Mái tóc ngắn màu trà dán sát vào đầu, Hugh đi xuống cầu thang, phòng sinh hoạt chung có vài học sinh năm ba hoặc năm tư, bọn họ đều đang tự đọc những tác phẩm vĩ đại, cầm bút lông chim thỉnh thoảng làm ghi chép.
Hugh không muốn quấy rầy bọn họ, đang muốn xoay người về ký túc xá, Anseair chui vào, thấy cậu muốn lên lầu, vội vàng gọi lại, “White, đợi đã!”
Hugh xoay người, không rõ cho nên nhìn anh ta.
Anseair đẩy đẩy kính mắt, nói: “Giáo sư Flitwick nói bà Pomfrey kêu em đến bệnh xá. À, White, anh nghĩ chắc có liên quan đến chuyện em không thể nói, em biết đấy, pháp thuật rất thần kỳ, có lẽ các giáo sư có thể giúp em. Bà Pomfrey là y sư tốt nhất.”
Hugh không có biểu tình vui sướng gì, chỉ gật gật đầu ý bảo đã biết.
Hành lang Hogwarts luôn không thiếu náo nhiệt, lũ sư tử nhỏ nhà Gryffindor luôn thích sự sôi động, ngẫu nhiên bọn họ còn có thể “mời” Slytherin chung vui.
Hugh một mình đi trên hành lang dẫn đến bệnh xá, dọc theo đường đi có rất nhiều phù thuỷ nhỏ ba học viện khác vụng trộm đánh giá mình, không chỉ vì dung mạo xuất chúng còn bởi vì cậu bị câm.
Tốc độ bát quái lưu truyền trong Hogwarts rất nhanh, hầu như trong một đêm khắp Ravenclaw, không, phải là khắp Hogwarts đã truyền đi tin tức tân sinh năm một dễ nhìn nhất là một người bị câm.
Hugh có vài phần buồn cười nhìn những phù thuỷ nhỏ lén lút ngắm mình, khe khẽ nói nhỏ, lại lúc cậu đi qua lại giống như phải bỏng mà chạy mất tiêu.
Hugh vẫn là lần đầu tiên biết mình có công lực có thể làm kinh sợ đám nhóc phù thuỷ nhỏ không sợ trời không sợ đất này.
Đẩy cánh cửa bệnh xá ra, Hugh mới biết thì ra giáo sư Snape cùng hiệu trưởng Dumbledore cũng ở đó.
Cậu cười cười với bọn họ, lập tức dừng ánh mắt trên người phụ nữ duy nhất trong phòng.
Đây là boss ẩn của Hogwarts trong truyền thuyết, nữ vương bệnh xá bà Pomfrey? Vị phu nhân này thoạt nhìn không hề có hơi thở nữ vương, tươi cười hòa ái khiến bà giống như một bác gái nhà bên ôn nhu vậy.
“A! Đứa nhỏ Đáng thương.” Bà Pomfrey đi đến trước mặt Hugh, nhẹ tay vỗ về đầu cậu, “Đứa nhỏ, ta có thể gọi con là Hugh không?”
Hugh làm bộ ngại ngùng, nhẹ nhàng gật đầu.
Snape khinh thường hừ mũi, Dumbledore vỗ về nơ con bướm buộc trên chòm râu tươi cười đầy mặt.
Bà Pomfrey hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của bọn họ, trìu mến ôm Hugh vào lòng, “Ôi, Hugh, ta nghĩ con có thể đoán được mục đích con được gọi đến đây. Con biết đấy, Merlin nhất định sẽ không nhẫn tâm vĩnh viễn cướp đi quyền được nói chuyện của con đâu.”
Hugh gian nan thoát khỏi cái ôm nhiệt tình của bà Pomfrey.
Dumbledore cười khẽ nháy mắt, “A! Hugh, ta nghĩ trò hẳn là biết, Poppy là y sư tốt nhất, Severus là đại sư độc dược, ta nghĩ bọn họ nhất định có thể trị khỏi cho trò.”
Hugh đối với việc Dumbledore tự tiện gọi tên thánh của mình có chút bất mãn, nhưng không biểu hiện ra ngoài. Cậu cũng không cảm thấy thần chú trị liệu và độc dược có thể khiến dây thần kinh vốn không hề có lại mọc ra được, nhưng vẫn rất lễ phép cười gật đầu.
