[Harry Potter] Ma Vương

Chương 29: Giải oan (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Hẻm Xéo.

Một người phụ nữ với mái tóc xoăn vàng bước vào quán Cái Vạc Lủng rồi trực tiếp đi lên tầng trên. Cô đến trước căn phòng số 11 gõ liên tiếp ba tiếng, dừng một chút rồi gõ tiếp hai tiếng, lại dừng rồi gõ thêm một tiếng. Gõ xong cô đứng lùi về sau ba bước.

Một lúc sau cửa phòng mở ra, một cô bé khoảng 13 tuổi, tóc đen che khuất nửa gương mặt chỉ để lộ ra con mắt bên trái màu xanh ngọc trong suốt. Nhìn từ xa giống như mắt của một con mèo đang lóe lên trong đêm, vừa âm u vừa rợn người. Cô nhìn người phụ nữ hỏi: " Hôm nay trời đẹp nhỉ?"

Người phụ nữ cười làm lộ ra ba cái răng vàng của cô, đáp: "Đúng vậy, nhóc có muốn đi bắt bọ cánh cứng không?" Cô bé gật đầu nghiêng người, người phụ nữ liền bước vào phòng. Cô bé cười nói: "Bắt được một con rồi này." Người phụ nữ rùng mình nhưng vẫn cố nở nụ cười.

Rầm!

- --------------------------------

Rita Skeeter hồi hộp ngồi nhìn cô bé u ám đối diện. Merlin a sao trên đời này lại có đứa trẻ đáng sợ như vậy? Cái khí chất âm trầm này làm cô nhớ tới vị nào đó ở Hogwarts, nhưng vị giáo sư kia làm cô sợ vì khí thế của hắn, còn cô bé này... làm cô có cảm giác như tử thần đang đứng sau lưng chuẩn bị vung lưỡi hái bất cứ lúc nào.

Rita Skeeter sợ hãi quay đầu ra sau rồi lại nhìn cô bé đối diện, thở phào trong lòng. Morriga nhìn cô nói: " Không cần sợ vậy đâu cô Skeeter." Cô run lên vì chất giọng trong trẻo nhưng vô cảm của cô bé. Rita Skeeter gượng cười hỏi: "Vậy... Nhóc gửi thư mời tôi đến đây, có chuyện gì quan trọng sao?" Lại còn bắt cô phải nói cái mật khẩu kia.

Morriga nhìn thẳng vào mắt của Rita Skeeter, vô cảm nói: "Phải. Trước khi vào đề, chúng ta trò chuyện một chút để thay đổi không khí đi." Rita cứng gắt gật đầu. Morriga bỗng tươi cười ngọt ngào, hào hứng nói: "Tôi rất thích độc dược, đặc biệt là thử nghiệm điều chế ra một loại độc dược mới. Gần đây tôi mới khám phá ra bọ cánh cứng cũng có thể làm độc dược đấy."

Rita rùng mình, cô gượng cười: "...Vậy, vậy sao.." Morriga cười càng tươi hơn, hưng phấn nói: "Phải đó, cô xem lớp vỏ của nó nè, rồi chân của nó nè, rồi đầu nữa nè. Không chỉ vậy, cô còn có thể mở bụng nó ra lấy những thứ bên trong cho vào độc dược để giảm tác dụng phụ nữa đó. " Nói tới đó chợt Morriga ngưng bật, nụ cười cũng biến mất. Tim Rita vì vậy mà trùng xuống, đập loạn lên.

Morriga cười, lần này là một nụ cười cực kì điên cuồng, ánh mắt lóe sáng nhìn cô: "Vậy nên, một con bọ thôi là đã có thể pha chế rất nhiều độc dược, tiết kiệm được khá nhiều nguyên liệu, mà công dụng còn đặc biệt tốt." Rita nở nụ cười cứng ngắt, cô nhìn Morriga, đôi mắt xanh ngọc lúc này đã biến thành màu lục đậm, giống như màu của lời nguyền Avada. Nụ cười ngọt ngào trong sáng bây giờ trở nên cực kinh dị. Cô có cảm giác như khóe miệng của cô bé đã kéo dài đến tận mang tai rồi.

