[HP] TURN BACK THE CLOCK – CHƯƠNG 17
Tác giả: Băng Hô
Editor: Rin
Hành trình trở lại Hogwarts so với lần đi thì nhanh hơn nhiều, đám học sinh tiếp tục điên cuồng chúc mừng trên xe lửa, thỉnh thoảng lại chạy ào vào thùng xe của Tom và Harry phóng ra một đám pháo ruy băng lên đầu bọn họ. Tới khi Tom không thể chịu nổi nữa mà dùng thần chú đóng chặt cửa lại, cộng tặng kèm một tá Bùa lãng quên lên đó mới thôi.
Giây lát đặt chân lên bãi cỏ Hogwarts, Harry mới cảm giác được mình nhớ tòa thành im lặng trong màn sương này đến chừng nào.
Những học sinh ở lại trường đã biết trước tin tức và đi ra nghênh đón từ sớm, trên tay bọn họ là càng nhiều pháo ruy băng, đảm bảo toàn bộ người trên xe lửa vừa xuống xe đã được tắm dưới làn mưa bảy màu sặc sỡ. Cuối cùng các thầy cô không nhìn nổi nữa xuống dẹp trật tự thì hiện trường mới đỡ hơn một chút.
Tom Riddle được hoan nghênh như một vị anh hùng khải hoàn, mọi người vây quanh cậu ta trở lại bàn ăn Ravenclaw, trên bàn đầy ắp những món ăn ngon lành nhứt. Tuy món ăn bên Durmstrang cũng ngon thật, nhưng Harry vẫn rất nhớ nhung bữa cơm của Hogwarts.
Dù sao thì, cuối cùng Hogwarts đã đạt được chiến thắng trong cuộc thi Tam Phép thuật, đó là một phần vinh quang không nhỏ đem về cho trường học, đồng thời cũng để Tom – trước nay vẫn nội liễm ẩn mình, bắt đầu lộ diện dưới ánh mắt của mọi người.
Mấy tuần còn lại, bọn họ cùng đi Hogsmeade, cùng mua một đống lớn đồ ngọt cùng bia bơ, trao đổi mấy thứ thú vị tâm đắc trong cả học kỳ cùng đám Argus, và cuối cùng là lên xe lửa về tới Luân Đôn.
Harry cảm thấy năm học này trôi qua đặc biệt chóng vánh, được rồi, là cậu có nhớ nhung mấy bức họa hay càm ràm và mấy bộ áo giáp hay đi lung tung ở Hogwarts đó một chút, đương nhiên còn có cả mấy Con Ma trắng bạc thích bay tới bay lui đó nữa.
Cô nhi viện vẫn chẳng có chút hoan nghênh bọn họ trở về, nhưng lâu vậy rồi cũng thành quen. Bà Kohl yêu cầu Tom và Harry bắt đầu làm mấy dịch vụ cộng đồng, lý do là tuổi của bọn họ đã đủ lớn, dù cho bọn họ vẫn chưa vượt quá mốc tiêu chuẩn.
Cái gọi là dịch vụ cộng đồng khá đơn giản, ví dụ như quét dọn quảng trường gần đó, giao báo, giao sữa các loại,... mấy việc đó có thể giúp cô nhi viện mỗi tuần có thêm một hai xu Penny*, thái độ bà Kohl với bọn họ cũng đỡ cau có hơn chút đỉnh.
Công việc hai người chọn là làm cỏ ở công viên, tưới nước, lau dọn bụi bẩn linh tinh, tuy thỉnh thoảng có bị đám trẻ con gần đó khinh thường, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới tâm tình của bọn họ.
"Năm nay là mười bốn rồi," Tom buông cái xẻng xuống, ngồi trên đống đất thở dài, "Tới mười lăm, bà Kohl sẽ không chứa chấp tụi mình nữa."
"Sao cậu biết?" Harry ngẩn người, cũng dừng động tác trên tay.
