Chương 37 - Lời tiên tri đã mất
Chân Harry chạm vào mặt đất cứng, đầu gối nó khẽ oằn, chiếc đầu phù thủy bằng vàng rơi xuống nền nhà vang lên một tiếng đăng. Nó nhìn quanh và thấy mình đã ở trong văn phòng của cụ Dumbledore.
Mọi thứ dường như đã tự sửa chữa và sắp xếp lại trong lúc thầy Hiệu trưởng vắng mặt. Những nhạc cụ bằng bạc tinh xảo lại ngay ngắn trên chiếc bàn thanh mảnh, đương tấu nên tiếng nhạc trong trẻo dịu êm. Chân dung các ông bà cựu Hiệu trưởng đang ngủ gà gật bên trong khung ảnh, đầu ngả vào thành ghế hay dựa vào gờ tranh. Harry ngó qua khung cửa sổ. Một đường chỉ xanh mờ ở đằng chân trời: bình minh đang tới.
Sự yên lặng và tĩnh mịch, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi những tiếng khụt khịt hoặc làu bàu từ các tấm chân dung, làm nó không chịu nổi. Nếu những gì xung quanh nó có thể phản ánh cảm giác trong lòng nó, mấy bức tranh chắc phải kêu thét lên vì đau đớn. Nó đi lòng vòng trong văn phòng đẹp yên tĩnh, thở dồn dập, cố gắng không nghĩ một điều gì. Nhưng nó phải nghĩ... nó không thể trốn tránh...
Cái chết của chú Sirius là lỗi của nó, tất cả đều là lỗi của nó. Giá như nó, Harry, không ngu ngốc đến nỗi mắc phải cạm bẫy của Voldemort, nếu nó không tin chắc đến thế rằng giấc mơ của nó là thật, nếu nó chịu mở đầu óc để thấy được Voldemort có thể, như Hermione đã nói, lợi dụng cái tính ưa đóng vai anh hùng của nó...
Không thể chịu nổi, nó không thể nghĩ về điều đó, không thể chịu đựng được điều đó, một sự trống rỗng kinh khủng trong sâu thẳm tâm hồn nó mà nó không muốn cảm nhận, không muốn xem xét, một lỗ hổng ở nơi chú Sirius tồn tại, nơi chú Sirius biến mất, nó không muốn phải ở một mình trong không gian lặng thinh to lớn ấy, nó không thể chịu nổi...
Một bức tranh đằng sau nó buông tiếng ngáy to, và một giọng thờ ơ vang lên: "Ali... Harry Potter".
Phineas Nigellus ngáp một cái dài, vươn tay ra trong lúc vẫn chăm chú quan sát Harry từ sau đôi mắt hẹp tinh anh.
"Và cái gì đã đưa cậu tới đây vào sáng sớm như thế này?", Phineas cuối cùng cất tiếng. "Tưởng là văn phòng này đã đóng chặn với tất cả trừ vị Hiệu trưởng chính đáng của nó. Hay Dumbledore gởi cậu tới đây hả? Ồ, đừng nói với ta rằng...", ông buông tiếp một cái ngáp kinh dị, "Một thông điệp nữa cho đứa chút chít vô dụng của ta đấy chớ?"
Harry không thể trả lời. Phineas không biết rằng chú Sirius đã chết, nhưng Harry không thể nói cho ông hay. Nói to lên điều ấy tức là thừa nhận đó là sự thực, không thể cứu vãn và không thể thay đổi..
Thêm một số bức chân dung nhúc nhích. Nỗi khiếp sợ bị hỏi han này nọ khiến nó sải bước một mạch qua phòng, và chộp lấy tay đấm cửa.
Tay đấm không xoay, nó đã bị nhốt ở trong.
"Ta hy vọng điều này có nghĩa ", ông phù thủy to béo với chiếc mũi đỏ trong bức tranh treo đằng sau bàn Hiệu trưởng nói, " là Dumbledore sẽ sớm trở lại với chúng ta chứ?"
Harry quay lại. Ông phù thủy đang ngắm nghía nó với vẻ vô cùng hứng thú. Harry gật đầu. Nó lại giật mạnh tay đấm cửa lần nữa, nhưng tay đấm vẫn không nhúc nhích.
"Ồ tốt," ông phù thủy nói "Không có Dumbledore ở đây thật buồn tẻ, quả là vô cùng buồn tẻ".
Ông ngồi trên cái ghế giống như một chiếc ngai của mình, nơi ông được vẽ lên đó, và mỉm cười đôn hậu với Harry.
"Dumbledore rất đề cao cậu, ta chắc là cậu biết điều ấy," ông nói một cách thoải mái, "Ờ, đúng vậy, ông ấy vô cùng quý trọng cậu".
Cảm giác tội lỗi lấp đầy lồng ngực Harry như một con vật ăn bám nặng nề gớm guốc, bây giờ lại quặn lên đau đớn. Harry không thể chịu đựng nổi, nó không thể chịu đựng việc nó là chính nó thêm một phút nào nữa... nó chưa bao giờ cảm thấy bị mắc kẹt trong đầu óc cơ thể mình đến như vậy, chưa bao giờ có ước muốn mãnh liệt như vậy rằng nó có thể là một người nào đó, bất kể người nào, miễn không phải là nó...
Chiếc lò sưởi trống rỗng chợt bùng lên một ngọn lửa màu xanh lục bảo; khiến Harry bật nhảy ra xa cửa, chăm chú nhìn người đàn ông đang xoay tròn trong lò. Khi dáng cao cao của cụ Dumbledore hiện ra từ ngọn lửa, những ông bà phù thủy trên các bức tường xung quanh giật mình tỉnh dậy, nhiều người trong số họ reo lên chào mừng.
"Cảm ơn", cụ Dumbledore nói êm ái.
Cụ không nhìn Harry trước nhứt, mà đi tới chỗ chiếc lồng chim gần cửa và rút ra, từ túi trong chiếc áo choàng của mình, con Fawkes nhỏ xíu, trần trụi và xấu xí, rồi cụ nhẹ nhàng đặt nó lên trên chiếc khay đựng tro mềm bên dưới chiếc trụ vàng nơi con Fawkes trưởng thành vẫn thường đậu.
"À, Harry", cuối cùng cũng quay đầu khỏi chỗ con chim mới sinh, cụ cất tiếng, "con sẽ rất vui nếu biết rằng không có bạn học nào của mình phải chịu những vết thương lâu dài sau những sự kiện hồi hôm".
Harry cố gắng nói "Tốt quá", nhưng không một âm thanh nào phát ra. Dường như cụ Dumbledore vừa nhắc cho nó nhớ về những thiệt hại mà nó đã gây ra, và mặc dù cụ dã nhìn thẳng vào nó một lần, mặc dù nét mặt của cụ trông thân mật hơn là kết án, Harry vẫn không dám nhìn vào mắt cụ.
"Bà Pomfrey đang chữa trị ọi người", cụ Dumbledore nói "Nymphadora Tonks có lẽ phải được chữa trị ở bệnh viện Thánh Mungo một thời gian ngắn, nhưng trông vẻ cô ấy sẽ phục hồi hoàn toàn thôi".
Harry tự chiều lòng bằng việc cắm cúi nhìn tấm thảm dưới chân, tấm thảm đang sáng dần lên trong lúc bầu trời ngoài kia trở nên xanh hơn. Nó biết rõ những bức chân dung quanh phòng đang chăm chú lắng nghe từng lời của cụ Dumbledore, tự hỏi cụ và Harry đã ở đâu, và tại sao lại có người bị thương.
"Thầy biết con cảm thấy như thế nào, Harry", cụ Dumbledore trầm giọng nói.
"Không, thầy không biết đâu", Harry buột miệng, giọng nó chợt to lên và dữ dội, cơn nóng giận điên cuồng dâng trào trong lòng nó, cụ Dumbledore không biết tí vì về cảm giác của nó.
"Thấy chưa, Dumbledore?", Phineas Nigellus tinh quái nói "Đừng có cố mà hiểu học trò. Bọn nhóc không thích đâu. Chúng thích bị hiểu lầm theo kiểu bi kịch hơn, thích đắm mình trong sự tự thương hại, hãm mình trong..."
"Đủ rồi đấy, Phineas", cụ Dumbledore nói.
Harry quay lưng lại phía cụ Dumbledore và nhất quyết nhìn chòng chọc ra ngoài cửa sổ. Nó có thể nhìn thấy sân Quidditch ở đằng xa. Sirius đã từng xuất hiện ở đó, ngụy trang bằng hình dạng một con chó đen bờm xờm, để có thể coi Harry chơi bóng... có lẽ chú ấy tới xem Harry có thể chơi tốt như là ba nó hay không... Harry chưa bao giờ hỏi chú điều đó.
"Cảm xúc của con chẳng có gì đáng xấu hổ cả, Harry", giọng cụ Dumbledore vang lên "Trái lại, cảm nhận nỗi đau như thế chính là mặt mạnh lớn nhất của con".
Harry cảm thấy cơn nóng giận của nó đang thiêu rụi tâm hồn nó, bừng bừng trong sự trống rỗng khủng khiếp, một mong muốn làm tổn thương cụ Dumbledore vì sự bình tĩnh của cụ, và vì những từ ngữ vô nghĩa ấy...
"Mặt mạnh lớn nhất của con, là nó à?", Harry nói, giọng nó run rẩy trong lúc vẫn nhìn chằm chằm ra sân Quidditch một cách vô thức "Thầy không thể biết... thầy không biết..."
"Thầy không biết gì cơ?", cụ Dumbledore điềm tĩnh hỏi.
Quá lắm rồi. Harry quay lại, run lên vì giận dữ.
"Con không muốn nói về cảm xúc của con, được chưa?"
"Harry, cảm nhận nỗi đau như vậy mới chứng tỏ thiên tính con người! Nỗi đau là một phần của nhân tính..".
"VẬY-CON-KHÔNG-MUỐN-LÀ-CON-NGƯỜI!" Harry gào, và nó chộp lấy một nhạc cụ bằng bạc tinh xảo trên chiếc bàn ảnh bên cạnh và quăng đi, chiếc nhạc cụ va vào tường vỡ tan thành trăm mảnh. Vài bức tranh la thét giận giữ và hoảng hốt, và tấm chân dung của Armando Dippet nói "Thực a!"
"CON KHÔNG QUAN TÂM!", Harry kêu lên, chộp lấy cái kính viễn vọng mặt trăng và ném nó vô lò lửa. CON ĐÃ CÓ QUÁ ĐỦ RỒI, ĐÃ COI QUÁ ĐỦ RỒI, CON MUỐN THOÁT KHỎI NÓ, CON MUỐN NÓ KẾT THÚC, CON KHÔNG CẦN BIẾT GÌ HẾT NỮA"
Nó túm lấy chiếc bàn có những nhạc cụ và ném luôn. Chiếc bàn vỡ thành từng mảnh trên nền phòng, mỗi chân lăn một phía.
"Con có quan tâm", cụ Dumbledore nói. Cụ không hề nao núng hay làm gì để ngăn cản Harry phá văn phòng. Cụ vẫn bình tĩnh, gần như tách biệt. "Con chú trọng nó tới nỗi con cảm thấy như thể mình sẽ chảy máu đến chết vì vết thương đó".
CON-KHÔNG!" Harry hét to tới mức nó cảm thấy họng nó muốn rách ra, trong một giây nó muốn xông vào cụ và phá nát giống như với những đồ vật hồi nãy; phá tan gương mặt già nua điềm tĩnh, làm nó rúng động, làm nó đau đớn, làm nó nhận thấy một phần rất nhỏ sự kinh tởm bên trong nó.
"Ồ, con có đấy", cụ Dumbledore nói, còn điềm tĩnh hơn trước, "Con đã mất mẹ, mất cha, và bóng hình gần gũi nhất của tình cha con mà con có. Dĩ nhiên là con quan tâm".
"THẦY KHÔNG BIẾT CON CẢM THẤY NHƯ THẾ NÀO!", Harry gào "THẦY-ĐỨNG ĐÓ- THẦY"
Nhưng lời nói cũng đâu đủ, phá vỡ đồ đạc thì có ích gì; nó muốn chạy, nó muốn chạy mãi và không bao giờ ngoảnh lại, nó muốn tới một nơi nó không phải thấy đôi mắt xanh trong đó chăm chú nhìn nó, không phải thấy gương mặt già điềm tĩnh đáng ghét đó. Nó quay gót chạy lẹ ra cửa, vồ lấy nắm đấm cửa lần nữa và vặn mạnh.
Nhưng cánh cửa vẫn không mở ra.
Nó quay lại nhìn cụ Dumbledore.
"Cho con ra", nó nói, run rẩy từ đầu đến chân.
"Không", cụ Dumbledore đáp gọn.
Trong một thoáng hai người chằm chằm nhìn nhau.
"Cho con ra", nó lại nói.
"Không", cụ Dumbledore nhắc lại.
"Nếu thầy không...nếu thầy giữ con lại đây... nếu thầy không để con..."
"Thì con sẽ làm mọi cách để phá hủy mấy đồ vật của thầy", cụ Dumbledore bình thản tiếp "Thầy dám nói thầy có nhiều đồ lắm"
Cụ đi vòng ra sau bàn và ngồi xuống, quan sát Harry.
"Cho con ra", Harry vẫn tiếp tục bằng một giọng lạnh lùng và bình tĩnh gần như của cụ.
"Chưa được, cho tới khi thầy nói xong đã", cụ Dumbledore đáp.
"Thầy... thầy nghĩ là con muốn ư... thầy nghĩ là con sẽ... CON KHÔNG QUAN TÂM TỚI THẦY MUỐN NÓI GÌ!", Harry gào. "Con không muốn nghe bất cứ gì thầy nói!"
"Con sẽ nghe", cụ Dumbledore nói chắc chắn "Bởi vì con không thực sự tức giận với thầy như là con phải vậy. Nếu con muốn tấn công ta, theo thầy biết con định làm thế, thầy sẽ hoàn toàn nhận lấy điều đó".
"Thầy nói gì thế?"
"Sirius chết là lỗi của thầy", cụ nói rõ ràng, "Hay là nên nói rằng, gần như hoàn toàn lỗi của thầy- Thầy không được kiêu ngạo cho rằng mình có thể gánh tất cả trọng trách. Sirius là một người nghị lực, thông minh và gan dạ, và loại người như cậu ấy thường không thể bằng lòng với việc trốn trong nhà trong khi tin rằng những người khác đang gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, con không thể tin ngay được rằng con cần phải có mặt ở Sở Cơ Mật đêm đó. Nếu như thầy đã nói rõ với con, Harry, đáng lẽ thầy phải làm như vậy, con có thể đã biết từ lâu rằng Voldemort sẽ cố gắng nhử con vào Sở Cơ Mật, và con sẽ không bị lừa tới đó hồi hôm. Và Sirius sẽ không phải đuổi theo con. Trách nhiệm đó là ở thầy, chỉ một mình thầy".
Harry vẫn đứng đó, tay đặt trên nắm cửa, nhưng không có ý thức gì về điều đó. Nó nhìn chằm chằm vào cụ Dumbledore, thở khó nhọc, nghe mà chỉ hiểu lờ mờ những gì cụ vừa nói.
"Ngồi xuống đi", cụ Dumbledore bảo. đây không phải là mệnh lệnh, mà là một lời yêu cầu.
Harry ngập ngừng, rồi bước chậm rãi qua căn phòng giờ rải đầy những bánh răng bạc và những mảnh gỗ vỡ vụn, và ngồi xuống trước bàn cụ Dumbledore.
"Ta phải hiểu rằng", Phineas Nigellus nói chậm rãi từ bên trái Harry, "là đứa chút chít của ta-người cuối cùng của dòng họ Black, đã chết?"
"Đúng vậy, Phineas", cụ Dumbledore đáp.
"Ta không tin", Phineas cộc cằn nói.
