Sáng sớm hôm nay Từ Tiệp dư phái Kết Ngạnhtới mời, tôi liền biết là nàng ta đã có tính toán, bỗng thấy yên tâm hơn mộtchút. Khi tới Ngọc Chiếu cung, tôi thấy Từ Tiệp dư trang điểm nhẹ nhàng, thầnsắc điềm đạm, trên bàn đặt một cuốn MạnhTử đã được mở sẵn, từ trên trang sách tỏa ra mùi mực thơm thoang thoảng rấthợp với khí chất của nàng ta.
Nàng ta mỉm cười, ôn tồn nói: “Hoàng thượngnói là sáng nay sẽ tới chỗ tần thiếp ngồi chơi, tần thiếp thầm nghĩ việc mànương nương nhờ cứ nên thực hiện càng sớm càng tốt.” Từ Tiệp dư vừa nói vừa chỉtay vào một tấm bình phong đặt ở nơi nội đường, cất giọng áy náy: “Phía sau tấmbình phong đó là nơi thường ngày tần thiếp dùng để thay quần áo, Hoàng thượngsẽ không lui tới đâu. Phiền nương nương chịu ấm ức một chút mà nấp ở đó, nếuthấy lời của tần thiếp có sơ hở gì thì sau này còn kịp thời bổ cứu cho chutoàn.”
Tôi nhìn nàng ta chăm chú, chợt khẽ nở nụcười. “Đa tạ Tiệp dư đã suy nghĩ chu toàn như thế.” Sau đó liền gỡ hết nhữngmón đồ trang sức trên đầu xuống, đề phòng chúng phát ra tiếng động. Vừa mới làmxong tôi đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng thông báo Hoàng thượng giá đáo,bèn vội nấp vào phía sau tấm bình phong.
Từ Tiệp dư bám vào tay Kết Ngạnh bước rangoài nghênh đón, hơi khom người hành lễ và hé miệng cười tươi. “Hoàng thượngtới rồi!” Nàng ta hôm nay mặc một chiếc váy lụa rộng màu trắng ngà trang nhã,duy có nơi tà váy là thêu một bông lan quân tử màu vàng nhạt.
Huyền Lăng ngắm nghía nàng ta một chút rồicũng khẽ cười. “Trông khí sắc nàng hôm nay đã tốt hơn một chút rồi đấy!”
Nàng ta nhoẻn miệng cười, nói: “Đều là nhờphúc của Hoàng thượng.”
Huyền Lăng khẽ “ừm” một tiếng, nhẹ nhàngnắm lấy bàn tay nàng ta. “Quãng thời gian trước nàng đổ bệnh, giờ cũng nên tĩnhdưỡng cho tốt rồi, trẫm thấy Kết Ngạnh và Xích Thược hầu hạ nàng rất chu đáođấy.” Nói rồi lại “ồ” lên một tiếng, nhìn quanh hỏi: “Sao không thấy Xích Thượcở bên nàng thế?”
Để đề phòng Xích Thược gây chuyện, tôi sớmđã kêu Hoán Bích kéo thị tới phủ Nội vụ cùng chọn vải mới. Đó vốn là một côngviệc rất hời, thị tất nhiên sẽ không từ chối.
Trên đôi hàng lông mày của Từ Tiệp dư thấpthoáng một nét sầu không sao giấu được, thế nhưng ở trước mặt Huyền Lăng, nétsầu ấy của nàng ta giống hệt như là đang mỉm cười. “Xích Thược bận giúp thầnthiếp đi lĩnh vải để may quần áo mùa thu rồi.”
Huyền Lăng khẽ “ồ” một tiếng, cũng nhận ralà mình có chút thất thố, lại thấy trên bàn có đặt cuốn Mạnh Tử đã mở sẵn, bèn khẽ cười hỏi: “Sao nàng tự dưng lại có hứngthú xem sách này vậy?”
Từ Tiệp dư vốn thoáng có chút lúng túng,lúc này nghe nhắc tới sách Mạnh Tửthì có vẻ tự nhiên hơn nhiều. “Cái đạo Khổng Mạnh vốn chứa đầy thâm ý, thầnthiếp hy vọng qua việc xem sách có thể mở mang kiến thức cho mình.”
Huyền Lăng nghe nàng ta nói vậy thì thíchthú hỏi: “Nàng đã thích đọc Mạnh Tửnhư vậy, chẳng hay có kiến giải thế nào?”
Từ Tiệp dư nở một nụ cười nhã nhặn, đoạnkhẽ nói: “Thần thiếp đọc Mạnh Tử rồimới thấy được sự nông cạn của Chu Hy, Chu Hy tự xưng là phu tử, được người saután tụng hết lời vì “Trình Chu Lý học”, nhưng kỳ thực là chẳng hiểu gì, đixuyên tạc cái đạo Khổng Mạnh.”
Huyền Lăng lại càng có hứng thú hơn, hỏitiếp: “Tiệp dư cớ sao lại nói như vậy?”
Từ Tiệp dư cười điềm đạm, nói: “Sách Mạnh Tử phần Vạn Chương thượng có nói, “nam nữ kết hôn, ấy là việc tất yếu phảilàm để nhân loại có thể sinh sôi”, sách Lễký phần Lễ vận cũng có nói, “ănuống và tình dục, ấy là nhu cầu bình thường nhất của mỗi một con người”, vậy màđến miệng Chu Hy thì lại thành “tồn Thiên lý, diệt nhân dục”, thực chẳng thônggì cả.” Rồi nàng ta lại ngoảnh đầu qua nhìn Huyền Lăng. “Triều ta từ xưa tớinay vẫn luôn coi đạo Khổng Mạnh là chính tông, Chu Hy tuy khá có thành tựu vềLý học, văn chương cũng viết rất hay, thế nhưng nhân phẩm thì thực là quá kém,từ việc Nghiêm Nhụy là có thể thấy được phần nào, ông ta vì việc riêng của mìnhmà tra tấn đánh đập một nữ tử vô tội, khiến nàng ta thiếu chút nữa thì bỏ mình,lòng dạ thực lạnh lùng quá mức[5].”