"Tui nghe bà Kohl oán giận thế," Tom cười khổ, "Gần đây càng ngày càng nhiều trẻ con tới, tuy tới mười tám nhất định sẽ bị đuổi ra, nhưng kỳ thực sớm vài năm cũng chẳng có ai thèm để ý. Trong đám nhóc nhiều đứa đã đi rồi, so với việc chờ bị bà Kohl đuổi đi thì tui thà tự mình dọn ra trước còn hơn."
Harry nhìn chăm chăm vào con giun đang giãy giụa trong bùn đất.
"Nhưng mà... dù tới sang năm thì bọn mình mới có mười lăm tuổi! Sẽ chẳng có ai thèm thuê mấy đứa con nít mười lăm tuổi làm việc cả!"
"Tụi mình là Phù thủy, hẳn là sẽ có cách gì đó giải quyết thôi." Tom híp mắt nhìn lên bầu trời xanh ngắt và ánh mặt trời, mỉm cười tự tin: "Hay cậu không tin tui?"
Harry đảo mắt khinh bỉ, tiếp tục cầm lấy cái xẻng, "Bây giờ tui một chút cũng không lo."
Tom cười nhẹ, lại tiếp tục làm việc của mình.
Tuy bọn họ đều âm thầm lên kế hoạch, nhưng vẫn chẳng thể cản nổi biến hóa.
Bọn họ bị đuổi ra khỏi cô nhi viện, trong một ngày trời đổ mưa. Nguyên nhân là Nagini chuồn ra khỏi phòng, vừa vặn bị bà Kohl gặp phải. Bạn biết đó, phụ nữ trên đời ghét nhất vốn không ngoài mấy loài sinh vật, một là mấy con đen đen xám xám chạy loạn, hai là trơn trượt dài dài bò khắp nơi. Có người kể lại, tiếng hét của bà Kohl lúc đó khiến cả đám trẻ đang ngủ trong bốn tầng lầu đều phải giật mình tỉnh giấc.
Đứng bên ngoài hàng rào sắt cô nhi viện, bị nước mưa lạnh lẽo xối ướt đẫm, Harry và Tom đều dùng ánh mắt tràn ngập oán khí trừng con rắn nhỏ đang uốn éo lăn lộn trên mặt đất.
{Ôi! Thân mến, tôi thực sự xin lỗi mà.} Nagini xì xì, biểu đạt sự áy náy của nó, thậm chí còn tự xoắn mình thành hình dáng một cái quẩy.
Tom cùng Harry liếc nhau, cười khổ. Trên dưới cả người bọn họ chỉ có hành lý, đũa phép, cùng đồ dùng đến trường gì đó, một ít vàng của giới Phù thủy, thêm mười lăm penny – được bà Kohl nhét cho bọn họ trước khi ném cả hai ra khỏi cửa.
"Làm sao bây giờ?" Harry mờ mịt nhìn sang Tom.
"Trước tìm chỗ nào ở tạm đã," Tom thở dài, "Bây giờ không có cách nào đi Hẻm Xéo, mà lại còn đang mưa, tìm xem xung quanh có nhà trọ nào không, mười lăm xu... Chắc ít nhất có thể mướn được một cái phòng."
Bọn họ tìm mấy con hẻm xung quanh hồi lâu, cuối cùng đã tìm được một nhà trọ nhỏ nằm trong góc cuối cùng của một con hẻm âm u. Nhà nghỉ ở cạnh một cống nước, phủ đầy bồ hóng và mùi hôi nồng nặc, cái biển bên ngoài chỉ được treo một nửa, còn một nửa lủng lẳng như sắp rớt, bên cạnh là một chiếc đèn dầu, mới khiến bọn họ không bỏ qua nó.
Tom hít một hơi thật sâu, sặc ho hai tiếng, đẩy cánh cửa cũ nát phát ra một tiếng kẽo kẹt như rên rỉ, khiến bọn họ đều giật nảy mình.
Trong phòng có chút tối tăm, lầu một có đặt một cái quầy, chiếc thang gỗ lên lầu hai ở phía sau, trên quầy có một người đang nằm úp sấp, trông qua cứ như một người chết. Trên bàn có vài chiếc vỏ chai rượu và vết nước. Harry thề rằng cậu còn thấy một con chuột vừa chạy dọc qua mép tường.
