ Lễ là được rồi.” Tôi lại thay Hân Phi cảm tạ thêm lầnnữa, Huyền Lăng cười tủm tỉm, hỏi tôi: “Nàng đã xin thay người khác nhiều nhưthế rồi, lại còn tạ ơn thay người khác nữa, tại sao không xin ân điển gì chomình vậy?”
Tôi tựa vào lòng y, cười nói: “Thần thiếpđược Hoàng thượng sủng ái đã là ân điển lớn nhất rồi, đâu còn mong cầu điều gìkhác nữa.”
Y vòng tay qua ôm chặt lấy tôi, trên chiếcáo lụa mềm mại vẫn còn lưu lại mùi mực thơm thoang thoảng, bụi trúc phía sauđiện bị gió thổi xào xạc đung đưa, lại càng làm bầu không khí buổi chiều thêmphần yên bình, tĩnh lặng, khiến người ta chỉ muốn chìm vào giấc ngủ.
Đêm ấy tôi ngủ rất ngon, sáng sớm hôm sautỉnh giấc liền cảm thấy tinh thần hết sức sảng khoái, sau khi chải chuốt, trangđiểm một phen liền cho gọi người của phủ Nội vụ và bộ Lễ đến để cùng an bài sắpxếp cho buổi đại lễ sắp tới.
Bận rộn mãi tới hoàng hôn, mọi việc coi nhưmới đâu ra đấy được khoảng ba phần, tôi mệt đến nỗi toàn thân mỏi nhừ, khẽ nóivới Cận Tịch: “Ngày mai hãy mời Đoan Phi và Kính Phi tới đây, bản cung muốncùng bọn họ bàn bạc xem danh sách các phi tần được tấn phong lần này có vấn đềgì không ổn hay không.” Cận Tịch lúc này đang ôm một bó hoa mộc cẩn vừa háitrong lòng, màu sắc đỏ trắng hồng đủ cả nhìn vô cùng thích mắt. Nàng ta cắm bóhoa vào trong một chiếc bình lớn đặt cạnh cửa sổ, sau đó mới cười tươi, nói:“Tin tức Hoàng thượng chuẩn bị đại phong cho lục cung đã truyền đi khắp rồi,Hoàng hậu chỉ nhắc tới Ly Phi mà rồi các phi tần trong cung đều được tấn phong,mọi người ắt đều cảm kích nương nương vô cùng.”
Tôi cười, nói: “Ta tất nhiên không thể đểmột mình nàng ta làm người tốt rồi, nàng ta muốn nâng đỡ An Lăng Dung...” Nóitới đây tôi không kìm được cười phì một tiếng. “Bây giờ đã là An Ly Dung rồi,ta tội gì không thuận nước dong thuyền để mọi người đều được lợi chứ.” Tôi cầmlấy một chiếc kéo bạc, chậm rãi cắt tỉa bó hoa mộc cẩn, chẳng buồn ngẩng lên.“Bên Cảnh Xuân điện có tin tức gì không?”
Cận Tịch đáp: “Nghe nói An Chiêu viện đượcban cho chữ “ly” đó thì không dám tức giận, cũng không dám kêu than, chỉ hỏi làchữ “lệ” mà phủ Nội vụ chọn rất hay, tại sao lại không dùng.”
Tôi vẫn chỉ cúi đầu chăm chú cắt tỉa nhữngcành hoa. “Tại sao lại không dùng? Câu hỏi này mới nực cười làm sao, có lẽ phảiđưa một vị tiên sinh đến dạy học cho cô ta mới được. Hỏi tại sao không dùng chữ“lệ” ư? Kêu Hoa Nghi tìm cách để lời này của cô ta truyền tới tai Hoàng hậu.”
Chỉ e Hoàng hậu mà nghe được câu này, bệnhđau đầu sẽ lại càng nghiêm trọng hơn.
Tôi hỏi: “Còn nghe ngóng được gì nữakhông?”
“Không biết vì cớ gì mà mấy gã thái giámsoạn phong hiệu cho Ly Phi ở phủ Nội vụ mắc tội, bị Lý Trường dẫn người đếnphạt đòn một trận rất nặng, sau đó còn bị đầy vào Bạo thất.” Nàng ta dè dặt cấttiếng. “Nghe nói đây là ý chỉ của Hoàng thượng.”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Chắc là vìnôn nóng muốn bợ đỡ vị Ly Phi nương nương kia nhưng lại không bợ đỡ đúng chỗđấy thôi.”
