Vòng cực Bắc, Dumstrang
Một ngày mới bắt đầu trong bóng tối.
Khi Harry kéo bước chân lười biếng xuất hiện ở sân trường, ánh mắt các học sinh năm thứ bảy học viện Ám Nguyệt sáng ngời. Bọn họ cực kỳ bất an trong mấy ngày giáo sư Evans rời đi, bọn họ sợ giáo sư có phải vì việc gì mà không dẫn bọn họ đi thử luyện không? Thế nên các học sinh vây lấy Harry ở cửa lễ đường. Hỏi này hỏi nọ, líu ríu như chim khách trên cành.
“Giáo sư Evans, ngài rốt cục đã về rồi, con còn tưởng rằng ngài không cần chúng con nữa chứ?”
“Giáo sư Evans, ngài xong việc chưa?”
“Giáo sư Evans, mấy ngày ngài rời đi, là đi thám hiểm đúng không?”
“Giáo sư Evans, chúng ta lúc nào xuất phát?”
“Giáo sư Evans, …”
“Giáo sư Evans, …”
…
Harry tuy đeo mặt nạ, khóe miệng lại cong lên cung độ, đáy mắt toát ra sự vui sướng, những học sinh này khiến y có mấy phần nhiệt tình, nhìn bọn họ, ôn hòa hỏi: “Chỗ sách ta lưu cho các trò xem xong chưa?”
“Xem xong rồi ạ!” 25 học sinh năm thứ sáu cùng kêu lên nói.
“Vậy, hôm nay ta sẽ tới chỗ viện trưởng Martin xác nhận thời gian xuất hành.” Harry nói, “Hiện tại, ta nghĩ mọi người đừng ngược đãi dạ dày của mình nữa, đúng không?” Mỉm cười đuổi các học sinh vào nhà ăn.
“Cậu đã về rồi?” Khi các học sinh hớn hở vào nhà ăn, lúc này phía sau truyền đến giọng Schatz, “Rất giữ lời.”
“Ừ, mấy ngày không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?” Harry quay đầu thấy Schatz và Martin nắm tay mà đến, “Ngày đó, tôi không phải cố ý đi không từ giã.”
“Không sao, đi, ăn sáng nào.” Schatz ngược lại thật tâm coi Harry là bạn.
Khi ăn sáng, Martin nói: “Lát nữa rảnh chứ? Tới phòng làm việc của tôi.”
“Được, tôi đang tính tìm cậu xác nhận thời gian xuất hành.” Harry mỉm cười gật đầu.
…
Anh, Hogwarts, phòng làm việc của viện trưởng Slytherin
Severus lẳng lặng ngồi sau bàn công tác, ở năm phút đồng hồ trước, phòng làm việc của anh cất bước Lucius • Malfoy. Cái chết của Rodolphus, đủ để Bộ Pháp Thuật bận rộn một thời gian, Lucius ở đó có nhân mạch, có thể nói vài câu. Đây dù sao không phải thời kỳ chiến tranh, tội danh giết một kẻ phát lệnh truy nã có thể lớn có thể nhỏ, hướng tốt mà nói là vì sự an toàn của Hogwarts —— một anh hùng, hướng xấu mà nói là sử dụng thần chú không thể tha thứ tùy ý xử quyết phạm nhân —— một kẻ giết người. Cái trước là chuyện tốt phong cảnh đón nhận công lao, cái sau là tội lớn phải bẻ gẫy đũa phép. Làm một Slytherin tiêu chuẩn, thế giới quan của Severus chưa bao giờ là trắng đen phân minh, bất kỳ chuyện gì đều có thể trở thành thanh kiếm 2 lưỡi, thế nhưng đối với Harry, nó phải hướng về phía tốt tuyên truyền.Mà Malfoy cần bốn đầu sỏ che chở, cần Black duy trì, cần Prince và Potter quật khởi, có vậy, ở trận doanh quý tộc, Malfoy mới không một nhà độc đại, mới có thể tiếp tục phồn vinh. Vì thế, Malfoy cần đứng trên một chiến tuyến với Harry, Lucius rất rõ lực lượng trong tay cậu bé và giá trị của bản thân y.
Vì thế, Lucius sẽ dẫn đạo dư luận hướng về phía có lợi nhất, con công bạch kim này cuối cùng có chút tác dụng. Severus đối ngón tay thành hình tháp đặt trước mặt, lúc này, Harry đích xác nên rời đi một thời gian tạm tránh đầu gió.
Chết tiệt Bellatrix, nếu không phải vợ chồng mày, chí ít Harry không cần sớm dính phải máu tươi như vậy. Vì thế, Bellatrix, mày tốt nhất cầu khẩn Merlin, đừng rơi vào tay tao, bằng không, mày sẽ biết Avada Kedavra, nụ hôn của giám ngục đều là kiểu chết đơn giản nhất —— không thấy tiểu cự quái âu yếm viện trưởng Slytherin hoa lệ giận chó đánh mèo.