Harry quay đầu đúng lúc thấy Phineas bước qua tấm chân dung của mình và nó biết, ông đã tới bức chân dung khác của ông ở Quảng trường Grimmauld. Có lẽ ông đang đi, từ bức này sang bức khác, gọi chú Sirius từ đầu này tới đầu kia căn nhà...
"Harry, thầy nợ con một lời giải thích", cụ Dumbledore nói "Lời giải thích về những lỗi lầm của một ông già. Như thầy thấy hiện nay, những gì thầy đã làm, hoặc đã không làm, có liên quan tới con, mang tất cả những dấu hiệu của tuổi già. Thanh niên không thể hiểu người có tuổi nghĩ gì và cảm nhận gì. Nhưng người già sẽ phạm lỗi nếu họ quên mất trẻ tuổi là như thế nào... và dường như thầy đã quên mất, gần đây...".
Mặt trời giờ đã lên, một vầng màu cam chói lọi bên trên những ngọn núi và bầu trời phía trên sáng ngời không màu. Ánh sáng chiếu lên cụ Dumbledore, lên đôi lông mày và hàm râu bạc của cụ, chiếu lên những nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt cụ.
"Thầy đã đoán vào mười lăm năm trước", cụ nói "khi thầy nhìn thấy vết thẹo trên trán con, rằng nó có thể là một dấu hiệu của sự liên kết giữa con và Voldemort".
"Thầy đã nói điều đó rồi, thưa Giáo sư", Harry nói thẳng thừng. Nó không quan tâm việc mình có bất lịch sự hay không. Nó không quan tâm lắm tới bất cứ điều gì nữa.
"Ờ," cụ Dumbledore biện giải "Ờ, nhưng con biết là... cần thiết phải bắt đầu từ vết thẹo của con. Việc nó hiện rõ, một thời gian ngắn sau khi con trở lại với thế giới ma thuật, thầy nói đúng không nhỉ, và việc vết thẹo cảnh báo trước cho con mỗi khi Voldemort tới gần, hoặc là khi hắn có một cảm xúc mạnh mẽ".
"Con biết", Harry mệt mỏi nói.
"Và khả năng đó của con- tìm ra sự hiện diện của Voldemort, ngay cả khi hắn trá hình, và biết được hắn cảm thấy gì khi những cảm xúc của hắn bị khuấy động- càng trở nên mạnh mẽ hơn từ khi Voldemort có lại được thân xác và sức mạnh của hắn"
Harry không buồn gật đầu. Nó đã biết tất cả điều này.
"Gần đây", cụ tiếp "Thầy bắt đầu lo ngại rằng Voldemort có thể nhận ra mối liên kết giữa con và hắn. Chắc hẳn là, đã có lúc con thâm nhập quá sâu vào tâm trí hắn khiến hắn cảm nhận được sự hiện diện của con. Dĩ nhiên thầy đang nói về đêm con chứng kiến vụ tấn công Ông Weasley".
"Vâng, Snape đã nói vậy", Harry lầm bầm.
"Giáo sư Snape, Harry", cụ Dumbledore nhẹ nhàng chữa lại "Nhưng con không thắc mắc tại sao người giải thích điều này cho con không phải là thầy sao? Tại sao thầy không dậy con Phép Phong Tỏa? Tại sao thầy không nhìn ngó tới con trong hàng tháng trời?".
Harry nhìn lên. Giờ nó có thể thấy vẻ buồn bã và mệt mỏi của cụ Dumbledore.
"Vâng", Harry lẩm bẩm "Vâng, con đã thắc mắc".
"Con phải hiểu", cụ Dumbledore tiếp tục "Thầy tin rằng Voldemort sẽ nhanh chóng cố gắng chi phối con, lôi kéo và làm chệch những suy nghĩ của con, và thầy không muốn khích lệ hắn thêm chút nào. Thầy chắc là nếu hắn nhận thấy quan hệ của chúng ta đã -hay vốn đã- thân thiết hơn là quan hệ giữa một Hiệu trưởng với học sinh của mình, hắn có thể vồ lấy cơ hội sử dụng con như một thứ phương tiện do thám ta. Thầy sợ hắn sẽ sử dụng con, sợ hắn có thể cố gắng khống chế con. Harry, thầy tin rằng thầy đã đúng khi nghĩ Voldemort có thể đã lợi dụng con theo cách đó. Một vài dịp hiếm hoi khi chúng ta gặp mặt, thầy nghĩ rằng thầy đã thấy hình bóng của hắn chuyển động đằng sau đôi mắt con...
Harry nhớ lại cảm giác con rắn đang ngủ yên chợt tỉnh dậy trong nó, sẵn sàng tấn công, vào những lúc nó và cụ Dumbledore chạm mắt nhau.
"Việc Voldemort cố chiếm tâm trí con, như là hắn biểu lộ đêm qua, không phải để chống lại thầy. Hắn muốn tiêu diệt con. Vừa rồi khi hắn chiếm hữu con, hắn hy vọng thầy sẽ hy sinh con nhằm tiêu diệt được hắn. Con thấy đó, thầy đã cố gắng, bằng cách rời xa con, để bảo vệ cho con, Harry ạ. Một lỗi lầm lẩm cẩm..."
Cụ buông tiếng thở dài. Harry để cho lời cụ trôi đi. Nó có lẽ đã rất muốn biết tất cả những điều này vài tháng trước, nhưng bây giờ chúng không có nghĩa lý gì nếu đem so với vết rạn nứt trong lòng nó bởi cái chết của chú Sirius, giờ chẳng có gì quan trọng...
"Sirius nói với thầy con cảm thấy Voldemort đã thức dậy trong con vào cái đêm con nhìn thấy Arthur Weasley bị tấn công. Thầy biết ngay rằng sự lo ngại của thầy đã thành sự thực: Voldemort đã nhận ra hắn có thể lợi dụng con. Trong một nỗ lực nhằm trang bị cho con chống lại sự xâm nhập của Voldemort vào trí óc con, thầy đã sắp xếp các buổi học cho con với Giáo sư Snape.".
Cụ ngừng lời. Harry ngắm nhìn tia nắng đang trượt từ từ qua mặt bàn bóng loáng của cụ, chiếu sáng lọ mực bạc và chiếc bút lông đỏ tươi xinh đẹp. Harry có thể chắc rằng những tấm chân dung xung quanh đều đã dậy và lắng nghe một cách chăm chú lời giảng giải của cụ Dumbledore, nó có thể nghe thấy tiếng áo choàng thỉnh thoảng sột soạt, tiếng hắng giọng khe khẽ. Phineas Nigellus vẫn chưa quay trở lại...
"Giáo sư Snape đã phát hiện", cụ Dumbledore lại tiếp tục "rằng con đã mơ thấy cánh cửa Sở Cơ Mật trong hàng tháng trời. Hẳn nhiên là Voldemort đã bị ám ảnh bởi việc phải được nghe lời tiên tri từ khi hắn có lại được hình hài, và hắn đã dừng lại trước cửa, con cũng vậy, mặc dù con không biết điều đó có nghĩa là gì.
Và khi con thấy Rockwood, người đã từng làm trong Sở Cơ Mật trước khi bị bắt, nói với Voldemort điều mà chúng ta đều đã biết- rằng những lời tiên tri cất giữ trong Sở Cơ Mật được bảo quản chặt chẽ. Chỉ có người mà điều tiên tri nhắc đến là có thể lấy nó ra khỏi kệ mà không bị mất trí: trong trường hợp này, hoặc là Voldemort phải tự mình thâm nhập Bộ Pháp Thuật, và cuối cùng có nguy cơ bị bộc lộ bản thân... hoặc là con sẽ phải tới lấy nó cho hắn. Việc con phải luyện Phép Phong Tỏa càng trở nên cấp bách".
"Nhưng con đã không", Harry lầm bầm. Nó nói rõ lên điều đó, cố gắng làm bớt đi sức nặng chết người của mặc cảm tội lỗi trong lòng: một lời thú tội hẳn sẽ làm vơi đi cái áp lực khủng khiếp đang đè nặng trái tim nó "Con đã không luyện. Con đã không lo lắng. Con chẳng cố gắng ngăn chặn những giấc mơ đó, Hermione vẫn bảo con phải làm thế, nếu con đã làm thế hắn sẽ không thể dẫn dắt con phải tới đâu, và... chú Sirius sẽ không... chú Sirius sẽ không..."
Cái gì đó vỡ bùng trong nó: nó cần thanh minh cho nó, cần giải thích...
"Con đã cố kiểm tra coi hắn đã thực sự bắt chú Sirius chưa, con đã tới văn phòng của Umbridge, con đã nói chuyện với Kreacher qua lò lửa và nó nói Sirius không ở đó, chú ấy đã đi!"
"Kreacher đã nói dối," cụ Dumbledore điềm tĩnh nói "Con không phải là chủ của nó, nó có thể dối con mà không cần tự trừng phạt mình. Kreacher muốn con tới Bộ Pháp Thuật".
"Nó... nó cố ý..?"
"Ờ, phải. Thầy e là, Kreacher đã phục vụ cho không chỉ một vị chủ nhân trong mấy tháng trời".
"Sao có thể thế được?", Harry ngây người "Nó không ra khỏi Quảng trường Grimmauld đã hàng năm nay".
Kreacher chộp được cơ hội đó không lâu trước lễ Giáng Sinh", cụ Dumbledore nói, "Khi Sirius, hình như, đã hét lên cút đi. Nó nghe lời Sirius, và hiểu những lời đó là mệnh lệnh rời khỏi nhà. Nó đã tới nhà một thành viên của dòng họ Black mà nó còn kính trọng... Em họ của nhà Black Narcisssa, chị của Bellatrix và là vợ của Lucius Malfoy".
"Làm sao thầy biết tất cả những điều đó?", Harry hỏi. Tim nó đập dồn. Nó cảm thấy muốn bệnh. Nó nhớ tới nỗi lo lắng về sự vắng mặt kỳ lạ của Kreacher trong suốt dịp Giáng sinh, nhớ tới con gia tinh xuất hiện trở lại trên gác mái...
"Kreacher nói với thầy hôm qua", cụ Dumbledore đáp "Con biết đầy, khi con gởi tới Giáo sư Snape lời cảnh báo khó hiểu đó, anh ta liền nhận ra con đã nhìn thấy Sirius bị bắt bên trong Sở Cơ Mật. Cũng như con, anh ta đã cố gắng liên lạc với Sirius ngay lập tức. Thầy phải giải thích thêm những thành viên của Hội Phượng Hoàng có những phương pháp chắc chắn để liên lạc với nhau hơn là cái lò sưởi trong phòng Dolores Umbridge. Giáo sư Snape phát hiện ra Sirius con sống và an toàn tại Quảng Trường Grimmauld.
"Tuy nhiên, khi con không trở lại sau khi vào rừng cùng Dolores Umbridge, Giáo Sư Snape đâm lo là con vẫn tin rằng Sirius đang là tù nhân của Chúa Tể Hắc Ám Voldemort. Anh ta liền lập tức báo động cho những thành viên khác trong Hội ".
Cụ thốt lên một tiếng thở dài và tiếp "Alastor Moody, Nymphadora Tonks, Kingsley Shacklebolt và Remus Lupin đang ở Tổng Hành Dinh khi anh ta liên lạc. Tất cả nhất trí đi cứu con ngay. Giáo sư Snape yêu cầu Sirius ở lại, vì cần có người ở Tổng Hành Dinh thông báo cho thầy biết chuyện, vì thầy cũng đến lúc phải xuất hiện ở đó. Trong khi đó, anh ta, Giáo sư Snape ấy, quyết định đi vào Rừng tìm các con.
Nhưng Sirius không muốn ở lại đó trong khi những người khác đi tìm các con. Anh ta giao nhiệm vụ thông báo với thầy cho Kreacher. Và thế là khi thầy tới Quảng trường Grimmauld một lúc không lâu sau khi họ đã lên đường tới Bộ, chính con gia tinh đã nói với thầy – trong lúc cười hả hê – nơi Sirius tới".
"Nó cười à?" Harry nói giọng trống rỗng.
"Ờ, phải", cụ Dumbledore nói "Con biết đó, Kreacher không thể phản bội chúng ta hoàn toàn. Nó không thể là Người Giữ Bí Mật cho Hội, nó không thể báo cho Malfoy biết chúng ta ở đâu, hoặc kể bất cứ kế hoạch bí mật nào của Hội mà nó bị cấm tiết lộ. Nó bị giới hạn bởi suy nghĩ mù quáng của loài gia tinh, vốn nói rằng nó không thể không tuân theo mệnh lệnh trực tiếp từ chủ nhân của nó, Sirius. Nhưng nó mang tới Narcissa một thứ thông tin rất có giá trị đối với Voldemort, nhưng phải tầm thường tới mức Sirius không nghĩ tới việc cấm nó lặp lại điều đó."
"Như là cái gì?" Harry hỏi.
"Như là việc người Sirius quan tâm nhất trên đời là con", cụ Dumbledore trầm trầm nói, "Như là việc con coi Sirius vừa là cha, vừa là anh mình. Hiển nhiên Voldemort biết rõ điều rằng, Sirius ở trong Hội, và rằng con biết anh ta ở đâu... nhưng những thông tin của Kreacher đã khiến hắn nhận ra rằng người con có thể đi xa tới bất cứ đâu để giải cứu chính là Sirius Black".
Môi Harry lạnh ngắt và tê cóng. "Như vậy...hồi đêm khi con hỏi Kreacher chú Sirius có ở đó không..."
"Nhà Malfoy- rõ ràng là tuân theo chỉ thị của Voldemort- đã bảo nó tìm cách giữ Sirius tránh đi một khi con nhìn thấy cảnh chú ấy bị tra tấn. Vì thế, nếu con quyết định kiểm tra xem Sirius có ở nhà hay không, Kreacher có thể vờ như Sirius đang vắng nhà. Kreacher đã làm bị thương con Bằng Mã Buckbeak hôm trước, và, khi con xuất hiện trong lò lửa, Sirius đang ở trên trần săn sóc cho nó."
Dường như có rất ít không khí trong lồng ngực Harry, nó thở vội và không sâu.
"Và Kreacher nói với thầy tất cả điều đó... và cười?", nó rên lên.
"Nó không muốn nói với thầy", cụ Dumbledore nói "Nhưng thầy đã luyện xong Legilimens (Phép Thấu Tâm) để biết được khi nào ai đó nói dối với thầy và thầy... thuyết phục nó... kể cho thầy toàn bộ câu chuyện, trước khi thầy tới Bộ Pháp Thuật".
"Và", Harry thì thầm, tay nó nắm chặt nơi đầu gối, "và Hermione cứ bảo chúng con phải tử tế với nó"
"Cô ấy khá đúng đầy, Harry", cụ Dumbledore nói "Thầy đã từng cảnh cáo Sirius khi chúng ta chọn Quảng trường Grimmauld làm Tổng Hành Dinh rằng Kreacher cần được đối xử tử tế và tôn trọng. Thầy cũng bảo anh ta rằng Kreacher có thể nguy hiểm cho chúng ta. Thầy không nghĩ rằng Sirius đã nghiêm túc chú ý tới điều thầy nói, hay đã coi Kreacher như một sinh vật có những cảm xúc tinh tế của con người..."
"Không phải thầy đang trách... không phải thầy đang... nói...về chú Sirius như thể...". Hơi thở nó thít lại, nó không nói chính xác những gì đang nghĩ, nhưng sự giận dữ đã chìm xuống lại bùng lên trong nó: nó không thể để cụ Dumbledore chỉ trích chú Sirius "Kreacher là kẻ nói dối... xấu xa... nó đáng phải..."
"Kreacher như thế nào là do các phù thủy tạo ra, Harry", cụ Dumbledore nói "Ờ, nó thật đáng thương. Cuộc sống của nó cũng khốn khổ như là Dobby bạn con. Nó buộc phải tuân theo mệnh lệnh của Sirius, bởi vì Sirius là người cuối cùng của dòng họ mà nó là nô lệ, nhưng nó không có một chút trung thành nào với anh ta. Và cho dù Kreacher có lỗi gì đi nữa, phải thừa nhận rằng Sirius đã không làm gì để cải thiện cuộc sống của nó..."