Tom đi tới trước quầy, dùng sức ấn mạnh chiếc chuông phục vụ, tiếng chuông leng keng vang vọng toàn bộ nhà trọ, lập tức trên lầu truyền xuống vài tiếng la hét và chửi rủa.
Người đàn ông gục trên quầy rượu tỉnh lại, gương mặt bị râu ria xồm xoàm che kín hơn nửa ngẩng lên, ánh mắt ngái ngủ nhìn về hai đứa nhóc.
"...Lạc đường à?" Một hồi lâu, người đàn ông mới nấc rượu ợ lên một tiếng.
"Bọn tôi muốn ở lại một đêm," Tom bất đắc dĩ đặt cả mười lăm xu lên trên quầy hàng, "Xin hỏi..."
"Một phòng cho hai đêm, hoặc hai phòng cho đến bình minh. Tặng kèm bữa sáng." Người đàn ông vơ lấy đồng xu, giật ngăn kéo quầy hàng và ném nó vào trong phát ra vài tiếng xủng xoẻng.
Tom và Harry liếc nhau, chọn một gian. Cũng không phải vì bọn họ muốn ở đây qua hai đêm, mà nghĩ rằng trong cái loại nhà trọ này, tốt nhất vẫn là không nên tách nhau ra ở riêng, ai mà biết được nhỡ có thể xảy ra chuyện gì đó?
Gian phòng ở trên lầu hai, tiếng kẽo kẹt khi lên lầu khiến mấy phòng bên cạnh lại lần nữa phát ra tiếng la chửi. Tom và Harry vội vàng nhẹ chân, nhanh chóng lướt tới gian phòng cuối hành lang.
Trong căn phòng có một cái đèn dầu tù mù, Harry dùng diêm châm sáng nó. Giường là giường đơn, chăn bông và nệm đã rất cũ, nhưng may là còn sạch sẽ. Trên tủ đầu giường có hai ngọn nến, cửa sổ bị phong kín không thể mở ra. Phòng tắm chỉ cách giường ba bước chân, chỉ có hai cái vòi sen và một bồn cầu.
Tom cầm một cây nến đi vào phòng tắm, thử thử nước trong vòi, miễn cưỡng coi như sạch sẽ, nhưng cả hai vòi đều là nước lạnh.
"Tắm rửa thay bộ quần áo khác đi," Tom bất đắc dĩ, "Tuy nước đều là lạnh cả."
Chờ bọn họ thu dọn xong, trời đêm đã xuất hiện mấy vì sao.
Hai người bụng đói rột roạt rút ra túi đồ ăn vặt cuối cùng trong hành lý chưa được xé bao, là ngày đó mang về từ Hogsmeade. Tuy đồ ăn vặt không thể giúp no bụng, nhưng ít nhất cũng giúp cả hai dễ chịu hơn chút chút.
Chen chúc tên một chiếc giường đơn khiến cả hai đều không thể cựa quậy tí nào. Harry hận chết cái quy định không được xài phép ngoài Hogwarts, nếu không phải bây giờ còn ở quá gần cô nhi viện thì chắc cậu đã không chịu được mà xài bùa biến hình luôn rồi.
"Ngày mai phải đi Luân Đôn, tới Hẻm Xéo." Tom vỗ vỗ đầu Harry dỗ dành, dừng lại một lát vì cảm giác mềm mại trên tay, "Ít nhất thì tụi mình cũng có ít tiền phù thủy để xài."
"Muốn tìm việc làm ở Hẻm Xéo không khả quan lắm, bọn họ biết mình còn là học sinh Hogwarts." Tuy còn một con đường là sang Hẻm Knockturn, nhưng Harry sẽ không nói ra cái đó.
Tom cũng trầm tư, tiền phù thủy trong người bọn họ bình thường cũng chỉ đủ cho bọn họ chi trả lúc đến trường, nhưng nếu dùng để duy trì sinh hoạt hàng ngày thì quá ít ỏi. Nếu không thể làm thêm trong giới Phù thủy, thì phải tìm việc bên giới Muggle, tuy đổi tiền cũng khá phiền phức.
"Làm công ở giới Muggle..." Harry nói ra suy nghĩ của cậu, "Cũng không hẳn là không thể, nhưng bọn họ cũng có pháp luật quy định không cho tuyển dụng đám thiếu niên tuổi chúng ta, thông thường á."
Mà những chỗ có dùng lao động như bọn họ, thì lại đều là những nơi không trong sáng gì. Harry cũng không quá muốn đi vào mấy nơi đó, mặc kệ trong giới Muggle hay Phù thủy thì quy tắc những nơi đó đều chẳng hơn gì nhau mấy, tối tăm, tàn khốc, giả dối.
Tom thở dài, thật khó lựa chọn.
Cậu vỗ vỗ đầu Harry, phẩy phẩy mấy cọng vểnh lên, "Nói chung, cứ ngủ trước đã, việc ngày mai, để ngày mai lại phiền não đi."
Giường rất nhỏ, chăn cũng rất mỏng, nhưng vì hai người nằm sát nhau nên cũng không quá lạnh. Mùi hôi nồng nặc bên ngoài cửa sổ vẫn phảng phất, nhưng cũng đỡ hơn rất nhiều. Bóng đêm ở đây tối đặc, nhưng ánh sao vẫn rất sáng. Những bước đầu tiên trong cuộc sống mới của bọn họ, đã bắt đầu từ đây.
Tính cách âm của nhà trọ rất kém, Harry sáng sớm đã bị tiếng ồn ào dưới lầu đánh thức, cậu khó khăn tìm được kính mắt của mình trong góc tường, sau đó lay tỉnh Tom.
Đó là một buổi sáng không quá sáng sủa, có lẽ bởi trận mưa đêm qua nên sáng nay trên trời vẫn còn đọng lại một tầng mây đen, ánh sáng mặt trời mù mờ u ám. Bọn họ thu xếp bản thân, đem hành lý cùng nhau kéo xuống dưới lầu.
Ông chủ trọ trông có vẻ có tinh thần hơn ngày hôm qua chút ít, tuy cả gương mặt vẫn khuất sau bộ râu lộn xộn. Ông ta thấy đám Tom thì ném hai chiếc bánh mì khô qua, nói đó là bữa sáng. Bọn họ nhanh chóng dùng bánh mì nhét đầy cái dạ dày rỗng tuếch, sau đó từ biệt ông chủ trọ. Tuy bọn họ thuê hai đêm, nhưng nếu còn ở đây thêm một đêm thì quả là một thử thách đầy khó khăn.
Mang theo hành lý trở lại Luân Đôn, tới Hẻm Xéo, may mà bây giờ còn đang là hè, mấy phù thủy nhỏ trong này cũng không hiếm hoi lắm.
Bọn họ tới Gringotts đổi tiền phù thủy thành tiền Muggle trước, ăn một bữa no nê, sau đó rời khỏi Hẻm Xéo. Bọn họ vẫn quyết định tìm một công việc bên giới Muggle.
Tại một trấn nhỏ cách đó không xa, hai người cuối cùng cũng tìm được một cơ hội việc làm, và một phòng trọ cho thuê ngắn hạn. Hai người ở trên lầu một tiệm sách nhỏ, ánh sáng không được tốt lắm, nhưng cũng coi như sạch sẽ, tiền nhà cũng không quá đắt. Tiệm sách nhỏ cũng chính là nơi bọn họ làm việc, bà chủ tiệm là một người phụ nữ với mái tóc hoa râm, nhìn tuổi hai đứa nhỏ như vậy đã phải tự bươn trải thì rất tội nghiệp, nên mới cho bọn họ thuê phòng đồng thời để chúng ở lại tiệm chỉnh lý sách vở.
Công việc này vốn cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, nên bình thường những lúc rảnh rỗi bọn họ vẫn ra ngoài làm thêm vài thứ, như là phát truyền đơn, giúp mấy nhà hàng mới khai trương tuyên truyền linh tinh. Sinh hoạt như vậy cũng không có gì khó khăn lắm, mà còn tự do hơn nhiều so với ở trong cô nhi viện.