“Khẩu lệnh: Moonstone.” Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng báo khẩu lệnh của một học sinh, kéo lại suy tư của giáo sư độc dược trong phòng.
Không hài lòng nặng nề mà hừ một hơi —— lúc này còn dám chạy ra ngoài, tốt nhất là thật có việc, bằng không trò sẽ biết mùi vị chép phạt đến rút gân là gì… Viện trưởng Slytherin để lộ ác ý trực tiếp.
“Ta cho rằng, gia giáo của Malfoy đủ để trò biết thời gian hiện tại, cậu Malfoy?” Severus ngồi sau bàn công tác, dùng ánh mắt dọa người nhìn Draco cọ vào.
Mặc dù tuổi tác tâm lý của Draco đã gấp 6 lần giáo sư lúc này, thế nhưng nhìn đôi ngươi màu đen sau khi thức tỉnh thành công tựa hồ đủ để nhìn thấu bí mật giấu nơi sâu nhất đáy lòng lộ ra không vui, vẫn cực kỳ sợ hãi, cho dù cậu từng ngồi ở vị trí này rất nhiều năm. Cậu cẩn thận nhìn gương mặt trở nên lập thể hơn đang treo thần tình bất mãn, lo lắng hiện tại ra ngoài về gường có ổn không? Nhưng nếu về rồi cha đỡ đầu biết mình vì sợ ông mà làm trễ việc nhận thư của Harry, có mách với cha không? Nói vậy cậu sẽ chết càng thảm? Nháy mắt tâm tư Draco bách chuyển, nhưng trước khi cha đỡ đầu của cậu xuất hiện tức giận đã đặt một phong thư cùng ba bình ký ức tơ bạc còn có một quyển sách và một cái hộp trước mặt người đàn ông cậu kính trọng nhất, hít một hơi, sau đó bay nhanh nói: “Viện trưởng, thư là Harry trước khi đi lưu lại, sách và hộp là vừa nãy Slytherin các hạ đưa tới, về phần ba bình ký ức, hai bình là của con, một bình là phục chế của Blaise. Ách, giáo sư, con về ký túc xá trước…”
“1 lần 《Tinh thần quý tộc》 có lẽ có thể giúp trò nhớ kỹ thư từ quan trọng hẳn nên lập tức đưa đến tay người nhận?” Khi con đỡ đầu nhà mình chưa kịp rời đi, cái giọng âm trầm tơ lụa của Severus đã thoáng khiển trách hành vi dạ du của nó.
“Dạ, giáo sư, vậy, chúc ngài ngủ ngon!” Draco rất rõ ràng lúc này lập tức biến mất mới là thỏa đáng.
…
Vòng cực Bắc, Dumstrang
Harry ăn xong bữa sáng đã ngồi ở phòng làm việc của Martin, nó là phòng làm việc của viện trưởng học viện Ám Nguyệt. Phong cách cực kỳ ấm áp mà ngăn nắp, y có thể thấy không ít ảnh chụp của Angelique, còn có ảnh chụp một nhà ba người bọn họ. Martin và Schatz không tính thanh mai trúc mã, nhưng giúp đỡ nhau mấy chục năm, năm tháng tốt nhất và những ngày khó khăn nhất bọn họ đều ở bên nhau.”Làm một ly Whiskey chứ? Hay Vodka? Hoặc Gin?” Vung đũa phép khiến búp bê thuộc về con gái trên sô pha trở lại ngăn tủ, “Mấy ngày nay Angel ở chỗ cha, nếu nó biết cậu đã về, nhất định đòi tìm cậu. A, Harry, con bé rất thích cậu, đi đâu cũng ôm búp bê cậu tặng. Nhìn mấy con này, cái nào cũng không khiến nó thích bằng cái của cậu.”
Harry cười cười, không tiếp đề tài về Angel của Martin, chỉ nói: “Một ly Gin thêm ngọt, cảm ơn.”
Một ly Gin trong suốt vô sắc xuất hiện trước mặt, Harry bưng lên nhẹ nhàng nhấp một miệng nhỏ, dịch rượu ở khoang miệng tản ra hương thơm mê người, một loại ngọt cay cực kỳ di nhân kích thích đầu lưỡi. Y thích loại rượu này, trong tương lai của quá khứ khi y thám hiểm Bắc Cực băng nguyên, rượu mạnh ấm người mang theo là nó.
Martin rót cho mình một ly Vodka, sau đó đưa cho Harry một vật như thư mời, ý bảo y xem. Harry cầm đọc một hồi, sau đó khép lại, hỏi: “Bulgaria muốn điều động Victor • Krum đảm nhiệm tầm thủ chính thức?”