Bà Pomfrey để Hugh ngồi vào ghế, ném lên người cậu vài thần chú đo lường, các màu sắc sáng tới sáng lui, Hugh hoàn toàn không hiểu những ánh sáng đó rốt cuộc có nghĩa gì nhưng thấy sắc mặt bà Pomfrey thì tình huống đúng là không vui như cậu đã nghĩ.
“Ôi! Poppy, đừng nghiêm túc như vậy, nói cho chúng ta biết tình huống của Hugh đi.” Dumbledore nói xong, ném một viên kẹo vào miệng.
Bà Pomfrey không cười, nghiêm khắc mà lo lắng nói ra kết quả kiểm tra: “Hiệu trưởng Dumbledore, ta nghĩ…… ôi! Hugh Đáng thương, Merlin a! Đứa nhỏ, ta nghĩ đối với tình huống của con ta bất lực. Ôi! Hugh, ta cảm thấy thật có lỗi.”
Bà Pomfrey cảm tính che miệng khóc lên.
Hugh đối với kết quả này không hề ngoài ý muốn, cho nên cũng không có biểu tình khổ sở gì, còn trái lại cười an ủi với bà.
Tuy rất đáng tiếc, nhưng cậu đã quen rồi, không sao cả.
“Pomfrey, nếu bà có thời gian vì thấy tiếc cho cậu White, tôi nghĩ bà cũng nhất định có thời gian giải thích cho chúng ta rằng cậu White bị câm là vì sao ha!” Snape thấy rất không kiên nhẫn với bà Pomfrey khóc lóc.
Bà Pomfrey dùng một cái khăn tay màu xanh lá xoa xoa nước mắt, nhìn Hugh, trong mắt biểu lộ đau lòng, “Ôi! Giáo sư Snape, đương nhiên, còn có hiệu trưởng Dumbledore, có lẽ hai người nghe không hiểu lắm. Hai người biết đấy, thân là một y sư đủ tư cách, tôi cũng có chút hiểu biết với các từ ngữ chữa bệnh của Muggle. Đáng thương Hugh, từ nhỏ nó vốn đã không có dây thần kinh khống chế thanh âm.”
Dumbledore mắc nghẹn cục kẹo, cười ha ha nói: “Đương nhiên, Pomfrey, đọc nhiều tri thức cũng tốt lắm. Như vậy không thể trị liệu sao?”
Bà Pomfrey trừng mắt, “Hiệu trưởng Dumbledore, thầy biết mà, muốn để dây thần kinh giọng nói mọc ra còn khó hơn việc thầy bỏ đồ ngọt!”
Dumbledore cười, lặng lẽ lôi kéo góc áo che khuất túi tiền chứa kẹo.
“Pomfrey, bà không thể cướp đoạt lạc thú nho nhỏ của một lão già được.” Dumbledore nói, “À, Severus, thầy là đại sư độc dược trẻ tuổi nhất châu Âu, có lẽ thầy có thể vì Hugh ngẫm lại biện pháp, ta sẽ không quấy rầy.” Dumbledore nhẹ nhàng đi ra khỏi bệnh xá.
Snape rất muốn quăng một cái Avada Kavadra lấy mạng vào cái thân ảnh rực rỡ sắc màu đang chuồn đi kia!
Hắn là đại sư độc dược, chỉ phụ trách ngao chế độc dược, về phần trị liệu thì bà Pomfrey mới là người chuyên nghiệp!
Lão ong mật chết tiệt, luôn nghĩ cách áp bức hắn!
Ngay lúc Snape còn đang căm tức, Hugh viết cho bà Pomfrey: “Phu nhân, nếu không có chuyện gì con đi trước, ngài biết đấy, con còn có rất nhiều bài tập.”
Bà Pomfrey ôm cậu một chút, nói: “Đương nhiên, con có thể đi rồi. Nhưng Hugh con gầy quá, một thiếu niên mà gầy như vậy thật không tốt, nên ăn nhiều một chút. Tay nghề gia tinh Hogwarts không tồi đâu. Còn có, con nên uống nhiều sữa, tuổi này con đang trong giai đoạn cao lên, không thể thiếu dinh dưỡng. Đúng hạn ăn cơm cũng là rất quan trọng, ăn uống không điều độ……blablabla…… Có chuyện gì có thể đến bệnh xá tìm ta.”
Nửa giờ sau, bị bà Pomfrey lải nhải đến chóng cả mặt, Hugh rốt cục loạng choạng đi ra khỏi bệnh xá.
