Trong một tháng tiếp theo, Snape và Lucius đều sống trong dầu sôi lửa bỏng.
Ở nhà giáo sư Slughorn, Snape không thể không đối mặt mỗi ngày với cái cằm ngang, cái mũi gần như nâng thẳng mang theo danh “người thừa kế gia tộc Prince” (cô ta tự xưng). Cũng vì vậy, giảng dạy của Slughorn hoàn toàn thành một hồi bi kịch.
Có Voldemort phía sau uy hiếp, đương nhiên Slughorn biết mình phải trả giá gì đó mới có thể tạm thời né tránh Voldemort gọi về, nhưng cái vị tên Mina Prince này đầu óc thật sự không rõ ràng lắm, mình biểu thị cho con bé phương pháp xử lý dược liệu, còn cả kỹ xảo phối hợp thành phần độc dược, rất nhiều thứ căn bản là kinh nghiệm cá nhân của ông, tuyệt đối là bí quyết! Nếu không phải vì cơ hội này, một bậc thầy độc dược cả đời cũng không thể cho người khác biết cách xử lý và kỹ xảo điều phối của ông ta!
Nhưng xem ông nhận được cái gì?
“Giáo sư, ngài như vậy không đúng, gia tộc Prince nói phải quấy ba vòng rưỡi theo chiều thuận kim đồng hồ”… “Giáo sư, ngài không thể cứ thế mà cho hoa lựu vào được, trên sách thuốc gia tộc Prince có nói, hoa lựu chỉ có thể bỏ vào khi đã nghiền thành bột”… “Giáo sư”… Slughorn thề đời này ông chưa từng ghét cái từ “Prince” như bây giờ, nếu sách thuốc nhà ngươi có tác dụng còn cần đến ta sao? Không phát hiện học đồ mình khi thấy mình dốc túi truyền dạy mắt đều sáng lòe sao?
Xuất phát từ nỗi chán ghét tiểu thư Prince, Slughorn nhìn Snape càng thuận mắt, hiếm khi cho anh càng nhiều kỹ xảo ngoài kế hoạch giảng dạy – vốn những kỹ xảo đó ông đều định mang vào phần mộ, dù sao, đó mới là con bài chưa lật của một bậc thầy độc dược.
Kể cả thiên phú Snape có tốt thế nào cũng không thể hiểu hoàn toàn, mình coi như làm chuyện tốt rồi, Slughorn nghĩ vậy, nhưng ông không hề ngờ rằng học đồ mình căn bản không phải chỉ là một học sinh năm tư đơn thuần, mà là một vị bậc thầy độc dược thực sự.
Đối với bậc thầy độc dược mà nói, lý luận đều giống nhau, mà cách làm thì khác biệt. Slughorn thành công làm Snape nghĩ khác, có mấy vấn đề Snape không rõ lắm cũng dần có phương hướng mơ hồ.
Snape quả thực mừng như điên! Có gì hạnh phúc hơn việc mình tinh tiến trên con đường độc dược chứ? Có điều bây giờ còn chưa đến lúc an tâm nghiên cứu, Snape vừa đè nén cơn nghiện nghiên cứu của mình, vừa âm thầm cân nhắc thực lực mình tỏ ra. Ở phần này, Snape gần như có chút cảm ơn vị Mina – không có đầu óc, còn không bằng quỷ khổng lồ – Prince kia, sự tồn tại của cô ta luôn nhắc nhở mình không thể thả lỏng.
Rất nhanh, một tháng đã qua, sắp tới khai giảng. Lần cuối Slughorn gọi Snape và tiểu thư Prince tới, hoàn thành lần dạy cuối cùng kỳ nghỉ này. Như là đùa dai, Slughorn đề xuất điều chế Dược sinh con cấp B để “kiểm tra thành quả học tập của hai vị”, cũng gian xảo kéo gia chủ Black đón tiểu thư Prince tới chứng kiến.
Nhìn tiểu thư Prince nghe xong đề nghị này khinh miệt liếc Snape một cái, trong mắt cô, tên máu lai này chỉ dựa vào thế lực phù thủy trắng mới lên được thuyền giáo sư Slughorn, cô sẽ cho nó biết tôn nghiêm gia tộc Prince không thể khiêu khích được!