Morriga nheo mắt thu lại biểu tình, ngồi dựa ra sau, bắt chéo chân, tay chóng cằm cười nhìn Rita, nói: "Vậy nên, tôi sẽ rất vui khi bắt lấy toàn bộ những con bọ mà tôi nhìn thấy, mặc kệ nó có "hợp pháp" hay không." Rita run rẩy, cô cười nịnh nọt hỏi: "..ahaha... Cái kia... có thể vào đề được rồi chứ? Tôi, tôi nghĩ là không khí hiện tại đã đủ vui vẻ hòa hợp rồi đó..."

Morriga vẫn im lặng nhìn chằm chằm cô. Rita run rẩy, cô nghĩ mình sắp không giữ nổi vẻ tươi cười này rồi. Đến khi mồ hôi thấm ướt lưng cô, Morriga rốt cuộc lên tiếng. Cô bé cười thật đáng yêu gật đầu: "Được chứ, vậy chúng ta bắt đầu thôi."

- --------------------------------

Hogwarts.

Sau sự kiện chuột hóa người động trời, rất nhiều học sinh Slytherin, với sự dẫn đầu của Draco và Blaise, lập tức gửi thư về gia tộc. Không chỉ Slytherin, ba nhà còn lại cũng gửi thư về nói cho gia đình biết chuyện này. Đêm đó, cú bay ngập trời Hogwarts.

Phòng sinh hoạt Gryffindor, Harry còn đang an ủi Ron – người còn chưa hết sốc khi con chuột già lại biến thành một người đàn ông xấu xí. Hermione đang nghĩ gì đó, cô quay sang hỏi Ron: "Lúc trước cậu nói Scabbles đã sống với nhà cậu bao lâu?" Ron ngơ ngác: "... hơn 10 năm..." Hermione lập tức vỗ mạnh vào lưng cậu: "Chuột bình thường chỉ có thể sống khoảng 5 năm thôi, Scabbles bất thường như vậy mà trong nhà cậu không ai phát hiện sao!"

Ron lập tức hoàn hồn, ngạc nhiên nhìn cô: "... Cậu nói thật?" Hermione đỡ trán: "Đây là thường thức đó Ron." Harry nín cười, hỏi: "Peter Pettigrew... tớ thấy cái tên này khá quen." Hermione nhăn mày: "Đây là một anh hùng đã hi sinh trong trận rượt đuổi với tên Sirius Black..." Harry nghiêng đầu: "Hắn còn sống, vậy tội danh của Sirius Black không phải..."

Lúc này bỗng một con phượng hoàng màu bạc bay vào cắt ngang câu nói của Harry, giọng nói của Dumbledore vang lên: "Harry, ta cần gặp con tại phòng hiệu trưởng. Gần đây ta thích ăn kẹo gián." Nó lượn một vòng rồi bay đi mất. Harry ngạc nhiên đứng lên: "...Gì đây?" Hermione nói: "Cậu đến thử xem thầy gặp làm gì." Harry gật đầu ra khỏi phòng.

- -----------------------------

Đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, Harry làm ra vẻ mặt mờ mịt nói: "Kẹo gián." Cánh cửa mở ra.

Bên trong, Dumbledore, cô McGonagall, Snape, Lupin, con chuột nào đó, một người đàn ông lạ và một người đàn ông mập mạp đang thảo luận. Thấy Harry bước vào Dumbledore mỉm cười hiền từ nói: "Harry con đến rồi. Để ta giới thiệu, đây là Kingsley Shacklebolt, đội trưởng đội Thần Sáng. (Mei: Hình như vậy, tui chả nhớ nữa.) Và đây là Cornelius Fudge, bộ trưởng Bộ Pháp Thuật."

