[HP] TURN BACK THE CLOCK – CHƯƠNG 9
Tác giả: Băng Hô
Editor: Rin
Ngồi trên bàn ăn Hufflepuff, Harry mừng vì năm nay mình không cần đi đội Mũ phân loại nữa, cậu vừa cùng Walton tám chuyện vừa nghe Mũ Phân Loại hát mấy ca từ kỳ dị đón mừng những Phù Thủy nhỏ đang đứng phía trước nó.
Năm nay Hufflepuff có thêm mấy học sinh mới, là đàn anh năm hai, Harry cũng dành cho đám nhóc đang hồi hộp sự cổ vũ nhiệt tình hết sức của mình. Trên bàn giáo viên không có gì thay đổi so với năm ngoái, Harry thấy may mà như vậy, cậu vẫn ghét kiểu mỗi năm đổi một giáo sư như đời trước, ngoại trừ năm ba ra thì còn lại đều là ác mộng.
Đống sách của năm hai cũng nặng hơn năm nhất, thời khóa biểu thì lại không thay đổi mấy, chỉ là thiếu môn Bay bắt buộc của năm nhất. Harry nhìn thời khóa biểu của mình, nghiêng đầu suy nghĩ.
"Argus, bồ biết đội Quidditch chọn đội viên vào lúc nào không?" Argus đang ăn thì bị Harry xen ngang, cùng một ánh mắt đầy nóng bỏng.
"A? Harry, bồ muốn tham gia hả?" Trong tay Argus còn cầm nửa chiếc đùi gà, suy nghĩ một chút, "Tui nhớ hình như là thứ tư tuần sau á! Harry, bồ muốn đi thì tui cũng muốn đi thử! Tuy rằng tui không có chổi bay riêng."
"Nếu bồ muốn thử thì tui sẽ cho bồ mượn." Harry nở nụ cười, "Tuy nó cũng không có tốt hơn đám chổi ở trường học nhiều lắm."
Galen ngồi bên nghe thấy thì xáp vô, cả đám thì thầm to nhỏ bàn với nhau, cuối cùng cả bốn người trong phòng ngủ đều quyết định sẽ đi coi, chuyện liên quan tới vinh dự của Nhà thì mọi người đều muốn góp một chân, mặc dù Walton tỏ vẻ rằng cậu ta ngồi trên khán đài là tốt rồi. Harry phải công nhận rằng, khả năng cưỡi chổi của Walton cũng chẳng hơn kém Neville là mấy.
Sau khi ăn no, Harry ngẩng đầu nhìn sang hướng Tom bên kia, kinh ngạc phát hiện cậu ta đang nói chuyện với một học sinh nào đó. Tuy nói có điểm khoe khoang nhưng Harry còn chưa thấy Tom chủ động để ý tới người nào khác ngoại trừ bọn họ bao giờ.
Thằng bé kia tựa hồ là học sinh mới, có một mái tóc màu rám nắng và một con mắt màu xanh lục sẫm, hai người trò chuyện trông có vẻ khá là vui. Vẻ mặt Tom cũng ôn hòa hiếm thấy, Harry chống đầu nhìn, trong ấn tượng của cậu, bình thường Tom chỉ xài dáng vẻ thân sĩ đó với đám nữ sinh thôi thì phải?
"Harry, phải về ký túc xá rồi, đi cùng không?" Walton vỗ vỗ vai Harry, khiến cậu lấy lại chú ý.
Harry nhìn cả đám đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại nhìn sang bàn ăn Ravenclaw một cái, hơi phiền muộn nói: "Mấy bồ đi trước đi! Tui có việc đi tìm Tom một tí."
Harry chạy từ bàn ăn Hufflepuff sang bên bàn Ravenclaw, Tom nhìn thấy cậu, nhướn nhướn mày, chỉ vào chỗ ngồi còn trống bên cạnh, Harry chạy qua ngồi xuống. May là bình thường hai Nhà vẫn quan hệ khá tốt, nên hành động của cậu cũng không gây chú ý gì đặc biệt lắm.
"Sao lại chạy sang đây thế?" Tom vò vò tóc Harry, thay cậu cầm một chén nước bí đỏ.