Cận Tịch hơi nhếch môi để lộ một nụ cườimỉm. “Trong mắt người ngoài chuyện hình như là thế này, đám thái giám của phủNội vụ nôn nóng muốn bợ đỡ Ly Phi nhưng kết quả lại là bị Hoàng thượng phạtđòn.”
Tôi chọn lấy một bông mộc cẩn màu hồng đẹpnhất cài lên búi tóc cho Cận Tịch, hờ hững cất tiếng: “Chân tướng vốn dĩ khôngphải là như thế, chẳng qua là hai chuyện xảy ra đồng thời nên khiến người tahiểu lầm thôi.”
Cận Tịch vô thức đưa tay lên sờ bông hoatrên búi tóc một chút, nói: “Đa tạ nương nương.”
“Bây giờ chắc không còn ai dám tùy tiện bợđỡ lấy lòng Ly Phi nữa rồi.” Tôi khẽ mỉm cười, cẩn thận cắt tỉa từng bông hoa,đến khi tất cả đã hợp ý mình rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Cái gì bản cung thấythích thì giữ lại, cái gì bản cung cho rằng thừa thãi thì cắt đi, kỳ thực haiviệc cắt tỉa hoa và cai quản hậu cung căn bản chẳng có gì khác biệt, đạo lý nàybản cung hiểu rõ, Hoàng hậu lại càng hiểu hơn.”
Cận Tịch cười, nói: “Những bông hoa này đềuđã đẹp lắm rồi!”
Tôi chỉ mỉm cười không nói.
Hoa Nghi vén rèm đi vào bẩm báo: “Lữ Chiêudung đang ở ngoài cầu kiến, nương nương có muốn gặp một chút không?”
Tôi cười, nói: “Nàng ta tới cũng nhanh thậtđấy!” Dứt lời liền sai một tiểu cung nữ bưng chậu vàng và khăn bông đến để rửatay, lại quay sang nói với Hoa Nghi: “Mời Lữ Chiêu dung vào đây đi.”
Lời vừa mới dứt thì Lữ Chiêu dung đã bướcvào như một cơn gió, trên khuôn mặt ngợp đầy những nét cười phấn chấn. “An LyDung! An Ly Dung! Nương nương quả là mưu trí siêu quần, ta dù muốn không phụccũng không được!”
Tôi mỉm cười, mời nàng ta ngồi xuống, lệnhcho Hoa Nghi: “Đi mang mật ong và tổ yến mà Lữ Chiêu dung thích ăn nhất tớiđây.”
Lữ Chiêu dung cất lời cảm tạ: “Nương nươngthật khách sáo quá!”
Tôi cười, nói: “Vốn cũng đến giờ dùng điểmtâm rồi, Chiêu dung có việc mừng gì thì cứ từ từ nói.”
Lữ Chiêu dung cười đến híp cả mắt, vui vẻnói: “Nương nương hẳn là đã biết rồi. Ly Phi? Không ngờ Hoàng thượng lại bancho cô ta một phong hiệu như thế, thật khiến ta buồn cười đến chết mất.”
Tôi chậm rãi bóc một quả nho bỏ vào miệng,sau đó mới nói: “Chuyện này có gì đáng cười đâu. Ly Phi ấy mà, Hoàng thượng vốnđã thích giọng hát như tiếng chim oanh của cô ta, còn khen cô ta dịu dàng nhưhoàng oanh nữa.”