Fudge – người đàn ông mập mạp – lập tức đi đến nắm lấy tay Harry cười lớn: "Thật vui khi gặp cậu Harry Potter, cậu giống như trong lời đồn vậy, thật..." Hắn híp mắt cười nhìn gương mặt tròn tròn trắng nõn, cơ thể nhỏ gầy, đôi mắt vì hoang mang mà hơi tỏa sương mù của cậu "... Thật xinh đẹp... và tài năng nữa, haha. Không hổ là người nhà Potter." vừa nói, hắn vừa choàng tay ôm vai Harry, còn bóp vài cái. Ánh mắt Harry lập tức lạnh xuống. (Mei: *Thắp nhang*. Ps: chữ in nghiêng là ổng nói nhỏ.)

Fudge chợt thấy ớn lạnh sống lưng, hắn nghi hoặc nhìn quanh. Snape nhìn mắt người yêu đã dựng đứng và đang có xu thế chuyển thành màu vàng, anh liếc lên trần nhà... Barbara đang nheo mắt cười... Snape lại nhìn tên nhóc nhà Potter. Vẫn đang hoang mang mắt vẫn ngập nước, nhưng với kinh nghiệm của anh, ẩn sâu trong đôi mắt mèo vô hại kia chính là một con rắn độc đang ở trong tư thế sẵn sàng tấn công.

Dumbledore cảm giác được không khí chợt ngưng trọng, ông cười đi đến tách ngài bộ trưởng và Harry ra, nói: "Harry, ta có một tin vui và một tin buồn cho con. Con muốn nghe tin nào trước?" Harry tò mò hỏi: "Tin vui ạ?" Dumbledore cười: "Con có một người cha đỡ đầu, Harry." Harry mở to mắt ngạc nhiên: "... Cha đỡ đầu?"

Dumbledore chợt xụ mặt: "Phải, và tin buồn là cha đỡ đầu của con – Sirius Black – đã vượt ngục, chắc con biết tin này rồi. Bây giờ chúng ta phải đi tìm cậu ấy." Harry hoang mang: "Cha đỡ đầu... là Sirius Black? Là..." Dumbledore vỗ vai Harry: "Ta biết chuyện này hơi khó hiểu, đây để ta kể con nghe. Ba con, Sirius Black, thầy Remus Lupin và Peter Pettigrew lúc còn đi học là bạn thân của nhau, họ thường được nhắc đến với tên gọi là nhóm Đạo Tặc. Khi chiến tranh nổ ra vì để bảo vệ con khỏi sự truy lùng của Dark Lord, chúng ta đã chọn Sirius làm người giữ bí mật nhưng thật không ngờ hắn lại tìm ra được nơi ba mẹ con ẩn náu..." Ông dừng một chút "... Sau đó ta nghe tin Sirius đã tàn sát làng Hogsmeade, Peter Pettigrew vì ngăn chặn cậu ấy nên đã bị nổ chết, chỉ còn lại một ngón tay. Nhưng bây giờ Peter Pettigrew còn sống, việc này chứng minh Sirius Black vô tội."

Harry ngơ ngác, Dumbledore thấy vậy liền an ủi cậu, nói sẽ sớm tìm được Sirius rồi cho cậu về nghỉ ngơi. Dù sao với tình trạng hiện tại, có nói gì cậu cũng sẽ không nghe lọt. Lupin bước đến muốn nói gì đó nhưng Dumbledore ngăn lại, anh nhìn vẻ hốt hoảng của Harry, chần chừ một chút rồi lùi lại. Harry thất thần ra khỏi phòng hiệu trưởng.