Harry làm bộ như đang uống chén nước, quan sát người ngồi bên cạnh Tom: "Ờm, vì đám Walton về phòng ngủ trước rồi... Thứ tư tuần sau tui muốn tham gia tuyển đội Quidditch, cậu tới không?"
"Có, mấy giờ?" Tom cầm một chiếc đĩa, lấy mấy món điểm tâm không mấy đầy bụng rồi thả xuống trước mặt Harry, mỉm cười nhìn Harry vui vẻ chọn mấy cái nhét vào miệng.
"Ờ, đại khái, tầm sáu giờ." Harry nhồm nhoàm trả lời.
"Ừm, tui sẽ tới."
Hai người lại nói một ít chuyện vặt vãnh, cuối cùng Harry nhét đầy bụng tới mức không thể ăn thêm bất cứ thứ gì nữa mới rời đi, cậu vẫy vẫy tay với Tom nói tạm biệt, hài lòng ngâm nga ca hát trở lại ký túc xá Hufflepuff. Cuối cùng lý do vì sao cậu lại muốn tới bàn Ravenclaw, cậu cũng quên béng sau đầu luôn.
Tom nhìn Harry rời khỏi mới lấy thêm một ít đồ từ từ ăn, cậu đàn em bên cạnh nhìn cậu đầy tò mò.
"Đàn anh vừa rồi hình như có quan hệ khá tốt với anh Riddle ha?"
Tom nhìn về phía nó, như vừa mới nhận ra còn sự tồn tại của người này, nhẹ nhàng đáp: "Bọn anh lớn lên cùng nhau."
"Tốt thật! Em cũng muốn tìm được một ít bạn bè ở Hogwarts!" Cậu học sinh mới của Ravenclaw kia nói đầy chờ mong, con mắt màu xanh lá tỏa sáng khiến Tom cảm giác đầy quen thuộc, đó cũng là nguyên nhân mà cậu có chút chú ý tới thằng bé này.
"Nhà Ravenclaw rất tốt, hơn nữa chỉ cần em chịu khó tìm hiểu kỹ kiến thức trong những cuốn sách thì em có thể học thêm được rất nhiều thứ." Tom trong vai trò một đàn anh lịch sự, mỉm cười tao nhã, "Hoan nghênh đến với Ravenclaw."
Tuần đầu tiên sau khai giảng trôi qua nhanh chóng, vì mấy môn học đều khá giống năm nhất nên cũng không xảy ra hiện tượng lạ lẫm nào. Tom vẫn là học sinh đứng đầu niên khóa, có vài thầy cô còn than rằng Tom đã giỏi hơn cả học sinh năm ba rồi.
Về cái đó thì Harry đồng ý, nhìn quyển sách trong tay Tom, đó đã là sách giáo khoa Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám của năm tư.
Với ánh nhìn sắp thiêu thủng cả sách của cậu, Tom cảm thấy buồn cười, cậu gấp cuốn sách lại, nghiêng người nhìn Harry - hẳn là đang viết bài, phát hiện ra trên tấm giấy da của cậu ta chỉ có một đường cong kỳ quái.
"Harry, cậu đang căng thẳng về buổi chọn Quidditch chút nữa à?"
Harry cào cào tóc, dứt khoát ném cây bút lông chim xuống, cả người nằm úp sấp trên bàn, "Không phải – chỉ là tui sợ lát nữa tui bay nghiêm túc quá thôi."
"Ừm?" Tom nhướn mi.
"Nhoáng cái đã bắt được Golden Snitch thì chán lắm."
Tom nhướn mày, dùng bút lông gõ gõ đầu Harry: "Nếu mấy người kia mà biết cậu đang muộn phiền vì cái này thì chắc chắn sẽ muốn đập cậu một trận."
"Không có cách nào khác mà, Quidditch chính là một trong số ít những thế mạnh của tui đó!" Harry tiếp tục trâng tráo.
"Tui vui vì cậu còn có chút tự biết mình biết ta đó."
Nghe lời trêu ghẹo của Tom, Harry bực mình kéo tay cậu ta cắn cho một phát, thật là... ngây thơ. Với lực cắn như gãi ngứa đó Tom chỉ buồn cười, tay kia xoa xoa đầu Harry, giải cứu bàn tay đã bị gặm in dấu răng của mình.