Slughorn nhìn thấy hết, cười càng vui vẻ. Snape vẫn bình tĩnh như không, trong lòng tràn ngập phẫn nộ vì bị người khiêu chiến độc dược. Kiếp trước từ khi Snape trở thành giáo sư độc dược Hogwarts tới nay, trên lĩnh vực độc dược anh gần như là thống trị, hiện tại một con đom đóm cũng dám vọng tưởng tranh nhau phát sáng cùng nhật nguyệt, Snape chỉ cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị khiêu chiến, giương mắt nhìn gia chủ Black và Slughorn, Snape tỉnh táo lại, bắt đầu tính toán trong lòng phải làm tới trình độ nào là tốt nhất.
Gia chủ Black sao không biết tính toán nhỏ nhặt của Slughorn, ông ta là sợ tiểu thư Prince không qua được cuộc thi mà bị Lord giận chó đánh mèo thôi, chẳng qua Slughorn rất tin tưởng học đồ mình. Orion nhớ tới lần trước sau khi trở về báo cáo chuyện của Snape, quả nhiên làm Voldemort hứng thú.
“Quan sát nó, thời cơ thích hợp thì thu làm của mình.” Đây là câu trả lời của Voldemort, dù Orion nhấn mạnh nó là máu lai, nhấn mạnh người đảm bảo học đồ là Dumbledore nhưng Voldemort chỉ khác thường nhìn ông ta một cái, cái nhìn này làm cho ông ta biết, Voldemort dường như vô cùng hứng thú với máu lai này.
Kéo tư duy của mình lại, Orione nhìn Snape và Prince quay lưng về phía mình điều chế độc dược, nghĩ thầm cũng tốt, dù sao luôn chỉ điểm Lord báo cáo, hy vọng vị tiểu thư Prince này thật sự có chút tài năng.
— Tôi là đường ranh giới Snape điều chế độc dược —
So sánh với Snape và Slughorn đang nghĩ đi nghĩ lại, Lucius càng ngày càng không khá giả.
Từ khi Voldemort tỏ vẻ với gia chủ Black ông ta bằng lòng chúc phúc cho mình và tiểu thư Black, Lucius liền lâm vào khủng hoảng một cách khó hiểu.
Ban ngày, vị Chúa tể Hắc ám này muốn giao tiếp cùng các quý tộc dai dẳng như đỉa – sau khi toàn diện tiếp nhận gia tộc Malfoy, Lucius nương làn gió Chúa tể Hắc ám này bắt đầu nhanh chóng khuếch trương, trong thời gian ngắn, gia tộc Malfoy không chỉ vận chuyển sản nghiệp vốn có, còn thêm cả sản nghiệp thêm thắt tạo thành! Nhưng đừng xem thường số lượng này, như đại quý tộc gia đại nghiệp gia tộc Malfoy, có thể mở rộng sản nghiệp nhà mình đã tương đối khả quan rồi.
Đến tối, Lucius còn phải giữ vững tinh thần lá mặt lá trái với các cô các cậu gia tộc khác, trong quá trình này, Lucius cảm thấy thần kinh mình đều căng thẳng.
Trong nhất thời, gia chủ trẻ tuổi Malfoy lấy ưu ái của Chúa tể Hắc ám hiệu suất làm việc và Galleons nhanh chóng tăng lên tạo ra thanh danh chấn động trong giới quý tộc. Dù phần lớn quý tộc cũng biết Lucius sắp sửa đính hôn cùng tiểu thư gia tộc Black, vẫn thường có gia tộc máu trong ám chỉ họ “không để ý trở thành tình nhân được bao dưỡng”, thậm chí có người trong bữa tiệc công khai mời Lucius “mở quà”, nội dung “món quà” ngoài vài tiểu thư chi thứ, con trai riêng, Veela lại còn có cả thiếu niên thanh tú, hơn nữa những thiếu niên này đều để mái tóc đen dài ngang vai, tham khảo hình tượng – hiện nay Slytherin duy nhất từng có tin tức màu hồng với Malfoy chính là “máu lai ti tiện”.
Khi lần đầu tiên Lucius thấy “món quà” mới tinh do gia chủ chuẩn bị trong phòng ngủ cho y cũng không quá để ý, dù sao trong khoảng thời gian này người làm vậy rất nhiều, mà giai đoạn hiện nay vô luận suy xét từ góc độ gia tộc Black hay bản thân y, y cũng không muốn phát sinh quan hệ gì với người không đứng đắn này.
Nên Lucius rất lạnh nhạt trực tiếp bảo người ra ngoài, nhưng “món quà” này rõ ràng không dễ bảo, sau khi Lucius biểu hiện y chán ghét một cách rõ ràng cũng xốc áo lên, áo choàng màu đen phía dưới cắt tua rua.
“Đàn anh Malfoy.” Cậu ta điềm đạm đáng yêu gọi, một tay vói vào áo choàng, cả người cũng bắt đầu hơi hơi run rẩy.