"ĐỪNG NÓI VỀ CHÚ SIRIUS NHƯ VẬY", Harry la lên.
Nó lại đứng dậy, điên tiết, sẵn sàng lao vào cụ Dumbledore, cụ chẳng hiểu gì về chú Sirius hết, chẳng biết chú dũng cảm như thế nào, chẳng biết chú đã phải chịu đựng nhiều dường nào...
"Thế còn Snape", Harry vặc, "Thầy không nói về ông ta à? Khi con nói với ông ta Voldemort đã bắt chú Sirius ông ta chỉ khinh khỉnh nhìn con như thường lệ.."
"Harry, con biết Giáo sư Snape không thể làm gì khác ngoài việc làm bộ chẳng coi con vào đâu trước mặt Dolores Umbridge", cụ Dumbledore điềm tĩnh nói "nhưng như thầy đã nói, anh ta đã thông báo với Hội sớm nhất có thể điều con đã nói. Chính anh ta đã suy ra con đã đi đâu khi con không quay trở ra khỏi Khu Rừng. Và cũng chính anh ta đã đưa liều Chân dược giả cho Umbridge khi cô ta cố gắng buộc con nói ra nơi ẩn náu của Sirius".
Harry bất kể điều đó, nó cảm thấy một ý muốn đầy ác ý phải chỉ trích Snape, điều đó dường như có thể làm giảm cảm giác tội lỗi khủng khiếp của nó, và nó muốn nghe thấy cụ Dumbledore đồng ý với nó.
"Snape... Snape.. d..dằn vặt chú Sirius về việc chú ấy cứ ở trong nhà.. ông ta nói chú Sirius là kẻ hèn nhát.."
"Sirius đã đủ trưởng thành và khôn ngoan để không để những lời chế nhạo vớ vẩn đó tổn thương", cụ Dumbledore nói.
"Snape không dậy con các bài học Phong Tỏa nữa!", Harry càu nhàu "Ông ấy quẳng con ra khỏi văn phòng!"
"Thầy biết điều đó", cụ Dumbledore giọng nặng nề "Thầy đã nói đó là lỗi của thầy vì đã không tự mình dạy cho con, dù lúc đó thầy đã chắc rằng, không có gì nguy hiểm hơn là mở đầu óc ra cho Voldemort thâm nhập trong khi thầy hiện diện..."
"Snape càng làm nó tồi tệ hơn, vết thẹo của con luôn đau hơn sau mỗi buổi học," Harry nhớ tới những ý kiến của Ron về điều đó và lao sâu vào "...làm sao thầy biết thầy ấy không cố gắng làm con yếu đi giúp Voldemort, khiến hắn dễ dàng thâm nhập vào bên trong.."
"Thầy tin Severus Snape", cụ Dumbledore nói đơn giản "Nhưng thầy quên mất- lại một lỗi lẩm cẩm nữa-rằng một số vết thương quá nặng để có thể chữa lành. Thầy nghĩ Giáo sư Snape có thể khắc phục ác cảm đối với cha của con. Thầy đã lầm".
"Nhưng thế lại được, phải không?", Harry la lên, mặc kệ những gương mặt khó chịu và những tiếng thì thầm phản đối từ các chân dung trên tường. "Snape ghét cha con là phải, còn chú Sirius ghét Kreacher lại không phải ư?"
"Sirius không ghét Kreacher", cụ Dumbledore nói "Anh ta coi nó như một đầy tớ vô dụng không cần quan tâm hay để ý tới. Sự thờ ơ và bỏ mặc thường gây nhiều tác hại hơn là sự căm ghét rõ ràng... cái giếng nước mà ta đã phá hủy hồi hôm là một hình ảnh dối trá. Chúng ta những phù thủy đã ngược đãi và lợi dụng những người bạn của chúng ta trong một thời gian dài, và bây giờ chúng ta phải gánh chịu hậu quả".
"NHƯ VẬY NHỮNG GÌ CHÚ SIRIUS PHẢI CHỊU LÀ ĐÁNG, PHẢI KHÔNG?", Harry la lên.
"Thầy không nói như vậy, và chắc con chưa thấy thầy nói điều gì như vậy", Dumbledore điềm tĩnh đáp "Sirius không phải là một người độc ác, nói chung anh ta khá tốt với gia tinh. Anh ta không yêu Kreacher, bởi vì nó nhắc nhở anh ta về ngôi nhà mà anh ta căm ghét".
"Phải, chú ấy căm ghét nó!", Harry nói, giọng nó vỡ ra, quay lưng về phía cụ Dumbledore và bước đi. Mặt trời giờ đã chiếu sáng khắp căn phòng và ánh mắt của những tấm chân dung theo dõi khi nó bước đi một cách vô thức, không nhìn tí gì tới căn phòng. "Thầy muốn chú ấy tự nhốt mình trong nhà và chú ấy ghét như vậy, đó là lý do chú ấy ra khỏi nhà vào tối qua..."
“Thầy đã cố giữ cho Sirius còn sống,” cụ Dumbledore lặng lẽ nói.
“Không ai muốn bị nhốt kín lại cả!” Harry giận dữ nói, đi vòng quanh cụ. “Thầy đã làm như vậy với con suốt cả mùa hè..“
Cụ Dumbledore nhắm mắt lại và che mặt mình bằng đôi bàn tay dài xương xẩu. Harry quan sát cụ, nhưng vẻ khó nhận biết là kiệt sức, hay mệt mỏi, hoặc là bất kỳ cảm xúc gì của cụ Dumbledore này, không làm cho nó dịu đi. Ngược lại, nó càng cảm thấy giận dữ hơn khi cụ Dumbledore tỏ ra yếu đuối. Cụ không có quyền yếu đuối khi Harry giận dữ và và la thét với cụ.
Cụ Dumbledore hạ tay xuống và nhìn Harry qua đôi kính hình bán nguyệt.
“Đây là lúc,” cụ nói,” để thầy nói với con những gì thầy đáng ra phải nói với con năm năm trước, Harry ạ. Ngồi xuống đi. Thầy sẽ nói với con tất cả. Thầy chỉ yêu cầu một chút kiên nhẫn thôi. Con vẫn còn cơ hội để giận dữ với thầy – để làm những gì con thích – khi thầy dừng lời. Thầy sẽ không cản con.”
Harry trừng trừng nhìn cụ trong một thoáng, rồi lại ngồi phịch xuống cái ghế đối diện với cụ và chờ đợi.
Cụ Dumbledore nhìn một lúc vào ánh khoảng sân ngập nắng ngoài cửa sổ, rồi nhìn lại Harry và nói, “Năm năm trước khi con đến Hogwarts, Harry ạ, an toàn và bình an vô sự, như thầy đã sắp xếp và mong đợi. À – không được bình an lắm. Con đã bị tổn thương. Thầy biết con sẽ chịu tổn thương khi thầy để con lại trên ngưỡng cửa nhà dì dượng con. Thầy biết là thầy đã kết án con mười năm khổ sở và u ám.”
Cụ ngừng lời. Harry không nói gì.
“Con có thể hỏi – và rất có lý khi hỏi rằng – vì sao thầy lại làm vậy. Vì sao không để một gia đình phù thủy nào đó nhận con? Có rất nhiều gia đình, còn hơn cả vui mừng, sẽ tự hào và sung sướng được nuôi nấng con như một người con trai.
“Câu trả lời của thầy là thầy ưu tiên việc giữ cho con còn sống trước nhất. Con gặp nguy hiểm hơn bất kỳ ai và thầy biết điều đó. Voldemort đã biến mất vài giờ trước, nhưng những thuộc hạ của hắn – và nhiều tên cũng kinh khiếp như hắn – vẫn còn rất đông, giận dữ, tuyệt vọng và hung tợn. Và thầy cũng phải có quyết định về những năm tháng sắp đến. Thầy có tin rằng Voldemort đã ra đi vĩnh viễn không? Không. Thầy biết rằng cho dù mười, hai mươi hay năm mươi năm sau, nhưng chắc chắn hắn sẽ quay lại, và thầy cũng biết chắc, vì thầy biết rõ hắn, rằng hắn sẽ không ngừng lại cho đến khi hắn giết được con.
“Thầy biết rằng hiểu biết về phép thuật của Voldemort có thể còn vượt xa hơn bất kỳ phù thuỷ đương đại nào. Thầy biết rằng thậm chí ngay cả những câu thần chú và bùa phép phức tạp và mạnh mẽ nhất của thầy cũng không thể thắng được khi hắn trở về với đầy đủ sức mạnh.
“Nhưng thầy cũng biết điểm yếu của Voldemort. Và vì thế thầy đã ra quyết định. Con đã được bảo vệ bởi một phép thuật cổ xưa mà hắn biết rõ, hắn xem thường và do đó hắn đã phải trả giá vì đã đánh giá thấp nó. Tất nhiên là thầy đang nói về việc mẹ con đã chết để bảo vệ con. Bà đã cho con một sự bảo vệ lâu dài mà hắn không bao giờ chờ đợi, một sự bảo vệ vẫn còn tuôn chảy trong các mạch máu của con cho đến tận bây giờ. Vì thế thầy đã đặt niềm tin vào dòng máu của mẹ con. Thầy đã giao con cho chị của bà, người bà con duy nhất còn lại.”
“Bà ta không yêu con,” Harry nói ngay, “Bà ta không một chút..."
“Nhưng bà ta đã nhận con,” cụ Dumbledore ngắt lời. “Bà ta có thể đã nuôi con một cách miễn cưỡng, bất đắc dĩ, điên tiết, cay cú, nhưng bà ta vẫn đã nhận con, và khi làm thế, bà ta đã chứng thực bùa phép ta đặt lên con. Sự hy sinh của mẹ con đã làm cho sự ràng buộc về dòng máu là cái khiên vững chắc nhất mà ta có thể cho con.”
“Con vẫn không...“
“Cho tới khi con vẫn gọi nơi có dòng máu của của mẹ con là nhà, thì con không thể bị Voldemort chạm đến hay làm hại được. Hắn làm mẹ con chảy máu, nhưng dòng máu ấy vẫn còn sống trong con và chị của bà. Dòng máu của bà đã trở thành nơi ẩn náu cho con. Con chỉ cần trở về nơi ấy một lần trong năm, nhưng khi mà con vẫn còn gọi nơi đó là nhà, thì hắn vẫn không thể làm hại con được. Dì của con biết điều này. Ta đã giải thích điều này trong cái lá thư mà ta để lại với con trên ngưỡng cửa của bà ta. Bà ta biết rằng cho phép ở lại sẽ giữ cho con sống sót suốt mười lăm năm qua.”
“Khoan đã thầy” Harry nói, “Khoan một chút...”
Nó ngồi thẳng lên trên ghế, nhìn chăm chăm vào cụ Dumbledore.
“Thầy đã gửi bức Thư Cú ấy. Thầy đã nhắc bà hãy nhớ – đó là giọng của thầy...“
“Thầy nghĩ,” cụ Dumbledore nói, hơi nghiêng đầu, “rằng bà ta có lẽ cần được nhắc lại cái hiệp ước mà bà ta đã ký khi nhận con. Thầy ngờ rằng việc những tên Giám Ngục tấn công con có thể đã nhắc bà ta nhớ về mối nguy hiểm khi nhận nuôi con.”
“Điều ấy đã xảy ra,” Harry khẽ nói. “Mà... dượng con còn hơn thế nữa. Ông ấy muốn đuổi con đi, nhưng sau khi bức thư Sấm ấy đến thì dì... bà nói con phải ở lại.”
Nó nhìn lên trần một thoáng, rồi nói, “Nhưng điều đó thì có liên quan gì với...“
Nó không thể nói ra tên của Sirius.
“Vào năm năm trước,” cụ Dumbledore tiếp tục, như thể nó không hề ngắt lời, “con đã đến Hogwarts, có thể con đã không được hạnh phúc và nuôi nấng chu đáo như thầy chờ dợi, nhưng còn sống và khoẻ mạnh. Con không phải là một hoàng tử nhỏ được nuông chiều, nhưng như một cậu bé bình thường mà thầy có thể hy vọng có được dưới điều kiện như vậy. Cho tới lúc đó, kế hoạch của thầy đã phần nào thành công.
“Và rồi… ờ, có lẽ con cũng nhớ rõ về những sự kiện trong năm đầu tiên của con ở Hogwarts như thầy. Con đã chiến đấu rất cừ với những thách thức và sớm hơn... sớm hơn rất nhiều... so với thầy dự tính, con đã tự mình đối mặt với Voldemort. Con lại sống sót. Con còn làm nhiều được hơn thế. Con đã ngăn cản sự trở lại của hắn với đầy đủ quyền lực và sức mạnh. Con đã chiến đấu như một người đàn ông. Thầy đã… tự hào về con hơn là thầy có thể nói.
“Nhưng vẫn có một thiếu sót trong kế hoạch tuyệt hảo của thầy,” cụ Dumbledore nói, “Một thiếu sót mà thầy biết rằng thậm chí có thể sẽ làm đảo lộn mọi thứ. Và rồi, biết rằng sự thành công của kế hoạch của thầy quan trọng đến mức nào, thầy đã tự nhủ rằng không thể để sự thiếu sót ấy làm huỷ hoại nó đi. Thầy có thể đơn độc ngăn chặn được nó, nên thầy phải đơn độc vững mạnh. Và đó là bài kiểm tra đầu tiên của thầy, khi thầy để con trong bệnh xá, yếu ớt sau cuộc chiến đấu với Voldemort.”
“Con không hiểu thầy muốn nói gì,” Harry nói.
“Con không nhớ là có hỏi thầy, khi con nằm trong bệnh xá rằng, vì sao Voldemort đã cố giết con khi con hãy là một đứa trẻ?”
Harry gật đầu.
“Thầy có nên nói với con lúc đó?”
Harry nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh và không nói gì, nhưng tim nó lại đập mạnh.
“Con không thấy cái thiếu sót trong kế hoạch của thầy à? Không… có thể là không. À, như con biết đấy, thầy đã quyết định không trả lời. Mười một tuổi, thầy tự nhủ, thì còn quá nhỏ để biết điều đó. Thầy đã không bao giờ muốn nói cho con hay khi con mới mười một tuổi. Hiểu biết điều đó có thể là quá nhiều với một đứa bé ở tuổi ấy.”
"Thầy lẽ ra đã phải nhận thấy những dấu hiệu nguy hiểm. Thầy đáng lẽ phải tự hỏi vì sao mình không cảm thấy lúng túng khi con hỏi thầy cái câu hỏi mà thầy biết, một ngày nào đó, thầy phải đưa ra câu trả lời khủng khiếp. Thầy nhận ra rằng thầy đã vui khi nghĩ rằng thầy không phải làm điều ấy vào ngày hôm đó… Con còn quá trẻ, quá trẻ
“Và rồi bước sang năm thứ hai ở Hogwarts. Và một lần nữa con lại gặp những thử thách thậm chí từ những phù thủy trưởng thành mà con chưa bao giờ gặp mặt: một lần nữa con lại tự giải quyết, còn hơn cả những giấc mơ hoang đường nhất của thầy. Tuy nhiên con đã không hỏi lại thầy, vì sao Voldemort để lại cái dấu hiệu đó trên con. Chúng ta đã nói chuyện về vết thẹo của con, ờ phải… chúng ta đã rất rất gần với vấn đề. Vì sao thầy không nói gì với con?
"Ờ, dù sao, với thầy thì mười hai tuổi, có vẻ cũng không hơn mười một tuổi bao nhiêu để tiếp nhận những thông tin như vậy. Thầy cho phép con rời khỏi thầy, đầy máu, kiệt sức nhưng hớn hở, và nếu như thầy có cảm thấy một chút cắn rứt rằng có lẽ thầy nên nói với với con, thì nó lập tức lại lịm đi. Con thấy đó, con còn quá nhỏ, và thầy tự thấy là không thể làm hỏng cái đêm chiến thắng ấy…”
“Con đã thấy chứ, Harry? Bây giờ con đã thấy cái thiếu sót trong cái kế hoạch tuyệt vờì của thầy chứ? Thầy rơi vào cái bẫy mà thầy đã thấy trước, mà thầy đã tự nhủ rằng thầy có thể tránh, mà thầy cần phải tránh”
“Con không...”