Người phụ nữ già rất tốt với bọn họ, bà chưa từng kết hôn, vị hôn phu của bà đã mất trong chiến tranh, bà cũng không có ý định lập gia đình với một người khác. Thế nhưng bà ấy rất thích trẻ con, mà cũng vẫn tiếc nuối vì mình chưa từng có một đứa trẻ. Sau khi Tom và Harry tới đây, bà thực sự coi cả hai như con của mình mà chăm sóc.
Bà ấy có một cái tên rất đẹp, Rosaline.
Tuy phần quan tâm này tới hơi muộn một chút, nhưng Harry và Tom đều cảm thấy sự ấm áp đó như là tình thân vậy, loại tình cảm mà cả hai đều thật thiếu thốn.
Rosaline mỗi ngày đều trích một ít thời gian chăm sóc tiệm sách, từ hồi hai thằng bé tới bên cạnh bà, bà lại càng thanh nhàn hơn, dành càng nhiều thời giờ cho việc nấu những món ăn, nguyên liệu nấu ăn cũng không phong phú, nhưng qua bàn tay của Rosaline lại trở nên ngon lành lạ thường, đó là một loại hương vị bình thản nhưng thật hạnh phúc. Tuy Tom và Harry cũng chỉ là khách trọ, nhưng Rosaline thỉnh thoảng vẫn mời họ cùng ăn với bà, dần dần, bọn họ đều thấy thích cảm giác "nhà" ấy.
Sách của Rosaline đều là được chọn ở cảng vào mỗi cuối tuần, Rosaline vẫn kiên trì giữ công việc chọn sách của bà, mà đó cùng là nguyên nhân giúp tiệm sách nhỏ không có gì nổi trội vẫn duy trì được.
Sáng sớm chủ nhật, Rosaline theo thường lệ khóa cửa tiệm sách chuẩn bị tới cảng, lần này bà mang theo Tom và Harry cùng đi. Bà thích hai đứa trẻ ôn hòa lễ phép này, Harry luôn rất chu đáo đáng yêu, Tom thì ôn hòa anh tuấn. Bà mong hai thằng bé vẫn ở chỗ này, thậm chí còn có ý muốn để lại cả tiệm sách cho bọn chúng, một ý nghĩ cô đơn của riêng bà lão đã sớm bước nửa chân vào quan tài.
Harry tới cảng, mới giật mình phát hiện đời trước đã sống nghèo nàn tới cực độ, vậy mà chưa bao giờ được thấy một con tàu thực sự nào. Chúng được xếp hàng chỉnh tề trong cảng, đủ loại màu sắc, có chiếc thuyền còn đang bốc khói đen. Harry nhịn không được sự hưng phấn trong lòng – cứ như một thằng bé thứ thiệt.
Tom nhịn cười kéo lại tay Harry, tránh cho cậu ta cứ nhìn đông nhìn tây mà bị đám người chen đi mất. Bọn họ theo chân Rosaline tới một khoảng sân rộng, trong đó xếp đầy sách. Ông chủ với Rosaline rõ ràng là người quen cũ, rất nhanh đã trao đổi xong xuôi, để bọn họ tự chọn sách mình cần.
Harry và Tom cũng học Rosaline lựa lựa chọn chọn, tuy rằng không nghiên cứu sâu về sách vở Muggle, nhưng bọn họ cũng đã nhìn một ít sách trong tiệm một thời gian, cực kỳ tán đồng với ánh mắt của Rosaline.
Harry thấy phía xa có xếp một ít sách có bìa tối, nhanh chóng chạy lại xem. Đây là một tập hợp những câu chuyện, có chút giống truyện cổ tích, nhưng có cảm giác như là tự ghi chép lại. Ngay khi cậu chuẩn bị ngồi xổm xuống chuẩn bị đọc tỉ mỉ thì phía sau có người đụng vào.
"Xin lỗi ạ!"
Giọng một cô bé có chút khẩn trương, Harry quay đầu lại, phát hiện là một cô bé tóc nâu, có vẻ còn chưa tới mười tuổi, quần áo trên người có chút cũ nát, nhưng lại khá bình thường ở đây. Vẻ mặt nó trông căng thẳng, không ngừng liếc trái liếc phải, sau đó kéo kéo vạt áo Harry.
"Xin, xin hỏi, anh có thấy ba mẹ em không ạ? Em vừa lạc mất mẹ rồi..."
Harry ngẩn người nhìn về phía Tom, thấy cậu ta đang chăm chú thảo luận về một quyển sách với Rosaline. Harry ngồi xổm xuống, sờ sờ tóc cô bé.
"Mẹ em trông như thế nào, có thể nói anh biết không?"
"Tóc mẹ em trông giống em ấy," Cô bé có chút bồn chồn bất an, ánh mắt rưng rưng nước, "Cao cao, gầy gầy, mặc áo khoác màu xanh lam..."
Harry nắm tay cô bé, nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai giống như miêu tả của nó. Cậu nghĩ hẳn nên tìm ai đó giúp, đang chuẩn bị gọi Rosaline thì cô bé lại kéo kéo tay cậu.
"Bên kia!" Cô bé chỉ vào phương hướng nhốn nháo một đống người, gần cảng, "Em thấy mẹ rồi! Anh có thể dẫn em qua đó không?"
Harry để cô bé tự đi thì lo lắng, ở đây nhiều người quá. Cậu nhìn thoáng qua Tom, ghi nhớ đại khái vị trí chỗ này rồi kéo cô bé rời đi.
Bọn họ chen qua đám người, để tránh bị tách ra, Harry còn ôm luôn cô bé vào lòng, không ngừng chen lên phía trước. Cô bé vốn rất yên tĩnh đột nhiên bắt đầu giãy dụa.
"Làm, làm sao thế?"
Harry cảm giác trên mặt bị trúng một đấm, vội vã buông cô bé xuống, ai ngờ nó lập tức chen vào giữa đám người.
"Đợi đã! A!" Harry vừa định đuổi theo, lập tức cảm thấy một cánh tay bị ai đó kéo lại, sau đó một chiếc khăn tay có mùi hăng hăng áp lên mặt cậu.
Harry chợt tỉnh ngộ, muốn giãy dụa, nhưng bị áp chế gắt gao, cuối cùng hít vào cái mùi ghê tởm kia, ánh nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ. Một giây trước khi rơi vào bóng tối, cậu có chút oán giận nghĩ, tại sao gặp mấy chuyện như này cứ luôn luôn phải là mình cơ chứ.
Đầu tiên tỉnh lại là mũi, một mùi như là bùn đất và mùi ghê tởm gì đó quyện vào mũi, khiến cậu ho vài tiếng, mở mắt. Hai tay và chân đều bị trói chặt, chỉ có thể nằm nghiêng trên đất, bốn phía tối đen, mà còn lắc lư.
Đây là đâu? Harry cảm giác đầu mình khó chịu như vừa bị đánh một hồi, cậu lại ho khan vài tiếng, cố gắng ngồi dậy, sau đó nghe được âm thanh từ bên cạnh truyền đến, là tiếng khóc nức nở.
Harry mất một khoảng thời gian mới thích ứng được với bóng tối, chậm rãi nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Cậu tựa hồ đang ở trong một gian phòng nhỏ, từ trạng thái lắc lư của sàn nhà phỏng đoán rất có thể đang ở trên biển, cậu bị nhốt trong khoang thuyền. Mấy đứa nhóc xung quanh không chỉ có Harry, mà còn có hai thằng bé đang dựa vào bên góc tường, không rõ hình dạng, nhưng Harry thấy bọn nó đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Bên cạnh cậu có một đứa bé gái, tiếng khóc thút thít vừa rồi là từ bên đó truyền lại.