"Cũng sắp tới giờ rồi, đi thôi." Tom nhắc nhở.
Bọn họ thu dọn sách vở, cầm theo đống sách tham khảo đã mượn từ thư viện trong tuần, đi hướng sân bóng Quidditch. Lúc Harry đi qua đại sảnh thì xài bùa Accio triệu hoán cây chổi của mình, bùa chú thành thạo tới mức Tom nhướn mày.
"Bùa Triệu hồi hẳn là không phải kiến thức năm hai."
"Tui tin là cậu cũng xài được thôi."
Harry nhún nhún vai, cầm cây chổi của mình sau đó nhếch miệng nhét hết đống sách nặng ục ịch sang cho Tom, Tom bất đắc dĩ xài bùa trôi nổi với hai phần sách vở của hai đứa, như vậy cầm sẽ nhẹ hơn chút.
Đám Argus đã chờ sẵn ở sân bóng, thấy Harry tới thì lập tức vẫy vẫy tay với bọn họ. Ánh mắt Argus và Galen tỏa sáng nhìn cây chổi của Harry, đối với ánh mắt như chim ưng vồ mồi đó, Harry chỉ đành cống hiến ra cây chổi của mình để bọn họ bay trước. Walton đứng dưới đất nhìn theo đầy ước ao, thế nhưng khi Harry hùng hồn nói muốn cho cậu ta mượn chổi thì lập tức sợ hãi chối biến.
Chẳng mấy chốc đội Quidditch đã tới, phần lớn bọn họ đều là học sinh năm năm hoặc năm sáu, đội trưởng là Spike Rickett năm bảy, vừa cao vừa gầy, làn da ngăm ngăm đen khiến Harry liên tưởng tới cái cây trong Rừng Cấm. Giọng nói Rickett có chút sầu muộn, anh ta nhượng ra một bãi đất trống rộng rãi, sau đó mở cái rương đựng đạo cụ Quidditch ra.
"Đội chúng ta cần thêm Tầm thủ và Tấn thủ, mặt khác vì Thủ môn đã năm sáu, cậu ấy muốn năm bảy có thể chuyên tâm chuẩn bị N.E.W.Ts, vậy nên bọn tôi cũng cần thêm một Thủ môn dự bị nữa. Tổng cộng là bốn người mới, bây giờ bắt đầu thi đấu."
Mọi người ở đây đều phải thi tuyển vô cả ba vị trí, để Rickett suy xét xem sẽ phân bọn họ vào vị trí nào. Vòng loại, có chín người lọt vô, trong đó bao gồm Harry và Argus. Đội trưởng nói bảo mấy đứa thất bại đi về trước nghỉ ngơi.
Đội trưởng Rickett để Argus cùng năm người khác tranh nhau vị trí Tấn thủ, Thủ môn thì đã chọn được xong, là một chị năm ba, lúc thi thử chưa để lọt một quả nào. Harry cùng một học sinh Hufflepuff khác thi lấy vị trí Tầm thủ.
Rickett để bọn họ cưỡi chổi ổn định, sau đó thổi một tiếng còi, ảnh sẽ thả tay cho trái Snitch vàng bay đi, để bọn họ đuổi theo bắt như đang trong một trận thi đấu, ai bắt được trước sẽ là Tầm thủ chính thức, còn người kia thì trở thành cầu thủ dự bị.
Harry nằm úp sấp trên chổi, híp mắt nhìn phía trước, cậu thấy Tom đang vẫy tay với mình trên khán đài, dùng khẩu hình cổ vũ cậu cố lên. Harry cười kiêu ngạo biểu thị khỏi phải lo.
Tiếng còi vang lên, Harry thấy cái điểm vàng chóe sáng lóe qua, nhanh chóng biến mất. Cậu lập tức vung chổi đuổi theo, cậu cảm nhận được người còn lại cũng đã bay đi. Harry bay lên cao, vị trí trên cao tương đối dễ quan sát, rất dễ phát hiện ra ánh phản quang của trái Snitch vàng, thoáng nhìn qua người còn lại đang bay rà rà mặt đất để tìm trái Snitch.