Nói xong những lời này tôi chỉ ngồi imlặng, Lữ Chiêu dung thì cười “hà hà”, nói: “Mặc kệ cô ta nói hay ho thế nào thìchữ ly cũng vẫn là chữ ly thôi. Tỷ muội chúng ta tuy đọc sách không nhiều nhưngý nghĩa của từng con chữ thì vẫn hiểu được, Ly Phi, ngay đến tên cô ta cũng bịsửa thành An Ly Dung, như thế chẳng phải là một con chim hoàng oanh thì là gì?Hơn nữa cô ta đã vỡ giọng rồi, nói giọng của cô ta như chim oanh thực là caynghiệt quá!” Nàng ta cười vang không ngớt, cuối cùng phải đưa khăn tay lên chemiệng. “Đại Chu ta từ khi lập quốc tới giờ chưa từng có phi tần nào được bancho phong hiệu như vậy, mới mẻ thì đúng là có mới mẻ nhưng thật khiến người taphải cười đến đau cả bụng, hơn nữa đến tên cũng bị thay đổi thành ra như thếrồi thì chữ ly kia đâu còn tính là phong hiệu gì được nữa.” Tâm trạng nàng tacó vẻ rất tốt, cặp mắt lấp lánh sáng ngời, đôi bông tai vàng đính trân châukhông ngớt đung đưa làm người ta như muốn hoa cả mắt.
Tôi khẽ mỉm cười, chậm rãi nhấm nháp cái vịvừa chua vừa ngọt của quả nho trong miệng, điềm đạm nói: “Tỷ tỷ nói đúng lắm!”
Lữ Chiêu dung cười khanh khách một hồi, sauđó mới tò mò hỏi: “Lần này Hoàng thượng phong cô ta làm Ly Phi, nương nươngđịnh tặng quà mừng gì vậy?”
Tôi đưa tay chỉ bức tranh “Quan Âm tống tử”trên bàn, ung dung cất tiếng: “Chỗ cô ta đâu có thiếu thứ gì, mà tiểu muội cũngchẳng có món đồ tốt nào cả, đành dùng tạm bức tranh này làm quà thôi.”
Lữ Chiêu dung nói: “Xét ra thì bây giờ côta đang được Hoàng thượng sủng ái, cũng không thể thất lễ quá được.” Sau đóliền gọi thị nữ hầu cận Thuyền Quyên lại, chỉ tay vào cây gậy như ý bạch ngọcmà thị đang bưng trên tay. “Ta thì vừa chọn được cái này.” Sau đó lại không kìmđược mà cất tiếng cười vang. “Nương nương hãy nhìn kĩ xem, gậy như ý thì khôngcó gì nhưng chiếc hộp đựng kia đã khiến ta phải tốn mất không ít tâm tư đấy.”
Tôi nhất thời tò mò, liền đón lấy chiếc hộpmà xem thật kĩ, không kìm được bật cười. “Tỷ tỷ thực là xấu xa quá.”
Thì ra bên trên chiếc hộp đựng gậy như ý đócủa Lữ Chiêu dung có chạm trổ hình Tùng cầm song ly, tả cảnh hai con chim hoàngoanh chụm đầu giương cánh cùng đậu trên một gốc táo gai, mỗi đường nét đều cựckỳ tinh tế, lại có tới mười ba loại màu sắc đan xen nên bắt mắt vô cùng.
Lữ Chiêu dung cười đến gập cả người lại.“Phải là hộp thế này thì mới hợp với Ly Phi nương nương của chúng ta chứ. Nươngnương nhìn hai con hoàng oanh kia xem, thật là sống động quá, ta đã phải dẫntheo cung nữ lục tìm trong nhà kho suốt một hồi lâu mới tìm ra đấy.”
Tôi che miệng cười, nói: “Trước đây muộitừng nghe người ta kể câu chuyện mua tráp trả ngọc[23], bây giờ mớiđoán được nguồn cơn thế nào, nhất định là cái tráp đó cũng đẹp như chiếc hộpnày của tỷ nên người ta mới làm như thế.”
[23]Tương truyền có một người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, nhưng người nướcTrịnh chỉ mua cái tráp đựng ngọc và trả lại ngọc. Câu này vốn được dùng để chếgiễu những người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng - ND.
Nàng ta lộ vẻ đắc chí nói: “Ly Phi nhìnthấy chiếc hộp này rồi nhất định sẽ quên mất là còn có cây gậy như ý ở bêntrong ấy chứ.”
“Tỷ phải cẩn thận đừng để cô ta bị độngthai đấy!”
“Nương nương yên tâm, cô ta sẽ không tứcgiận đâu, phong hiệu Ly Phi đó là do Hoàng thượng ban cho cô ta cơ mà, nếu côta giận há chẳng phải là giận Hoàng thượng sao? Cô ta không dám đâu.” Lữ Chiêudung mỉm cười điềm đạm, mà bên trong vẻ điềm đạm ấy còn mang theo mấy tia khinhthường.