Về phần Snape, từ lúc bà Pomfrey bắt đầu lải nhải hắn cũng đã quyết đoán rút lui. Không thể không nói, đó là một quyết định anh minh!
Thật vất vả đào thoát khỏi bà Pomfrey mẫu tính tràn lan, thời gian phải cấm túc dưới hầm cũng qua. Ngẫm lại giáo sư Snape cũng sẽ không muốn cậu đi quấy rầy, Hugh quyết định tới thư viện hoàn thành bài tập.
Thư viện Hogwarts rất lớn, Hugh chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Biến hình, bùa chú, thảo dược ba môn, tổng cộng 18 inch luận văn, Hugh dùng nửa tiếng hoàn thành, sau đó chọn một quyển ‘Khởi nguyên phù thuỷ’ cùng cuốn ‘Thần chú nhỏ thực dụng trong cuộc sống’ qua đăng kí với bà Pine.
Thực hiển nhiên bà Pine cũng nghe nói về Hugh, tuy chưa thấy qua, nhưng dung mạo xa lạ mà tinh xảo đến quá phận vẫn làm cho bà Pine dễ dàng nhận ra, cậu chính là phù thuỷ nhỏ bị câm kia.
Bà Pine rất nhanh đăng ký cho cậu mượn đọc, đem sách đưa cho Hugh, hỏi: “Trò là tân sinh năm nay nhà Ravenclaw, Hugh White?”
Hugh có chút kinh ngạc, dù sao thì lúc tiệc khai giảng hoặc những nơi khác chưa hề gặp bà Pine. Nhưng cậu rất nhanh giấu đi sự kinh ngạc, ngoan ngoãn gật đầu.
Bà Pine trong mắt lộ ra một chút thương tiếc, “Trò White, ta ở thư viện Hogwarts rất nhiều năm, rất quen thuộc với nơi này, về sau trò có vấn đề gì về nơi này đều có thể tới hỏi ta.”
Hugh vui vẻ gật đầu.
“Như vậy hẹn gặp lại.” bà Pine chào tạm biệt cậu.
Hugh ôm sách gật đầu, rời khỏi thư viện.
Ra khỏi thư viện, Hugh không trực tiếp về tháp Ravenclaw, mà là đi tìm kiếm phòng bếp. cậu ngốc ởthư viện có vẻ lâu, đã bỏ lỡ thời gian ăn tối.
Phòng bếp Hogwarts ở gần KTX Hufflepuff, Hugh đi dạo tìm hơn nửa giờ cũng không tìm được đường chính xác, cuối cùng đành phải bắt lấy một bạn học đi ngang qua, dưới cái nhìn mờ mịt nhìn chăm chú của đối phương mà tốc kí: “Xin hỏi cậu có biết KTX Hufflepuff đi thế nào không?”
Phù thuỷ nhỏ kia đột nhiên bị tóm lại vẫn còn đang kinh ngạc, phát hiện trước mặt là nhân vật nỏi tiếng gần đây của Hogwarts, Hugh White, đối với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cậu, hơn nửa ngày mới lắp bắp chỉ đường.
Hugh mỉm cười tỏ vẻ cảm tạ, bước nhanh về phía đường đã chỉ.
Rốt cục tìm được bức tranh hoa quả tĩnh vật như trong truyện, Hugh nhẹ nhàng gãi gãi quả lê, nó phát ra tiếng cười khanh khách, bức tranh nhảy sang bên cạnh, lộ ra cánh cửa.
Hugh đi vào phòng bếp, gia tinh đang bận rộn nhất trí ngừng công tác trong tay nhìn về phía cậu.
Hugh cũng không muốn giao tiếp với lũ gia tinh có tố chất thần kinh này, huống hồ cậu cũng không biết gia tinh có biết chữhay không, vì thế cậu đi thẳng vào, chiếm một bàn bếp, tự chuẩn bị bữa tối cho mình.
Gia tinh tập thể đập đầu vào tường.
“Pippy hư! Pippy hư! Pippy không thỏa mãn được khẩu vị của ngài phù thuỷ!”
“Mimi là một con gia tinh hư, Mimi là một con gia tinh hư!”
“Dormy xấu! Thế nhưng bắt ngài phù thuỷ tự mình động tay!”
……
Hugh mắt điếc tai ngơ, làm một bữa tối đơn giản lại mỹ vị, rất nhanh thỏa mãn ngũ tạng miếu, rời khỏi phòng bếp tràn ngập tiếng thét chói tai và âm thanh đập phá.