Harry nhàn nhã nhìn bốn phía, ánh mắt sắc bén lướt tìm ánh phản quan của vật nhỏ kia, cậu thấy mấy người Argus đang ở góc vung vẩy cây gậy gỗ. Cậu quay đầu nhìn về phía Tom, phát hiện cậu ta cũng đang nhìn lại, Harry nháy mắt mấy cái, trong chớp mắt nhìn thấy trái Snitch vàng ở một bên khán đài.
Harry đè thấp cây chổi lao xuống, tiếng gió gào thét bên tai, trong mắt cậu chỉ có điểm vàng sáng nhỏ bé đang hoảng hốt bay loạn. Cậu biết người còn lại cũng đã nhìn thấy trái Snitch, đang rượt ngay sau lưng mình, Harry sẽ không để cậu ta vượt mặt.
Trái Snitch phát hiện Harry, lập tức vỗ đôi cánh nhỏ xíu của nó bay về phía trước, Harry theo chặt phía sau, mà người ở sau thì đã bị bọn họ bỏ xa. Trái Golden Snitch bay về hướng khán đài, trong tầm mắt của Harry xuất hiện bóng dáng của Tom.
Tom híp mắt nhìn về phía Harry, trong lòng lặng lẽ tính xem tỉ lệ đụng trúng là bao nhiêu, cuối cùng nhún nhún vai, đổi một tư thế càng thoải mái tiếp tục dựa vào cái ghế. Harry nhếch miệng cười, nhằm thẳng phía Tom, ngay khi sắp đụng vào nhau thì – cậu kéo cái chổi vút lên bầu trời, trong tay đã nắm chặt trái Golden Snitch.
Bên dưới khán đài rộ lên một tràng hoan hô, không khác gì đang thi đấu thực sự. Bọn họ có thể nói gì chứ? Không phải ai đều có thể bay vừa chuẩn vừa nhanh như Harry đâu.
Tom ngoắc ngoắc với Harry đang cười toe toét, Harry bay xuống, đứng nghiêng đầu bên cạnh Tom.
"Chúc mừng cậu, Tầm thủ Hufflepuff tương lai."
Tom sờ sờ tóc Harry, khiến cậu có chút đỏ mặt, cậu cười đáp: "Cám ơn."
Kết quả chọn lựa cuối cùng là, Harry trở thành Tầm thủ, Argus trượt, nhưng đội trưởng có động viên cậu ta sang năm tới thi lại, Galen cũng nói chờ sang năm lại thử lại một lần. Walton thì tặng Harry mấy chiếc bánh mà bà nội cậu ta làm làm quà chúc mừng.
Đám lửng nhỏ lại mò tới phòng bếp cầm một đống đồ ăn về phòng sinh hoạt ăn mừng tiếp, tất nhiên Tom, khách quen của Hufflepuff, cũng theo tới.
Cuối cùng chơi quá điên cuồng, rất nhiều người đều ngủ luôn trong phòng sinh hoạt chung, Harry thì kéo Tom về phòng ngủ. Gian phòng bốn người, hai người không trở lại nên khá trống trải. Tuy rằng giường của bọn họ bi kịch đều là giường đơn.
"Tom, cậu muốn ngủ bên giường Argus hay Galen?" Harry gãi gãi đầu, nhìn qua lại mấy chiếc giường, giường Walton thì thôi bỏ qua, trên đó còn cả đống đồ ăn vặt.
"Sao không thể ngủ ở giường cậu?" Tom nhướn mày, tới bên giường Harry ngồi xuống như đã sớm là chủ nhà ở đây.
"Bởi vì giường của tui là giường đơn mà..."
Tom cười tủm tỉm, vẩy đũa phép xài bùa biến hình, giường đơn nháy mắt đã biến rộng gấp đôi, thừa chỗ chứa cho cả hai người. Harry trừng mắt nhìn Tom, Tom coi như không thấy bắt đầu cởi áo chùng, sau đó nói: "Tui muốn ngủ bên ngoài."
Harry đảo mắt, bất đắc dĩ đổi áo ngủ, sau đó bò vào bên trong. Cậu nhìn chằm chằm chiếc gối đầu – cũng được Tom sao chép y chang, mất hứng nhắm mắt lăn vào bên tường.
