Sáng hôm sau, Harry hoàn toàn không nhớ về giấc mơ đêm qua, mà Thiên Kỳ cũng không hỏi lại. Tụi nó dậy hơi trễ một chút, chen nhau vào phòng vệ sinh đánh răng rồi bị Thiên Kỳ lùa hết ra cửa. Cả đám vừa ngáp vừa theo Thiên Kỳ dẫn đường đi xuống đại sảnh đường ăn sáng, nhưng mà vấn đề lại xuất hiện ngay ở giữa đường.
"Kỳ quái, tớ nhớ cầu thang chỗ này không phải như vậy." Thiên Kỳ dừng lại trước một cái cầu thang, khó hiểu nhìn quanh.
"Sao vậy?" Ron hỏi.
Thiên Kỳ quay lại hỏi cậu ta: "Cầu thang ở đây có tự di chuyển được không?"
Ron nhăn mặt: "Có."
Thiên Kỳ thở dài, ngó đầu ra ngoài hành lang nhìn bên dưới, nhất thời không biết nên đi tiếp như thế nào.
Harry cười nói: "Có khi trí nhớ tốt cũng vô dụng hén."
Ron và Neville bật cười, Thiên Kỳ thì quay lại cho cậu một cái cái đấm nhẹ hều vào bụng.
"Tụi mình cứ đi đại đi, chỉ cần cứ đi xuống là được thôi." Harry đề nghị.
"Phải đó, nhưng đừng có đi lố luôn xuống tầng hầm." Ron gật đầu.
Thiên Kỳ nhún vai, cũng đâu có cách nào khác, cậu đành dẫn đầu đi xuống cầu thang.
Sau mười phút, cả đám dừng lại trước một cánh cửa bị khóa.
"Rồi xong, không có đường đi tiếp." Thiên Kỳ thở dài.
Đang lúc bốn đứa ngơ ngác nhìn nhau thì phía trên cầu thang tụi nó vừa đi qua có tiếng bước chân đang hộc tốc chạy tới và một giọng đàn ông nặng nề vang lên: "Hay lắm, bắt được tụi bây rồi."
"Ai vậy?" Thiên Kỳ hỏi.
Ron nhỏ giọng đáp: "Hình như là ông giám thị."
"Tụi mình vi phạm cái gì sao?" Harry hơi run giọng vì ông Filch đang chạy tới và nhìn tụi nó một cách rất đáng sợ.
Thiên Kỳ không nói gì, bước lên trước và bình tĩnh chờ ông Filch chạy tới trước mặt mới nói: "Chào bác, tụi con đi lạc, bác chỉ giúp đường đến đại sảnh được không ạ?"
"Đi lạc? Vào ngay hành lang cấm. Tụi bây định lừa tao à? Tao sẽ nhốt cả đám vào hầm vì tội tìm cách lẻn vào khu vực cấm." Ông Filch nạt và cười khoái chí vì ý nghĩ của mình rồi lại nạt lớn tiếng hơn: "Đi theo tao."
Thiên Kỳ lạnh mặt nhìn ông ta, và vì cậu bất động nên ba đứa phía sau cũng không thèm di chuyển.
Harry đứng ngay sau Thiên Kỳ, cậu nhìn thấy nắm tay siết chặt của cậu ta, nhớ lại Chi có nói qua Thiên Kỳ chưa từng đi học ở trường như tụi nó, không hiểu gì về mấy chuyện hay gặp ở trường, có khi nào cậu ta tưởng thầy Filch sẽ nhốt tụi nó thật không?
Thấy Thiên Kỳ đã giơ nắm tay lên mà thầy Filch đã quay lưng đi, Harry vội bắt lấy tay cậu ta, nhỏ giọng nói: "Đừng Thiên Kỳ, không thể làm thế."
Thiên Kỳ triệt bỏ phách đang dồn lên tay để tránh làm Harry bị thương, nhưng vẫn chưa từ bỏ: "Sao lại không? Ổng muốn nhốt tụi mình lại."
"Ổng dọa thôi, chứ ổng đâu được phép làm thế." Ron cũng nhận ra Thiên Kỳ định làm gì, đeo cứng tay bên kia của cậu.
Filch đi mấy bước nhưng không nghe tiếng tụi nhóc đi theo, quay đầu lại nhìn thì thấy ba trong bốn đứa đang đu lấy nhau không biết cãi cọ chuyện gì, ông liền nạt: "Đi nhanh lên, đừng nghĩ tao sẽ tha cho tụi mày."
Thiên Kỳ càng không muốn bỏ qua cho lão, Harry và Ron đều phải dùng hết sức ngăn cậu ta lại, cả Neville cũng nhào lên góp sức.
Đúng lúc này, lại có tiếng bước chân tới gần, và giọng lắp bắp của giáo sư Quirrel vang lên ở hành lang bên trên: "Chuyện.. Chuyện gì xảy.. xảy ra vậy?"
Nhờ có giáo sư Quirrel, bốn đứa Harry mới được giải thoát khỏi ông Filch, và khi tụi nó đến được đại sảnh đường, thời gian đã qua tám giờ.
Chi đang ngồi một mình, vừa ăn sáng vừa đọc một quyển sách nhỏ đặt dựa vào hũ đường trước mặt. Cách nhỏ chừng ba thước là Hermione, cũng ngồi một mình và cũng vừa ăn vừa đọc sách.
Chi thấy bốn đứa con trai tới nơi còn khó hiểu hỏi: "Đừng nói là các cậu cũng bị lạc nha?"
"Có một đoạn cầu thang bị đổi chỗ, và bọn này lạc sang hành lang lầu ba bên phải, sau đó bị ông Filch bắt được." Harry chán nản ngồi xuống đối diện nhỏ
Chi cười một tiếng: "Xui nhỉ. Ăn sáng nhanh đi."
Harry vừa lấy một cây xúc xích chiên vừa liếc nhìn sang chỗ Hermione, nhưng nhỏ có vẻ đang mải mê đọc sách không nhìn qua tụi nó.
Tụi nó ăn được một nửa thì anh Percy đi vào đại sảnh đường và phát thời khóa biểu cho mọi người, anh còn dẫn theo một chuỗi học sinh năm nhất khác.
"Tụi này bị lạc ở tầng bốn, may mà gặp được anh Weasley." Seamus Finigan sà vào ngồi kế bên Neville, khổ sở nói.
Coi bộ cả đám năm nhất đều bị lạc đường vào ngày đầu tiên. Harry, Ron và Neville liền kể lại cuộc đụng độ của tụi nó với ông giám thị Filch.
Thiên Kỳ đến ngồi kế bên Chi, lầm bầm nói với nhỏ: "Lão Filch đó thật đáng ghét. Tớ đã định nện ổng một trận."
"Tớ không phản đối, nhưng đừng để bị bắt được, chúng ta có điểm thi đua giữa các nhà đấy." Chi thản nhiên đáp.
"Đánh lén thì không hay lắm." Thiên Kỳ lầu bầu một mình.
Anh Percy phát thời khóa biểu xong liền đi đến ngồi xuống kế bên Harry và Ron, đối diện hai đứa Chi và Thiên Kỳ, hỏi hai đứa: "Có phải hai đứa biết lý do năm nay trường dạy thêm ngoại ngữ không?"
Thiên Kỳ gật đầu nói: "Dạ, nhưng em không thể nói gì đâu, cụ Dumbledore chưa cho phép. Mà em nghĩ anh nên học đi, nếu không anh sẽ rất hối hận đấy."
Percy nhìn cậu vài giây, sau đó hỏi Chi: "Vậy học tiếng Hy Lạp trước?"
"Một quyết định khôn ngoan." Chi mỉm cười đáp.
Suy nghĩ một chút, Percy hỏi tiếp: "Có liên quan đến hệ thống phòng thủ mới của trường sao?"
"Một chút." Chi nhún vai.
"Không thể nói rõ ràng hơn sao?" Percy bực bội.
Chi cười cười: "Không thể, mà anh biết hay không thì cũng có làm sao đâu, điều duy nhất anh làm được bây giờ là học ngoại ngữ."
"Được rồi." Percy giơ tay đầu hàng, đứng dậy đi tới đám bạn đồng cấp đang tụ tập.
Thiên Kỳ nhìn nhìn Chi, hỏi: "Nhìn cậu có vẻ hồng hào hơn hôm qua chút xíu đấy? Ngủ ngon lắm sao?"
"Đương nhiên." Chi khẽ cười đáp.
Harry đã ăn xong và lấy thời khóa biểu ra xem, nói: "Buổi sáng nay chúng ta học môn biến hình với cô chủ nhiệm, sau đó là môn bùa chú với thầy Flitwick."
"Môn độc dược thứ mấy?" Chi hỏi, nhỏ đến trước tụi con trai khá lâu nhưng bây giờ vẫn chưa ăn xong.
"Thứ sáu. Bà tớ nói môn này khó lắm." Neville đáp.
"Với cách sử dụng tay chân của cậu thì đúng là khó đấy." Chi cười trêu.
Neville thở dài trong khi mấy đứa xung quanh cười khúc khích.
Ăn sáng xong cả bọn quay về phòng lấy tập sách rồi đi đến lớp học, lần này không đứa nào bị lạc vì Thiên Kỳ gọi hết đám năm nhất cùng nhau đi theo Chi, mà nhỏ biết ma pháp dò đường nên không sợ lạc.
Cả đám tới được phòng học sớm mười phút và bắt đầu ngồi tán gẫu, Hermione và Lavender còn đi lên thử vuốt con mèo vện ngồi trên bàn giáo viên, đáng tiếc con mèo không phản ứng tụi nó.
"Quên nữa, cậu biết quy tắc trong lớp học không đấy? Ví dụ như không được nói chuyện riêng, muốn phát biểu phải giơ tay xin phép?" Chi quay ra sau hỏi Thiên Kỳ, nhỏ ngồi cùng với Harry và Thiên Kỳ ngồi với Ron.
"Giơ tay? Giơ thế nào?" Thiên Kỳ hỏi lại.
Harry và Ron liền sốt sắng làm mẫu cho cậu xem.
"Rồi, đã biết." Thiên Kỳ buồn cười nói.
"Cậu biết viết bài tiểu luận không? Bài tập của trường thường là yêu cầu viết tiểu luận." Harry hỏi thêm.
"Cái đó tớ biết, mẹ của Ron dạy tớ rồi."
Trong lúc tụi nó đang nói thì tụi học sinh nhà Ravenclaw cũng lục tục tới được phòng học, và không lâu sau tiếng chuông báo giờ học sáng bắt đầu.
Mấy đứa Harry còn đang chụm đầu nói chuyện thì phòng học đột nhiên ồ lên, Harry vừa kịp nhìn lên để thấy con mèo vện ngồi trên bàn học nhảy lên và biến thành cô McGonagall.
Cùng với cả phòng học, Harry há to miệng và ô một tiếng thật lớn.
Thiên Kỳ lập tức ghé vào sát Ron hỏi nhỏ: "Có nhiều phù thủy làm được như vậy không?"
"Không, ít nhất cha mẹ và những người tớ biết đều không thể." Ron thì thào đáp.
"Yên tĩnh nào các trò, tôi là Minerva McGonagall, giáo sư môn biến hình. Biến hình là một trong những phép nguy hiểm nhất và phức tạp nhất.." Cô McGonagall hơi cao giọng để át tiếng xì xào vừa rồi mà giới thiệu môn học mình dạy, và khi cô nói thì lớp học yên lặng tức thì. Vậy nên, tiếng rù rì nói chuyện của Thiên Kỳ và Ron trở nên nổi bật hẳn.
"Bạch, trò có thắc mắc gì sao?" Cô McGonagall nghiêm giọng hỏi.
"Dạ.. ờ.. Con có thể hỏi về cách cô biến thành mèo không ạ? Nó khó không cô?" Thiên Kỳ liền nêu thắc mắc của mình.
"Đó là phần khó nhất của môn biến hình, và nó cực kỳ nguy hiểm, vậy nên các trò không được thử nó cho đến năm ba." Cô McGonagall đáp.
"Dạ, nhưng, có thể có ai đó có thiên phú đặc biệt, bẩm sinh liền biết làm vậy không ạ?" Thiên Kỳ ngập ngừng hỏi.
Chi đột nhiên cười một tiếng nhưng nhỏ lập tức che miệng nhịn lại làm Thiên Kỳ đỏ mặt liếc nhỏ.
Cô McGonagall nhìn hai đứa, cẩn thận đáp: "Mặc dù cô chưa nghe nói có ai như vậy bao giờ nhưng có lẽ sẽ có, cô biết một người là Metamorphmagus có thiên phú đặc biệt về biến hình, cô ấy không cần độc dược bay bùa chú là có thể biến thành bất cứ ai mình muốn. Cho nên nếu có một animagus bẩm sinh cũng không kỳ lạ."
"Dạ, cám ơn cô." Thiên Kỳ lập tức dừng hỏi, dù chỉ có mình Chi biết sự thật thì cậu cũng xấu hổ muốn kiếm chỗ chui rồi.
"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu học bài đầu tiên. Và trước hết các trò cần hiểu những công thức chung của biến hóa. Mở sách ra ở trang đầu tiên." Cô McGonagall quay lại với bài học.
Bọn trẻ liền bắt đầu nghe giảng giải về các quy tắc biến hình cơ bản và cặm cụi viết một đống công thức ma pháp.
Biến gỗ thành kim loại: Hai kiên cố, một cô đọng, lại một kiên cố, bốn thay đổi, một dẻo dai, một cứng cỏi, một định hình. Tập trung, tin tưởng.
Làm mỏng: Kéo giãn vòng, kéo giãn vòng, kéo giãn vòng, kéo giãn thẳng, kéo giãn vòng, kéo giãn thẳng, kéo giãn thẳng. Kiên nhẫn, tập trung, tin tưởng.
Làm nhọn: Ba đâm thủng, một xuyên qua, một biến đổi, một kéo giãn vòng, một nửa kéo giãn thẳng. Tập trung, tin tưởng.
* * *
Harry nhìn một đống từ vựng gộp lại theo một trình tự kỳ quái mà thấy đầu óc quay tròn. Đấy là do hôm nay tụi nó chỉ học biến que diêm thành cây kim thôi, công thức đã rất đơn giản, ấy vậy mà Harry đã bắt đầu thấy khó rồi.
Chép xong công thức thì đến phần thực hành, bọn trẻ lấy đũa ra và dựa theo những gì được dạy điều động ma lực của mình. Nhưng dù cô McGonagall đã tỉ mỉ giảng các khái niệm ma pháp nhưng cùng lúc dùng nhiều khái niệm lại còn phải theo thứ tự chính xác như vậy là chuyện rất khó với những phù thủy nhỏ lần đầu làm phép, vậy nên hầu như chẳng ai làm được gì ra hồn, cho dù là một đứa đã học ma pháp nhiều năm như Chi thì vẫn gặp vấn đề khó giải quyết.
"Chi, chúng ta cần biến ra cây kim." Harry nhịn cười nhìn cái nĩa xiên trái cây Chi vừa biến ra, nhỏ đã thử vài lần, biến que diêm thành một cây bút, một cây trâm, một nhánh cây, một cây tăm nhưng không cách nào biến nó thành cây kim được.
Chi giơ cây đũa phép năm màu của mình lên nhìn, bực tức nói: "Nó quá nhanh, giống như đang đi xe đạp lại đổi sang chạy mô tô đua vậy, tớ không khống chế chính xác được."
"Cụ Ollivander có nói là cậu còn cần thời gian thích ứng với cây đũa mà." Thiên Kỳ cười nói, cậu cũng đang thử làm phép, dù rằng que diêm chỉ hơi dài ra và thon đi một chút nhưng cũng đủ khiến cậu vui vẻ rồi, vì đây là lần đầu cậu tự khống chế được ma lực của mình mà làm gì đó.
Harry nhìn lại đống công thức lần nữa, quay xuống hỏi Thiên Kỳ: "Cho tớ mượn mấy khối gỗ chứa khái niệm ma pháp của cậu đi."
"Đúng vậy, có mấy cái đó sẽ dễ hình dung hơn." Ron hiểu ra ý Harry, hai mắt phát sáng nhìn Thiên Kỳ.
"Ừ nhỉ, sao tớ không nghĩ ra sớm." Thiên Kỳ cũng nghĩ tới, liền tìm trong túi không gian cái hộp đựng đống khối gỗ.
Harry và Ron liền giúp Thiên Kỳ tìm mấy khối chứa khái niệm liên quan tới bài học hôm nay.
"Các trò đang làm gì?" Giọng cô McGonagall vang lên bên cạnh, cô đã đi đến đứng sau lưng Harry để nhìn xem ba đứa.
Harry và Ron theo bản năng ngoan ngoãn ngồi lại chỗ của mình, chỉ có Thiên Kỳ vẫn đang tìm khối gỗ, vừa lục lọi trong hộp vừa đáp: "Con đang kiếm mấy khối chứa khái niệm ma pháp trong công thức ạ."
Cô McGonagall kinh ngạc hỏi lại: "Những khối gỗ này chứa khái niệm ma pháp?"
"Dạ, chúng còn có thể ghép lại với nhau theo nguyên lý ma pháp nữa." Thiên Kỳ đáp, đưa một khối cho cô xem.
Cô McGonagall cẩn thận xem xét khối gỗ, sau đó lấy thêm vài khối ra xem và thử ghép chúng lại với nhau, thán phục nói: "Một thiết kế thú vị và hữu ích, nó sẽ giúp việc học ma pháp dễ dàng hơn. Trò làm sao có được thứ này?"
Thiên Kỳ đã tìm được khối kiên cố và cô đọng, đang tìm cách nối chúng lại với nhau, tủm tỉm cười đáp: "Bộ đồ chơi này là do ba của con thiết kế rồi mẹ con làm ra, để cho con học vỡ lòng nguyên lý ma pháp ạ."
"Vì sao ba của cậu thiết kế nhưng mẹ của cậu là người làm ra?" Một đứa nhà Ravenclaw ngồi sau lưng Thiên Kỳ hỏi. Từ lúc cô McGonagall tiến đến chỗ Harry thì cả lớp đều hướng chú ý tới bên này.
"Vì ba tớ là một muggle, từ lúc yêu mẹ tớ ổng mới tìm hiểu về ma pháp, và dù không thể làm được cái bùa chú nào nhưng ổng lại rất rành ma pháp. Rất nhiều đồ chơi của tớ và đồ dùng pháp thuật của mẹ tớ đều là do ổng thiết kế, sau đó mẹ tớ tạo ra."
Đừng nói là mấy đứa học sinh, chính cô McGonagall cũng vô cùng kinh ngạc với câu trả lời này.
"Ba của trò thật sự là một thiên tài." Cô McGonagall nói, sau đó trả khối gỗ lại cho cậu và tiếp tục đi quanh phòng hướng dẫn các học sinh. Mấy khối gỗ của Thiên Kỳ lập tức được chuyền tay khắp lớp để mỗi đứa cảm nhận rõ ràng các khái niệm ma pháp trong đó.
Dù vậy, đến cuối buổi học, thứ giống cây kim nhất mà cả lớp làm ra được là que diêm nhọn một đầu của Hermione, thứ gần giống thứ hai là mũi tên bạc dài bằng ngón tay do Chi biến ra, và nhà Gff đạt được bốn điểm thưởng vì điều này, hai điểm cho Hermione và hai điểm cho Chi.
Lớp thứ hai trong buổi sáng là môn bùa chú với giáo sư Flitwick, học cùng Hufflepuff. Thầy dạy nhiều về lý thuyết ma pháp và cho tụi nó thử một bùa chú đơn giản là lumos, tạo ra một quả cầu sáng trên đũa phép. Phép thuật đơn giản đến nỗi dù Chi chưa khống chế tốt cây đũa phép hay Thiên Kỳ mới miễn cưỡng dùng được ma lực cũng làm phép thành công. Harry thì dễ dàng làm được, quả cầu của cậu còn là một trong ba quả sáng nhất lớp.