[5]Tương truyền Nghiêm Nhụy xuất thân bần hàn, từng làm doanh kỹ ở Đài Châu, viênquan tri châu ở đó là Đường Dữ Chính ra lệnh cho Nghiêm Nhụy làm một bài từvịnh hoa bạch đào. Nghiêm Nhụy đâu dám chống lệnh. Nàng lập tức viết xong và camột bài từ theo điệu Như mộng lệnh. Đường Dữ Chính rất tán thưởng, ban tặng chonàng rất nhiều. Đến đêm Thất tịch, Đường Dữ Chính mở tiệc trong phủ chiêu đãibạn bè tân khách. Trong tiệc có một vị hào sĩ tên là Tạ Nguyên Khanh hâm mộdanh tiếng Nghiêm Nhụy, liền lấy Thất tịch làm đề yêu cầu sáng tác, nàng lậptức làm một bài từ theo điệu Thước kiều tiên, rất hợp với đêm hoan hội của NgưuLang, Chức Nữ, thể hiện rõ sự thông minh tài trí phi phàm. Tạ Nguyên Khanh saymê nàng, liền giữ nàng ở nhà nửa năm, không tiếc tiền của tặng nàng. Nào ngờsau đó nhà đạo học nổi tiếng của đời Tống là Chu Hy làm quan khâm sai đến ĐàiChâu, muốn tra tìm tội lỗi của Đường Dữ Chính, chỉ trích họ Đường có quan hệbất chính với doanh kỹ Nghiêm Nhụy và bắt Nghiêm Nhụy tống giam hai tháng. Nàngbị tra khảo chết đi sống lại nhưng không hề nói một điều gì tổn hại đến ĐườngDữ Chính. Ít lâu sau, Chu Hy được đổi đi làm quan nơi khác, Nhạc Lâm kế nhiệm.Ông này thông cảm với cảnh ngộ của Nghiêm Nhụy, nhân một buổi lễ, Nhạc Lâm ralệnh cho Nghiêm Nhụy làm một bài từ bày tỏ nỗi oan khuất của mình. Nghiêm Nhụyứng khẩu ca luôn bài từ Bốc toán tử. Nhạc Lâm lập tức ra lệnh cho nàng hoànlương.
Huyền Lăng khẽ mỉm cười, búng ngón tay,nói: “Chu Hy quả thực cũng có những hành vi không được hợp tình hợp lý cholắm.”
Từ Tiệp dư ngồi nghiêm trang ngay ngắn,khóe miệng hơi nhếch lên: “Dạ phải, chỉ riêng câu “tồn thiên lý, diệt nhân dục”kia thần thiếp đã cảm thấy hoàn toàn không thông rồi.” Nàng ta bất giác hơi đỏmặt. “Nếu trong cung mà cũng như vậy, thần thiếp làm sao có thể sinh con đẻ cáicho Hoàng thượng được đây, cho nên người nói ra lời này nhất định là một kẻ vôtình, rõ ràng đã đi ngược lại với cái đức khoan dung của hoàng gia.”
Những tia nắng thu vàng ấm áp như một lànsương mù mỏng manh bao quanh Không Thúy đường, bầu không khí toát ra một vẻthanh bình tĩnh lặng khó tả. Trong mắt Từ Tiệp dư bừng lên những nét dịu dàngmơ mộng, tựa như một sợi dây yếu đuối mỏng manh đang níu giữ một cánh diều, màcánh diều ấy không phải ai khác chính là Huyền Lăng đang trầm ngâm suy nghĩ.
Một lát sau y mới khẽ cười bình thản, nhưngánh mắt thì lại thấp thoáng một tia lạnh lùng khó có thể xua tan. “Thật thếsao?” Y nhìn Từ Tiệp dư lúc này đang cúi đầu e thẹn, hờ hững hỏi: “Tiệp dư gầnđây đã nghe người nào đó nói gì ư?”
Từ Tiệp dư gắng gượng nhích người qua bêncạnh một chút, cười nói: “Đừng nói là thần thiếp bây giờ không đi lại được, dùthần thiếp có chịu ra ngoài, Hoàng thượng cũng biết tính thần thiếp rồi đấy,chưa từng trò chuyện sau lưng người khác việc gì, càng chẳng bao giờ quản đếnviệc của người khác.”
Huyền Lăng hơi ngẩn ra một chút, sau đóliền bật cười thư thái. “Đúng thế, trẫm vốn luôn thấy đây là ưu điểm lớn nhấtcủa nàng, không bao giờ nhiều lời lắm miệng như người khác.” Lúc này y đã lộ ravài phần tin tưởng. “Vậy trẫm có việc này muốn nghe ý kiến của Tiệp dư. Nàng làngười ngoài cuộc, chắc hẳn sẽ có thể nhìn sự việc một cách thấu đáo.”
“Thần thiếp tuy kiến thức ít ỏi nhưng vẫnrất sẵn lòng phân ưu với Hoàng thượng.”
Huyền Lăng hơi trầm ngâm một chút rồi mớinói: “Hiện giờ trong cung đang sục sôi chuyện giữa Lý Trường và Thôi Cận Tịch,Hoàng hậu chủ trương phạt nặng, Kính Phi không tỏ thái độ gì, Đoan Phi lộ vẻbất nhẫn, Hoàn Phi thì không tiện mở lời, chẳng hay nàng có cái nhìn ra sao?”