Tôi hơi nhếch khóe môi nói: “Nói vậy cũngphải, mà muội còn có một chuyện hay hơn muốn kể với tỷ đây, Hoàng thượng từngkhen Ly Phi của chúng ta tính tình khiêm tốn, nhún nhường, thực là một người lễnghĩa đấy!” Dứt lời liền không kìm được cất tiếng cười lạnh.
“Người lễ nghĩa? Cô ta mà cũng xứng ư? Tạmchưa nói tới hiện giờ, trong mấy năm mà nương nương ở ngoài cung, cô ta đã từnggiở trò hãm hại bao nhiêu phi tần rồi chứ.” Lữ Chiêu dung hậm hực nói: “Chẳngtrách nương nương lại tức giận, thì ra Hoàng thượng còn từng khen cô ta nhưthế.”
Lữ Chiêu dung đọc sách không nhiều, nhấtthời còn chưa hiểu được thâm ý bên trong. Cận Tịch thì đã đưa tay áo lên chemiệng, cố nhịn cười tới nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Lữ Chiêu dung lộ vẻ khó hiểu, tôi bật cười phỉphui nói: “Cận Tịch ngươi vốn sành sỏi lõi đời mà không ngờ cũng có lúc thiếunghiêm túc như vậy, mau nói cho Chiêu dung biết nguồn cơn đi.”
Cận Tịch để ý thấy xung quanh không có aimới cụp mắt cười, nói: “Lời này vốn là do Hán Thành Đế nói ra để khen Triệu PhiYến, câu gốc là “Triệu Tiệp dư vóc người đầy đặn, mềm tựa không xương, xử sựkhiêm nhường, như gần như xa, thực là một người lễ nghĩa[24]”.”
[24]Câu “thực là một người lễ nghĩa” kỳ thực có ý khen Triệu Phi Yến giỏi ngón nghềgiường chiếu, cho nên Huyền Lăng khi nói ra lời khen kia mới lộ vẻ ám muội -ND.
Lữ Chiêu dung tỉ mỉ nghe kĩ, sau đó liền lộvẻ trầm ngâm. “Câu này nghe quen tai quá!” Dứt lời liền hơi ửng hồng hai má.“Có điều nghe có vẻ như chẳng phải lời gì hay ho cả.”
Tôi ghé đến sát bên tai nàng ta nói giọngrất khẽ: “Trước đây trong cung của tỷ tỷ từng có một cuốn Chiêu Dương thú sử cơ mà, chỉ cần nghĩ về chuyện ấy một chút làkhắc biết thôi, sao tỷ tỷ lại quên được nhỉ?”
Lữ Chiêu dung giật nảy mình một cái, bấtgiác đỏ mặt tía tai, vội ngó khắp xung quanh một lượt, thấy không có ai rồi mớingượng ngùng cười, nói: “Sao Thục phi nương nương lại nói tới chuyện này thế?Nhớ ngày trước khi vừa được Hoàng thượng sủng hạnh, bọn ta còn chưa hiểu gìhết, thế là mấy cung nữ già mới tìm sách này tới cho đọc. Về sau số lần Hoàngthượng ghé thăm cứ thưa dần, ta buồn chán quá mới lôi nó ra thỉnh thoảng đọcgiải sầu một chút. Nhưng sau lần Hoàng hậu mượn việc giữa Thôi Thượng nghi vàLý công công để bày trò, ta không còn dám sơ suất, những thứ có vấn đề đều saicung nữ hầu cận mang đi đốt sạch, trong cung của ta bây giờ đã hoàn toàn khôngcòn loại sách đó nữa rồi.”
Tôi khẽ cười, nói: “Chuyện này thì có gìđâu, đọc sách sử có thể giúp con người ta hiểu rõ những việc được mất, chẳngqua là người dâm cho nó là dâm, người trí cho nó là trí mà thôi.”