“Đúng vậy, cậu thấy sao? Dù sao lần thí luyện này do cậu chủ trì, nếu cậu cảm thấy thằng bé nhất định phải đi, tôi sẽ nghĩ cách từ chối bọn họ, dù sao đối với gia tộc Krum mà nói, học tập của Victor mới là đệ nhất.” Martin thương nghị.
“Tôi nghĩ mình cần một cuộc nói chuyện với đương sự.” Harry nói.
“Ừ, đương nhiên có thể, mặt khác, về thời gian xuất phát, đã định ở 5 ngày sau. Trang bị thám hiểm cậu cần 3 ngày sau sẽ đưa tới.” Martin nói.
“Ừ. Hiệu suất của Dumstrang vẫn cao như vậy.” Harry khen ngợi.
“Đương nhiên… A, đúng rồi, ở đây còn một phong thư mời, là mời riêng cậu.” Martin đưa một phần thư mời khác cho Harry, “Đến từ bậc thầy Iverson • Karpins hội trưởng hiệp hội độc dược quốc tế.”
Harry sửng sốt, y biết bậc thầy Karpins, trong tương lai của quá khứ y và ông cộng sự ở hiệp hội độc dược, ông là số ít người nhìn rõ tài hoa của Severus, cũng là số ít bậc thầy thay đổi và nghiên phát ở hiệp hội độc dược, càng là số ít phái cải cách. Năm đó y phổ biến lượng hóa độc dược ông xuất không ít lực, y vẫn kính trọng ông.
Thế nhưng, y rất nghi hoặc bậc thầy quốc tịch Tây Ban Nha hiện tại ở Đức này có thể chú ý tới một “Harry • Evans” vô danh tiểu tốt?
Martin nhìn ra sự nghi hoặc ấy, vì vậy cười nói: “Harry, là vàng ắt sẽ sáng. Huống chi năm thứ ba có một quý cô Karpins…”
“Nếu thế, tôi sẽ đúng giờ phó ước. Thế nhưng, giờ, tôi cần tâm sự với Victor.” Harry nói, “Nói cho tôi biết, thằng bé ở đâu?”
“Đại khái ở sân huấn luyện Quidditch, hoặc nhà chổi cách đó không xa bảo trì chổi.” Martin nói.
“Tôi đi xem.” Harry nói xong uống cạn dịch rượu, ra ngoài.
Harry nhìn sắc trời dần sáng, đột nhiên nghĩ mình đã lâu không bay, có lẽ hôm nay có thể thỏa thích bay một hồi ở sân huấn luyện Quidditch. Y gọi Loket, bảo gia tinh mang cái chổi y đặc chế tới.
…
Anh, Hogwarts, phòng làm việc ở hầm
I miss you…Severus lần thứ hai nhìn chữ viết quen thuộc trên giấy cỏ gấu, anh thừa nhận ở ba giờ trước, phong thư có ba chữ này khiến anh nghi hoặc, ủy khuất, thậm chí câu ra thất bại và phẫn nộ.
Bởi vì, anh không biết Harry rốt cuộc có ý gì —— Sơ sót? Bỏ qua? Không muốn gặp? Hoặc nhớ nhung?
Sơ sót sao? Harry không muốn thấy ta? —— nghi hoặc…
Bỏ qua sao? Là có ý đó đi? —— ủy khuất…
Không muốn gặp? Em tình nguyện chưa từng gặp ta ư? —— thất bại…
Nhớ nhung sao? Nếu nhớ nhung, vì sao không gặp ta? —— phẫn nộ…
Nhưng mà khi anh tìm ba giờ xem xong ba phần ký ức và quyển sách tùy theo mà đến, lại hoàn toàn chấn động——
Đầu tiên là bình ký ức thứ nhất của Draco, trong nháy mắt tiến vào là không thể tin được, vì cảnh tượng dĩ nhiên là ở nhà cũ Black quảng trường Grimmauld số 12, là sau khi Draco trưởng thành… Rồi, là Harry hầu như hấp hối ngã giữa đống dụng cụ luyện kim… Kế Draco đưa y tới St. Mungo… Trải qua chẩn đoán, quá độ sử dụng Time-Turner, dĩ nhiên lần thứ hai sử dụng nó trong thời gian xoay ngược —— việc này Severus biết, tiểu cự quái không đầu óc này! Gryffindor xung động lỗ mãng này! Đáng đời! —— Severus mắng, thế nhưng, một khắc sau anh bị cảm động… Draco thừa dịp Harry hôn mê bất tỉnh lén dùng Legilimency, dĩ nhiên là vì anh, vì ở sinh nhật anh đúng giờ đến trước mộ phần làm bạn với anh… Rồi anh và Draco, ở những năm đó một lần lại một lần lặng lẽ đi theo Harry tới Rừng Cấm, hàng năm hai lần, một lần sinh nhật anh, một lần ngày giỗ anh, y chưa từng sơ sót bất kỳ lần nào…
Sơ sót sao? —— không thể nào, Harry chưa từng sơ sót bất kỳ chuyện gì liên quan tới Severus • Snape —— nghi hoặc đã không còn.
Kế, anh nhìn một phần ký ức khác của Draco, cố lấy dũng khí bỏ vào chậu tưởng ký.
Anh nhìn Sirius • Black xông vào trạm xá, nhìn Black chất vấn… “… Anh ấy vì vậy mà phản bội tín ngưỡng của mình, lẽ nào chưa đủ sao? Huống hồ lời tiên đoán đó hôm qua ông cũng biết, anh ấy chỉ nghe phân nửa đã chạy ra ngoài. Tôi tha thứ cho anh ấy, cha mẹ đã chết, đó là Voldemort giết. Nếu không có Sev, sẽ có người khác. Anh ấy không biết đứa bé trong lời tiên đoán đó có phần của tôi. Làm một Slytherin, tôi biết tầm quan trọng của tín ngưỡng với Sev, anh ấy vì nó mà phản bội tín ngưỡng của mình, thậm chí hối hận cả đời. Tôi yêu anh ấy, tôi nghĩ, chúng ta không thể vì sai lầm quá khứ mà khiến anh ấy lưng đeo bất hạnh. Nếu anh ấy hủy nhà của tôi, hủy thơ ấu vốn dĩ hạnh phúc của tôi, vậy, tôi bắt anh ấy đền cho tôi một cái nhà, đền cho tôi hạnh phúc cả đời. Mà chúng là điều anh ấy có thể cho tôi.” —— khi anh nghe đến đây, từ trong trí nhớ lui ra —— đã không cần phải xem tiếp.
Bỏ qua sao? —— không, Harry, như em đã nói, ta nợ em nhiều lắm, em không thể nào bỏ qua ta trước khi ta trả hết —— ủy khuất đã không còn.
Nhìn bình ký ức thứ ba, anh nhẹ nhàng mở nắp, nghiêng chai, ký ức tơ bạc chậm rãi hòa vào chậu tưởng ký, sau đó anh tiến vào…
Nhìn y hầu như ở khi anh bạo động pháp thuật trước tiên chạy về… Nhìn khớp xương y nắm đũa phép trắng bệch vì mình kiểm tra và mấy câu thần chú suýt nữa đọc sai… Nhìn bàn tay y bồi hồi giữa hòm độc dược… Nghe y tự tin mà lãnh tĩnh nói: “Tôi sẽ không để anh ấy có sao.” … Nhìn y nghe tài liệu lõi đũa như bừng tỉnh và vui sướng… Nhìn y dứt khoát kiên quyết bẻ gãy đũa phép… Nghe y nói: “Con, thủy chung là một Potter, đối với Potter, tài phú quan trọng nhất, không phải pháp thuật hùng mạnh, không phải danh khí người người kính ngưỡng, cũng không phải Gold Galleon và lợi ích, mà là bạn lữ chúng con đã chọn. Thế nên, ngoại trừ anh ấy, con hai bàn tay trắng. Vì vậy, con nguyện ý dâng cho anh ấy những gì tốt nhất…”Không muốn gặp sao? —— em ấy có thể nào tình nguyện chưa từng gặp mình? Em ấy nói mình là tài phú quan trọng nhất của em ấy, ngoại trừ mình, em ấy hai bàn tay trắng —— thất bại đã không còn.
Cuối cùng, anh mở quyển sách kia.
“Khế ước linh hồn bạn lữ… Sau khi ký kết thành công cần tiến hành thời gian dài linh hồn ma hợp… dưới lực lượng tình yêu và khế ước, nếu tận lực không gặp đối phương sẽ phát hiện mình phiền táo bất an, lực chú ý không thể tập trung…. Trong một năm sau khi linh hồn bạn lữ lần đầu tiên nhận được đối phương, mỗi nửa tháng nhất định có một ngày dục vọng cực vượng, ngày đó cần nhờ đối phương thư giải… Cách dừng linh hồn ma hợp rất đơn giản, là song phương trong thời gian ấy không gặp nhau. Mà khi dừng, hai người sẽ hoàn toàn vì đối phương thủ thân như ngọc, không cần lo đối phương trèo tường. Kết thúc cũng rất đơn giản, là gặp lại…”
Nhìn những văn tự này, Severus mím chặt môi, Harry của anh…
Nhớ nhung sao? —— đúng vậy, nhớ nhung, em ấy nhớ nhung mình, nhưng lo lắng thân thể mình —— phẫn nộ đã không còn.
I miss you.
I miss you…
I miss you!
Nhớ nhung như vậy…
Harry, cậu bé của ta, ta có thể làm gì cho em?