Khi đến nơi cách phòng hiệu trưởng một đoạn, Harry lập tức lạnh mặt, nghiến răng: "Cornelius Fudge!" Tên chết tiệt đó dám dùng ánh mắt kia nhìn cậu, ánh mắt của Voldy. Harry giận đến run người, cậu thở gấp. Chỉ có Voldy mới có thể nhìn cậu như vậy, tên đáng ghét kia làm cậu thấy ghê tởm. Barbara từ sau xuất hiện: "Baba." Harry hít sâu một hơi, nếu hắn đã muốn chết sớm, vậy cậu sẽ toại nguyện hắn. Harry nhìn cô: "Con muốn làm gì cũng được, nhớ đừng để lại dấu vết." Nói xong liền bước đi. Barbara dạ một tiếng rồi lẩn vào trong bóng tối.

- -------------------------------

Trong phòng hiệu trưởng.

Ngài bộ trưởng Cornelius Fudge mặt tươi cười nhưng mắt lại lạnh băng: "Được, tôi về chuẩn bị tư liệu mở phiên tòa giải oan cho Sirius Black." Tên đáng chết, dám cản không cho hắn thân mật với bé con xinh đẹp kia. Không ngờ Harry Potter lớn lên lại đẹp như vậy, biết vậy lúc trước mình đã nhận nuôi cậu ta rồi. Vừa có tiếng là ba nuôi của Cứu Thế Chủ vừa được ôm người đẹp vào lòng vừa nâng cao danh tiếng trong giới Phép Thuật. Thất sách a!

Dumbledore nhìn Fudge rời đi, quay sang nói với Snape, McGonagall và Lupin: "Ánh mắt hắn nhìn Harry rất không đúng. Hai người phải cảnh giác không được để người lạ đến gần Harry." McGonagall gật đầu, Snape nhíu mày: "Cứu Thế Chủ có thể tự lo cho mình được, cậu ta đủ thông minh để không bị mấy viên kẹo mua chuộc." Với lại, vợ của Dark Lord đâu dễ dụ như vậy. Nhớ lại sự lạnh lẽo khi nãy của Harry, Snape chắc chắn, tên nhóc đang lên kế hoạch trả thù tên bộ trưởng vô dụng kia.

Lupin nhíu mày nói: "Cậu không thể nói vậy, cho dù có thể tự vệ được nhưng dù sao Harry vẫn chỉ là một đứa trẻ. Thằng bé cần sự che chở của người lớn." McGonagall gật đầu. Dumbledore vỗ vai Snape: "Đúng đó Severus, anh hãy bảo vệ Harry, vì Lily..." Mắt Snape hơi tối lại, Dumbledore nói tiếp: "...Dù sao, Harry cũng chỉ là một đứa bé mới mười ba tuổi."

Snape hừ lạnh: "Ta rất mừng khi ông còn nhớ tên tiểu quỷ kia chỉ là một đứa bé." Rồi vung áo choàng đi ra ngoài. McGongall và Lupin chào ông rồi rời đi. Dumbledore mờ mịt nhìn cánh cửa đóng lại, trong mắt mang theo áy náy và do dự. Ông lẩm nhẩm: "... Harry... vẫn chỉ là đứa trẻ thôi..." Rồi thở dài.

Hầm.

Nhìn người yêu bình tĩnh ngồi uống trà trên sopha,Snape đi đến ngồi cạnh Du Mi hỏi: "Không tính trả thù cho cậu chủ của em?" DuMi nhún vai, cười nói: "Khi nãy anh cũng phát hiện Barbara có trong phòng rồicòn gì, anh nghĩ con bé sẽ để yên chắc." Snape híp mắt nhìn cô, nhướng người lạigần ôm lấy cô nói nhỏ: "Không nói tới nó nữa, khi nào em mới chịu sinh trứngcho anh đây? Hửm?" Cô nhướn mày cười hôn lên má anh rồi chạy vào phòng ngủ.Snape cười nhìn Du Mi, đứng lên theo cô vào phòng.

- ---------------------------

Hai vợ chồng nhà giáo sư mất tích bấy lâu vừa xuất hiện đã muốn sinh trứng rồi ~^O^~

Để tui cho mấy nàng một quả pháo mừng năm mới ^^: Thiệt ra tiểu H không có yêu V boss đâu... (hiện tại chưa iu:3)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv