Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 3 - Chương 4: Bướm may mắn



Tiểu Doãn Tử và Tiểu Liên Tử dốc hết toàn lực trong mùa đông lạnh lẽo mới kiếm được hai mươi mấy con bươm bướm, số lượng không nhiều lắm, tất cả đều là bươm bướm rực rỡ sắc màu, màu hồng phấn, màu tím, xanh ngọc,xanh phỉ thúy, vàng chanh. Tôi cảm thấy hài lòng, nói : “Trời lạnh, haingày nay nội vụ phủ đưa than tới dùng trong ngày đông. Ngươi đi nói vớiKhương Mẫn Trung, tất cả tơ liệu may mặc của chúng ta đều không cần, đổi lại là than lửa và chậu than, bảo hắn đem nhiều thủy tiên và hoa mainhé.”

May mắn ngày đó tôi đề bạt Khương Mẫn Trung ở Nội vụ phủ, dù nay sânvà cổng vắng vẻ, hoàng ân nhạt, nhưng cũng không bị cắt xén như hồi mớivào cung, lúc đó cứ vào đông nếu không có Mi Trang tỷ tiếp tế, tất cảđều là than đen khói đặc, cuối cùng hắn vẫn hiểu được có ân phải biếtbáo đáp, trong cung tôi muốn cái gì, phàm là hắn có thể làm chủ, cũngđều đưa tới.

Tôi sai Tiểu Doãn Tử đi, lại nói với Cận Tịch : “ Oánh Tâm điện bâygiờ trống không, cho tất cả bọn bướm này vào lồng kính đặt gần lò sưởiđể nuôi, lò sưởi có nhiều than lửa, cần phải ấm áp như mùa xuân, mỗingày ba lần cô cô tự mình đưa hoa tươi vào để bướm hút phấn hoa.” Tôidặn dò xong, lại thêm một câu : “ Cô cô nhất định tự mình làm, ngườikhác làm, ta không yên tâm.”

Cận Tịch thấy sắc mặt tôi trịnh trọng, tôi lại ủy thác quan trọng như vậy, dù không biết rõ dụng ý của tôi, nhưng cũng cẩn thận chăm sócnhững con bươm bướm gấp bội lần.

Vào một ngày, Mi Trang tỷ tới, thấy tôi có hứng sai người may tântrang, mặt lộ chút vui mừng. Bởi tôi bị bệnh lần hai, lại không có rảnhrang. Mặc mộc suốt ngày không trang điểm, đủ loại xiêm y lộng lẫy và đồtrang sức, cùng nhau xếp vào tủ quần áo, ăn mặc nhã nhặn cũng vì khôngcó ai khiến tôi vui, coi như tôi chịu tang vì con của tôi chết từ trongtrứng nước, làm tận sức của một người mẹ như tôi. Mi Trang tỷ cười thămdò : “Đã nghĩ thông rồi sao?”

Tôi cầm y phục thiên thủy bích, mỉm cười, nói : “ Đa tạ tỷ tỷ dạybảo, muội hôm nay khác hôm qua.” Mâu quang Mi Trang tỷ sáng ngời, chỉthở dài nhìn tôi : “ Nếu có tâm này, việc không nên chậm trễ.”

Tôi cuộn tay áo lên, tự mình đo eo trong y phục mới, cúi đầu nói : “ Tỷ tỷ đừng nóng vội, còn nhiều thời gian mà.”

Tôi cũng không nhàn rỗi.

Đối với mình mà nói, thời gian dài uất ức và ốm đau khiến tôi gầy đirất nhiều, khi đổi y phục trước khi ngủ, giương mắt nhìn xương quai xanh trong gương, đột nhiên có ba hàng vắt ngang ở trước ngực, ngay bản thân cũng kinh hãi. Trong lòng còn không tin, giơ cánh tay phải lên, trêncánh tay còn có chiếc vòng phỉ thúy có thể lọt xuống khuỷu tay, lúc mớiđeo vòng tay nó rất vừa vặn, nhưng mấy tháng trước, chỉ có thể nhét một chiếc khăn tay vào, bây giờ thành bộ dạng trống không rồi. Lâu khôngnhìn lại bản thân, không nghĩ tôi gầy như vậy, giống như bông hoa rungmình trong gió thu, mảnh khảnh nhỏ bé. Tuy gầy, tiều tụy, làn da tráilại có vẻ xanh xao, chẳng qua không có sáng như ngọc nữa, cằm cũng nhọnra, có vẻ đã mất đi thần thái yểu điệu đôi mắt thanh thủy giống như đãhết nóng dư bụi. Mất đi khí khái linh hoạt, tôi như vậy, cho dù sẵn lòng xuất hiện trước mặt Huyền Lăng, cùng lắm chàng chỉ có vài phần đồngtình, ngược lại khiến chàng chán ghét, lại có bao nhiêu phần thắng đây?