Khi Lucius thấy ánh mắt đầu tiên của “món quà” đã ngây ngẩn, mái tóc dài ngang vai màu đen, đôi mắt màu đen, làn da tái nhợt, còn gọi y là gì nhỉ? Ai cho cậu ta gọi y là “đàn anh Malfoy”! Lucius cảm thấy mình thật sự tức giận.
Đây là nói xấu, họ đang nói xấu Sev của y! Không thể dễ dàng tha thứ, dám lấy ngoại hình Sev của y lộ ra bộ dáng dụ người này! Lucius xiết chặt gậy rắn, đôi mắt lam xám gần như thành màu bạc, hoa văn trên cổ tay như đang bốc cháy, tiếng thét chói tai nhắc nhở y vô trách nhiệm.
“Cút ngay! Đừng để ta nói lần hai!” Lucius lạnh lùng mở miệng, giọng nói gần như có thể ném ra băng.
“Đàn anh…” Người tới còn chưa hết hy vọng, lắc mông dính lên, đây chính là gia chủ Malfoy đó, nếu muốn bám vào cây đại thụ này, đừng nói là người sau lưng cậu ta, ngay bản thân cậu ta cũng một bước lên trời trong giới phù thủy.
“Cút!” Lucius bùng nổ áp suất, trực tiếp đánh vỡ toàn bộ gia cụ chung quanh, “Mi không muốn đi, vậy đừng rời khỏi.” Mắt Lucius đã hoàn toàn biến bạc, đột nhiên y nghĩ nếu mình không làm gì đó chỉ sợ ngày sau sẽ càng có nhiều “món quà” như vậy được đưa tới, nếu tương lai bị Sev biết… Lucius rùng mình một cái, dù lý trí y biết về sau họ tiếp xúc sẽ không quá nhiều, nhưng Lucius không thể nào làm ra chuyện khiến “Sev của y” cảm thấy đau lòng.
Nghĩ vậy, Lucius vung đũa phép, ếm một thần chú tĩnh âm, “Sectumsempra.” Một pháp thuật hắc ám thả ra, Lucius lạnh lùng nhìn “món quà” vừa mới a dua với anh như là con cá bị vứt lên bờ, thở dốc từng ngụm, không ngừng thét chói tai. Ở mặt ngoài, cậu ta chẳng qua là bị mất sức, tay chân mềm nhũn, nhưng trên thực tế mỗi tấc da thịt đều như bị một cái máy cắt tinh diệu, cẩn thận tách ra. Pháp thuật hắc ám cho tới giờ cũng không phải tác dụng trên thân thể, đối tượng của chúng vĩnh viễn là linh hồn quý giá nhất.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát, “món quà” không động đậy nữa.
Phế vật! Lucius khinh thường trong lòng, đi ra phía trước vung gậy rắn, ngay cả một cái “Sectumsempra” cũng không chịu nổi, năng lượng linh hồn cũng quá kém, dù là “món quà”, dòng máu của cậu ta cũng chắc chắn bị pha loãng đến trình độ nhất định.
“Incendio.” Thần chú cuối cùng làm “món quà” này vĩnh viễn mất đi tung tích, mắt Lucius chậm rãi biến về màu lam xám. Đi theo Voldemort trong khoảng thời gian này y cũng không phải nói, hành động là được, pháp lực mạnh mẽ và dòng máu tinh thuần là trụ cột y được ưu ái.
“Gia chủ Malfoy, ngài…” Rốt cuộc thấy cửa mở, gia chủ nịnh nọt đi đến.
“Về sau đừng để tôi thấy chuyện này nữa!” Áp suất Lucius không kiêng nể gì mà phát ra, “Năm nay hợp tác với gia tộc Malfoy lợi nhuận của ông giảm ba phần, không chấp nhận thì không cần nói nữa.” Nói xong Lucius cũng không quay đầu lại rời khỏi.
Sau ngày đó, về Lucius, toàn bộ giới phù thủy lại có chung một nhận thức là pháp thuật cường đại, mà quan hệ giữa y và Snape cũng có suy đoán mới – hoặc gia chủ Malfoy coi đây là sỉ nhục, hoặc đây là vùng cấm mà không thể chạm vào.
Đương nhiên đó cũng chỉ được truyền đi lén lút, phần lớn người ta chỉ mỉm cười, nhưng tin đồn tới giờ cũng không thực sự bị xem nhẹ, chúng được người ta chôn ở đáy lòng, ở thời gian thích hợp sẽ chui lên, nảy mầm.