Đang lúc trò chuyện thì Cận Tịch dẫn theomột tiểu cung nữ bưng canh tổ yến lên, lại tranh thủ lúc còn nóng mà đổ mật ongsền sệt vào. Tổ yến này vốn là huyết yến, màu sắc đỏ tươi, trong suốt không hềcó chút tạp chất nào, lại được rót mật ong vàng óng lên trên nên trông lại càngbắt mắt, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn rồi.
Lữ Chiêu dung cười tủm tỉm đón lấy. “Nươngnương đúng là có phúc, huyết yến này hiếm có vô cùng, loại quan yến mà cung củata thường dùng không thể so sánh được.”
Tôi cười, nói: “Chuyện này thì có gì đâu,bây giờ Thục Hòa Công chúa đang tuổi lớn, cần được ăn nhiều đồ ngon mới phải.”Sau đó bèn ngoảnh đầu qua dặn dò Cận Tịch: “Đi nói với phủ Nội vụ là sau nàyLinh Tê Công chúa ăn mặc thế nào thì Thục Hòa Công chúa ở cung của Chiêu dungcũng ăn mặc như vậy, đừng vì bản cung địa vị cao mà thiên vị Linh Tê, Thục HòaCông chúa mới là trưởng nữ tôn quý nhất của Hoàng thượng.” Tôi suy nghĩ mộtchút rồi nói thêm: “Huyết yến trong cung của chúng ta cũng sắp dùng hết rồi,mau đi kêu phủ Nội vụ đưa thêm tới, đừng quên bảo bọn họ mang qua cung củaChiêu dung luôn.”
Cận Tịch đáp “vâng” một tiếng rồi xoayngười rời đi. Lữ Chiêu dung vội vàng đứng dậy, nói: “Vậy sao được chứ, Linh TêCông chúa dù sao cũng là do nương nương sinh ra, thân phận tôn quý tột cùng.”
Tôi vội cười, nói: “Tỷ tỷ khách sáo quárồi, tự nơi đáy lòng muội vẫn luôn coi Thục Hòa, Ôn Nghi, Lung Nguyệt và LinhTê như nhau, không phân biệt ai với ai, mà ngay đến Hòa Mục Công chúa của MẫnPhi, muội cũng thương yêu vô cùng, chỉ là người ta thân phận cao sang nên muộikhông dám để lộ ra đấy thôi. Có điều bất kể thế nào thì cũng phải xét đến thứtự trước sau, Thục Hòa Công chúa vốn là trưởng nữ nên tất nhiên tôn quý nhất,chỉ đáng hận cái đám nô tài của phủ Nội vụ mắt chó chẳng biết nhìn người nênmới khiến tỷ tỷ phải thương tâm, mà trong việc này muội cũng có lỗi vì đã khôngphát hiện ra sớm.”
Lữ Chiêu dung nói: “Nương nương nói gì vậychứ, ta kỳ thực cũng luôn coi Lung Nguyệt và Linh Tê như con ruột của mình, chỉhiềm vì nương nương thân phận tôn quý lại ngày ngày phải bận rộn các việc lớnnhỏ trong cung nên không dám thân cận, sợ lũ tiểu nhân kia lại nói là ta nịnhnọt, bợ đỡ thì thực là không tốt cho danh dự của nương nương.”
Tôi hơi cau mày, khẽ cất tiếng thở dài.“Lời đồn bên ngoài vốn đã nhiều không đếm xuể, hy vọng Chiêu dung tỷ tỷ cứ đốixử với muội như trước đây là được. Trong mấy năm muội ở ngoài cung, Lung Nguyệttuy được Kính Phi tỷ tỷ hết mực thương yêu nhưng cũng từng phải chịu không ítnỗi ấm ức, Kính Phi tỷ tỷ chỉ có một mình chẳng thể nào lo hết được, nghe nóicòn phải nhờ tới Chiêu dung tỷ tỷ không ít lần, bằng không thì Lung Nguyệt đãchẳng được như ngày hôm nay, thế mà tới bây giờ muội hãy còn chưa cảm ơn tỷ tỷnữa.” Tôi nói những lời này với giọng rất chân thành, Lữ Chiêu dung vốn làngười thẳng tính nên vô cùng cảm động.
Lữ Chiêu dung nói: “Mấy năm đó Lung NguyệtCông chúa rất khổ, nương nương cũng rất khổ, may mà bây giờ đã tốt hơn rồi,nhưng nương nương phải bận rộn việc nọ việc kia chắc cũng chẳng dễ chịu gì.”
Tôi khẽ gật đầu. “Vẫn là tỷ tỷ hiểu lòngmuội nhất. Chúng ta cùng là người làm mẹ, bao nhiêu tâm tư bỏ ra kỳ thực đều làvì con cái của mình. Trước đây tỷ tỷ chiếu cố Lung Nguyệt của muội như thế nàothì nay muội cũng xin đối xử với Thục Hòa của tỷ tỷ như thế, chỉ mong có thểbáo đáp được tỷ tỷ phần nào.”
Lữ Chiêu dung bất giác lộ ra mấy tia thươngcảm. “Hoàng thượng tuy ban cho cô ta một chữ ly nhưng nói gì thì nói cô ta cũngở ngôi phi rồi, từ nay cao hơn ta một bậc, hoàn toàn có thể chèn ép ta. Ta bâygiờ vốn đã hoa tàn ít bướm đâu còn sợ gì nữa, chỉ đáng thương cho Thục Hòa củata thôi, tính ra năm nay nó cũng mười lăm tuổi rồi, chỉ hai năm nữa là sẽ phảixuất giá, đến lúc đó lỡ như bị người mẹ chẳng ra gì ta đây làm liên lụy tới nỗikhông tìm được một tấm chồng tốt thì ta thực có lỗi với nó quá.”
Tôi có lòng muốn an ủi nàng ta, liền cườitủm tỉm, đứng dậy kéo tay nàng ta, nói: “Muội vốn nên chúc mừng tỷ tỷ từ sớmmới phải, chỉ là vừa rồi tỷ tỷ vội vã chạy vào làm muội quên khuấy đi mất. Sángnay Hoàng thượng đã dặn dò rồi, trong lần đại phong này sẽ tấn phong tỷ tỷ làmHân Phi đứng đầu trong tam phi, tỷ tỷ có vui không?”
Lữ Chiêu dung mừng rỡ tột cùng, nhất thờicó chút ngơ ngẩn, lẩm bẩm nói: “Việc đại phong cho toàn thể lục cung ta đúng làcó nghe nói, nhưng hình như các ngôi vị còn chưa xác định cơ mà, lời nươngnương nói đúng là sự thật ư?”
“Trước đây khi lập cửu tần đã để tỷ tỷ phảichịu ấm ức đứng sau An Chiêu viện rồi, mấy năm nay muội đều thấy vô cùng khóchịu. Hôm nay Hoàng thượng ban phong hiệu cho Ly Phi, muội nhân tiện nhắc thêmmột câu rằng tỷ tỷ là mẹ ruột của Thục Hòa Công chúa, trưởng nữ của Hoàngthượng, thế là Hoàng thượng liền quyết định như vậy luôn.” Tôi mỉm cười nhìnnàng ta. “Ly Phi dù đắc sủng đến mấy thì cũng không thể chèn ép người đứng đầutam phi được, tỷ tỷ bây giờ có thể yên tâm rồi.”
Lữ Chiêu dung mừng đến phát khóc, gần nhưkhông thể tin nổi, nghẹn ngào nói: “Chịu đựng cuộc sống trong cung bao nhiêunăm như vậy, không ngờ ta cũng có ngày được phong phi thế này.” Rồi nàng tanhìn tôi chăm chú. “Nương nương không bỡn cợt ta đấy chứ?”
Tôi nói: “Lần này Hoàng thượng muốn đạiphong cho toàn thể lục cung, chỉ mấy ngày nữa là sẽ có ý chỉ ban xuống thôi,hiện giờ người đang bảo muội soạn danh sách. Chúc mừng tỷ tỷ.”
Lữ Chiêu dung xúc động nói: “Nếu không nhờnương nương chiếu cố, ta thực khó mà có được ngày hôm nay.”
Tôi vội đỡ nàng ta đứng dậy, cười, nói:“Đều là tỷ muội với nhau còn khách sáo như thế làm gì? Đáng chúc mừng nhất vẫnlà Đoan Phi tỷ tỷ, chúng ta sắp phải sửa cách xưng hô gọi tỷ ấy là Đoan Quý phirồi.”
Lữ Chiêu dung ngẩn ra, ngay sau đó liền gậtđầu lia lịa, nói: “Chính thế, chính thế, Đoan Phi tỷ tỷ là người vào cung sớmnhất, lại vất vả nhất nữa, phong làm quý phi cũng đúng thôi, mọi người chắc đềutâm phục khẩu phục.”
Đang lúc nói cười thì Cận Tịch đi vào bẩmbáo: “Bẩm nương nương, Tiểu Dương của phủ Nội vụ vừa tới đây báo lại, huyết yếnbây giờ chỉ đủ để Hoàng thượng dùng hằng ngày thôi, không còn dư ra chút nàocả.”
Tôi thấy giọng nàng ta nghe đầy vẻ khóchịu, bèn hỏi: “Mấy hôm trước còn nói là có mấy chục cân huyết yến được tiếncống cơ mà, ta với Thái hậu và Hoàng hậu đều chưa lấy bao nhiêu, sao mới thoángđó mà đã hết sạch rồi?”
Cận Tịch buồn bực đáp: “Vốn dĩ thì vẫn còn,nhưng vừa rồi người của Thái hậu đã đến mang đi một ít, sau đó Hoàng hậu nươngnương lại cho người tới nói là đã bẩm với Hoàng thượng rồi, bây giờ Ly Phinương nương đang có thai, những thứ bổ dưỡng như huyết yến nên để cô ta ănnhiều một chút, thế là dư ra bao nhiêu đều được đưa tới Cảnh Xuân điện hếtthảy.”
Lữ Chiêu dung kinh ngạc bật thốt: “Huyếtyến? Đó là thứ mà chỉ tứ phi chính nhất phẩm và đế hậu mới được dùng cơ mà, côta thậm chí còn chưa được cử hành lễ sắc phong nữa, sao bây giờ đã đụng đến rồivậy? Mà đó là còn chưa sinh cơ đấy, đến khi sinh rồi chẳng biết sẽ được cưngchiều đến mức nào nữa đây.”
Tôi xua tay, nói: “Tỷ tỷ, cứ mặc kệ cô tađi.” Suy nghĩ một chút, tôi nói thêm: “Chỉ là muội vốn muốn tỏ chút lòng thànhvới Thục Hòa, không ngờ lại chẳng được nữa rồi.” Dứt lời liền không kìm đượckhẽ thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài ấy của tôi khiến Lữ Chiêudung cảm khái muôn vàn. Cận Tịch nói: “Vừa rồi tiểu thư và Chiêu dung nhắc tớiTriệu Phi Yến, nô tỳ bỗng nhớ ra trong sách Hánthư có một câu nói rất hay.”
Tôi chỉnh lại cây thoa phượng cài trên búitóc, buồn bã gật đầu. “Ta biết ngươi muốn nói tới câu nào rồi, hẳn là “tỷ muộiTriệu Phi Yến nổi lên từ nơi bần tiện, chẳng tuân theo lễ chế, mức độ còn vượtcả trước kia”. Ban tiên sinh nói việc xưa, thế mà vẫn khiến những người đươngthời như chúng ta phải lòng đầy thổn thức.”
Lữ Chiêu dung ngẩng đầu tỉ mỉ ngẫm nghĩ,sau đó liền cười gượng, nói: “Triệu Phi Yến sau khi đắc thế liền hoành hànhtrong hậu cung, tàn hại phi tần, thế mà Hán Thành Đế vẫn một mực sủng hạnh côta, thậm chí còn để mặc cốt nhục của mình bị giết mà chẳng thèm quản đến. Hoàngthượng tuy chưa đến nỗi hồ đồ như thế nhưng cô ta thì có khác nào Triệu Phi Yếnđâu, sau này dù ta đứng đầu tam phi rồi chắc cũng vẫn phải nhường cô ta baphần.”
Tôi cũng lộ rõ nét buồn bã. “Tiếc rằnghuyết yến đã hết rồi, Cận Tịch, đi lấy một ít cao phục linh tới đây tặng cho LữChiêu dung đi.”
Lữ Chiêu dung vẫn còn hậm hực không thôi.“Ta thực khó mà phục cô ta được, nương nương có cách nào hay không?”