Ngày đó khi mang thai, Ôn Thực Sơ cho tôi hộp phấn dưỡng da, vào vụmùa đoan ngọ, chọn những cây ích mẫu cường tráng thịnh vượng, phơi câysạch sẽ không được có bụi đất, sau khi phơi nắng xong, Ôn Thực Sơ tự tay mình làm, thêm số lượng vừa phải nước nhào bột phấn, nhào thành viêntròn phơi khô, chọn những viên dày cho vào bếp lò bằng bùn đất ba tầng,dưới cùng là để than, tầng giữa là để phơi khô viên thuốc, mặt trên lạilà lớp than, trên nóng, dưới nóng nung khô. Nung khô ước chừng nửa canhgiờ, rồi từ từ cho lửa nhỏ, ước chừng một ngày một đêm, lấy viên thuốcra hoàn toàn lạnh thấu, mà màu sắc viên thuốc trắng tinh nhẵn nhụi mớitốt. Sau đó lấy ngọc chỳ ra nghiền viên thuốc, nghiền càng nhỏ càng tốt, sau đó mới cho vào bình sứ dự trữ.

Tôi đoán việc chế viên thuốc hết sức phức tạp, nếu sai sót lỗi nhỏthôi cũng mất đi hiệu quả. Loại thuốc này tốt nhất là cây ích mẫu, nhấtđịnh phải là tiết đoan ngọ mới được lấy, nhất định phải toàn bộ cây íchmẫu, không được dính bùn đất, nếu không thì hoàn toàn không có hiệu quả, thời điểm nung khô, phải tránh mức lửa quá nóng, nếu quá nóng thì viênthuốc sẽ biến thành màu đen màu vàng, không có hiệu quả. Ngọc chùy cũngcực kì quan trọng, dùng chùy bằng sừng hươu , sừng hươu có thể thấm vàolàn da, khi nghiền nát cũng tự nhiên làm thuốc, vừa lúc có tác dụng phụ. Mà loại viên thuốc mài phần phấn này, hằng ngày dùng đều đặn, sớm muộngì cũng đẩy lui mặt nhăn nứt nẻ da khô, khiến làn da người sáng bóng như ngọc. Ôn Thực Sơ thấy nét mặt tôi tỏa sáng, hơi chút tự đắc : “ Bàithuốc này tương truyền Võ tắc thiên Đường triều, sau khi dùng số phấnthần tiên này, Võ Tắc Thiên dù 80 tuổi nhưng mặt như 18 vậy.”

Lời này có chút khoa trương, mà không vì do Võ Tắc Thiên sử dụngtrong truyền thuyết, đích thân tôi dùng cảm thấy mềm mại trắng nõn mà.

Có lần Mi Trang tỷ đúng lúc đi vào thăm dò tôi, thấy Ôn Thực Sơ tậntâm tận tực điều chế thuốc cho tôi, vì thế ngồi ở bên cạnh yên lặng quan sát, tôi nói với tỷ : “ Phấn ngọc nữ thần tiên này rất hiệu dụng, muộiđịnh sai người mang đến cho tỷ tỷ.”

Vẻ mặt Mi Trang tỷ hững hờ, hình như ban đêm ngủ không ngon, nói : “Không cần đâu. Vật này đối với muội rất có ích, trời sinh ta có nhansắc, không cần dùng trang điểm.” Cô bỗng nhiên cười sáng ngời : “ Huốngchi ta trang điểm xinh đẹp, để cho ai nhìn đây?”

Mi Trang tỷ nói có chút giống như là hờn dỗi với ai đó, tính tình tỷấy dần có chút cổ quái, khi tôi không biết tỷ ấy suy nghĩ cái gì, tỷcũng không nói cho tôi biết, tình cờ tôi đến thăm tỷ, mà lại thấy tỷđang nằm trên giường, tỷ ấy gặp ác mộng, trên gương mặt còn rơi nướcmắt.

Câu nói kia, không biết sao, tôi lại khắc ghi trong lòng. Nụ cườitươi sáng của tỷ, giọng điệu quả thật tiêu điều thất ý, làm như tự hỏi,giống như muốn hỏi tôi : “Huống chi ta trang điểm xinh đẹp, để cho ainhìn đây?”

Cận Tịch lấy bột trân châu rót vào giữa ngọc trâm hoa chưng chín, rồi phủ vào mặt tôi, bỗng nhiên tôi nhớ tới câu nói của Mi Trang tỷ, tronglòng bắt đầu không kiên nhẫn. Tận đáy lòng tôi biết Huyền Lăng đã khôngphải là ‘phu quân’ của tôi, mà là ‘nữ vi duyệt kỷ giả dung’, chàng nhẫntâm tuyệt tình như vậy, chưa từng là ‘duyệt mình giả’ của tôi? Lo lắngnhư vậy khiến dung nhan mình xinh đẹp, thì có ý nghĩa gì nữa!

Huống hồ, biết rõ rành rành chàng chỉ ngưỡng mộ nhan sắc của tôi, tôi lại chỉ có thể dùng sắc hấp dẫn chàng, thê lương dữ dội làm sao!

Đang lúc nóng loạn, bỗng ngoài cung nghe được tiếng bước chân dồn dập chỉnh tề, tôi nhìn Tiểu Doãn Tử một cái, hắn đi ra ngoài một lúc, tiếnvào bẩm báo : “ Nô tài còn có chuyện quant rọng hơn – hóa ra mấy ngàytrước An Tiểu viện nói muốn trồng dâu tằm mà di nương nuôi trồng, Hoàngthượng lại sai người đi phía Nam lấy lá dâu tươi mới đến cho Tiểu Việntiểu chủ, nghe nói thúc ngựa mấy hôm ròng rã, lá dâu đã héo úa từ baogiờ rồi !”

Lưu Chu nhanh mồm nhanh miệng, chen lời nói : “ Bây giờ Hoàng thượng cũng thật sủng ái An tiểu viện ghê.”

Hoán Bích nhíu mày, dò xét thần sắc của tôi, nói khẽ : “ Trường hợpnày, làm cho nô tỳ nhớ tới sự cố Đường Minh Hoàng tặng vải của Dương quý phi.”

Tôi cười lạnh lẽo, không phải vì Huyền Lăng đối với Lăng Dung có baonhiêu sủng ái, mà chỉ vì nhớ lại một câu trong câu “kinh thi” : “ Tangchi vị lạc, kì diệp ốc nhược. Vu ta cưu hề, vô thực tang thậm. Dữ ta nữhề, vô dữ sĩ đam, sĩ chi đam hề, vưu khả thuyết dã; nữ chi đam hề, bấtkhả thuyết dã.” (1)

Tôi thở dài, lời nói người xưa, cũng là có cảm giác mới nói ra, trảiqua biết bao giờ đau đớn, mới khiến cho nữ tử kêu gào câu “Vô vu sĩđam”. Tình yêu nam tử bình thường không thể dựa dẫm vào, huống chi làđấng quân vương. Tôi ngơ ngẩn cười, tất cả trước đây, hóa ra tôi khờ dại cuồng dại mà thôi. Thôi ! đã là quá khứ rồi!

Vì thế, tinh thần phấn chấn như trước, nhường lại cho nồi hầm gà ở phòng bếp nhỏ để tẩm bổ sức khỏe.

May vì còn trẻ, ý trí cứng cỏi, cơ thể phục hồi rất nhanh. Đợi đến lúc dung mạo đẹp như trước, đã đến lập đông rồi.

Nghe nói mấy ngày trước, Mộ Dung phi dâng biểu thỉnh tội lần thứ hai, lời nói khẩn thiết, Huyền Lăng xem xong, có chút động lòng, chỉ tạmthời không thể cho ý kiến. Tôi âm thầm nóng lòng. Nhữ Nam vương trongtriều quyền thế hình như thịnh thế trở lại, nếu như tiếp tục như vậy, mộ dung thế lan được phục sủng trở lại không biết chừng, ngày đó thì khógiải quyết rồi.

Tôi ngẩng đầu nhìn đám mây dầy đặc che cả bầu trời, hít một hơi thậtsâu, trấn an tinh thần hơi hoảng hốt. Mọi chuyện đã sẵn sang, chỉ thiếumột chút trận tuyết lớn mà thôi.

Đảo khóe mắt, nghiêng đầu nhìn giữa chiếc gương đồng mờ nhạt và sáng bóng, sóng mắt tôi thoáng hiện sắc bén chưa bao giờ có.

Ngày qua ngày rất nhanh. Mười hai tháng 12, trận tuyết lớn cũng dừng. Ròng rã ba tháng trời có tuyết, tất cả hậu cung đã thành một mảng trắng xóa thật sạch sẽ. Huyền Lăng và các phi tần ở Lâm Uyển uống rượu thưởng tuyết, tôi báo cơ thể không khỏe nên không đến.

Chiếc xiêm y mới may và thiên thủy bích vân, màu xanh nhạt trong trẻo nhưng lạng lùng, giống như sương sớm nhiễm. tận lực tuyển chọn màu sắcnhư vậy, phong cách đơn giản nhất, chỉ may cho vừa vặn, trông người hơi gầy. Thêu nhụy hoa mai và hoa thủy tiên vàng, sưởi ấm cho hoa tiếthương ra, sau một đêm, xiêm y đượm hương, phảng phất như bản thân là đóa hoa giữa trăm ngàn đóa hoa kia.

Lông mày vẽ như theo ý thích của chàng, trước bôi chút son mỏng lênmặt, lau đi rồi trát một tầng phấn, dung mạo đạm đạm, chọc người yêuthương, hoàn hảo ở chỗ tôi đẹp đến u sầu, vui buồn lẫn lộn.

Như vậy đi, tâm ý đã tuyệt tình, có bi cũng có sầu. Mà đi được nửađường, cảm thấy bi và sầu không cần thiết, nếu quyết muốn đi, nhất địnhcó cảm xúc câu dẫn bản thân.

Cứ như trước đây, tiện cho làm việc, là quan trọng hơn, là năm đó là lần đầu đến, thay đổi làm cho hai bên đều rung động.

Đi vào giữa vườn mai, lẳng lặng đi bên trong vườn, ngẫm nghĩ khi bước chân in hằn trên tuyết còn phát ra tiếng động nhỏ, giống như đang kinhngạc trước nỗi lòng của tôi.

Nơi đây… quá yên tĩnh, không khí trong veo làm cho suy nghĩ của tôitrở nên thanh tỉnh, cảnh cũ lờ mờ, nhụy mai hồng hương thơm ngát, hítsâu một hơi, dương như ngay cả trong không khí cũng có mùi, chưa từngthay đổi. Dưới chân hơi chút phù phiếm, tìm thấy cái cây năm đó cầu phúc rất nhanh, bản thân cũng thẫn thở nở nụ cười. giống như đêm Giao thừalúc mới vào cung vậy, trời cũng rét lạnh như thế, trong đêm đen giữavườn mai, tôi và chàng ngăn cách bởi những cây mai, lần đầu tiên cùngchàng nói chuyện. Vận mệnh vướng mắc, nhưng lại không có cách nào thoátkhỏi. Mặc dù có thay mận đổi đào hơn đổi y phục, nên gặp phải, cuối cùng vẫn gặp phải.

Ngày đó cầu nguyện ba điều vẫn giữ ở trong lòng, nhiều thế này, khẩncầu chỉ có : một là cầu cha mẹ an khang, huynh muội bình an; hai chỉmong có thể ở trong cung cả đời yên binh; ba là muốn ‘mong người lòngchỉ có một, bạc đầu mãi chẳng xa nhau.’

Tôi đã từng chờ đợi ‘mong người lòng chỉ có một, bạc đâu mãi chẳng xa nhau’ như vậy, nhưng ‘văn quân hữu lưỡng ý’, lại không làm được ‘cố tới tương quyết tuyệt’…. Thật ra nếu tường tận mà nói, tôi đối với HuyềnLăng cũng không yêu cầu chàng ‘một lòng’, chàng là đế vương, tôi làm sao không rõ tình cảnh của chàng cơ chứ, chỉ là đáy lòng luôn có hi vọng,giai nhân hậu cung có nhiều, tôi chỉ là một chút đặc biệt ở trong lòngchàng cũng tốt rồi.

Chấp niệm như vậy, mà giờ cuối cùng cảnh tượng rõ rành rành lại thành hi vọng hão huyền. Mà sự yên bình này, tình yêu ở giữa hậu cung rấtngắn ngủi và hư ảo. Tôi không còn con đường khác để đi, cũng không cònbiện pháp nào khác, chỉ có ý nghĩ duy nhất, chỉ có đấu đá, không ngừngnghỉ như vậy, mới có thể đổi lấy khoảnh khắc bình an. Tôi phải quyềnthế, thì cha mẹ huynh muội mới bình an được. Mặc dù không vì chính mình, cũng cần phải vì gia đình. Huống hồ đứa con của tôi, kẻ thù còn đó, nókhông thể chết một cách oan uổng như thế được.

Tâm trí thanh tỉnh như trước, ít sau một hơi, chỉ chờ Huyền Lăng đến.

Thời tiết rất lạnh, mặc xiêm y đơn bạc không đủ sưởi ấm cho tôi, taychân đều đông cứng, khoảnh khắc không khí lạnh thấu xương hít vào mũimới cảm thấy ấm.

Tôi không sợ lạnh, lãnh cung bi thảm đã được chứng kiến, nhục nhã bịnhổ nước bọt vào mặt cũng đã chịu đựng. Không có gì có thể sợ hãi nữarồi.

Đằng sau xa xa đã truyền đến tiếng động, tôi biết chàng đã đến đây,không chỉ có chàng, sợ là hôm nay có nhóm người phi tần cung nhân đến dự yến tiệc đều đến. Lý trường làm tốt lắm, rốt cuộc cũng dẫn Huyền Lăngtới, không uổng công từ trước đến nay tôi lén hậu đãi hắn.

Tiểu Liên Tử sớm nghe thấy động tĩnh liền mở bình thủy tinh nuôi bươm bướm, chỉ trong khoảng khắc, bươm bướm run rẩy bay tới. Đúng lúc tôi mở rộng áo choàng, lò sưởi tay có thêu hoa văn bằng kim tuyến nho nhỏ,nhiệt khí tăng lên, mùi hương hoa trên người càng nồng đậm. Bướm tìmnguồn nhiệt, xa xa lại bay tới phía tôi.

Tiếng bước chân ngày càng gần, tôi chắp tay trước ngực, giọng nói êmdịu mà trong veo, nói từng chữ một : “ Tín nữ hậu cung Chân thị, vô tàivô đức không đủ để nuôi dưỡng hoàng tự, phụng dưỡng quân vương, lòngmang cảm kích và xấu hổ không còn mặt mũi nào diện thánh, tại lúc nàythành tâm cầu khẩn Ngô hoàng được trời phù hộ, bình yên vui vẻ, phúc thọ lâu dài. Nếu như được mong muốn, tín nữ nguyện một đời một kiếp ănchay, thành tâm bái phật, không nhận ân sủng.”

Tôi không hiểu giữa trời đông lạnh giá này, trên người lại có bướmxinh đẹp vây quanh sẽ lóa mắt nhiếp hồn như thế nào. Nhưng tôi biết tình cảnh kì dị như vậy, lời nói của tôi sẽ thay đổi khắc ghi vào trong lòng chàng. Huống chi giữa rừng bạch tuyết hồng mai, tôi một mình giữa trờimưa phùn.

Lời cầu khẩn như vậy, tôi không hề thành tâm, chỉ dùng hết một chúttình ý còn xót lại tôi đối với chàng tới một chữ nói ra, ít nhiều cũngcó vài phần chân ý.

Khoảng khắc im lặng, thật sự yên tĩnh, giống như không một bóng người giữa rừng mai, trong trời đất duy chỉ có đóa hồng mai, tự nở tự tàn.

Tim đập rất mạnh, biết rõ chàng ở sau lưng mình, hương khí Long DiênHương đã lâu truyền đến, chỉ cần quay người lại, đó là chàng.

Có tiếng thở dài ngân nga : “ Huyên Huyên – là nàng sao?”

Xưng hô vô cùng quen thuộc và thân thiết như vậy, gọi người khôngchút để ý, cho rằng bản thân vẫn như ngày xưa, tiêu phòng thịnh sủng, nụ cười mật ái. Yết hầu có chút nghẹn ngào, mũi thở khẽ nhúc nhích giốngnhư bị cái gì đó ngăn lại, cả âm khóc cũng cố kiềm nén, chỉ đưa lưng vềphía chàng, nói cực khẽ : “Thần thiếp thất đức, không tiện diện thánh.”