"Ngủ ngon, Harry." Với sự hờn dỗi của Harry, Tom chỉ cười cười.
Harry úp mặt vào chăn bông, tiếng nói truyền ra có chút rầu rĩ: "Ngủ ngon."
Vì Harry gia nhập đội Quidditch, nên lịch trình học tập của cậu có thêm một mục luyện tập, thời gian đi thư viện ít đi. Tổ học tập ở thư viện không có Harry, chẳng hiểu sao đám Argus cũng không dám tự đi tìm Tom lắm, tuy Harry vẫn không phát hiện ra điểm ấy.
Thỉnh thoảng Harry vừa ngáp vừa làm bài, Tom đều sẽ ném một ánh nhìn bất mãn qua, sau đó Harry lại đi giải thích.
"Dù sao thì tui cũng không thích học bài." Chủ yếu là không muốn học lại một lần mấy thứ đã từng học qua, Harry nhíu nhíu, "Hơn nữa, Tom làm bài tốt là được rồi, có gì không hiểu tui sẽ hỏi cậu."
"Quá ỷ lại vào người khác không tốt." Tom nhướn mày, ngón tay ưu nhã lật một trang sách.
Harry lầm bầm ghé vào vai Tom, nhếch miệng cười: "Tom không tính."
Thế là Tom không thể làm gì khác là thỏa hiệp trước kẻ không biết xấu hổ kia, dù sao thì Tom cũng sẽ không thừa nhận rằng cậu rất thích ý với sự ỷ lại của Harry, chỉ là thỉnh thoảng nghĩ tới, nếu một ngày nào đó họ tách ra thì sẽ ra sao. Tom đã không nhớ rõ những ngày chưa có Harry thì cậu đã trải qua như thế nào, cuộc sống có Harry bên cạnh dường như vẫn như vậy.
May là Harry có ký ức kiếp trước, dù có dùng phần lớn thời gian đi luyện tập Quidditch thì cũng không khiến thành tích học tập của cậu trở nên quá bết bát, điều này làm đám Argus ghen tỵ cực kỳ.
Tom ở Ravenclaw, đối với thành tích tuyệt không cần lo lắng, không những thế, cậu ta còn tận dụng triệt để Ravenclaw.
Những quyển sách được cất giữ riêng trong đó phần lớn ngay cả trong thư viện cũng không có, nội dung cũng có những thứ mà sách vở cùng loại không nhắc đến, ví dụ như mấy loài sinh vật hoặc bùa phép đã biến mất trong truyền thuyết, hoặc những thăm dò liên quan tới sinh mệnh.
Thỉnh thoảng Harry cũng sẽ chạy tới Ravenclaw tìm Tom, giờ cậu mới biết mấy loài sinh vật kỳ lạ mà Luna nói hồi trước kỳ thực đều đã từng tồn tại, chỉ là phần lớn đã biến mất, hoặc bị quên lãng do người ta không thèm để ý. Vài thứ đó đều được ghi lại trong sách vở cất giữ tại Ravenclaw. Khiến cho Harry cũng có chút bội phục Ravenclaw.
Ravenclaw tuy rằng có tri thức, nhưng đều khá ẩn mình, bọn họ như một nhà nghiên cứu chân chính, yên lặng bảo tồn những kho báu của từng thời đại.
Mỗi Nhà đều có những ưu điểm khác nhau, ngay cả Slytherin, Harry biết họ cũng chỉ là hung ác ngoài miệng, nhưng bọn họ có thể dành cho người nhà và bạn bè mà bọn họ nhận định sự bảo vệ mạnh mẽ và kiên định nhất.
Harry yêu Hogwarts, cậu nguyện dốc hết lòng tới bảo vệ ngôi nhà đúng nghĩa đầu tiên này của cậu.
Tom nghĩ thú cưng của mình dạo này có chút kỳ quái, không phải nhắc tới con cú mèo cao ngạo kia, mà là con rắn nhỏ bình thường vẫn quậy loạn trong phòng ngủ. Đã vài ngày Tom không nhìn thấy Nagini khiến cậu không khỏi có chút nghi ngờ cùng lo lắng.