Tôi chỉ lặng im cau mày buồn bã, Cận Tịchthì bước lên trước, nói: “Chiêu dung nương nương cũng biết rồi đấy, thứ nhấtđây là chủ ý của Hoàng hậu, thứ hai là nương nương nhà nô tỳ còn bận việc đạiphong cho lục cung không thể phân thân, hy vọng nương nương có thể biện bạchcho nương nương nhà nô tỳ mấy câu trước mặt các vị nương nương, tiểu chủ khác.”
Lữ Chiêu dung khẽ gật đầu, nói: “Điều nàyta tất nhiên hiểu rõ.” Dứt lời liền không đợi Cận Tịch đi lấy cao phục linh,rảo bước ra ngoài rồi đi thẳng về hướng Yến Hy điện như một cơn gió.
Thấy nàng ta đã đi xa rồi tôi mới khẽ cười,nói: “Lữ Chiêu dung bây giờ chắc đã căm hận Ly Phi lắm rồi, nếu Mẫn Phi mà biếtviệc này nữa chỉ e cũng sẽ nổi cơn lôi đình cho xem.”
Cận Tịch cất giọng điềm đạm: “Lữ Chiêu dungvốn là người tốt bụng và thẳng tính, không chịu được lời nói khích, nhưng chừngmực thì cũng còn nắm được, hẳn không đến nỗi gây ra chuyện gì. Nương nương bâygiờ đang ở vị trí này có một số lời không tiện nói ra và cũng không thể nói ra,mượn cái miệng của nàng ta một chút cũng là việc không tệ chút nào.”
Tôi cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm,chậm rãi nói: “Ta xin Hoàng thượng phong cho Đoan Phi làm quý phi cũng là vìduyên cớ này, thực hiếm có người nào tâm tư tinh tế mà ra tay lại được gọn ghẽnhư nàng ta.” Lòng tôi thầm máy động, chợt nghĩ đến một việc. “Hoàng hậu chắcđã rất bất mãn với Ly Phi rồi, đúng là một việc đáng mừng.” Tôi tươi cười đi tớitrước bàn trang điểm, mở hộp son phấn ra, nói tiếp: “Hoàng hậu ban cho Ly Phinhiều huyết yến như thế, chẳng biết liệu cô ta có tiêu hóa hết được không đây?”
Cận Tịch hơi cụp mắt xuống, khẽ hỏi: “Nươngnương cũng cảm thấy Hoàng hậu không thật lòng thích Ly Phi ư?”
Tôi mở hộp son đỏ tươi như máu ra, chấmngón tay vào đó rồi nhẹ nhàng thoa đều lên hai bờ má, lập tức mang tới hai mảngmàu hồng phớt đẹp tựa ánh ráng chiều ở nơi chân trời, còn thoang thoảng hươngthơm ngọt ngào, dịu nhẹ. Tôi cười, nói: “Cũng giống như người ta dùng son đểtrang điểm vậy, thoa vào má thì nên nhạt một chút, bôi lên môi thì mới cần đậm.Nếu Hoàng hậu thật lòng muốn ban thưởng cho Ly Phi thì không cần phô trương đếnthế, mỗi ngày sai phủ Nội vụ mang qua cho cô ta một ít là được, chứ đưa hết chocô ta một lượt thế này sẽ chỉ khiến lục cung dị nghị mà thôi.”
Cận Tịch cầm lấy chiếc lược cẩn thận chảiđầu cho tôi, chậm rãi nói: “Đó mới là chỗ lợi hại của Hoàng hậu, thứ nhất cóthể nhắc cô ta đừng thừa dịp mang thai đắc sủng mà quên gốc, thứ hai là khiếnmối hiềm khích giữa Ly Phi và các phi tần khác nhiều thêm, trong tình hình nhưthế, Ly Phi nếu muốn bảo vệ bản thân và đứa bé trong bụng thì nhất định phảidựa dẫm vào Hoàng hậu. Có điều nói gì thì nói, quan hệ giữa bọn họ bây giờ xem rachẳng còn tốt đẹp nữa rồi.”
Tôi chăm chú nhìn mình trong gương, khẽ nóivới Cận Tịch: “Đi lấy danh sách các phi tần lại đây, ta phải nghĩ kĩ xem lầnnày nên tấn phong bọn họ như thế nào cho hợp lý.”