Nhóm người Tần phi thổn thức và kinh ngạc khó đè né, chàng ở sau lưng vòng qua tôi : “Huyên Huyên, nàng làm gì mà không nhìn trẫm một cái,nàng không muốn gặp trẫm sao?”

Tôi nhẹ nhàng giãy dụa, trong mắt đã rơi lệ : “Hoàng thượng đừng tớiđây- vớ giầy thần thiếp đã ướt rồi….” Đáp lại lời chàng nói, đúng câunăm đó ở giữa vườn mai nói cho chàng nghe, bây giờ nói lại, đã còn không là thiếu nữ xấu hổ lúc ấy nữa — tôi bây giờ, là người trong lòng đangtính kế thôi.

Cả người bị chàng kiên quyết quay lại, lệ nhẹ nhàng khẽ đụng lông mi, muốn rơi lại chưa rơi. Tôi đã tập nhiều lần trước gương, biểu cảm rưngrưng sẽ khiến người sinh lòng yêu mến.

Tôi nhanh chóng cúi đầu không chịu ngẩng mặt lên, chàng cầm tay tôi,giọng điệu đau lòng nói : “Tay lạnh như thế, không nhiễm lạnh hại sứckhỏe sao?”

Tôi nói nhỏ : “Thần thiếp một lòng muốn vì Hoàng thượng cầu phúc…. Để Hoàng thượng lo lắng là thần thiếp không đúng, thần thiếp xin cáo lui.” Tôi xoay người muốn đi, lại bị chàng kéo vào lòng. Chàng lôi kéo, bươmbướm bám trong người sớm đông cứng nhao nhao bay ra, tần phi cung nhânxung quanh kinh ngạc thì thầm, ngay cả Huyền Lăng cũng ngạc nhiên, nói : “Huyên Huyên, lúc này lại có bướm, bướm cũng vì nàng mà khuynh đảo!”

Tôi hơi bất ngờ mà thần sắc mê mang, nói : “Thần thiếp không hềhiểu…..” khi nói chuyện, răng môi rét lạnh mà run nhè nhẹ, gió lật gócáo như giương cánh, thiên thủy bích cao quý càng thanh dật, dịu dàngđiềm đạm.

Chàng khoác áo minh hoàng tương khảm có ngân châm rộng rãi mà ấm áp,vội kéo tôi vào lòng, mùi Long Tiên Hương quen thuộc đã lâu chớp mắtcuốn sạch mà đến. Cánh tay chàng hơi dùng lực ý khiến tôi không thể nàothoát ra. Chàng gọi tôi : “ Huyên Huyên, nếu nàng vì cầu phúc cho trẫmmà để hại sức khỏe, chẳng phải càng khiến trẫm đau lòng hơn sao.” Hơithở của chàng còn lưu luyến trên áo tôi, không kinh ngạc mà lại cười : “ Người nàng buồn cười quá, khóa trách có thể trong ngày mùa đông cũngdẫn bướm tới khuynh đảo như thế, ngay cả lòng trẫm say rồi.”

Giọng tôi nhẹ nhàng cực nhỏ : “ Ngày đêm thần thiếp vì Hoàng thượng chúc phúc, tắm rửa xông hương, không dám có chút sơ xuất.

Chàng cảm động, ôm chặt, hàm xúc rất rõ ràng. Hoàng hậu lại cười nói : “Vậy là tốt rồi. Sau khi Hoàn quý tần sảy thai, cơ thể không khỏe không thể ra ngoài, bản cung đã lo lắng mấy tháng nay.”

Lăng Dung từ trong đám người đi đến, giọng nói êm ái : “ Thần thiếpngày đêm cầu khẩn Hoàng thượng và tỷ tỷ, hi vọng tỷ tỷ và Hoàng thượnghòa hảo như ban đầu, không hiềm khích, bây giờ quả nhiên được như mongmuốn rồi.”

Huyền Lăng mỉm cười nhìn tôi, giống như chưa nhìn đủ, nói : “Trẫm và ái khanh từng có hiềm khích sao?”

Tôi cười thản nhiên mà quyến rũ, khéo léo nói : “ Chưa từng có. Làthần thiếp mang bệnh trong người không tiện hầu hạ Hoàng thượng thôi.”

Sắc mặt Lăng Dung khẽ biến thành xấu hổ, rất nhanh cười nói : “ Đúng. Thần thiếp nhất thời cao hứng hồ đồ quá, không nên nói thế.”