Từ Tiệp dư dịu dàng cười, nói: “Hoàngthượng có còn nhớ cảnh hoa đào ngày xuân không? Vừa rồi nhắc tới Nghiêm Nhụy,thần thiếp xin được dùng bài Như mộnglệnh của Nghiêm Nhụy để trả lời.” Rồi nàng ta cất giọng trong trẻo vui tai:“Hồng mà, đâu phải hạnh hoa. Trắng mà, cũng chẳng phải là hoa lê. Hồng hồngtrắng trắng ngoài kia, đã từng lắm kẻ say mê đêm ngày. Tình riêng gửi gió đôngrày, nhớ nghe hoa ấy, tình này Vũ Lăng[6].”
[6]Đây là toàn bài Như mộng lệnh của Nghiêm Nhụy, dịch thơ Lê Văn Đình, Ngô NhưSâm. Nguyên văn Hán Việt: Đạo thị lê hoa bất thị, đạo thị hạnh hoa bất thị.Bạch bạch dữ hồng hồng, biệt thị đông phong tình vị. Tằng ký, tằng ký, nhân tạivũ lăng vi túy - ND.
“Tiệp dư nói vậy là ý làm sao?”
Từ Tiệp dư đang đeo một sợi dây chuyền bạctrên cổ, ở chính giữa là mặt dây hình hoa đào năm cánh được điêu khắc thành từmột viên pha lê màu hồng, thực rất hợp với những lời nói của nàng ta lúc này:“Hồng mà, đâu phải hạnh hoa. Trắng mà, cũng chẳng phải là hoa lê. Tưởng đúng màlại sai, hồng hồng trắng trắng, ấy chính là hoa đào, người yêu thích thì nói làhoa đào rực rỡ, làm đẹp muôn nhà, người không thích thì lại chê nó mỏng manh,nhạt nhẽo, theo nước lênh đênh. Kỳ thực bất kể là hoa gì, tốt hay xấu đều bởilòng người mà ra cả. Trong mắt Chu Hy, Nghiêm Nhụy là một kỹ nữ hèn hạ, chếtkhông đáng tiếc. Nhưng muôn đời sau, mọi người đều tán tụng Nghiêm Nhụy là một nữtử hiệp nghĩa, dù bị tra khảo dã man vẫn không vu cáo người trong sạch. Cũnggiống như hoa đào trong bài thơ này vậy, có lẽ với Chu Hy mà nói thì nó chỉ làvật mỏng manh trôi theo dòng nước mà thôi, nhưng ông ta đâu hay hoa đào còn làloài hoa đại biểu cho chốn Đào Nguyên ở đất Vũ Lăng nữa. Nói tới việc trongcung hiện giờ, Hoàng hậu cho là có liên quan tới kỷ cương nề nếp, nhưng thầnthiếp thì lại nghĩ họ chưa từng gây ra tai họa gì, chẳng qua là thái giám cungnữ vỗ về, an ủi lẫn nhau mà thôi. Những kẻ làm nô làm tỳ như họ một khi vàocung là phải cô độc đến già, thê lương xiết mấy, muốn tìm lấy một người bạncũng là lẽ thường, thần thiếp tự đặt mình vào tình cảnh đó mà xét, cảm thấy hếtsức xót thương.”
Nghe Từ Tiệp dư chậm rãi nói ra những lờinày, tôi đứng sau bình phong không kìm được ngấm ngầm tán thưởng, nữ tử này quảđúng là tâm tư tinh tế, nói năng xảo diệu, mấy ai có thể so sánh được.
Vẻ lạnh lùng trong mắt đã tan hẳn, HuyềnLăng ôn tồn hỏi: “Vậy theo Tiệp dư thì nên xử trí thế nào mới tốt đây?”
Từ Tiệp dư cất giọng dịu dàng: “Hoàngthượng đã từng nghe qua câu nói “không si không ngốc, không làm chủ nhà” chưa?Thăng Bình Công chúa của Đường Đại Tông bị Phò mã là Quách Ái say rượu đánh,Đại Tông chẳng qua chỉ nói vài câu rồi cho qua chuyện, việc thái giám cung nữđối thực chẳng hề nghiêm trọng này so ra thì đáng kể gì. Thực ra nếu Hoàngthượng không tin thì có thể đến từng cung một kiểm tra, chưa biết chừng chuyệnnày nơi nào cũng có, lẽ nào phải lôi hết bọn họ ra mà giết hay sao? Hoàngthượng là chủ nhân của thiên hạ, chức trách đâu có nhẹ nhàng, đơn giản như mộtngười chủ nhà, do đó nên thể hiện ra cái dạ dung người, đem chuyện lớn hóathành chuyện nhỏ, lại đem chuyện nhỏ hóa thành không có.” Nàng ta nhìn HuyềnLăng chăm chú, ánh mắt trong veo. “Có lẽ là vì thần thiếp đang có thai, thựckhông muốn nghe thấy những chuyện đánh đánh giết giết chút nào, thành ra mềmlòng quá mức, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Trong mắt Huyền Lăng ánh lên nét cười dịudàng cùng một tia an ủi. “Đúng thế, bây giờ trong cung không chỉ có nàng mangthai, chắc cả Thẩm Thục viện và Hoàn Hoàn cũng đều không muốn thấy những chuyệngiết chóc.” Tới lúc này Huyền Lăng chỉ uống trà và trò chuyện vu vơ với Từ Tiệpdư thêm một lát, lại cẩn thận dặn dò đôi câu, sau đó liền nhẹ nhàng cất bướctrở về Nghi Nguyên điện.
Từ Tiệp dư bám vào tay Kết Ngạnh dõi mắtnhìn theo bóng dáng dần rời xa của Huyền Lăng, trong mắt tràn ngập vẻ dịu dàng,lặng im không nói tiếng nào.