Harry chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp loại chuyện này, tục gọi buôn người. Thông thường sẽ dụ dỗ một ít trẻ em hoặc trẻ mồ côi, đưa bọn họ rời khỏi Anh quốc, bán sang nước khác để làm nô lệ. Phải biết rằng, vì bản chất tối tăm của con người, nên dù hành vi này đã bị cấm nhưng vẫn có rất nhiều người sẵn lòng bỏ tiền ra mua.
Harry cố gắng sờ sờ quần áo, buồn khổ phát hiện mình không mang theo đũa phép. Bây giờ cậu chỉ có thể cầu khẩn Tom phát hiện ra mình mất tích và báo cảnh sát, hoặc là làm cái gì đó.
Harry dựa vào cây cột, điều hòa hơi thở, nỗ lực bình ổn cảm xúc của mình.
Trong tình huống này, có thể tự cứu mình là tốt nhất. Đời trước cậu đã trải qua chiến tranh nhiều như vậy, loại tình huống như này thực sự không tính là gì, mặc dù trong những trận chiến kia cậu còn có vũ khí và đồng đội của bản thân.
Trên đầu tuyền tới tiếng bước chân, sau đó là ván gỗ bị lật lên, ánh sáng rọi xuống, khiến mấy đứa trẻ đều hô lên sợ hãi.
"Đã qua hải quan, có thể thả bọn nó ra rồi!" Đó là tiếng ồm ồm của một người đàn ông, sự tham lam bao hàm trong đó khiến người ta cảm thấy không thoải mái gì.
Một gã khác phụ họa, sau đó đi xuống buồng tàu. Bọn họ đều mặc đồ thủy thủ, vóc dáng cường tráng, khuôn mặt phổ thông không có gì đặc biệt, nhưng tia tham lam trong đáy mắt khiến người ta khó chịu.
Bọn họ đầu tiên là tới lôi đứa bé gái dậy, cô bé hét lên một tiếng thét chói tai, lập tức bị quăng một cái bạt tai.
"Im lặng! Ghét nhất là tiếng la hét của đám trẻ ranh này, đợi lát nữa lão đại tới đừng có mà làm như thế, cẩn thận bị quăng xuống thuyền cho cá mập ăn đấy!"
Có lẽ đau đớn trên mặt và câu đe dọa có tác dụng, cô bé nhìn qua dường như đã bị dọa choáng váng, tuy vẫn không ngừng rơi lệ nhưng không có phát ra âm thanh nào nữa. Kế tiếp là hai thằng bé túm tụm ở trong góc, cuối cùng là Harry cũng bị lôi ra.
Hiển nhiên, đây hẳn là một khoang nhỏ trên tàu, không gian vừa rồi chắc là chỗ kho để đồ gì đó. Trên này ngoài hai người đàn ông vừa bắt bọn họ ra còn có năm sáu thủy thủ khác, tất cả đều dơ dáy bẩn thỉu, lôi thôi lếch thếch. Gã ở giữa rút ra một điếu thuốc, dáng người hơi béo, mái tóc ngắn ngủn màu rám nắng gắn trên một cái đầu không được đẹp lắm, làm cho người ta nghĩ giống như là tóc giả.
Gã rít thuốc rồi nhả ra một vòng khói, mấy đứa nhóc lập tức ho sù sụ.
"Chúc mừng bọn mày, đến với một chuyến lữ hành rời khỏi nước Anh." Thằng chả cười nham nhở, một trong những chiếc răng cửa lóe ánh vàng, "Tiếp đây, ngoan ngoãn nghe lời cho tao, nếu không, không chừng tao sẽ không nhịn được mà ném chúng mày xuống biển nuôi cá mập đấy."
*Tác giả said: "Không ngoan sẽ bị ném cho cá mập ăn!"
Chú thích:
Trước năm 1971, một bảng là 20 shilling, một shilling là 12 xu (pence hoặc penny). Như vậy một bảng là 240 xu. Ngày nay, đơn vị shilling không tồn tại nữa, một bảng Anh (£1) bằng một trăm xu (100p). Đồng xu kim loại kiểu cũ rút ra khỏi hệ thống thanh toán năm 1980.
Hiện tại (17.07.2018) thì 1 Bảng Anh = 30416 VND.