Ngay sau đó Harry cũng phát hiện Nagini mất tích, Tom đành nói thật.
"Cậu nên nói sớm chút chứ!" Harry trợn mắt, nhất thời đã không còn tâm trạng đi ăn điểm tâm nữa.
Lúc này bọn họ đang ăn cơm dã ngoại ở cạnh Hồ Đen, vì hôm nay là cuối tuần nên cả hai đều không có lớp. Khó có dịp không có tiếng ồn ào từ đám Argus, Harry quyết định mang đồ ăn ra mặt cỏ ăn cơm dã ngoại.
"Từ lúc nào không thấy Nagini thế?" Harry rầu rĩ hỏi, tuy rằng không có tâm trạng, nhưng vẫn cầm đồ ăn trên tay chậm rãi nhấm nuốt vào, dù sao bây giờ cũng đã tới thời gian mà dạ dày đang thi nhau kêu gào.
"Cũng khoảng một tuần rồi," Tom nghiêng đầu nghĩ, đưa cho Harry chiếc khăn tay để cậu lau đi vụn bánh khóe miệng, "Nagini nói muốn đi thám hiểm hầm."
"Hầm... Ờm, nó còn nói gì khác không?" Harry vò loạn mái tóc đen của mình, nhưng vẫn không nghĩ ra manh mối nào.
"Hình như, nó từng nói, ngửi thấy mùi đồng loại trong trường học, nên muốn đi tìm thử xem." Tom nheo mắt, "Có thể là rắn của học sinh nào trong trường nuôi không?"
"Hoặc là mấy con rắn khô trong phòng làm việc của giáo sư Slughorn." Harry đảo mắt, thở dài, vẫn không tìm được manh mối.
Tom nhìn dáng vẻ sầu não của Harry, cũng nhăn nhăn lông mi, sờ sờ mái tóc đen kia, vuốt phẳng mớ lộn xộn đó.
"Không cần lo đâu, tui tin Nagini sẽ tự trở về thôi."
"Tui biết Nagini là một con rắn nhỏ thông minh, chỉ là..."
Harry gục đầu lên đầu gối. Cậu chỉ sợ, Nagini biến mất không đơn giản như vậy, người nuôi rắn trong trường học hầu như không có, vỏ rắn trong phòng giáo sư Slughorn vừa rồi cậu cũng chỉ nói giỡn vậy, nhưng Harry biết dưới sâu Hogwarts, có một con rắn.
Nagini không may như vậy chứ?
"Harry, cậu đang nghĩ gì thế?" Tom tới gần Harry, tay còn đặt trên đầu cậu, Tom biết rõ biểu tình này của Harry là gì, cậu ấy đang có gì đó không muốn nói.
Đúng là Harry không muốn nói cho Tom về Phòng chứa bí mật gì đó, dù bây giờ Tom vẫn chưa biết mình là người thừa kế Slytherin, nhưng Harry vẫn sợ lịch sử tái diễn, biện pháp tốt nhất là rời xa những nhân tố... bất ổn này.
Thế là Harry càng trốn tránh vùi vào cánh tay, lắc đầu không nói.
Harry nghe thấy Tom thở dài.
"Tui biết cậu gạt tui rất nhiều việc, Harry. Ở cạnh cậu càng lâu, tui càng biết rõ sự do dự yếu ớt trong lòng cậu, tui không biết nguyên nhân có phải do tuổi thơ lúc nhỏ của cậu để lại hay không, nhưng mà, Harry, cậu không tin tôi, cho tới bây giờ." Tom giơ tay, mạnh mẽ kéo Harry về từ thế giới riêng của mình, nhìn sâu vào ánh mắt xanh biếc của cậu ấy.
"Cậu đang lo lắng điều gì vậy? Harry," Ngón tay Tom xẹt qua gương mặt Harry, dừng lại ở cạnh đôi mắt xanh mà cậu thích nhất, "Cậu biết mà, tui sẽ không bỏ rơi cậu, bất kể chuyện gì xảy ra."
Harry cầm tay Tom, suy nghĩ có chút hỗn loạn.