Huyền Lăng mười phần khoái hoạt, tôi ngả đầu trên vai chàng, nhìn kĩhàng trăm biểu tình mọi người đằng sau lưng chàng, đáy lòng có chút cảmthán, lòng người dễ thay đổi, bây giờ tôi lại được xem trọng nhất, sắcmặt mọi người trong hậu cung tự nhiên sẽ không có thái độ lạnh lùng thờ ơ mà, giờ đối mặt tôi tươi cười, lại ấm áp như mùa xuân rồi.

Nhưng ánh mắt quét đến đám người sau cùng, bất giác sững sờ một chút. Huyền thanh đứng ở đằng xa, ánh mắt đã để lộ tất cả, giữa ấm nhuận làtia thương xót, dừng trên người tôi, thật lâu không rời.

Cùng Huyền Lăng ăn bữa tối và xem ca múa. Hiển nhiên Huyền Lăng không hề chú ý giọng cao vút trong trẻo của Lăng Dung, ánh mắt lúc nào cũnghướng về kính phi và tôi.

Kính phi mỉm cười nói khẽ với tôi nói : “ Hoàng thượng vẫn nhìn muội kìa.”

Tôi cười nói : “Sao tỷ biết không phải đang nhìn tỷ tỷ?”

Kính phi ha ha cười : “Hôm nay đột nhiên muội xuất hiện ở Mai viên,thật ra trong lòng tất cả mọi người đã biết, Hoàng thượng không muốn bất hòa với muội nữa.” Cô ta ngừng một chút, nói tiếp : “ Chỉ là tỷ thắcmắc, vì sao bướm lại ở trong người muội, chẳng lẽ đúng như người ta nói, muội biết dị thuật?”

Tôi bật cười : “Tỷ tỷ trêu đùa rồi, chẳng qua là mánh khóe nhỏ thôi.”

Ngẩng đầu thấy Huyền Lăng ngoắc tôi : “ Nàng tới ngồi canh trẫm.”

Tôi cung kính đứng dậy, nói : “ Hoàng hậu nương nương vì lục cungđứng đầu, lẽ ra ngồi cạnh Hoàng thượng, thần thiếp không dám vượt qua.”

Chàng bất đắc dĩ, khó khăn chịu đựng yến tiệc kết thúc qua loa, chàng tất nhiên muốn ngủ cung tôi, tôi khéo léo nói : “ Không phải nô tìkhông muốn phụng dưỡng Hoàng thượng, chỉ là phong hàn chưa khỏi hẳn nênkhông làm bạn với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thông cảm.” nói xongdịu dàng cười, lại nói : “ Chi bằng Hoàng thượng tới cung Tào Tiệp dưnghỉ tạm đi, có lẽ công chúa Ôn Nghi cũng rất muốn gặp phụ hoàng mộtlần.”

Giọng nói chưa hạ xuống, tào tiệp dư đã hiện vẻ kinh ngạc nhìn tôi,cô ta thu hồi thần sắc rất nhanh, chỉ ôn hòa lặng im mỉm cười. Mộ Dungphi thất sủng, Tào Cầm tất nhiên bị liên lụy, lại có Lăng Dung ân sủng,nghe nói lâu rồi Huyền Lăng chưa bước chân vào chỗ ở của cô ta rồi.Huyền Lăng không thể thay đổi lời thỉnh cầu của tôi, liền dẫn Tào tiệpdư đi.

Hoán Bích khó hiểu, nhẹ giọng vội la lên : “tiểu thư…..” Tôi nhấc tay ra hiệu cô ấy không cần nói nhiều, chỉ một mực trở về.

Trở lại trong cung, đã là đêm dài. Dùng xong tổ yến, nhưng không muốn đi ngủ chút nào. Tinh Thanh nói : “ Hôm nay nương nương mệt nhọc, haylà đi nghỉ sớm đi.”

Tôi khoát tay nói : “ Không cần đâu.” Nói xong mỉm cười : “ Chỉ sợkhông được ngủ yên.” Đúng lúc Tiểu Doãn Tử vui mừng đi vào, cực kì hưngphấn nói : “Nương nương, Hoàng thượng đến rồi.”

Tôi nhàn nhạt “A” một tiếng, thuận miệng nói : “ Đóng cửa Ẩm Lục Hiên lại đi.”

Tiểu Doãn Tử vẻ mặt không thể tin, cho rằng bản thân nghe lầm, nói : “ Nương nương nói cái gì?”