Đứng sau tấm bình phong, tôi nhìn ánh mắtcủa Từ Tiệp dư mà trong lòng trào dâng muôn vàn cảm xúc phức tạp. Chắc hẳn phảirất yêu một người nào đó thì mới có thể có một ánh mắt triền miên da diết đếnnhư thế, có điều Từ Tiệp dư lại chưa từng để lộ ra trước mặt Huyền Lăng. Dườngnhư nàng ta đã quen rồi, lúc nào cũng chỉ lặng lẽ nhìn y như thế từ phía saulưng.
Tôi thầm thở dài một tiếng, chắc tôi khôngthể nào nhìn Huyền Lăng bằng ánh mắt như vậy được nữa rồi, người mà tôi muốnnhìn bằng ánh mắt ấy thì bây giờ lại chẳng thể nào xuất hiện trước mặt tôi đượcnữa.
Từ Ngọc Chiếu cung trở về, tâm trạng tôi đãnhẹ nhàng hơn một chút nhưng đồng thời lại trầm lặng hẳn đi. Tôi ngồi dưới cửasổ, như vô tình mà hữu ý đưa tay lướt nhẹ trên bảy sợi dây đàn, mắt nhìn HoaNghi dẫn các cung nữ dọn sạch những chiếc lá sen khô trong ao, làm ao nước trởnên trong veo, sạch sẽ.
Hoán Bích đứng sau lưng tôi, nhúng chiếclược gỗ vào đĩa cao hà thủ ô bồ kết rồi chải đầu cho tôi hết lần này tới lầnkhác, miệng khẽ nói: “Trên đường quay về, nô tỳ thấy tiểu thư cười mấy bận,chắc là việc lần này đã có mấy phần nắm chắc rồi.”
Tôi hờ hững nói: “Đâu có nhanh được nhưvậy, chẳng qua mới có một chút hy vọng mà thôi, những việc tiếp theo ta cònchưa biết phải làm thế nào nữa.”
Hoán Bích cười nói: “Có được một chút hyvọng cũng là tốt lắm rồi, qua đó đủ thấy Từ Tiệp dư đúng là hết sức thôngminh.” Dừng một chút muội ấy mới nói tiếp: “Có điều Từ Tiệp dư với tiểu thư chỉcó thể nói là thân quen mà thôi, tình cảm đâu có được như tiểu thư và Thẩm Thụcviện, cớ gì mà tiểu thư lại giao phó việc này cho nàng ta chứ không phải làThẩm Thục viện?”
Tôi kéo nhẹ chiếc khăn choàng thêu hình hoađào trên vai mình một chút, ngoảnh đầu qua nhìn bụi hoa cúc màu hồng tên gọi“Phật kiến tiếu” đang nở rộ dưới hành lang: “Chính vì My Trang tỷ tỷ gần gũivới ta, do đó mới không thể để tỷ ấy nói ra những lời này. Từ Tiệp dư vốn khácó tài năng, xưa nay lại chẳng bị cuốn vào những chuyện thị phi bao giờ, mộtkhi nói ra những lời này Hoàng thượng ắt sẽ chịu nghe. Có điều...” Trong lòngtôi lại trào lên một nỗi ưu lo khác, Từ Tiệp dư học rộng biết nhiều, tất nhiênchẳng phải hạng người nông cạn, nếu như tâm tư trong sáng thì còn tốt, nhưngmột khi có mưu đồ gì, ắt sẽ trở thành một cường địch khác của tôi.
Hoán Bích đã ở bên tôi lâu ngày, tất nhiênhiểu rõ suy nghĩ của tôi, bèn thấp giọng nói: “Từ Tiệp dư gia thế bình bình,càng quan trọng hơn là xưa nay vốn không đắc sủng lắm, dù có sinh hạ Hoàng tử,được phong làm Quý tần thì cùng lắm cũng chỉ ngang với Cẩn Phi ngày trước, tiểuthư vị tất phải lo lắng việc nàng ta tranh sủng làm gì.”
Tôi hết nhìn hình ảnh trời xanh mây trắngđổ bóng xuống ao nước trong veo, lại ngoảnh đầu nhìn Hoán Bích. “Nếu nàng tamuốn tranh sủng thì việc gì phải đợi đến sau này, nàng ta chẳng qua là khôngthèm giành lấy chút sự sủng ái đó mà thôi... Huống chi nếu xét về gia thế, tachỉ là con gái của tội thần, chẳng có ai mà nương tựa, lấy cái gì để so sánhvới người ta đây?”
Hoán Bích nghe vậy liền cụp mắt xuống, khẽnói: “Gia thế của chúng ta tất nhiên không thể so với người khác, may mà mấyhôm trước Ôn đại nhân tới đây nói là sức khỏe của công tử đã khá hơn nhiều rồi,đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút, thực là đáng mừng.”
“Nói gì thì nói quan trọng nhất vẫn là mọingười được bình an, biết tin ca ca đã khỏe hơn, lòng ta cũng dễ chịu phần nào.”Tôi khẽ cười, nói tiếp: “Cũng tại ta cả nghĩ quá, sau khi về cung việc gì cũnglo trước lo sau. Kỳ thực Từ Tiệp dư tính tình rất tốt, bằng không My Trang tỷtỷ và Kính Phi đã chẳng thèm qua lại với nàng ta.”
Nói tới Kính Phi, trái tim tôi bỗng nảy lênmột cái, bất giác trở nên lạnh ngắt. Đang lúc trầm ngâm suy nghĩ, tôi chợt nghethấy tiếng cười vui vẻ của Huyền Lăng vang lên: “Sao lại đi chải đầu vào lúcnày thế?”
Tôi cả kinh, vội vàng đứng dậy, cười nói:“Sao Hoàng thượng lại đột ngột tới đây thế? Làm người ta sợ giật nảy mình. Giờthần thiếp đang áo quần xốc xếch, xin Hoàng thượng hãy để thần thiếp vào trongthay xiêm y một chút đã rồi lại ra đây gặp mặt.”
Huyền Lăng chắp tay sau lưng, trên khuônmặt thấp thoáng nét mừng vui và dịu dàng rất mực, khẽ nói: “Trước song hiên,tựa đài trang, thì ra là một quang cảnh thanh bình yên tĩnh thế này.”
Nghe y buột miệng nói ra câu “trước songhiên, tựa đài trang” đó, tôi bất giác cảm thấy có chút chẳng lành, bèn mỉm cườinói: “Hoàng thượng thực đáng phạt, đang yên đang lành lại nói tới bài Giang thành tử của Tô Thức, nghe mà xiếtnỗi thê lương.”
Huyền Lăng ngẩn ra, trong mắt chậm rãi dânglên một nỗi niềm thương cảm, nhưng ngoài mặt thì vẫn là nụ cười ung dung, bìnhthản như vừa rồi: “Đó là bài từ Tô Đông Pha viết cho vong thê Vương Phất, trẫmquả đã lỡ lời rồi.”
Lòng tôi bất giác nhói đau, chợt nhớ vềThuần Nguyên Hoàng hậu, cảm thấy rất không tự nhiên, lại càng sợ y nghĩ tớichuyện xưa mà khó chịu, bèn dịu giọng cười, nói: “Thần thiếp thấy Tô Đông Phathật là có phúc, trước thì có chính thê Vương Phất, sau tục huyền với VươngNhuận Chi thì chính là đường muội của Vương Phất, còn có ái thiếp Triều Vâncùng chung hoạn nạn, thực là tấm gương cho các nam nhân trong việc chọn kiềuthê mỹ thiếp.” Tôi chợt đổi lời, nhìn Huyền Lăng mà cười tủm tỉm. “Có điều xétvề kiều thê mỹ thiếp, trên đời này ai mà so được với Hoàng thượng đây?”
Huyền Lăng bật cười, sắc mặt tươi tắn hơnhẳn. “Trẫm còn tưởng nàng định nói gì, hóa ra là lại trêu đùa trẫm.” Y bước lạigần, đón lấy chiếc lược từ trong tay Hoán Bích, đặt tay lên vai tôi, dịu dàngnói: “Vậy trẫm sẽ học theo Tô Đông Pha, chải đầu cho Triều Vân của trẫm.”
Động tác của y hết sức nhẹ nhàng, nhữngchiếc răng lược cọ qua da đầu tôi mang tới cảm giác tê tê. Tôi nhắm mắt lại,nói: “Vừa rồi khi vào đây Hoàng thượng dường như rất vui vẻ, có việc gì có thểnói với thần thiếp được không? Để thần thiếp cũng được vui cùng Hoàng thượng.”
Huyền Lăng mỉm cười, nói: “Hoàn Hoàn nàngquả đúng là tâm tư tinh tế. Trong buổi chầu sớm hôm nay các đại thần dâng tấuchương lên, nói là mùa thu năm nay tiền thuế được nộp vào kho đầy đủ, trăm họđều an cư lạc nghiệp, trẫm nghe mà rất vui mừng. Sáng nay lại đi thăm Từ Tiệpdư, Yến Nghi thường ngày ít nói, thỉnh thoảng nói đôi lời thực là có lý vôcùng.”
Tôi mỉm cười, hỏi: “Từ Tiệp dư đã nói gìvới Hoàng thượng mà có thể khiến Hoàng thượng vui mừng như thế? Thần thiếp nghenói Từ Tiệp dư học rộng biết nhiều, chắc nói năng vô cùng đúng mực, chỉ tiếc làđến giờ vẫn chưa có cơ hội gần gũi thôi.”
Huyền Lăng nói: “Yến Nghi tính khá trầm,rất ít khi gần gũi với người khác. Bây giờ nàng ấy lại đang có thai, càng chẳngmấy khi gặp người ngoài. Có điều sau này nếu nói về chuyện con cái, các nàngnhất định sẽ có rất nhiều lời để nói với nhau đấy.”
“Hoàng thượng thực có tầm nhìn xa quá!” Tôimỉm cười điềm đạm, nói: “Hoàng thượng trước giờ vẫn lấy nhân hiếu để trị vìthiên hạ, việc triều chính minh bạch, không để tình trạng thù trong giặc ngoàixuất hiện, từ đó mới có được cục diện trăm họ an cư, muôn nghề hưng thịnh nhưhiện nay. Nhưng Hoàng thượng cho rằng trong buổi thiên hạ thái bình như bâygiờ, dùng luật lệ hà khắc thì hữu hiệu hơn hay là khoan dung độ lượng thì hữuhiệu hơn?”
Huyền Lăng vừa vuốt cằm vừa khẽ cười, nói:“Hoàn Hoàn muốn kiểm tra trẫm về cái đạo làm vua đó sao?”
Tôi hơi nhếch khóe môi lộ ra một nụ cườidịu dàng. “Hoàn Hoàn sao dám dùng tới hai chữ kiểm tra, chỉ có thể nói là thỉnhgiáo mà thôi.” Tôi làm bộ làm tịch khom người một cái thật sâu, nói giọng nhưhát kịch: “Mong tiên sinh hãy chỉ giáo cho kẻ hèn này một chút!”
Huyền Lăng không kìm được bật cười. “Trongbuổi loạn thế cần dùng hình phạt nặng, nhưng bây giờ thiên hạ thái bình, khôngcó chiến loạn, tất nhiên cần khoan dung độ lượng để dân chúng có thể yên vuisinh sống.”
Tôi xuôi theo lời của y, khẽ nói: “Thà làmchó thời bình, không làm người thời loạn. Mà thiên hạ muốn được thái bình thịnhtrị, trăm họ muốn được an cư lạc nghiệp, tất thảy đều phải trông vào lòng nhântừ của Hoàng thượng. Nhưng bây giờ Hoàng thượng khoan dung với bên ngoài mà hàkhắc với bên trong là cớ làm sao?” Tôi dừng một chút, thoáng để lộ đôi nét âusầu, nhẹ nhàng nói tiếp: “Cận Tịch vào cung từ sớm, khi còn ở bên thần thiếpthường xuyên kể lại việc năm xưa Thuần Nguyên Hoàng hậu đã ban ân trạch cho lụccung thế nào. Có câu này tuy là phạm thượng nhưng thần thiếp vẫn phải nói ra,thực chẳng rõ nếu Thuần Nguyên Hoàng hậu vẫn còn trên đời này, việc giữa LýTrường và Cận Tịch sẽ được xử trí như thế nào đây?”
Huyền Lăng thoáng ngẩn ra một chút, trongđôi mắt đen láy như có những tia lửa âm u lóe lên, rồi y nhìn chằm chằm vào tôimà khẽ hỏi: “Cận Tịch từng kể với nàng chuyện về Thuần Nguyên Hoàng hậu ư?”
Tôi bị y nhìn mà thầm run sợ, thế nhưngngoài mặt vẫn không thể hiện ra chút nào, thản nhiên đáp: “Khi tiên Hoàng hậuchưa vào làm chủ hậu cung thì Cận Tịch đã hầu hạ trong cung rồi, tuy không cóphúc được theo hầu tiên Hoàng hậu, thế nhưng mỗi lần nhắc đến đều nói rằng tiênHoàng hậu nhân từ độ lượng, rất được lòng người.”
Huyền Lăng đột nhiên nắm chặt cánh tay tôi,lại xuôi theo ống tay áo làm bằng lụa tơ tằm óng mượt mà trượt xuống nắm lấybàn tay tôi. Y dường như đang nhìn tôi, thế nhưng đôi mắt lại trống rỗng và ánhlên vẻ thương cảm, miệng thì khẽ lẩm bẩm: “Nếu Nhu Tắc còn trên đời này...”
Tôi mỉm cười chua chát, bàn tay cũng nắmlấy bàn tay y. Những ngón tay y lúc này đều lạnh băng, duy có lòng bàn tay lànóng kinh người. Tôi chỉ còn biết dịu dàng an ủi: “Thần thiếp trộm nghĩ đươngkim Hoàng hậu là em gái ruột của Thuần Nguyên Hoàng hậu, tính tình hai bên hẳntương tự như nhau. Tuy Hoàng hậu muốn mượn việc giữa Cận Tịch và Lý Trường đểrăn đe hậu cung, nhưng chắc sẽ không đến mức lấy đi tính mạng của bọn họ. Huốngchi Hoàng thượng nhân từ với mọi người, Hoàng hậu ắt cũng sẽ khoan dung với kẻdưới, tuyệt đối không bao giờ làm ra những việc đối nghịch với Hoàng thượng, bởinhư thế còn là đối nghịch với Thuần Nguyên Hoàng hậu nữa.”
Huyền Lăng hít vào một hơi thật sâu, trầmgiọng nói: “Sao Nghi Tu có thể so sánh với Nhu Tắc được!”
Tôi làm bộ ngẩn ngơ không biết là y có ýgì. “Thần thiếp may mắn được dùng tấm thân hèn này mà ở bên hầu hạ Hoàng thượngmười năm nay, cũng có thể tính là phu thê một thể, chung ý chung lòng. Thầnthiếp trước giờ chưa từng dám sơ suất chút nào, mọi việc luôn lấy Hoàng thượnglàm trọng, không dám làm điều gì trái với tâm tư của Hoàng thượng. Hoàng hậu tuykhông phải là nguyên phối, thế nhưng ngay từ sớm đã ở bên Hoàng thượng rồi, bâygiờ còn là đấng mẫu nghi thiên hạ nữa. Hoàng thượng đã có lòng khoan dung,Hoàng hậu có lý đâu lại hà khắc với người khác được?”
Huyền Lăng hơi cau mày. “Trước đây thì có lẽnhư vậy, nhưng còn bây giờ...” Y thoáng lộ ra vẻ phiền muộn. “Nàng bây giờ phảimang thai song sinh vất vả, thế mà trong cung lại rộ lên tin đồn cái thai trongbụng nàng chẳng phải là thai rồng. Người khác thì không sao, nhưng không ngờngay tới Hoàng hậu cũng bảo trẫm phải chú ý...” Vẻ không vui của y ngày mộtnồng đậm. “Nhưng có gì mà phải chú ý chứ, chẳng lẽ việc này ngay đến bản thântrẫm cũng không tự biết ư? Tai của Hoàng hậu đúng là ngày càng mềm hơn rồi[7].”
[7]Trong tiếng Hán, nói tai mềm là chỉ những người cả tin, người ta nói gì cũngnghe - ND.
Tôi khẽ mỉm cười khuyên giải: “Hoàng hậucũng chỉ quan tâm tới hậu cung nên mới thế thôi, huống chi người tai mềm lòngắt cũng mềm, rất mực nhân từ, lương thiện.”
Huyền Lăng khẽ “hừ” một tiếng: “Lòng ắt cũngmềm ư? Cứ như trẫm thấy thì Hoàng hậu là loại người tai mềm lòng cứng đấy!” Yđiều chỉnh lại hơi thở một chút rồi mới tiếp: “Từ Tiệp dư có câu này nói rấtđúng, hiện giờ trong cung có ba vị phi tần đang mang thai, nàng và Yến Nghithậm chí còn sắp sinh nở, làm sao đành lòng nhìn những việc giết chóc được, chonên dù có phạt thì cũng chỉ cần phạt nhẹ một chút là được rồi.”
Hoán Bích đứng kế bên chợt khẽ nói: “Vừarồi Hoàng thượng hỏi tiểu thư tại sao lại chải đầu vào lúc này, kỳ thực việcnày có nguyên do của nó... Vốn lúc ở chùa Cam Lộ, tiểu thư từng phải chịu cơnkinh sợ, từ đó mỗi đêm Cận Tịch đều ở bên bầu bạn cùng, bây giờ Cận Tịch xảy rachuyện, tiểu thư vừa tức giận vừa thương tâm, đã hai ngày nay chẳng được ngủngon rồi. May nhờ có Ôn thái y chỉ cách, nói là chải đầu nhiều với cao hà thủ ôbồ kết có thể giúp tinh thần thư thái hơn, đêm đến cũng dễ ngủ hơn một chút...”
Không đợi Hoán Bích nói xong, tôi đã quátbảo: “Lắm miệng! Ai cho phép ngươi nói năng linh tinh trước mặt Hoàng thượngnhư thế!” Sau đó lại vội cười, nói: “Hoàng thượng chớ nghe Hoán Bích nói bừa,thị cứ gặp chuyện là lại cả nghĩ, đêm qua thần thiếp ngủ rất ngon, không có vấnđề gì đâu.”
Hoán Bích lộ vẻ ấm ức cúi gằm mặt xuống.Huyền Lăng chăm chú nhìn tôi một lát, sau đó đưa tay tới khẽ vuốt ve má tôi,dịu dàng nói: “Còn muốn giấu trẫm nữa sao? Nhìn đôi mắt thâm quầng của nàngkìa.” Y thở dài than: “Hoàn Hoàn, nàng thực hay mềm lòng quá, lúc nào cũng giữấm ức về mình, còn ngăn không cho Hoán Bích nói ra sự thực nữa.”
Tôi hơi cúi đầu, mùi cao hà thủ ô trên máitóc chậm rãi tỏa ra, vì bên trong có trộn lẫn nước hoa hồng nên còn thoangthoảng hương thơm thanh đạm. Tôi thấp giọng nói: “Thần thiếp có thể trở lại hầuhạ Hoàng thượng đã là một việc may mắn tột cùng rồi, phải chịu chút ấm ức thìcó gì đáng kể đâu, có điều Cận Tịch dù sao cũng từng hầu hạ bên cạnh thần thiếpnhiều năm, thần thiếp thực có chút không đành lòng.” Rồi vành mắt tôi bất giácđỏ hoe. “Suy cho cùng thì vẫn là thị không đúng, dù thị thật sự có tình cảm vớiLý Trường thì cũng không nên gây ra nhiều chuyện thị phi như vậy. Hoàng hậu làchủ nhân của hậu cung, dựa theo phép tắc trong cung mà xử trí người dưới cũnglà lẽ thường, thần thiếp chỉ có thể nghe theo mà thôi.”
Huyền Lăng lộ vẻ không vui, cất giọngthoáng mang theo ý trách cứ: “Hậu cung quả đúng là do Hoàng hậu quản lý, nhưngtrẫm là chủ nhân của thiên hạ, lẽ nào lại không thể hỏi đến việc trong hậu cunghay sao?”
Cứ nhìn tình hình này mà xét, dù không cótôi, Huyền Lăng cũng không còn tôn trọng Hoàng hậu như năm năm trước nữa rồi.Tôi biến nỗi mừng thầm trong lòng thành vẻ bất an và căng thẳng trên mặt, lạilay ống tay áo y mà khẽ nói: “Hoàng thượng nói như vậy thực giống như là vìngười của thần thiếp mà trách cứ Hoàng hậu, thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượngchớ nên trút giận sang Hoàng hậu vì việc này, nếu thật sự phải trách thì hãytrách thần thiếp không biết ước thúc người dưới đi.” Nói rồi liền làm bộ địnhquỳ xuống hành lễ.
Huyền Lăng vội giữ tôi lại. “Cái gì màkhông biết ước thúc người dưới chứ? Việc như thế này triều đại nào chẳng có,đâu phải đến thời của trẫm mới xảy ra lần đầu. Xét cho cùng thì bọn họ cũngchẳng phạm phải tội lỗi tày trời gì, thái giám tuy không thể tính là nam nhânnhưng cũng vẫn là con người, ngay đến Tần Thủy Hoàng tàn bạo còn không hề cấm đốithực, trẫm có lý nào lại đi làm cái việc “diệt nhân dục” như thế chứ?”
Tôi đã biết tâm tư của y, bèn nói: “Kỳ thựcviệc này dù gì cũng xảy ra trong chốn cung đình, cứ lẳng lặng cho qua là tốtnhất, nhược bằng làm lớn chuyện để rồi truyền đến tai người ngoài, há lại chẳngtrở thành trò cười hay sao? Thần thiếp xin nói thực một câu thế này, Cận Tịchthì thôi chưa nhắc đến nhưng Lý Trường dù gì cũng đã hầu hạ Hoàng thượng từnhỏ, thời gian ở bên Hoàng thượng chỉ e còn nhiều hơn thần thiếp gấp bội, tínhra công tội cũng đủ cho nhau, nếu phạt nặng quá e là không thích hợp.”
Huyền Lăng khẽ cười một tiếng, lại nháy mắtvới tôi mấy cái mà nói giọng trêu ghẹo: “Lời này nghe cứ như là đang ghen vậy,e là nàng muốn mượn việc Lý Trường để nói tới người khác đúng không?”
Tôi bất giác đỏ bừng hai má. “Ai đang ghenchứ, ai đang nói tới người khác chứ, thần thiếp chẳng qua chỉ nói thực lòng mộtcâu như vậy mà thôi, Hoàng thượng đúng là cả nghĩ quá, cứ như đang nói thầnthiếp ghen vì Hoàng thượng sáng nay đã đi thăm Từ Tiệp dư vậy.” Nói rồi tôiliền xoay người lại, không thèm để ý tới y nữa.
Từ ngoài cửa chợt có cơn gió lạnh thổi vào,mang theo hương hoa quế ngọt ngào nồng đậm, Huyền Lăng tươi cười bước tới ômtôi vào lòng, dịu dàng nói: “Là trẫm không tốt! Nhưng nàng cũng mắc cười quáđi, đã là người làm mẹ rồi, vừa nãy còn nói ra những đạo lý sâu xa như thế, vậymà thoáng cái đã lại giở tính trẻ con, trẫm thật không biết nên làm sao vớinàng cho phải nữa.”
Tôi bèn dứt khoát làm nũng luôn. “Làm mẹrồi thì không thể giở tính trẻ con hay sao? Huống chi Hoàn Hoàn cũng đâu cómuốn thế, đều là tại Hoàng thượng bức ép mà thôi. Hoàng thượng giờ đã là chacủa rất nhiều đứa trẻ rồi, vậy mà còn chưa chịu đổi cái tính bá đạo đó đi!”
Huyền Lăng cất tiếng cười vang. “Nhìn nàngkìa, trẫm mới chỉ nói một câu mà nàng đã có bao nhiêu câu chờ sẵn trẫm rồi.Thật đúng là chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi thôi[8].”
Tôi phỉ phui một tiếng, sau đó liền chỉ tayvào bụng mà đổi khóc thành cười. “Hoàn Hoàn là đàn bà, trong bụng thì toàn làtiểu nhân[9], Hoàng thượng cảm thấy khó nuôi thì cứ đuổi hết đi làđược.”
[8]Đây là lời của Khổng Tử được chép lại trong sách Luận Ngữ, về chữ “nuôi” còntồn tại những sự tranh cãi nhất định, người dịch dịch theo ý nghĩa trực quannhất cho hợp với đoạn dưới - ND.
[9]Tiểu nhân nghĩa đen là người nhỏ bé, còn được dùng để chỉ trẻ con - ND.
“Trẫm làm sao nỡ như vậy. Trẫm nhớ ra lúcvừa tới đây đã nói với nàng là vừa đi thăm Từ Tiệp dư, sợ nàng vốn đã khôngthoải mái vì chuyện Cận Tịch, nghe thấy lời đó sẽ càng phiền não hơn.”
Tôi đưa mắt lườm y một cái, cười nói: “Aimà thèm phiền não chứ? Nói ra thì Từ Tiệp dư đã sắp lâm bồn, Hoàng thượng cũngnên đi thăm muội ấy nhiều một chút mới phải!”
Huyền Lăng khẽ hôn lên trán tôi, âu yếmnói: “Hoàn Hoàn đã hiểu chuyện như thế, trẫm cũng phải làm nàng yên tâm mớiđược.”
Tôi đứng dậy đi vào nội điện thay một bộxiêm y bình thường, lại dặn Tiểu Liên Tử mang đồ điểm tâm lên. Đến khi tôi thayxiêm y xong trở ra, trên bàn đã bày mấy món ăn tinh tế như gà rừng nấu linhchi, tổ yến hầm long nhãn, bách hợp xào đậu phụ, toàn là những món mà HuyềnLăng thích ăn.
Tôi hỏi Tiểu Liên Tử: “Đã chuẩn bị lâu nhưvậy rồi, sao giờ vẫn chưa thấy bưng lên?” Đúng lúc này thì Tiểu Doãn Tử đíchthân bưng một món ăn khác tới, tôi cười nói: “Đây là cá lô vừa tiến cống nămnay, ăn vào lúc này là thơm ngon nhất, lại được hầm với hoa cúc tươi nên vịcàng thêm đặc sắc hơn, Hoàng thượng hãy nếm thử một chút đi.”
Huyền Lăng tỏ vẻ mừng rỡ. “Mỗi độ đầu thu,cứ nghĩ đến cá lô là ngón trỏ của trẫm lại máy động liên hồi, không ngờ năm naylại được ăn ở chỗ nàng đầu tiên.”
“Thần thiếp biết là Hoàng thượng thích, dođó đã cho chuẩn bị từ sớm.” Tôi mỉm cười, nói: “Vốn định đưa tới Nghi Nguyênđiện, ai ngờ Hoàng thượng lại đích thân đến, vừa hay có thể ăn ở đây luôn.”
Huyền Lăng cả mừng, nhất thời ăn rất vuivẻ. Chừng một tuần trà sau, Tiểu Liên Tử bước tới, cung kính nói: “Bẩm nươngnương, món vịt hấp rượu đã được nấu xong, có cần bưng lên luôn không ạ?”
Tôi đưa mắt nhìn Huyền Lăng. “Hoàng thượngcó muốn ăn không? Lúc ăn vịt hấp rượu ở chỗ Hoàng hậu, Hoàng thượng nói làkhông tệ, do đó bây giờ các cung đều chuẩn bị sẵn món này.”
Huyền Lăng hơi cau mày, nói: “Lúc này saocó thể đưa món đó lên được, mới nghe tên đã thấy đầy dầu mỡ rồi. Mau đi truyềný chỉ của trẫm, nói là trẫm ăn chán món này rồi, sau này không cần phải chuẩnbị nữa.”
Tôi ra lệnh cho Tiểu Liên Tử: “Bỏ vịt hầmrượu đi, đổi sang món nõn tôm xào lá trà long tỉnh cho ta.” Sau đó liền liếcnhìn Huyền Lăng lúc này đang chuyên tâm ăn uống, nụ cười hé lộ bên khóe miệngdần tắt lịm.