Cậu có thể nói ra không? Bí mật mà cậu vẫn chôn sâu trong tim, những nỗi đau, những ký ức bi thảm, những sự tổn thương do kẻ thù tạo thành trong quá khứ. Cậu có thể nói cho Tom Riddle không?
"Nhưng cậu chỉ là Tom." Harry đột nhiên đau thương nỉ non, "Cậu không cần phải... Cậu chỉ là Tom bên cạnh Harry mà thôi, vậy nên, không phải biết đến những chuyện đó."
Quá tối tăm và tàn khốc, một khi nói ra sẽ kéo theo sự thay đổi, nói ra rồi sẽ ảnh hưởng đến quỹ tích của số phận, vì vậy, cậu tình nguyện một mình gánh lấy tất cả, Tom chỉ là Tom, không phải Voldemort, cũng không phải Chúa Tể Hắc Ám, chỉ là một học sinh Ravenclaw ưu tú - Tom Riddle, mà thôi.
Tom nhăn mi, không thích hình dạng bây giờ của Harry, vừa mệt mỏi lại bất đắc dĩ, cậu kéo Harry vào lòng, vỗ nhẹ vai cậu ấy, động tác đã trở nên thành thạo quen thuộc, lúc bàn tay hạ xuống lướt qua đuôi tóc đen, cảm giác mềm mềm ngưa ngứa.
Harry giữ chặt áo chùng của Tom, ngửi mùi cỏ xanh nhàn nhạt trên đó.
Chính vì Tom khác, nên cậu hẳn nên tin tưởng, Harry hiểu rõ điều đó.
"Tom, lát nữa chúng ta cùng đi thư viện đi?" Tiếng Harry rầu rĩ truyền ra từ trong ngực Tom, "Rắn liên quan tới Hogwarts, có lẽ chúng ta có thể tìm được gì đó."
Động tác vỗ vai an ủi của Tom thoáng khựng lại, kéo Harry ra, ôn hòa nhìn cậu mỉm cười.
"Cậu muốn nói tới... Mật thất của Slytherin à?"
Harry nín lặng nhìn Tom, mắt chớp cũng không dám chớp, ngón tay bóp chặt trong lòng bàn tay, có chút phát đau.
"Lần trước đoạn mà cậu không muốn tui đọc đó đúng không?" Tom thở dài, sờ sờ đầu Harry trấn an, "Tui vẫn nhớ rõ quyển sách đó, lát nữa chúng ta đi tìm nó đi!"
"Cậu..." Harry vẫn có chút khó thở.
"Có lẽ, cậu không muốn tui biết tới chuyện đó, nhưng kỳ thực tui có biết chút ít," Tiếng nói của Tom chợt trầm xuống, cười khẽ, "Thế nhưng, dù tui, một Xà Khẩu, rốt cục có phải người thừa kế Slytherin hay không, thì tui vẫn là Tom Riddle mà Harry Potter biết. Vậy thì Harry, nếu cậu đang lo lắng chuyện nhỏ đó, thì có thể an tâm rồi."
"Chuyện đó không phải chuyện nhỏ!"
Harry hít sâu một hơi, suýt thì bị sặc, có chút xấu hổ vung nắm đấm giận dữ, kết quả gương mặt đỏ bừng đó chỉ khiến Tom cười thêm. Tom kéo bàn tay lúng túng của Harry, gắt gao nắm chặt.
"Như tui đã nói đó, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, tui cũng sẽ không bỏ lại cậu."
Tư thế trán chạm trán khiến Harry bình tĩnh hơn một chút, cậu nhắm mắt lại.
"Cậu mà dám bỏ lại tui, tui sẽ thả Nagini cắn cậu!"
"Tom nhướn mày, "A... Tui không biết là nó có hiệu quả hay không nữa."
"Vậy sẽ lấy hết đống đồ ăn vặt với sách của cậu, còn cả, còn cả..." Harry nghĩ trái nghĩ phải, nhưng phát hiện tựa hồ không có gì có thể dùng để uy hiếp, đành chán nản nhụt trí.
Tom bật cười, ngón tay mơn trớn gương mặt Harry: "Ngốc quá."
Với cậu mà nói, thứ quan trọng nhất, đang ở ngay trước mặt cậu, nằm trong vòng tay của cậu đây.
*** Hết chương 9 ***