“Thầy đã quan tâm đến con nhiều quá,” Dumbledore nói một cách đơn giản. “thầy đã quan tâm đến hạnh phúc của con nhiều hơn là việc cho con biết sự thật, quan tâm đến sự bình an trong tâm hồn con hơn là kế hoạch của thầy, quan tâm đến cuộc sống của con hơn là là những sự sống có thể mất đi nếu kế hoạch của thầy thất bại. Nói cách khác, thầy đã cư xử đúng như những gì Voldemort mong chờ những kẻ ngốc như chúng ta ưa làm.”
“Đó có phải là lời biện hộ chăng? Thầy bất kể bất kỳ ai trông chừng con như thầy – và thầy đã trông chừng con sát sao hơn nhiều so với những gì con có thể tưởng tượng - không muốn để con đau khổ hơn những gì con đã phải chịu đựng. Thầy quan tâm làm gì nếu như có một số người và sinh vật khác mà thầy không hề biết sẽ bị tàn sát trong một tương lai không thể xác định, nếu như ở đây con vẫn còn sống, và, hạnh phúc? Thầy chẳng bao giờ mơ rằng mình lại chăm lo đến một người như thế.”
“Khi ta vào năm ba. Thầy đã quan sát từ xa khi con chiến đấu để đẩy lùi các Giám Ngục, khi con tìm thấy Sirius, tìm hiểu anh ta là ai và cứu anh ta. Lúc đó thầy đã nên nói với con chưa, khi mà con đang cảm thấy chiến thắng khi giành lại người cha đỡ đầu từ tay của Bộ? Nhưng lúc này, vào tuổi mười ba, thì những lời bào chữa của thầy đã không còn. Con có thể còn nhỏ, nhưng con đã chứng minh rằng con là một ngoại lệ. Lương tâm của thầy không yên, Harry ạ. Thầy biết rằng thời điểm đó sẽ sớm tới…
“Nhưng năm ngoái con thoát khỏi cái mê cung ấy, vừa chứng kiến cái chết của Cedric Diggory, rồi tự mình thoát khỏi cái chết trong gang tấc… và thầy đã không nói với con, cho dù thầy biết, lúc này khi Voldemort đã trở lại, thì thầy phải sớm nói cho con. Và bây giờ, vào đêm nay, thầy biết con đã sẵn sàng từ lâu để nghe những điều mà thầy đã giấu con quá lâu, bởi vì con đã chứng minh rằng thầy đáng ra nên đặt gánh nặng này lên con trước đó. Lời biện hộ duy nhất của thầy là thế này: thầy đã thấy con chiến đấu dưới những gánh nặng mà chưa có học sinh nào trải qua trong ngôi trường này và thầy không thể đặt lên con một gánh nặng khác, nặng hơn tất cả.”
Harry đợi, nhưng cụ Dumbledore không nói tiếp.
“Con vẫn chưa hiểu.”
“Voldemort đã cố giết con khi con chỉ là một đứa bé bởi vì một lời tiên tri không lâu sau khi con ra đời. Hắn biết về về lời tiên tri ấy, cho dù hắn không biết được toàn bộ nội dung. Hắn đã đi giết con khi con vẫn còn là một đứa bé sơ sinh, tin rằng hắn đã hoàn thành những điều được tiên đoán. Hắn phát hiện ra rằng hắn đã sai lầm, và đã phải trả giá, khi lời nguyền hắn dùng giết con quật ngược trở lại. Và rồi, khi hắn trở về với thể xác của hắn, và nhất là khi con trốn thoát một cách ngoạn mục khỏi hắn vào năm ngoái, hắn quyết định phải nghe được toàn bộ lời tiên tri ấy. Đó chính là vũ khí mà hắn kiên trì tìm kiếm từ khi hắn trở lại: kiến thức về việc làm cách nào giết được con.”
Mặt trời bây giờ đã lên cao: văn phòng của cụ Dumbledore đang tắm trong ánh nắng. Cái hòm kính trong đó đặt thanh gươm của Godric Gryffindor trở nên sáng trắng và mờ đi, những mảnh nhạc cụ vỡ mà Harry vừa ném xuống nền nhà lấp lánh như những giọt nước mưa, và đằng sau nó, con chim Fawkes nhỏ non nớt đang kêu líu ríu trong cái tổ tro của nó.
“Quả cầu tiên tri đã vỡ rồi,” Harry ngây người nói. “Lúc ấy con đang kéo Neville lên trên các hàng ghế trong cái – cái phòng có cái cổng tò vò ấy, rồi con làm rách áo bạn ấy và nó rơi xuống."
"Thứ bị vỡ ấy chỉ đơn thuần là một hồ sơ ghi lại lời tiên tri được Sở Cơ Mật cất giữ. Nhưng lời tiên tri ấy đã được nói với một người khác, và người đó có thể nhắc lại nó hoàn toàn chính xác.”
“Ai đã nghe nó?” Harry hỏi, cho dù nó nghĩ là nó đã biết câu trả lời.
“Chính thầy,” cụ Dumbledore nói, “Trong một đêm lạnh giá, ẩm ướt mười sáu năm về trước, trong một căn phòng nằm trên quầy rượu ở quán Đầu Heo. Thầy đến đấy để gặp một ứng viên cho vị trí giáo viên môn Tiên Tri, mặc dù việc cho phép môn Tiên Tri được tiếp tục dạy quả có trái với ý thầy. Tuy nhiên, ứng viên này là cháu gái mấy đời của một nhà Tiên tri thiên tài rất nổi tiếng và thầy nghĩ là nên gặp bà ta vì phép lịch sự chung. Thầy đã thất vọng. Dường như bà ta có vẻ không thừa hưởng được tài năng ấy. Thầy nói với bà ấy, thầy hy vọng rằng đủ nhã nhặn, rằng thầy không nghĩ là bà thích hợp cho vị trí đó. Rồi thầy quay ra chuẩn bị rời đi.”
Cụ Dumbledore đứng dậy và băng qua Harry đi về phía cái tủ đen ở cạnh cái lồng của con Fawkes. Cụ cúi xuống, kéo một ngăn kéo và lấy ra một cái chậu đá nông, chạm trổ xung quanh, chiếc chậu trong đó Harry từng thấy cha mình trêu chọc Snape. Cụ Dumbledore đi lại bàn, đặt cái Tưởng Ký lên trên, và đặt đũa thần lên thái dương của ông. Cụ rút ra từ đó những sợi ý nghĩ bạc mỏng mảnh như tơ dính trên đầu đũa và thả nó vào cái chậu. Cụ ngồi xuống lại sau bàn và quan sát ý nghĩ của mình xoáy tròn và trôi nổi trong chậu một lúc. Rồi, buông một tiếng thở dài, cụ nâng đũa lên và nhúng đầu đũa vào cái chất bạc ấy.
Một hình bóng vọt lên, choàng khăn, mắt bà được phóng to lên sau cặp kính, và bà ta chầm chậm xoay tròn, chân đặt trên cái chậu. Nhưng khi Sybill Trelawney nói, thì không phải là cái giọng thần bí cao vút thường ngày, mà là một giọng khàn khàn, khó nghe mà Harry chưa bao giờ nghe thấy bà dùng trước đây:
“Người có sức mạnh đánh bại được Chúa Tể Hắc Ám sắp xuất hiện, sinh ra bởi những người đã ba lần thách thức hắn...sinh ra khi tháng thứ bảy chết đi… và Chúa Tể Hắc Ám sẽ đánh dấu người này như một kẻ tương đương với hắn, nhưng người này sẽ có những sức mạnh mà Chúa Tể Hắc Ám không biết đến… và một trong hai người phải chết dưới tay của người kia vì không ai có thể sống khi người kia còn tồn tại… người có quyền lực để đánh bại Chúa Tể Hắc Ám sẽ sinh ra khi tháng thứ bảy chết đi…”
Thân người Giáo sư Trelawney xoay tròn chầm chậm và chìm dần xuống cái vũng bạc phía dưới rồi biến mất.
Văn phòng trở nên tuyệt đối tĩnh lặng. Cụ Dumbledore, Harry lẫn các bức tranh đều không phát ra một âm thanh nào. Ngay cả Fawkes cũng chìm vào im lặng.
“Giáo sư Dumbledore?” Harry nói rất khẽ, và cụ Dumbledore, vẫn đương nhìn xuất thần vào cái chậu Tưởng ký, dường như đã hoàn toàn chìm đắm trong suy tư. “Điều đó… có phải nghĩa là… điều đó có nghĩa là gì?”
“Nó có nghĩa là,” cụ Dumbledore nói, “rằng người duy nhất có thể đánh bại Chúa tể Voldemort sẽ sinh ra vào cuối tháng Bảy của gần mười sáu năm trước. Đứa bé này sẽ được sinh ra từ một cặp vợ chồng đã ba lần thách thức Voldemort.”
Harry cảm thấy có gì đó ngột ngạt bên trong nó. Hơi thở của nó lại có vẻ khó nhọc.
“Điều đó có nghĩa là...con ạ?”
Cụ Dumbledore nhìn nó một thoáng qua cặp kính của mình.
“Điều kỳ lạ là, Harry ạ,” cụ nhẹ nhàng nói, “có thể không phải là con. Lời tiên tri của Sybill có thể dùng cho hai cậu bé phù thuỷ, đều được sinh ra vào cuối tháng Bảy năm đó, cả hai đều có cha mẹ nằm trong Hội Phượng Hoàng, cha mẹ của cả hai đều thoát được Voldemort trong đường tơ kẽ tóc ba ìân. Một, tất nhiên, là con. Người kia là Neville Longbottom.”
“Nhưng… nhưng, vì sao lại là tên của con trên quả cầu tiên tri chứ không phải là Neville?”
"Hồ sơ chính thức đã ghi tên con sau khi Voldemort tấn công con lúc con hãy là một đứa trẻ,” cụ Dumbledore nói. “Nó khiến cho người canh giữ Căn Phòng Tiên Tri cảm thấy rõ rệt là Voldemort có thể cố giết con chỉ vì hắn biết con chính là đứa trẻ mà Sybill đề cập đến"
“Vậy tức là... có thể đó không phải là con?” Harry nói.
“Thầy e rằng,” cụ Dumbledore chậm chạp nói, có vẻ như mỗi lời nói đều lấy của ông rất nhiều nỗ lực, “rằng không nghi ngờ gì nữa, đứa trẻ đó chính là con.”
“Nhưng, thầy đã nói – Neville cũng được sinh vào cuối tháng Bảy, - và ba mẹ bạn ấy..."
“Con đã quên phần tiếp của lời tiên tri, dấu vết để nhận dạng đứa trẻ có thể đánh bại Voldemort… Voldemort sẽ tự mình đánh dấu người này như một kẻ tương đương với hắn. Và hắn đã làm thế, Harry ạ. Hắn đã chọn con, chứ không phải Neville. Hắn đã để lại cho con vết thẹo mang theo cả những lời chúc lành và nguyền rủa.”
“Nhưng có thể hắn đã chọn sai!” Harry nói. “Hắn có thể đã đánh dấu sai người!”
“Hắn đã chọn đứa trẻ nào mà hắn nghĩ là nguy hiểm cho hắn,” cụ Dumbledore nói, “ Và để ý rằng, Harry: hắn chọn, không phải là là một kẻ thuần chủng (những người này, theo niềm tin của hắn, là những phù thuỷ duy nhất có giá trị hoặc đáng biết đến) mà là tấn công một người máu pha tạp, giống như hắn. Hắn đã thấy chính hắn trong con thậm chí trước cả khi hắn thấy con, và đã đánh dấu con với một vết thẹo, hắn đã không giết được con như hắn muốn, mà mang tới cho con một sức mạnh, và một tương lai, trong đó con có thể thoát khỏi hắn không chỉ một, mà đến bốn lần cho đến giờ phút này- những việc mà cả cha mẹ con lẫn cha mẹ Neville đều không thể làm được.”
“Vậy thì vì sao hắn làm thế?” Harry nói, nó cảm thấy tê cóng và lạnh ngắt. “Vì sao hắn lại cố giết con khi con còn là một đứa trẻ mới sinh? Sao hắn không đợi xem Neville hay con tỏ ra nguy hiểm với hắn hơn khi chúng con lớn lên và cố giết ai mà...“
“Ý nghĩ này, quả là, có vẻ thực tế hơn, “ cụ Dumbledore nói, “ ngoại trừ rằng Voldemort chưa có đủ thông tin về lời tiên tri này. Cái quán Đầu Heo, nơi mà Sybill chọn vì giá rẻ, đã thu hút được, nói thế nào nhỉ, những khách hàng thú vị hơn ở Ba Cây Chổi. Như con và các bạn con đã biết, với cái giá của các con, và thầy với phải trả cái giá của thầy, đó là một nơi chưa bao giờ là an toàn để bảo đảm rằng mình không bị nghe lén. Tất nhiên, thầy không mơ tưởng đìều đó, khi thầy đến gặp Sybill Trelawney, thì thầy đã xem xem có ai nghe lén không. Một vận may lớn của thầy – của chúng ta – là kẻ nghe lén đã bị phát hiện khi lời tiên tri chỉ mới được đọc lên và bị tống ra khỏi nơi đó.
“Vậy là hắn chỉ nghe thấy...?”
“Hắn chỉ nghe thấy phần mở đầu, phần nói rằng đứa trẻ ra đời vào tháng Bảy có cha mẹ ba lần thách thức Voldemort. Do đó, hắn không cảnh báo được cho chủ hắn biết về việc tấn công có thể dẫn tới nguy cơ chuyển sức mạnh qua cho con, và đánh dấu con như một kẻ tương đương với hắn. Vì vậy Voldemort không bao giờ biết được rằng tấn công con có thể nguy hiểm, rằng nếu đợi để biết thêm thì có thể là khôn ngoan hơn. Hắn có thể không biết được rằng con có những sức mạnh mà Chúa Tể Hắc Ám không biết..."
“Nhưng con đâu có!” Harry nói, cố nén giọng, “Con không có sức mạnh nào mà hắn không có cả, con không thể chiến đấu như hắn đã làm hồi hôm, con không thể khống chế người khác... hoặc giết họ...“
“Có một căn phòng trong Sở Cơ Mật” cụ Dumbledore ngắt lời, “luôn luôn được khoá kín. Nó chưa một lực lượng còn kỳ diệu và kinh khiếp hơn cái chết, hơn sự thông minh của con người, hơn tất cả các sức mạnh tự nhiên. Đó cũng có thể chính là điều huyền bí nhất trong số những vấn đề được nghiên cứu tại đó. Con có được cái sức mạnh tương đương như trong căn phòng đó còn Voldemort thì hoàn toàn không. Sức mạnh đó đã khiến con đến cứu Sirius vào tối nay. Cái sức mạnh đó đã khiến con không bị Voldemort khống chế, bởi vì hắn không thể trú ngụ được trong một cơ thể đầy những sức mạnh mà hắn căm ghét. Cuối cùng, vấn đề không phải là con có thể phong tỏa được tâm trí của con hay không. Chính trái tim con đã cứu con.”
Harry nhắm mắt lại. Nếu nó không đi cứu chú Sirius, chú ấy đã không chết… Để cố dằn mình không nghĩ về chú Sirius nữa, Harry hỏi, mà không quan tâm lắm đến câu trả lời, “Phần kết của lời tiên tri… nó nói cái gì đó về việc… không ai có thể sống…”
“… khi người kia còn sống sót,”cụ Dumbledore nói.
“Thế,” Harry nói, cố thốt lên lời từ cái cảm giác giống như tuyệt vọng thăm thẳm bên trong nó, “thế điều đó có nghĩa là… một trong hai, con và hắn, phải giết người kia… vào lúc kết thúc?”
“Phải,” cụ Dumbledore nói.
Không ai nói gì trong một lúc lâu. Ở nơi nào đó phía xa bên ngoài những bức tường của văn phòng, Harry có thể nghe thấy những tiếng động, học sinh đang đi xuống Đại Sảnh, có thể để ăn sáng sớm. Dường như khó có thể tưởng được là trên đời này còn có những người vẫn còn muốn ăn, vẫn còn có thể cười, không biết hoặc không quan tâm gì đến việc chú Sirius đã ra đi vĩnh viễn. Chú Sirius có lẽ đáng cách xa đây hàng ngàn dặm rồi; thậm chí bây giờ một phần trong Harry vẫn còn tin rằng ông chỉ ngã vào tấm màn đó thôi, rồi nó sẽ thấy Sirius quay nhìn nó, chào mừng nó, có thể, với tiếng cười như tiếng sủa của chú…
“Thầy nợ con một lời giải thích nữa, Harry,” cụ Dumbledore lưỡng lự nói. “Có thể con đã tự hỏi vì sao thầy đã không chọn con làm huynh trưởng? Thầy phải thú nhận rằng… thầy đã nghĩ… con đã quá đủ trách nhiệm phải gánh vác rồi.”
Harry nhìn lên và thấy một giọt nước mắt chảy trên gương mặt cụ Dumbledore lăn xuống chòm râu bạc dài của cụ.
Chương 38 - Cuộc chiến thứ hai bắt đầu
KẺ-MÀ-CHỚ-GỌI-TÊN-RA ĐÃ TRỞ LẠI
"Trong một lời phát biểu ngắn gọn tối hôm Thứ sáu, Bộ trưởng Bộ pháp thuật Cornelius Fudge xác nhận rằng Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra đã quay lại đất nước này và lộng hành trở lại
"Thật vô cùng đáng tiếc là tôi phải xác nhận rằng tên phù thuỷ tự phong mình là Chúa tể - chắc mọi người biết tôi nhắc đến ai - lại đang sống giữa chúng ta một lần nữa," - ông Fudge nói, trông ông có vẻ mệt mỏi và bối rối khi nói chuyện với các phóng viên. "Đáng tiếc không kém chúng tôi phải thông báo về cuộc nổi loạn quy mô lớn của những tên Dementor (Giám Ngục_ND) tại nhà ngục Azkaban, những kẻ chống đối lại việc tiếp tục phục vụ cho Bộ pháp thuật. Chúng tôi tin rằng những tên Dementor hiện đang chịu sự chỉ đạo của Chúa tể - mà tôi không muốn nêu tên này"
"Chúng tôi nhấn mạnh rằng các công dân phù thuỷ hãy đề cao cảnh giác. Bộ hiện đang xuất bản các hướng dẫn tự vệ cơ bản cho cá nhân và gia đình và sẽ phân phát miễn phí tới các gia đình phù thuỷ trong tháng tới."
"Lời phát biểu của Bộ trưởng làm cộng đồng phù thuỷ hoang mang và làm dấy lên những hồi chuông báo động, bởi mới gần đây nhất vào Thứ tư tuần trước, họ đã được Bộ đảm bảo rằng "không có một tý xác thực nào trong những lời đồn đại dai dẳng về tin Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy đã trỗi dậy trong chúng ta một lần nữa".
"Các chi tiết dẫn đến việc thay đổi quan điểm đột ngột của Bộ vẫn còn mơ hồ, nhưng có thể tin rằng Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra cùng một nhóm những kẻ theo gót (được biết dưới cái tên Tử Thần Thực Tử) đã đột nhập vào Bộ pháp thuật vào tối Thứ năm.
"Albus Dumbledore, Hiệu trưởng mới được tái bổ nhiệm của Trường phủ thuỷ và pháp thuật Hogwarts, thành viên mới tái cử của Liên minh quốc tế các phù thuỷ, Thủ lĩnh phù thuỷ mới tái cử của Wizengamot, lại chưa đưa ra lời bình luận. Ông ta đã khẳng định suốt cả năm trước rằng Kẻ-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đấy không hề chết, như đã từng được hy vọng và tin tưởng rộng rãi như vậy, mà một lần nữa lại đang chiêu mộ những kẻ theo gót để cố chiếm lấy quyền lực. Trong khi đó "Cậu-bé-sống-sót"..
"Bạn lại xuất hiện đây này, Harry, mình biết thế nào họ cũng kéo bạn vào," Hermione nói khi nhìn vào nó qua mép trên của tờ báo.
Hai đứa đang ở trong bệnh xá. Harry ngồi ở đầu giường của Ron và cả hai cùng đang nghe Hermione đọc trang nhất tờ Tiên tri Chủ nhật. Ginny, mắt cá chân được bà Pompfrey chữa lành trong nháy mắt, thu mình dưới chân giường của Hermione; Neville với cái mũi gần như đã trở lại hình dáng và kích thước bình thường, đang ngồi trên cái ghế đặt giữa hai cái gường; và Luna, người vừa đến viếng thăm, giữ khư khư cuốn tạp chí Kẻ Ngụy Biện mới nhất, đang đọc lộn đầu cuốn tạp chí và tỏ ra không nghe một lời nào của Hernione.
"Cậu ấy lại là "Cậu-bé-sống-sót" phải không?" Ron ủ rũ nói. "Không phải là một sự phô trương dối trá nữa chứ?"
Nó tự thưởng ình một vốc những miếng sôcôla ếch trong đống lớn trên ngăn kéo cạnh giường, ném một ít cho Harry, Ginny và Neville, còn nó thì dùng răng xé rách túi bọc. Vẫn còn những vết sưng trên cánh tay nó nơi những cái xúc tu của bộ não quấn lấy nó. Theo bà Pompfrey thì những ý nghĩ có thể để lại sẹo sâu hơn bất cứ thứ gì khác, tuy nhiên từ khi bà dùng một lượng lớn thuốc bôi quên lãng của bác sĩ Ubbly, tình hình xem ra có vẻ tiến triển.
"Phải, giờ họ lại ca tụng cậu đấy Harry ạ," Hermione nói và lướt nhìn xuống bài báo. "Một tiếng nói đơn độc của sự thật… được xem là không bình thường, chưa hề nao núng trong câu chuyện… buộc phải chịu đựng sự giễu cợt và sự phỉ báng… "Hừ," cô bé nói có vẻ khó chịu,"Mình thấy họ chẳng hề đề cập đến việc chính họ đã làm việc cái việc giễu cợt và phỉ báng đó trên tờ Tiên tri…"
Cô bé nhăn mặt một cái và đặt một tay vào mạng sườn. Lời nguyền Dolohov đã có tác dụng đối với cô, dù rằng ảnh hưởng đã nhẹ hơn so với thực tế nếu hắn có thể đọc to câu thần chú, tuy thế cũng đủ gây ra, theo như lời bà Pompfrey, "đủ thiệt hại để chịu đựng". Hermione đang phải dùng mười loại linh dược khác nhau mỗi ngày, đang bình phục rõ rệt và thực sự đã chán ngấy cái bệnh xá này.
"Cố gắng cuối cùng của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy để chiếm quyền, từ trang hai đến trang bốn, Những điều mà Bộ pháp thuật nên nói với chúng ta, trang năm, Tại sao không ai lắng nghe Albus Dumbledore, từ trang sáu đến trang tám, Cuộc phỏng vấn đặc biệt với Harry Potter, trang chín… Tốt," Hermione nói rồi gấp tờ báo và ném nó sang bên cạnh, "Đúng là có khối điều để họ viết. Và cái cuộc phỏng vấn đó với Harry Potter thật chẳng có gì đặc biệt, đó chính là bài trên tạp chí Kẻ Ngụy Biện mấy tháng trước…"
"Bố đã bán nó cho họ," Luna nói một cách mập mờ và giở một trang trong tạp chí Kẻ Ngụy Biện. "Ông ra giá khá cao, do đó chúng mình sẽ có một chuyến thám hiểm ở Thuỵ Điển mùa hè này, biết đâu chúng mình lại chẳng bắt được một con Crumple-Horned Snorkack (Snorkack sừng gãy)."
Hermione có vẻ cố gắng kiềm chế trong giây lát rồi nói, "Nghe hay đấy"
Ginny chạm phải ánh mắt của Harry và vội nhìn ra chỗ khác và nhe răng cười.
"Thôi, thế nào cũng được," Hermione nói rồi đứng thẳng lên một chút và lại nhăn mặt, "ở trường sao rồi?"
"À, thầy Flitwick đã làm cái đầm lầy của Fred và George biến mất trong nháy mắt," Ginny nói, "thầy chỉ mất có ba giây. Nhưng thầy đã để lại một khoảng nhỏ dưới cửa sổ và và chăng dây xung quanh nó"
"Sao lại thế? Hermione nói, trông có vẻ giật mình
"Ồ, thầy nói chỗ đó được phù phép rất tốt," Ginny nhún vai và nói
"Mình nghĩ rằng thầy ấy muốn để nó lại để làm kỷ niệm về hai anh Fred và George," Ron nói qua cái miệng đầy sôcôla."Cậu biết đấy, các anh ấy đã gửi ình tất cả những thứ này," nó nói với Harry và chỉ vào một đống to như một quả núi nhỏ đầy sôcôla ếch bên cạnh mình."Các anh ấy chắc là kiếm khá với cái Tiệm Giỡn đó? Hermione trông có vẻ không tán thành và cất tiếng hỏi, "Thế thì liệu mọi phiền toái sẽ chấm dứt khi cụ Dumbledore trở lại chứ?"
"Phải," Neville nói, "tất cả mọi chuyện sẽ trở lại bình thường ngay."
"Mình hi vọng là thầy Filch sẽ vui vẻ? Ron hỏi và dựng cái thẻ trong túi sôcôla ếch có hình cụ Dumbledore tựa vào cái bình của mình.
"Không phải thế đâu," Ginny nói"Ông ấy thực sự rất đau khổ…" Cô bé hạ thấp giọng nghe như thì thầm vậy."Ông ấy cứ lải nhải bà Umbridge là điều tốt nhất từng có với Hogwarts…
Cả sáu đứa nhìn quanh. Giáo sư Umbridge đang nằm trên cái giường đối diện với họ và đang nhìn chằm chặp lên trần nhà. Cụ Dumbledore đã một mình chạy vào rừng và cứu bà thoát khỏi bọn nhân mã; làm thế nào mà cụ ấy làm được việc đó – lôi giáo sư Umbridge ra khỏi những cái cây mà không hề có một vết xước trên mình - không ai biết, và hẳn là bà Umbridge cũng sẽ chẳng bao giờ kể lại. Từ khi bà ấy quay về lâu đài đến giờ, theo như mọi người biết, bà ta thốt ra một từ nào. Cũng chẳng ai thực sự biết điều gì không hay xảy đến với bà. Mái tóc xám luôn gọn gàng của bà ta rối tung lên và còn cả những cành cây nhỏ và những chiếc lá trên đó, nhưng xem chừng bà ấy chẳng hề bị thương gì.
"Bà Pompfrey nói bà ấy vẫn đang còn bị sốc." Hermione thì thào
"Hình như còn có vẻ hờn dỗi," Ginny nói
"Phải, bà ấy sẽ bộc lộ những dấu hiệu của sự sống nếu em làm điều này," Ron nói, lưỡi phát ra những liếng lộp cộp nho nhỏ. Bà Umbridge ngồi thẳng dậy, nhìn xung quanh một cách hoang dại.
"Có điều gì vậy, Giáo sư?" Bà Pompfey gọi và thò đầu qua cánh cửa.
"Không… không…" bà Umbridge nói rồi giấu mình vào những chiếc gối."Hẳn là tôi nằm mơ thôi…"
Hermione và Ginny giấu tiếng cười của mình sau những chiếc ga trải giường.
"Lại nói về bọn nhân mã," Hermione nói sau khi đã bình thường lại một chút,"Thế bây giờ ai là giáo viên môn Tiên Tri? Thầy Firenze sẽ tiếp tục dạy chứ?"
"Thầy ấy vẫn dạy," Harry nói,"những con nhân mã khác sẽ không bao giờ tiếp nhận thầy ấy nữa phải không?"
"Có vẻ như là thầy ấy và cô Trelawney đều sẽ dạy," Ginny nói
"Mình cuộc là cụ Dumbledore mong sao thoát được khỏi cô Trelawney," Ron nói và nhai tóp tép con ếch thứ mười bốn."Nhớ cho, nếu các cậu có hỏi mình thì toàn bộ môn học này thật vô dụng, thầy Firenze chẳng khá hơn chút nào đâu…"
"Làm sao bạn lại có thể nói thế được?" Hermione hỏi. "Sau khi mà chúng ta biết được rằng có những lời tiên tri thực sự?"
Tim Harry bắt đầu đập mạnh. Nó đã không nói với Ron, Hermione hay bất cứ người nào khác lời tiên tri chứa đựng điều gì. Neville đã nói với họ rằng nó đã vỡ tan thành nhiều mảnh khi Harry kéo nó lên cầu thang trong Căn phòng chết chóc và Harry đã không hề đính chính lại hình ảnh này. Nó chưa sẵn sàng cho nhìn thấy phản ứng của mọi người khi nó nói với họ nó chắc chắn hoặc là kẻ sát nhân, hoặc là nạn nhân, không có cách nào khác…
"Thật là đáng tiếc nó đã bị vỡ," Hermione nói khẽ và lắc đầu.
"Phải," Ron nói."Tuy nhiên, ít ra thì Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không bao giờ tìm ra được bên trong nó có gì - mà cậu định đi đâu thế?" trông nó có vẻ vừa ngạc nhiên vừa thất vọng, nó nói thêm khi thấy Harry đứng dậy.
"Ờ - đến chỗ bác Hagrid," Harry nói, "Cậu biết đấy, bác ấy vừa quay trở lại và mình đã hứa mình sẽ đến kể về tình hình của hai cậu.
"Ồ, thế thì thôi," Ron gắt gỏng, "nhìn mảnh trời thanh thiên xa xa ngoài cửa sổ."Giá như bọn mình đi được."
"Chào bác ấy hộ bọn mình nhé!" Hermione gọi khi Harry xuống khỏi khu nhà."Và nhớ hỏi bác ấy điều gì xảy ra với… với anh bạn nhỏ của bác ấy!"
Harry vẫy tay chứng tỏ nó đã nghe thấy và hiểu lời cô nói.
Lâu đài xem chừng có vẻ yên tĩnh, thậm chí vào ngày Chủ nhật. Mọi người đã ra ngoài sân nắng tận hưởng kỳ thi kết thúc và những ngày cuối cùng của khoá học không hề vướng bận bởi việc ôn thi cũng như bài tập. Harry thong thả đi dọc theo dãy hành lang vắng lặng, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ theo mỗi bước chân; nó có thể nhìn thấy mọi người bay lượn trong không gian bên trên sân Quidditch và hai học sinh một nam một nữ đang bơi trong hồ với một con mực khổng lồ theo sát.
Nó cảm thấy khó khăn khi quyết định mình muốn được ở cùng mọi người hay không; bất cứ khi nào nó có người xung quanh nó lại muốn cách xa và khi nó một mình nó lại muốn có người bên cạnh. Nó nghĩ nó có thể đến thăm bác Hagrid dù bác ấy chưa nói chuyện nghiêm túc với nó kể từ khi bác ấy quay về…
Harry bước xuống bậc cẩm thạch cuối cùng dẫn đến tiền sảnh thì Malloy, Crabbe và Goyle hiện ra từ một cánh cửa bên phải mà nó biết nó dẫn đến phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin. Harry đứng chết lặng, cả Malfoy và mấy thẳng kia cũng thế. Những âm thanh duy nhất chỉ là tiếng la hét, tiếng cười và tiếng nước bắn vào Sảnh từ ngoài sân qua mấy cánh cửa trước đang mở.
Malfoy liếc nhìn xung quanh - Harry biết nó đang kiểm tra xem có giáo viên nào không - rồi nó quay lại nhìn vào Harry và hạ giọng, "Mày chết rồi, Potter."
Harry nhướn đôi lông mày.
"Thật buồn cười," nó nói, "mày nên nghĩ rằng tao đã dừng bước rồi đấy…"
Malfoy trông giận giữ hơn bất cứ lúc nào Harry từng thấy; nó cảm thấy sự thoải mái bị tước mất khi nhìn thấy khuôn mặt tái ngắt, dô về phía trước của nó bị méo mó bởi cơn thịnh nộ.
"Mày sẽ phải trả giá," Malfoy nói bằng giọng vừa đủ lớn hơn lời thì thào,"Tao sẽ bắt mày phải trả giá vì những gì mày làm với bố tao…"
"Ôi, giờ tao sợ quá rồi," Harry nói bằng giọng mỉa mai. "Tao nghĩ rằng Chúa tể Voldemort vừa có một sự khởi động giống như ba thằng chúng mày - có chuyện gì thế?" nó nó thêm khi thấy cả Malfoy, Crabble và Goyle đều bị kích động mạnh bởi cái tên đó. "Lão là bạn của bố mày phải không? Mày không sợ lão ấy chứ?
"Mày nghĩ mày là một vĩ nhân đấy Potter ạ," Malfoy nói lấn lướt, Crabble và Goyle đang đồng tình với nó."Mày chờ đấy, tao sẽ nắm được mày. Mày không thể đưa bố tao vào tù được"
"Tao nghĩ tao đã làm rồi, Harry nói.
"Bọn Dementors đã đi khỏi Azkaban," Malfoy nói nhỏ."Bố tao và những người khác sẽ sớm ra ngoài thôi…"
"Phải, tao mong mấy người đó sẽ làm được," Harry nói, "Ít ra thì mọi người đều biết giờ bọn họ là những kẻ cặn bã ra sao."
Bàn tay Malfoy vụt đến đũa phép của nó nhưng Harry đã quá nhanh; nó đã rút đũa phép của mình ra thậm chí trước khi những ngón tay của Malfoy kịp đưa vào túi trong áo choàng của nó.
"Potter!"
Tiếng nói vang vọng dọc theo Tiền Sảnh. Thầy Snape đã hiện ra ở cầu thang dẫn xuống phòng làm việc của thầy, và từ cái nhìn của thầy, Harry cảm thấy lòng căm hận đang dồn đến vượt qua bất cứ những gì nó dành cho Malfoy, bất cứ những gì cụ Dumbldore nói, nó sẽ không bao giờ tha thứ cho thầy Snape… không bao giờ…
"Trò đang làm gì vậy hả Potter?" Thầy Snape nói với vẻ lạnh lùng thường nhật khi thầy rảo bước về phía bốn đứa.
"Em đang cố quyết định sẽ dùng lời nguyền nào với Malfoy, thưa thầy," Harry trả lời một cách mãnh liệt
Thầy Snape nhìn chằm chằm vào nó.
"Cất cây đũa phép ngày lập tức," thầy nói cộc lốc."Trừ mười điểm của nhà Gryff-" Thầy nhìn về phía những cái đồng hồ cát khổng lồ trên tường và nở một nụ cười giễu cợt.
"A, ta thấy chẳng còn điểm nào ở đồng hồ cát của nhà Gryffindor để trừ cả. Trong trường hợp đó, Potter, đơn giản chúng ta sẽ phải –
"Thêm vào một ít?"
Giáo sư McGonagall vừa lộp cộp bước lên những bậc đá dẫn vào lâu đài, một tay bà đang xách một cái túi hành lý ô vuông kẻ chéo và nặng nề chống lên cây gậy ở tay kia, nhưng xem chừng bà trông vẫn khoẻ.
"Giáo sư McGonnagall!" thầy Snape nói, sải bước về phía trước,"Ra khỏi bệnh viện Thánh Mungo, đúng vậy!"
"Vâng, thưa giáo sư Snape, " giáo sư McGonagall nói, "Tôi vẫn tốt như mới vậy. Hai đứa Crabble và Goyle" Bà kiêu hãnh vẫy tay ra hiệu bọn chúng và bọn chúng bước lại, lê những bước dài và trông thật ngượng nghịu.
"Này," giáo sư McGonagall nói và đẩy cái túi hành lý vào ngực Crabble và áo choàng vào ngực Goyle, "mang những thứ này lên phòng làm việc cho ta."
Bọn chúng quay đi và bước lên cầu thang bằng cẩm thạch.
"Rồi," giáo sư McGonagall nói, nhìn lên những chiếc đồng hồ cát trên tường, "Phải, ta nghĩ Potter và những người bạn của mình cần có năm mươi điểm ỗi người vì đã báo động cho thế giới biết sự trở lại của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là- ai-đấy! Giáo sư nói thế nào, thưa giáo sư Snape?"
"Cái gì?" thầy Snape cắn cảu, dù Harry biết thầy nghe rất rõ, "À, tốt, tôi nghĩ rằng…"
"Thế thì năm mươi điểm từng người cho Potter, hai anh em Weasleys, Longbottom và Quý cô Granger," giáo sư McGonagall nói, và một cơn mưa ruby rơi xuống bầu dưới đồng hồ cát của nhà Gryffindor khi bà nói."Ồ - và năm mươi điểm cho Quý cô Lovegood, ta nghĩ vậy," bà nói thêm, và rất nhiều những viên saphia rơi vào đồng hồ của nhà Ravenclaw."Bây giờ thầy muốn trừ Cậu Potter mười điểm, ta nghĩ, thưa giáo sư Snape - vậy thì chúng ta có…"
Mấy viên ruby rút lên bầu trên đồng hồ cát, tuy nhiên vẫn để lại một số lượng lớn ở phía dưới.
"Rồi, Potter, Malfoy, ta nghĩ rằng các trò nên ra ngoài vào ngày đẹp trời như hôm nay," Giáo sư McGonagall lanh lẹ nói tiếp.
Harry không cần phải nói đến lần thứ hai - nó đút cây đũa phép vào lại áo choàng và hướng thẳng về cửa trước mà không hề nhìn lại thầy Snape và Malfoy.
Mặt trời nóng bỏng rọi xuống nó bằng một luồng hơi nóng khi nó vượt qua những thảm cỏ đi về phía túp lều của bác Hagrid. Những cô cậu học sinh nằm ngổn ngang trên thảm cỏ tắm nắng, trò chuyện, đọc tạp chí Tiên tri Chủ nhật và nhai kẹo, nhìn lên khi thấy nó đi qua; một vài người gọi nó, người khác vẫy tay, rõ ràng tụi nó háo hức chứng tỏ tụi nó, cũng như tờ Tiên Tri, đã quyết định coi nó như một người anh hùng.
Harry chẳng nói gì với bọn chúng. Nó không biết tụi nó biết được bao nhiêu về những gì xảy ra ba ngày trước, nhưng nó đã tránh bị đặt câu hỏi và thích làm theo cách đó hơn.
Ban đầu nó nghĩ khi gõ cửa túp lều của bác Hagrid là bác ấy đi vắng, nhưng sau đó con Fang xô đến từ trong góc và gần như lăn ngã nó với sự nhiệt tình chào đón của nó. Bác Hagrid đang thu hoạch những cây đỗ biết chạy ở vườn sau.
"Được rồi, Harry!," bác nói và rạng rỡ khi Harry tiến đến hàng rào."Vào đây, vào đây, chúng ta sẽ uống một cốc bồ công anh…"
"Mọi chuyện sao rồi?" Bác Hagrid hỏi nó khi họ ngồi xuống chiếc bàn gỗ với một cốc nước ép có đá trong tay mỗi người."Ờ, cháu cảm thấy tốt rồi chứ?"
Qua cái nhìn đầy quan tâm trên khuôn mặt bác Hagrid, Harry biết bác ấy không hề đề cập đến sức khoẻ của nó. "
Cháu tốt thôi," Harry trả lời thật nhanh, bởi nó không thể chịu đựng được việc nói về điều nó biết là đang ở trong đầu bác Hagrid."Vậy bác đã ở đâu?"
"Lẩn trốn trong núi," bác Hagrid trả lời,"Trong một cái hang, giống như Sirius làm khi cậu ấy…
Bác Hagrid dừng lại, cộc lốc lấy hơi cổ họng, nhìn Harry và uống một hơi dài nước ép.
"Dù sao cũng đã quay lại," ông nói một cách yếu ớt.
"Bác, trông bác khá hơn rồi," Harry nói, cố giữ cuộc nói chuyện xa khỏi chú Sirius.
"Gì cơ?" bác Hagrid nói, nâng bàn tay to bè và cố cảm nhận khuôn mặt mình."Ồ, phải, tốt, thằng Grawpy cư xử tốt hơn rồi. Xem ra có vẻ hài lòng khi thấy ta trở về, để kể với cháu sự thật. Nó là một người tốt, thật đấy,… Ta đã nghĩ mãi về chuyện cố gắng tìm cho nó một người bạn gái, thực ra thì…"
Bình thường thì Harry đã cố thuyết phục bác Hagrid quên ý định này ngay lập tức; viễn cảnh về một tên khổng lồ thứ hai sống trong Rừng, thậm chí hoang dã hơn và tàn ác hơn Grawp, thực sự đáng báo động, nhưng vì lý do gì đó Harry không đủ sức để chỉ ra điều đó. Nó bắt đầu lại mong mình cô độc, và với ý nghĩ ra về thật nhanh, nó uống vài ngụm lớn nước ép bồ công anh, cạn đến nửa cốc.
"Mọi người đều biết cháu nói thật, Harry," bác Hagrid nói nhẹ nhàng và không chủ đích. Bác vẫn để ý Harry rất sát."Như vậy tốt hơn rồi chứ?"
Harry nhún vai.
"Xem này…" bác Hagrid cúi người qua chiếc bàn,"Ta biết Sirius lâu hơn cháu… cậu ấy chết trong chiến trận, và đó là cách cậu ấy vẫn muốn…"
"Chú ấy chẳng muốn ra đi đâu!" Harry tức giận trả lời.
Bác Hagrid gập cái đầu bù xù của mình xuống…
"Này, ta không cho là cậu ấy đã ra đi," bác nói khẽ."Nhưng dù sao, Harry… cậu ấy không bao giờ là người chỉ ngồi không ở nhà mà để người khác chiến đấu cả. Cậu ấy không thể chịu đựng cái cảnh ngồi nhà nếu cậu ấy có thể giúp đỡ…"
Harry nhảy dựng lên.
"Cháu phải đến thăm Ron và Hermione ở bệnh viện," nó nói một cách máy móc. "Ồ, " bác Hagrid nói, có vẻ không vui."Ồ… tốt thôi, Harry… cẩn thận đấy nhé, và hãy quay lại nếu cháu có…
"Vâng… được ạ…"
Harry bước tới cửa nhanh hết mức có thể và mở nó ra; nó lại ở dưới ánh nắng mặt trời trước khi bác Hagrid kịp nói xong lời từ biệt, và nó lại bước trên thảm cỏ. Một lần nữa, mọi người lại cất tiếng gọi khi nó đi qua. Nó nhắm mắt trong một vài khoảnh khắc, mong sao bọn họ đều biến mất, để nó có thể mở mắt và thấy mình đơn độc trên mặt đất…
Mấy ngày hôm trước, trước khi kỳ thi của nó kết thúc và nó thấy hình ảnh của Verdemort mọc lên trong óc nó, nó đã có thể cho gần như tất cả mọi thứ để thế giới phù thuỷ biết rằng nó nói sự thật, để họ tin rằng Voldemort đã qua trở lại, và để biết rằng nó không phải là kẻ nói dối hay điên khùng. Dù sao bây giờ…
Nó đi đường tắt đến hồ, ngồi xuống bên bờ, ẩn nấp sau một bụi cây rậm tránh cái nhìn của người đi qua lại, nhìn chằm chặp xuống mặt hồ như gương và suy nghĩ… Có lẽ lý do vì sao nó muốn một mình chính bởi nó cảm thấy bị cô lập khỏi mọi người từ lần nói chuyện với cụ Dumbledore. Một rào cản vô hình chắn giữa nó và phần còn lại của thế giới. Nó - như đã từng trước đây - là một người khác biệt. Chỉ có điều là nó chưa bao giờ thực sự hiểu điều đó có nghĩa như thê nào…
Vào bây giờ ngồi đây bên bờ hồ, với nỗi đau khổ đang giằng xé, với nỗi đau mất chú Serius đau buốt và còn tươi mới trong lòng, nó không thể tập hợp nổi bất cứ cảm giác sợ hãi nào. Trời nắng đẹp và trên mặt đất xung quanh đầy đầy những người cười nói, và thậm chí nó cảm thấy xa cách với họ như nó thuộc về một nòi giống khác vậy, thật khó tin rằng khi nó ngồi đây thì cuộc đời nó phải chứa đựng, hoặc kết thúc bằng việc giết người…
Nó ngồi đó thật lâu, cứ nhìn mãi làn nước hồ, cố không nghĩ về người cha đỡ đầu của mình hay nhớ rằng đúng từ đây đối diện sang bên kia hồ chính là nơi chú Serius đã một lần ngã xuống để chống lại hàng trăm tên Dementor…
Mặt trời đã lặn xuống trước khi nó cảm thấy lạnh. Nó đứng dậy và quay lại lâu đài, lau khô khuôn mặt bằng tay áo khi bước đi.
Ron và Hermione rời bệnh viện đúng ba ngày trước khi kết thúc học kỳ. Hermione tỏ ra vẫn muốn nói về chú Serius, nhưng Ron luôn khẽ suỵt mỗi khi cô bé nhắc đến tên chú ấy. Harry vẫn không chắc được nó có muốn nói về cha đỡ đầu của mình hay không; mong muốn của nó thay đổi theo tâm trạng. Nó biết một điều dù hiện tại nó cảm thấy không vui nhưng nó sẽ nhớ Hogwarts vô cùng trong vài ngày nữa khi nó quay lại căn nhà số bốn phố Privet Drive. Dù hiện tại nó hiểu rất rõ tại sao nó phải quay lại đó vào mỗi mùa hè, nó chẳng cảm thấy khá hơn. Thực tế, nó sợ hãi chuyến quay về của mình hơn.
Giáo sư Umbridge rời Hogwarts một ngày trước khi kết thúc học kỳ. Có vẻ như bà đã bò ra khỏi bệnh xá vào bữa tối, hiển nhiên mong muốn ra đi không bị phát hiện, nhưng thật không may, bà gặp con yêu tinh Peeves trên đường, kẻ cố nắm lấy cơ hội của mình như Fred chỉ cho, hân hoan đuổi theo bà từ ngoài lâu đài và tấn công bà bằng gậy và một túi đầy phấn. Rất nhiều học sinh đã chạy ra ngoài Tiền sảnh để chứng kiến bà chạy trốn và chủ nhiệm các nhà đã ngăn cản họ một cách tốt bụng nửa vời. Và quả thực, giáo sư McGonagall đã ngồi lại chiếc ghế nơi bàn làm việc sau vài phản kháng yếu ớt và người ta nghe rõ ràng bà biểu hiện sự ân hận rằng bà không thể tự mình chạy theo bà Umbrige hoan hô, vì chính Peeves đã mượn gậy của bà.
Buổi tối cuối cùng của mọi người đã đến; hầu hết mọi người đã gói ghém xong và đã đi xuống dự buổi tiệc chia tay cuối năm học, nhưng Harry thậm chí còn chưa bắt đầu. "Ngày mai làm cũng được!" Ron đang đứng ở cửa phòng ngủ chung, nói."Đi nào, mình đang chết đói đây."
"Mình sẽ nhanh thôi… nhìn xem, cậu cứ đi đi…"
Nhưng khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại sau lưng Ron, Harry chẳng hề cố gắng để đóng gói nhanh hơn. Điều sau cùng nó muốn làm là tham gia vào Bữa tiệc chia tay. Nó lo lắng rằng cụ Dumbledore sẽ giới thiệu nó trong bài phát biểu của mình. Nó chắc cụ sẽ nhắc đến sự trở lại của Voldemort; dẫu sao cụ đã nói với về điều đó năm ngoái...
Harry kéo mấy cái áo choàng nhàu nát ra khỏi đáy rương của mình để lấy chỗ cho những cái đã được xếp gọn gàng và nhận thấy có một cái gói được bọc một cách xấu xí nằm trong góc. Nó chẳng thể nghĩ ra sau nó lại nằm ở đó. Nó cúi xuống, kéo nó ra từ dưới đôi giày thể thao và xem xét nó.
Trong vài giây nó đã nhận ra đó là thứ gì. Chú Sirius đã đưa nó cho nó ngay bên trong cánh cửa số 12 quảng trường Grimmauld."Khi nào cần đến chú, cháu hãy dùng nó, được chứ?"
Harry ngồi phịch xuống giường và mở cái gói ra. Nó nhìn thấy một cái gương nhỏ hình vuông. Trông nó có vẻ cũ; nó thực sự là bẩn. Harry nâng nó lên ngang mặt và thấy hình ảnh của mình trong đó.
Nó lật cái gương lại. Trên mặt kia có một dòng chữ nguệch ngoạc của chú Serius.
"Đây là một cái gương hai phía, chú có một cái khác của đôi gương. Nếu cháu muốn nói với chú, chỉ cẩn nhắc tên chú cho nó; cháu sẽ hiện ra trong cái gương của chú và chú sẽ có thể nói chuyện trong cái gương của cháu. James và chú vẫn dùng chú khi bọn ta bị phạt cấm túc ở hai nơi cách biệt nhau.
Trái tim Harry bắt đầu đập dồn dập. Nó nhớ lại lần gặp cha mẹ mình trong chiếc Gương quá khứ bốn năm trước. Giờ nó lại có thể nói chuyện với chú Sirius, nó biết vậy - Nó nhìn quanh để chắc chắn rằng không có ai ở đó; phòng ngủ quả thật trông còn ai. Nó nhìn lại chiếc gương, đưa nó đến trước mặt bằng đôi tay run rẩy và cất tiếng nói to và rõ ràng, "Chú Sirius."
Hơi thở của nó làm mờ đi mặt gương. Nó thậm chí đưa cái gương lại gần hơn, sự kích động lan toả trong nó, nhưng đôi mắy đang nhấp nháy với nó qua màn hơn đích thị là của nó.
Nó lau sạch chiếc gương và nói, tiếng nói vang khắp phòng:
"Chú Sirius hãy quay lại!"
Chẳng có chuyện gì xảy ra. Khuôn mặt thảng thốt nhìn nó qua tấm gương đúng là của nó…
Sirius không mang theo cái gương của mình khi chú ấy đi qua cánh cổng tò vò, một giọng nói nhỏ cất lên trong đầu Harry. Đó là lý do tại sao nó không có kết quả… Harry đứng lặng một lát, sau đó ném mạnh chiếc gương vào lại cái rương và nó vỡ tan. Nó đã bị thuyết phục, trong một phút loé sáng, rằng nó sẽ lại gặp chú Serius, lại nói chuyện với chú ấy… Sự thất vọng đốt cháy cổ họng nó; nó đứng dậy và bắt đầu ném đồ đạc lộn xộn của mình vào chiếc rương phủ lên trên cái gương vỡ -
Nhưng một ý nghĩ đã đến với nó… một ý nghĩ hay hơn một cái gương… một ý nghĩ to lớn hơn, quan trọng hơn… sao trước đây chưa bao giờ nó nghĩ đến - sao nó chưa bao giờ hỏi?
Nó chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ chung và xuống cầu thang xoắn ốc; khi chạy nó đâm cả vào tường mà không nhận ra được điều đó; nó phóng nhanh qua phòng sinh hoạt chung không một bóng người, qua lỗ hổng sau bức chân dung và thẳng dọc theo hành lang, phớt lờ Bà Béo gọi với theo nó:"Bữa tiệc sắp bắt đầu, cậu biết đấy, cậu đến rất đúng lúc!"
Nhưng Harry không có ý định dự bữa tiệc…
Sao mà lâu đài lắm ma thế khi mà bạn chẳng cần đến một, còn lúc này…
Nó chạy xuống cầu thang và dọc theo các dãy hành lang mà không gặp bất cứ ai dù sống hay chết. Tất cả bọn họ, chắc chắn rằng, đang ở Đại sảnh. Đến bên ngoài phòng học Bùa ngải nó chợt dừng lại, thở hổn hển và thất vọng nghĩ rằng mình nên đợi cho đến cuối bữa tiệc…
Nhưng khi nó vừa từ bỏ hy vọng thì nó nhìn thấy ông ta - một người nào đó trong suốt trôi lập lờ ở cuối hành lang.
"Này - này Nick! NICK!"
Con ma kéo cái đầu mình ra khỏi bức tường, để lộ ra chiếc mũ trang trí bằng lông chim một cách quái gở và lắc lư cái đầu của Ngài Nicholas de Mimsy- Porpington.
"Xin chào," ông nói trong khi rút phần còn lại của thân mình ra khỏi khối đá vững chắc và cười với Harry"Ta chẳng phải là người duy nhất đến muộn phải không? Nhưng", ông thở dài bằng một thái độ khác, tất nhiên…
"Nick, tôi có thể hỏi ông được không?"
Một sự kinh ngạc thấy rõ hiện lên trên khuôn mặt của Nick-Suýt-Mất-Đầu khi ông đút một ngón tay vào chiếc áo cổ cứng chỗ cổ và kéo thẳng nó ra một chút, có vẻ như để bản thân có thời gian suy nghĩ. Ồng chỉ ngừng lại chỉ khi cái cổ đứt một phần của hắn rời hẳn ra.
"Ê - gì vậy Harry?" Nick nói, trông thật bối rối."Không có thể đợi đến sau bữa tiệc được sao?"
"Không - Nick - xin ông," Harry nói,"Tôi thực sự muốn nói chuyện với ông. Chúng ta có thể vào trong này được không?"
Harry mở cửa phòng học gần nhất và Nick-Suýt-Mất-Đầu thở dài.
"Ồ, thôi được," hắn nói, trông thật là cam chịu."Ta không thể giả vờ là ta không mong điều này."
Harry giữ cánh cửa mở cho ông nhưng thay vào đó ông ta lại trôi xuyên qua tường.
"Mong đợi điều gì?" Harry hỏi khi nó đóng cánh cửa lại.
"Cậu đến tìm ta," Nick nói, giờ lại lướt đến bên cửa sổ và nhìn xuống khoảng sân tối đen."Nó vẫn xảy ra, đôi khi… khi một người phải chịu đựng… sự mất mát."
"Phải," Harry nói, cố không chùng xuống."Ông đã đúng, tôi - tôi đến để tìm ông." Nick không nói gì.
"Bởi -‘ Harry nói, xem chừng có vẻ ngượng ngùng hơn nhiều do với nó dự tính trước,"bởi - ông đã chết. Nhưng ông vẫn ở đây phải không?"
Nick thở dài và tiếp tục nhìn xuống dưới sân.
"Đúng thể, phải không?" Harry giục ông."Ông đã chết, nhưng tôi đang nói chuyện với ông… ông có thể đi xung quanh Howarts và mọi thứ phải không?"
"Phải," Nick-Suýt-Mất-Đầu khẽ nói,"Ta đi và nói, đúng."
"Vậy là ông đã quay trở lại phải không?" Harry nói gấp gáp."Người ta có thể trở lại phải không? Như những hồn ma. Họ không biến mất hoàn toàn? Đúng không? Nó không kiên nhẫn nói thêm trong khi Nick vẫn tiếp tục không nói gì.
Nick-Suýt-Mất-Đầu lưỡng lự một lát rồi nói,"Không phải tất cả mọi người đều có thể trở lại như một hồn ma."
"Ý ông là sao?" Harry nói nhanh.
"Chỉ… chỉ có những phù thuỷ."
"Ồ," Harry nói, gần như cười thành tiếng với sự khuây khoả."Tốt, thế thì tốt rồi, người mà tôi hỏi là một phù thuỷ. Vậy ông ấy có thể trở lại, đúng không?" Nick rời xa khỏi cửa sổ và ảm đạm nhìn Harry.
"Anh ta sẽ không trở lại."
"Ai?"
"Sirius Black," Nick nói.
"Nhưng ông đã trở lại!" Harry tức giận nói."Ông đã trở lại - ông đã chết và ông đã không biến mất -‘
"Những phù thuỷ có thể để lại dấu vết của mình trên mặt đất, để đi đến nơi bản thân họ khi sống đã từng qua," Nick đau khổ nói."Nhưng chỉ số ít phù thuỷ chọn cách đó."
"Tại sao không?" Harry nói,"Dù sao thì - cũng chẳng vấn đề - Chú Sirius không quan tâm nó có bất bình thường hay không, chú ấy sẽ trở lại, tôi biết chú ấy sẽ!"
Và với niềm tin mãnh liệt, Harry quay đầu ra phía cửa, chắc chắn, chỉ trong tích tắc, nó sẽ gặp chú Sirius, sáng như ngọc trai và trong suốt nhưng sáng ngời, đi xuyên qua cánh cửa đến với nó.
"Anh ta sẽ không trở lại," Nick nhắc lại."Anh ta sẽ… đi mãi."
"Ông nói sao “đi mãi” nghĩa là sao?" Harry nói ngay"Đi mãi đến đâu? Nghe này - dù sao thì chuyện gì đã xảy ra khi ông chết vậy? Ông đi đến đâu? Tại sao tại sao mọi người không quay lại? Tại sao ở đây lại không có nhiều hồn ma? Tại sao?"
"Ta không thể trả lời được" Nick nói.
"Ông đã chết phải không?" Harry đau đớn hơn nói."Ai có thể trả lời tốt hơn ông được?"
"Ta rất sợ cái chết," Nick nói nhẹ nhàng."Ta đã chọn ở lại sau. Đôi khi ta nghĩ không biết liệu ta có phải… phải, chẳng ở đây cũng như đó… thực ra ta chẳng ở đây cũng chẳng ở đó…" Ông nở một nụ cười buồn bã."Ta chẳng biết gì về những bí mật của cái chết, Harry, vì thay vào đó ta đã chọn sự bắt chước yếu ớt của cuộc sống. Ta tin những phù thuỷ có học thức nghiên cứu vấn đề này ở Cục Những Điều Huyền Bí -‘
"Đừng nói với tôi về nơi đó!" Harry dữ tợn nói.
"Ta xin lỗi chẳng giúp gì được hơn," Nick nói nhẹ nhàng"Phải… phải, cho ta xin lỗi… bữa tiệc, cậu biết đấy…"
Và ông ra khỏi căn phòng, để Harry lại đó một mình, nhìn vô hồn vào bức tường mà Nick biến mất qua.
Harry cảm thấy gần như nó mất người cha đỡ đầu của mình một lần nữa cũng như không còn hy vọng chú ấy có thể nhìn thấy và chuyện trò với nó được nữa. Nó bước đi thật chậm và khổ đau qua lâu đài trống vắng, tự hỏi liệu mình có còn vui vẻ được nữa hay không.
Nó đã đi qua góc hướng về phía hành lang của Bà Béo thì thấy ai đó phía trước đang cài một lời nhắn lên cái bảng trên tường. Một cái nhìn trong giây lát cho nó biết đó là Luna. Chẳng có chỗ nào lẩn trốn tốt gần đó, cô bé sắp nghe thấy tiếng bước chân của nó, và trong mọi trường hợp, lúc này Harry khó có thể tập trung được sức lực để lẩn trốn ai đó.
"Xin chào," Luna nói lơ đãng và liếc nhìn xung quanh nó khi cô lùi lại khỏi tấm bảng.
"Sạo em không ở bữa tiệc nhỉ?" Harry hỏi.
"Ờ, em đã mất gần hết đồ đạc của em," Luna bình thản nói. ‘Mọi người đã lấy chúng và giấu chúng đi, anh biết đấy. Nhưng vì là đêm cuối cùng rồi, em thực sự muốn lấy lại chúng, vậy em phải thông báo."
Cô bé làm một động tác về phía tấm bảng, ở đó, đủ chắc chắn, cô đã gắn một danh sách sách vở và quần áo bị mất của mình, cùng với một lời khẩn cầu xin trả lại chúng.
Một cảm giác kỳ cục hiện ra trong đầu Harry; mội cảm xúc khác với sự giận dữ và nỗi khổ đau lấp đầy trong nó kể từ cái chết của chú Sirius. Một lúc sau nó mới nhận ra rằng nó thương cảm cho Luna.
"Sao mọi người lại có thể giấu đồ đạc của em? Nó nghiêm nghị hỏi cô bé.
"Ờ… phải…" cô bé nhún vai. ‘Em nghĩ họ cho rằng em hơi kỳ cục, anh biết đấy. Vài người gọi em là Lovegood “điên”, thật đấy."
Harry nhìn cô bé và cảm giác thương xót càng thêm nhiều.
"Chẳng có lý do gì để họ lấy đồ của em cả.," nó nói thẳng thừng. "Em muốn anh giúp tìm lại chúng không?
"Ồ, không," cô bé nói và cười với nó."Chúng sẽ quay về, họ thường làm thế vào phút cuối. Chỉ là em muốn gói ghém vào tối nay thôi. À… mà sao anh không ở bữa tiệc?"
Harry nhún vai."Chỉ vì cảm thấy không thích."
"Không," Luna nói và nhìn nó bằng đôi mắt sưng ướt át một cách kỳ cục."Em không nghĩ anh lại làm thế. Người bị bọn Tử Thần Thực Tử giết là cha đỡ đầu của anh phải không? Ginny đã kể cho em biết."
Harry cộc lốc gật đầu, nhưng nhận ra rằng nó cũng không sao khi Luna nói về chú Sirius. Nó nhớ ra rằng cô bé cũng có thể thấy được những con Thestral.
"Đã bao giờ…" nó bắt đầu."Ý anh là, ai… đã có ai em biết chết đi chưa?"
"Có," Luna nói nhẹ nhàng,"mẹ em. Bà ấy quả là một phù thuỷ khác thường, anh biết đấy, nhưng bà muốn thử nghiệm và một ngày nọ một trong những lời nguyền của bà đã vô cùng sai lầm. Lúc đó em mới chín tuổi."
"Anh xin lỗi" Harry lầm bầm. "Phải, nó thật là khủng khiếp," Luna nói giọng bình thường."Đôi khi em vẫn cảm thấy rất buồn về điều đó. Nhưng em vẫn còn bố. Và dù sao đi nữa, chẳng phải là em sẽ không bao giờ gặp mẹ nữa phải không?"
"Ơ - không nữa?" Harry nói không chắc chắn.
Cô bé lắc đầu không tin tưởng.
"Nào. Anh đã nghe thấy họ, ngay sau tấm rèm, phải không?
"Ý em là…"
"Trong căn phòng có cảnh cửa tò vò. Họ ẩn nấp ở đó, vậy thôi. Em đã nghe thấy họ."
Hai người nhìn nhau. Luna mỉm cười nhẹ nhàng. Harry chẳng biết nói gì hay phải nghĩ gì; Luna tin tưởng vào rất nhiều điều khác thường… cũng như nó đã chắc chắn mình cũng đã nghe thấy những giọng sau tấm rèm.
"Em có chắc không cần anh giúp tìm đồ đạc chứ?" nó nói.
‘Ồ, không," Luna nói."Không, em nghĩ mình nên đi xuống nhà, ăn mấy cái bánh pudding và đợi đến khi chúng xuất hiện… chuyện vẫn như thế vào phút cuối… phải, chúc anh một kỳ nghỉ tốt đẹp nhé Harry"
"Ừ… ừ, em cũng vậy."
Cô bé bước đi và, khi nó nhìn theo, nó phát hiện sức nặng kinh khủng trong lòng nó xem ra đã giảm đi phần nào.
Chuyến đi trở về nhà trên chuyến tàu tốc hành của trường Hogwarts ngày hôm sau theo cách nào đó thật đáng ghi nhớ. Đầu tiên Malfoy, Crabble và Goyle, những kẻ chắc chắn đã đợi cả tuần lễ để có cơ hội tấn công mà không bị giáo viên chứng kiến, cố gắng chặn đánh Harry dọc đường trên tàu khi nó từ toilet về. Việc tấn công đó có lẽ đã thành công nếu bọn chúng không sơ ý chọn nơi tấn công ngay bên ngoài khoang của vô số các thành viên D.A, những người đã chứng kiến chuyện xảy ra qua cửa kính và ngay lập tức đã đứng dậy giúp đỡ Harry. Lúc đó Erine Macmillan, Hannah Abbott, Susan Bones, Justin Finch-Fletchley Anthony Goldstein và Terry Boot đã sử dụng vô số các bùa phép và thần chú mà Harry đã dạy cho họ, Malfoy, Crabbe và Goyle chẳng thu gì được nhiều ngoài việc biến thành ba con sên khổng lồ trong bộ quần áo trường Hogwarts khi Harry, Ernie và Justin nhấc chúng đặt lên giá hành lý để chúng rỉ nước ở đó. "Mình cần phải nói rằng mình rất mong được nhìn thấy mặt mẹ của Malfoy khi nó bước xuống tàu," Ernie nói với đôi chút hài lòng khi ngắm nhìn Malfoy bò ngoằn ngoèo trên đầu. Ernie chưa bao giờ bỏ qua việc Malfoy sỉ nhục khi trừ điểm của nhà Hufflepuff khi hắn là thành viên của Đội kiểm tra. "Mẹ Goyle chắc sẽ hài lòng," Ron nói khi đến tìm hiểu xem nguyên nhân chuyện ồn ào là gì."Tính tình của nó giờ khá hơn rồi… dù sao thì, Harry, xe thức ăn đến rồi không biết cậu có muốn thứ gì không…"
Harry cảm ơn mọi người và đi theo Ron trở về khoang mình; nơi nó mua một đống lớn bánh Vạc và bánh bí đỏ. Hermione lại đang đọc Nhật báo Tiên tri, Giny đang giải ô chữ của tờ Kẻ Ngụy Biện và Neville đang chơi với cái cây Mimbulus mimbletonia, nó đã lớn lên rất nhiều sau một năm và cất lên những tiếng ngân nga kỳ quặc khi ai đó chạm vào.
Harry và Ron giết thì giờ của chuyến đi bằng việc chơi cờ phù thuỷ trong khi Hermione đọc to những mẩu tin trích từ tờ Tiên tri. Giờ thì nó đầy những bài về cách làm thế nào để đuổi bọn Dementor (Giám Ngục_ND), những nỗ lực của Bộ pháp thuật lần theo bọn Tử Thần Thực Tử và những lá thư kích động nói rằng tác giả đã từng trông thấy Chúa Tể Voldemort đi qua nhà mình sáng hôm đó…
"Nó thực sự chưa bắt đầu," Hermione thở dài rầu rĩ và gấp tờ báo lại."Nhưng giờ thì không còn lâu nữa đâu…"
"Này, Harry" Ron nói nhẹ nhàng, hất đầu về phía cửa sổ lắp kính nhìn ra hành lang. Harry nhìn ra. Cho đang đi qua, theo cùng là Marietta Edg be, người đang mang một chiếc mũ trùm đầu. Mắt nó và mắt Cho gặp nhau giây lát. Cho đỏ mặt và vẫn bước đi. Harry nhìn xuống bàn cờ đúng lúc thấy một quân tốt của mình bị quân tượng của Ron ăn mất.
"Ờ, cậu và cô ấy sao rồi?" Ron khẽ hỏi.
"Chẳng có gì," Harry nói thành thật
"Mình - ờ - nghe thấy dạo này cô ấy đi chơi với người khác rồi," Hermione nói thăm dò.
Harry thật ngạc nhiên vì tin đó chẳng làm nó đau đớn chút nào. Ý muốn gây ấn tượng cho Cho dường như đã thuộc về một quá khứ mà chẳng còn liên quan gì đến nó; vào những ngày này, nhiều điều nó muốn trước khi cái chết của chú Sirius xảy đến cũng như vậy… dường như tuần nó gặp chú Sirius lần cuối còn lại lâu hơn cả; nó nằm ở cả hai thế giới, một có chú Sirius và một không.
"Cậu bỏ chuyện đó được đấy" Ron nói mạnh mẽ."Ý mình là cô ấy trông dễ thương đấy, nhưng cậu cần ai đó vui vẻ hơn cơ."
"Với người khác cô ấy chắc chắn là vui vẻ hơn," Harry nói và nhún vai.
"Giờ cô ấy đi với ai vậy?", Ron hỏi Hermione, nhưng Ginny lại là người trả lời.
"Michael Corner," cô nói.
"Michael – nhưng," Ron nói, từ ghế của mình nghển cổ nhìn chằm chằm vào cô bé.
"Nhưng em đã đi chơi với nó mà!"
"Không lần nào nữa," Ginny nói cương quyết."Cậu ta không hề thích nhà Gryffindor đánh bại nhà Ravenclaw trong trận Quidditch, và cậu ấy đã thực sự giận dỗi, vậy là em bỏ rơi cậu ta và thay vào đó cậu ta đã chạy đến Cho để an ủi." Cô bé lơ đãng gãi gãi mũi mình bằng đuôi chiếc bút lông, quay ngược tờ Kẻ Ngụy Biện và bắt đầu đánh dấu những câu trả lời của mình. Ron trông có vẻ hài lòng.
"Phải, anh luôn nghĩ rằng hắn hơi ngốc nghếch," nó nói và thúc quân hậu của mình lên phía trước về phía quân xe đang run lẩy bẩy của Harry."Tốt cho em thôi. Chỉ cần chọn một người khác - tốt hơn - lần sau."
Nó đưa một cái nhìn trộm kỳ quặc về phía Harry khi nói.
"Phải, em đã chọn Dean Thomas, anh có cho là cậu ấy tốt hơn không?" Ginny lơ đãng hỏi. "CÁI GÌ? Ron hét lên, lật úp bàn cờ: Con Crookshanks chạy đuổi theo những quân cờ, con Hedwig và con Pigwidgeon cất líu lo và thét lên giận dữ phía trên đầu.
Khi đoàn tàu chậm lại tiến vào sân ga Ngã Tư Vua, Harry nghĩ mình chẳng bao giờ muốn rời khỏi đó cả. Nó thậm chí đã nghĩ nhanh xem điều gì sẽ xảy ra nếu đơn giản nó từ chối không xuống khỏi tàu và bướng bỉnh ngồi đó đến tận mùng một tháng Chín khi nó sẽ lại đưa nó quay lại Hogwarts. Tuy nhiên, khi con tàu tút hồi còi cuối cùng và dừng hẳn, nó lại nhấc lồng con Hegwid xuống và chuẩn bị kéo cái rương của mình ra khỏi con tàu như mọi khi.
Khi người soát vé ra hiệu cho Harry, Ron và Hermione rằng đã an toàn để bước qua chiếc barie kỳ diệu giữa sân ga số chín và mười thì nó lại phát hiện ra một điều ngạc nhiên đang đợi mình ở phía bên kia: một nhóm người mà nó không mong đợi chúng nào đang đứng đó chào đón nó. T
rong số đó có thầy Moody-Mắt-Điên, trông hung dữ với chiếc mũ quả dưa kéo sụp che kín con mắt thần của thầy như khi không có nó vậy, đôi tay xương xẩu của thầy nắm chặt một cái ba toong dài, người thầy được quấn trong một chiếc áo choàng du lịch lụng thụng. Cô Tonks đứng ngay sau thầy, mái tóc sáng màu xịt- bọt-gôm-hồng chiếu yếu ớt trong ánh nắng xuyên qua lớp kính bẩn thỉu của trần nhà ga, cô mặc một chiếc quần jean vá chằng vá đụp và một chiếc sơ mi mang hình truyền thuyết Chị em định mệnh. Đứng cạnh cô Tonks là thầy Lupin, khuôn mặt nhợt nhạt, mái tóc hoa râm, chiếc áo khoác ngoài dài và xác xơ che chiếc áo trùm đầu và chiếc quần đã sờn vải. Đứng trước mọi người là ông bà Weasley, mặc bộ trang phục Muggle đẹp nhất và hai anhFred và George, cả hai đều mặc áo jacket mới toanh làm bằng một chất liệu gì đó màu xanh nhợt và có vảy.
"Ron, Ginny!" Bà Weasley gọi và chạy nhanh về phía bọn trẻ và ghì chúng thật chặt
"Ồ, và Harry thân yêu – Cháu khoẻ chứ?"
"Cháu khoẻ," Harry nói dối khi bà kéo nó vào lòng ôm thật chặt. Qua vai bà, nó thấy Ron đang giương mắt nhìn những cái áo mới của hai ông anh sinh đôi.
"Thực ra chúng là cái thứ gì vậy?" nó hỏi và chỉ vào hai cái jacket.
"Da rồng loại tốt nhất đấy cậu em ạ," Fred nói và kéo cái khoá một chút."Công việc đang tiến triển thuận lợi và bọn anh nghĩ rằng nên tự thưởng cho bản thân."
"Chào Harry," thầy Lupin nói khi bà Weasley thả nó ra để chào đón Hermione.
"Xin chào thầy," Harry nói."Con chẳng hề mong đợi điều này… mọi người làm gì ở đây vậy?"
"À," thầy Lupin nói với một nụ cười nhẹ nhàng,"Chúng ta nghĩ rằng chúng ta phải nói chuyện một chút với dì dượng của con trước khi để họ đưa con về nhà."
"Con không biết đó có phải là một ý kiến tốt hay không," Hary nói ngay lập tức.
"Ồ, ta nghĩ là đúng," thầy Moody gầm lên và khập khiễng tiến lại gần hơn."Chắc kia là bọn họ phải không Potter?"
Thầy đưa ngón tay cái chỉ qua vai mình, con mắt thần của thầy rõ ràng đang nhìn xuyên qua phía sau đầu và cái mũ quả dưa của thầy. Harry cúi sang bên trái một chút để nhìn chỗ thầy Mắt-Điên đang chỉ và ở đó, chắc chắn, chính là ba người nhà Dursley trông thật là hoảng sợ khi nhìn thấy những người đi đón Harry.
"À, Harry," bà Weasley nói và quay lại từ phía cha mẹ của Hermione, những người vừa phấn khới chào đón và giờ lại quay sang ghì chặt lấy Hermione."Phải - giờ thì chúng ta làm điều đó chứ?"
"Phải, tôi cho là như vậy, Arthur," thầy Moody nói.
Thầy và ông Weasley dẫn đầu dọc theo sân ga đi về phía nhà Dursleys giờ đang bám rễ xuống đất. Hermione nhẹ nhàng tách khỏi mẹ và nhập vào cùng mọi người.
"Xin chào," ông Weasley vui vẻ nói với dượng Vernon khi ông dừng lại trước mặt dượng."Ông chắc còn nhớ tôi chứ, tên tôi là Arthur Weasley"
Khi mà ông Weasley một tay đã phá huỷ hầu hết mọi thứ trong phòng khách của nhà Dursley hai năm trước, Harry sẽ vô cùng ngạc nhiên nếu dượng Vernon có thể quên được ông. Chắc chắn rằng dượng Vernon sầm mặt lại và rất tức giận ông Weasley nhưng dượng đã chọn cách không nói gì, trong chừng mực nào đó, có lẽ vì nhà Dursley kém hơn hai lần về quân số. Dì Petunia trông vừa sự hãi vừa xấu hổ; bà ta cứ nhìn xuống đất như sợ rằng ai đó bà biết đi cùng đám người như vậy. Trong khi đó Dudley dường như đang cố gắng để trông nhỏ bé và tầm thường, một việc mà nó đã thất bại thảm hại.
"Chúng tôi nghĩ chúng tôi phải nói vài điều với ông về Harry," ông Weasley nói và vẫn mỉm cười.
"Phải," thầy Moody gầm lên."Về cách cậu bé được đối xử khi ở chỗ ông bà.". Bộ ria mép của dượng Vernon dường như dựng đứng lên cùng với sự phẫn nộ. Có lẽ vì cái mũ quả dưa đã tạo ra cho thầy một ấn tượng hoàn toàn sai lầm là dượng đang phải đối đầu với con nguời giống như dượng; dượng nói với với thầy Moody.
"Tôi không nghĩ rằng ông liên quan gì đến chuyện xảy ra trong nhà tôi cả -‘
"Tôi nghĩ rằng ông không nhận thức được rằng mình sẽ bị nhồi vài quyển sách đâu, thưa ông Dursley," thầy Moody gầm lên.
"Dù sao thì đó không phải là vấn đề," cô Tonks, người có mái tóc màu hồng dường như đã làm dì Petunia khó chịu hơn những người còn lại bởi cô đã nhắm mắt thay vì nhìn dì, xen vào."Vấn đề là, nếu chúng ta phát hiện ra các người đối xử tệ với Harry"
"Và đừng làm gì sai trái, chúng ta sẽ nghe được điều đấy đấy," thầy Lupin vui vẻ thêm vào.
"Phải," ông Weasley nói,"thậm chí nếu ông không để cho Harry sử dụng fellytone.
"Telephone," Hermione thì thào. "Phải, nếu chúng ta nghe thấy bất cứ điều gì về việc Harry bị ngược đãi theo bất cứ cách nào, ông sẽ phải nói chuyện với chúng ta," thầy Moody nói.
Dượng Vernon phồng người lên. Cảm giác bị xúc phạm của dượng dường như nặng hơn cả nỗi sợ hãi đám người kỳ quặc này.
"Ngài đang doạ dẫm tôi phải không, thưa ngài?" dượng nói, to đến nỗi những người đi ngang qua phải thực sự quay lại nhìn.
"Phải, tôi đang làm việc đó," thầy Mắt-Điên nói, xem ra có vẻ hài lòng khi dượng Vernon nhanh chóng nhận ra sự thực.
"Và trông tôi giống một kẻ có thể bị hăm doạ hay sao?" dượng Vernon sủa lên.
"Phải…," thầy Moody nói và đẩy cái mũ quả dưa của mình về phía sau để lộ ra con mắt thần quay tít hung dữ. Dượng Vernon nhảy lùi lại sợ hãi và va vào một cái xe đẩy chở hành lý."Phải, ta phải nói rằng ông đúng là như vậy, ông Dursley"-
Thầy quay đi khỏi dượng Vernon và xem xét Harry.
"Harry này… hãy kêu to khi con cần chúng ta. Nếu trong ba ngày liền chúng ta không nghe thấy gì từ con, chúng ta sẽ cử một ai đó đến…"
Dì Petunia thút thít một cách đáng thương. Rõ ràng là dì đang nghĩ về điều những người hàng xóm sẽ nói nếu họ gặp những người này diễu hành trên lối đi trong vườn nhà mình.
"Thôi, giờ thì chào con, Potter," thầy Moody nói và nắm chặt vai Harry một lúc lâu bằng bàn tay xương xẩu.
"Nhớ giữ gìn nhé, Harry," thầy Lupin nói khẽ."Nhớ liên lạc đấy."
"Harry, chúng ta sẽ đưa con đi khỏi chỗ đó thật sớm chừng nào có thể," bà Weasley thì thầm, ôm chầm lấy nó một lần nữa.
"Bọn mình sẽ sớm gặp lại cậu", Ron lo lắng nói và lắc mạnh tay Harry.
"Thật sớm, Harry," Hermione nói nghiêm túc."Bọn mình hứa."
Harry gật đầu. Chẳng hiểu sao nó không tìm được lời nào để nói với họ rằng điều đó có ý nghĩa như thế nào đối với nó, được thấy họ đứng đó, bên cạnh nó. Thay vào đó, nó mỉm cười, đưa tay vẫy chào rồi quay đầu lại và bước khỏi nhà ga đi về con đường đầy nắng, cùng dượng Vernon, dì Petunia và Dudley hối hả theo sau.