Tôi nói : “ Đóng cửa lại, không cần mời Hoàng thượng vào đây.” Tôithấy hắn do dự không dám đi, nói : “ Ngươi yên tâm đi, nói cho Hoàngthượng là ta đã ngủ rồi.”

Lúc này Tiểu Doãn Tử mới đi. Trong khoảnh khắc, thấy có người gõ cửa, tôi nghe được một lúc mới nói : “ Ai đấy ?”

Bên ngoài là giọng nói của Huyền Lăng, chàng nói : “ Huyên Huyên, nàng ngủ rồi à?”

Tôi ra vẻ bất ngờ nói : “ Không phải Hoàng thượng ở chỗ tào tiệp dưà? Sao lúc này lại đến đây. Thần thiếp đã ngủ rồi.” Nói xong, giả bộ hokhan mấy tiếng.

Giọng điệu của chàng có chút sốt ruột : “Huyên Huyên, trẫm muốn đến xem sức khỏe nàng tốt hơn mới yên tâm.”

Tôi vội hỏi : “ Bởi thần thiếp bị phong hàn chưa khỏi nên không thểtới đón người, cũng không thể làm bạn với nười. Nếu như giờ Hoàng thượng đi vào, Hoàng thượng thân thể ngàn vàng, thần thiếp không gánh nổi tộidanh. Xin Hoàng thượng vì thần thiếp mà suy nghĩ.”

Chàng hết cách chỉ có thể đáp ứng, thỏa hiệp nói : “ Vậy Huyên Huyên, cho trẫm nhìn nàng một chút được không? Chỉ nhìn thôi, nếu nàng khỏelại, trẫm cũng yên tâm rồi.”

Chàng đứng ngoài trời đêm sương gió, coi như có chút thành ý, nhưngsao tôi đồng ý dễ dàng được, nghiêm mặt nói dịu dàng : “Hoàng thượngngày mai còn phải lâm triều, không nên ngủ muộn, thần thiếp đã ngủ rồi,ngồi dậy nhiều lần sẽ chỉ khiến bệnh tình càng kéo dài, càng không thểphụng dưỡng Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thông cảm.”

Bị từ chối như vậy, Huyền Lăng khó nói cái gì được, đành phẫn nộ đi về.

Lưu Chu khẩn trương : “ Khó khăn lắm Hoàng thượng mới tới, sao tiểu thư ngay cả mặt mũi cũng không gặp một lần.”

Tôi mỉm cười thay quần áo, nói : “ Nếu như ngày mai người tới, ta cũng không gặp.”

Tiệc tối ngày thứ hai, tôi vẫn ngồi ở xa Huyền Lăng, duy trì đúngkhoảng cách với chàng, thỉnh thoảng nói giỡ vài câu. Quả nhiên buổi tốichàng lại đến, tôi vẫn đóng cửa, tôi một mực khuyên chàng đi nghỉ ở chỗphi tần khác, chàng không đồng ý, thậm chí còn giận. Mọi người lo lắngkhông thôi, sợ tôi trở lại tình hình nếu từ chối chàng, càng sợ HuyềnLăng giận dữ trách phạt tôi. Đêm nay, Huyền Lăng không triệu hạnh phitần khác, sau khi không thể gặp tôi, một mình ngủ ở Nghi Nguyên điện.

Cứ như vậy đến ngày thứ ba, tôi mới bằng òng mở khe cửa nhìn chàng.Ánh sáng mờ ảo, thật ra cũng không thể thấy rõ ràng, mà chàng rất vuimừng.

Ngày thứ năm, tôi rót cho Huyền Lăng một tách trà, tiễn khách.

Ngày thứ tám, tôi đàn một khúc, tiễn khách.

Ngày thứ mười hai, đánh một ván cờ, tiễn khách.

Tôi lần mần hông chịu đi chuyển đến Oánh tâm điện nghỉ ngơi, chỉ ởtrong Ẩm Lục hiên nhỏ hẹp tiếp đãi Huyền Lăng. Mà hằng đêm Huyền Lăngkhông có ngủ ở chỗ tôi, mọi người nghị luận và tò mò, sự sủng ái đối với tôi ngày càng nồng đậm.

Chú thích : (1) được trích từ Kinh Thi. Là khuyên răn nữ tử không nên sa vào hư ảo của tình yêu với nam tử.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv