[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì

Chương 38: Trò chuyện lúc đêm khuya



Nurmengard, nhà ngục vững chãi đã tự tay Grindelwald giám sát xây dựng khi thế lực mình đang ở đỉnh cao, thật không ngờ nơi này lại trở thành nhà tù giam cầm lúc ông tuổi già.

Harry đứng ở cửa Neurmengard, nhìn bóng đêm bao phủ lên nhà ngục.

Ngục giam không ai canh gác cũng không cũ nát, nhóm Thánh Đồ làm sao có thể để chủ nhân của mình trong hoàn cảnh cũ nát được chứ? Nếu Grindelwald đã lựa chọn nơi này mà bọn họ cảm thấy không thể thay đổi Grindelwald, vậy thì có thể thay đổi hoàn cảnh nơi này chăng?

Cho nên dù không có ai đặt chân đến đây cả nửa thế kỷ nhưng nơi này vẫn giống như nửa thế kỷ trước, nhà ngục vẫn giống như lúc vừa mới xây dựng xong.

Harry đi vào nhà ngục, trên đường cũng không thấy trận pháp thuật dò xét nào.

Sau khi Grindelwald tự nguyện đi vào ngục giam, Bộ Pháp thuật nước Đức quả thật đã từng phái người đến “canh giữ” ông, nhưng những người được bộ trưởng Bộ Pháp thuật phái vào không một ai tránh khỏi số mệnh bị Thánh Đồ tấn công cả.

Ngay từ đầu bộ trưởng Bộ Pháp thuật còn lo lắng Grindelwald sẽ rời đi nhưng ông phát hiện kể cả không canh gác thì Grindelwald cũng không nhảy ra khỏi “nhà tù” của mình một bước. Dần dà, sau khi xác định Grindelwald cho dù có Thánh Đồ giúp đỡ cũng sẽ không rời khỏi nơi này thì bộ trưởng Bộ Pháp thuật yên lòng, không phái người đến canh gác nơi này nữa.

Điều tối đa mà ông chỉ có thể làm là nói cho nhóm phù thủy nước Đức, Grindewald được canh giữ rất tốt, ông ta không thể trở ra ngoài làm loạn nữa.

Trong thời gian nửa thế kỷ, mọi người dần dần tin tưởng vào lý do cho có của ông ta, bọn họ dần dần quên đi Nurmengard, dần quên đi người đã từng hô mưa gọi gió ở giới pháp thuật nước Đức hiện đang ở đâu, bọn họ chỉ biết là Chúa tể Hắc ám mà bọn họ luôn sợ hãi không có khả năng ra ngoài làm loạn nữa.

“Đã lâu rồi Nurmengard không có người khách nào tới chơi.” Giọng nói tràn ngập cảm giác tang thương vang lên, hiển nhiên người bên trong đã biết có người đến, “Rất xin lỗi tôi không thể đi tiếp đón khách quý được rồi.”

Harry vào trong, cậu rất chuẩn xác tìm được người đang lịch sự ngồi trên ghế.

Ông đã rất già, mái tóc màu vàng óng đã mất đi độ bóng thuở nào, năm tháng để lại trên gương mặt ông vô số dấu vết, đôi mắt màu xanh không mở to như người trẻ tuổi mà hơi hơi khép hờ.

Nhưng cho dù năm tháng đã đoạt đi tuổi trẻ của ông, nhưng có những đồ vật vẫn không thể nào cướp được từ trên người ông cả.

Đôi mắt hơi hơi nheo lại cất giấu sự cảnh giác và đánh giá mà Harry tuyệt đối không nhận lầm, cho dù ông tùy ý ngồi cũng có thể khiến cho người ta cảm nhận được cái khí thế vương giả trên người. Ông không còn tuổi trẻ nhưng vẫn kiêu ngạo như trước.

“Là do tôi chưa thông báo gì đã tới quấy rầy…” Harry nói.

“Ha ha, ai lại đến ngục giam mà còn chào hỏi trước với kẻ tù tội bên trong chứ.” Grindelwald châm chọc cười nói.

“Ngài không phải là tù nhân bình thường mà, không đúng sao?” Harry cười nói.

Tù nhân nào lại sau khi tự giam mình lại nhưng vẫn có thể nắm trong tay sức mạnh đủ để dao động chính quyền chứ?

“Cậu cũng biết không ít nhỉ.” Grindelwald nhìn Harry, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lùng, “Người trẻ tuổi, cậu tới từ đâu?”

Harry khẽ nói, “Hogwarts.”

Grindelwald ngồi dựa trên lưng ghế nháy mắt trợn to mắt, sự sắc bén và đánh giá kỹ càng vốn có đã lui xuống, áp suất pháp thuật của ông đột nhiên tuôn ra dào dạt đánh thẳng tới Harry, “Ai để cậu tới, nói!”

Không ngờ rằng Grindelwald lại phản ứng như vậy làm Harry nhất thời vô ý bị áp suất pháp thuật khổng lồ của ông tấn công, cậu chỉ cảm thấy tim đập nhanh lên, hô hấp nhất thời dồn dập.

Giây tiếp theo Harry cũng mở ra áp suất pháp thuật của mình, đấu lại Grindelwald.

Vốn pháp lực vẫn chưa khôi phục sau khi độn thổ xuyên quốc gia làm pháp lực hiện tại của cậu không đủ, đối đầu với áp suất pháp thuật khổng lồ của Grindelwald, Harry bất đắc dĩ phát hiện mình không chống đỡ nổi.

Cậu thở dài, nói, “Tự tôi tới, cụ ấy không tới.”

Grindelwald ngẩn người, không biết là vì Harry có thể chống đỡ được lâu với áp suất pháp thuật của mình như vậy hay là vì câu nói kia của Harry, ông im lặng nhìn Harry, chậm rãi thu áp suất pháp thuật của mình lại.

“Cụ ấy chưa tới,” Harry lặp lại, “Cụ ấy vẫn không thể tha thứ cho ngài, cũng không thể tha thứ cho chính mình, cho nên cụ ấy vẫn chưa tới.”

Grindelwald run rẩy, cuối cùng ông hỏi, “Cậu ấy có khỏe không?”

“Không tốt lắm.” Harry nói, “Gần đây Hogwarts đã xảy ra một số chuyện, cũng vì việc này mà tôi tới tìm ngài.”

“Xảy ra chuyện?”

“Đúng thế, gần đây Hogwarts đã xảy ra một số chuyện quái lạ,” Sinh vật huyền bí trong Rừng Cấm khác thường, tượng đá phòng hiệu trưởng không hiểu vì sao lại bị phá hủy, còn có cả những quả bóng nổi điên trên sân Quidditch nữa… “Trước đó thì tôi đã gặp vài người trong hẻm Knockturn, đến từ nước Đức.” Harry nói xong, nhìn về phía Grindelwald.

“Cậu nghi ngờ bọn họ là Thánh Đồ?”

“Đúng vậy,” Harry thừa nhận, “Dù sao tôi cũng không nghĩ ra, ngoài ngài thì còn có ai có thể thù hận hiệu trưởng được – ít ra thì thù hận ở mặt ngoài.”

“Cho nên cậu tới hỏi tôi vì sao lại sai Thánh Đồ làm như thế?” Grindelwald đầy hứng thú nhìn Harry, “Đã rất lâu rồi không có người nào dám dùng giọng điệu yêu cầu này nói chuyện với tôi.” Cho dù khi ông vừa tới Nurmengard thì Thần Sáng được Bộ Pháp thuật phái tới cũng không dám nói chuyện với ông như vậy. Người thanh niên này lại dũng cảm đến thế sao.

“Không phải,” Harry lắc đầu, “Tôi đến xin ông giúp đỡ.”

“Giúp đỡ?”

“Chắc chắn ngài cũng không muốn Hogwarts tiếp tục xảy ra những tình huống như vậy, cho nên tôi muốn xin ngài sử dụng ít thế lực giúp điều tra ở nước Đức, có phải là thật có người muốn hại hiệu trưởng hay không.”

Grindelwald nhìn Harry, “Người trẻ tuổi, dường như cậu rất chắc chắn ta nhất định sẽ giúp, xem ra chuyện cậu biết còn nhiều hơn cả ta dự đoán.”

“Tôi biết cũng không nhiều lắm,” Dù sao cho tới bây giờ cậu vẫn không rõ lắm rốt cuộc hai người kia đang suy nghĩ gì, vì sao lại không gặp mặt nói rõ mọi chuyện mà cứ muốn miễn cưỡng chính mình, quả nhiên thì chính cậu vẫn không hiểu ý tưởng của hai người đó chứ? Nhưng… “Tôi biết, chỉ đủ để tôi xác định tôi sẽ không phí công đi một chuyến thôi.”

“Cậu biết không nhiều nhưng xem ra những điều cậu biết đều quan trọng cả,” Grindelwald nhìn cậu nói, “Người trẻ tuổi, có đôi khi biết nhiều cũng dẫn tới tai họa cho mình.”

“Tai họa cho tới bây giờ vẫn chưa từng buông tha tôi.” Harry nhún nhún vai, “Vậy thì, ngài Grindelwald, rất có lỗi khi quấy rầy ngài vào đêm khuya như này, chào tạm biệt.” Nghĩ nghĩ, Harry lại hỏi, “Có lời gì muốn tôi nhắn lại không?”

Grindelwald nhìn ánh mắt chân thành của Harry, nghĩ nghĩ, dường như ông run rẩy môi – giống như cụ Dumbledore một tiếng trước vậy – nhưng cuối cùng ông vẫn mím môi lắc đầu, “Không có, cám ơn ý tốt của cậu.”

Thảo nào hai người này năm đó lại có thể trở thành bạn bè mà còn có thể trở thành người yêu, tính tình hai người này đều giống nhau, ương bướng đến nỗi có thể làm người ta tức chết.

“Được rồi, nếu ngài muốn vậy…” Harry không biết nên nói gì, cậu xoay người định rời đi, nhưng nghĩ lại, cuối cùng cậu vẫn quay đầu, “Ngài Grindelwald, ngài tự giam mình ở đây chờ hiệu trưởng có thể tới, nhưng ngài có từng nghĩ tới hay không, nếu ngài cứ tiếp tục như vậy, thì khả năng ngài đợi được có thể không phải cụ ấy tới đây mà là tin thông báo cụ ấy đã chết thì sao? Ngài thật sự muốn đem sự áy náy này vào trong mộ chứ không phải đối mặt mà nói chuyện cho rõ ràng sao?”

“Tin thông báo cậu ấy chết ư?”

“Tuổi hai người cũng không còn trẻ nữa,” Harry thở dài, “Cho dù pháp thuật có mạnh mẽ bao nhiêu thì cũng có một ngày qua đời, thật sự ngài định chờ tới ngày đó mới hối hận nhiều năm đợi chờ ở chỗ này sao?”

Không biết khi nào Harry rời khỏi, Grindelwald đứng một mình ở trong không gian cũng không phải khép kín này, ngơ ngẩn nhìn ngón tay của mình.

Chúng đã có nếp nhăn ngay khi mình không biết, nhắc nhở ông năm tháng trôi qua.

Ông cho rằng chỉ cần vẫn luôn chờ đợi ở chỗ này thì một ngày nào đó ông sẽ đợi được bóng dáng kia, ông cho rằng một ngày nào đó ông và ông ấy có thể bỏ qua được tất cả quá khứ. Cho nên dù nhóm Thánh Đồ có cầu xin thế nào thì ông vẫn không rời khỏi nơi này.

Ông đang chờ, chờ bóng dáng trong trí nhớ có thể quay lại. Ông đang chờ, chờ Albus lần thứ hai xuất hiện trước mắt mình, lần thứ hai vươn cánh tay mà mình đã từng thả ra.

Ông cho rằng chỉ cần ông đợi như vậy thì sẽ có một ngày sẽ đợi được ông ấy.

Nhưng đêm nay, chỉ một câu nói của người trẻ tuổi xa lạ này đã đánh thức ông.

Bọn họ cuối cùng vẫn không phải là thần, cho dù tuổi đời phù thủy dài hơn so với Muggle nhưng cũng sẽ có một ngày bọn họ không còn trẻ nữa…

Nếu ngày nào đó ông chờ đợi được cũng chỉ là tin tức Albus đã chết, vậy thì ông nên làm cái gì bây giờ chứ?

Ông còn muốn chờ đợi tiếp tục thế này sao?

Ông hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.

Vài giấy sau, theo dòng khí thở ra, đôi mắt mở ra đã không còn sự cô đơn trong quá khứ mà thêm vài phần khôn khéo.

Ông đứng lên, tìm một đồ vật pháp thuật trong ngăn tủ mà nhóm Thánh Đồ thật sự muốn để vào.

Ông nhìn nhìn đồ vật pháp thuật đã bị ném lại vài chục năm, cuối cùng cười cười.

Đưa tay ra, ngón giữa ấn vào chỗ trung tâm, pháp lực truyền vào.

Ông nên làm một số điều, ông không muốn tiếp tục chờ đợi như vậy nữa.

Ông không muốn… vào một ngày nào đó nghe thấy tin Albus chết hoặc cho đến lúc mình hấp hối mới cực kỳ hối hận đã vây mình hơn nửa đời người mà không phải đến trước mặt đối phương cầu xin tha thứ.

Tha thứ cậu, cũng tha thứ tôi, nói những điều mà năm đó không thể nói ra khỏi miệng.

Tha thứ cậu, cũng tha thứ tôi, một việc thôi cũng để chúng ta phải đau đớn lâu đến thế.

Đêm đã rất khuya, nhưng Nurmengard cũng không yên tĩnh theo lúc Harry rời khỏi.

Dưới tình huống không ảnh hưởng tới bất kỳ ai, mấy bóng đen độn thổ tới Nurmengard, bọn họ ngừng lại phía trước nhà ngục rồi thành kính bước vào.

Ở chỗ sâu trong Nurmengard, Grindelwald lịch sự ngồi ở ghế trên, nhìn hơn mười bóng dáng trật tự đi tới.

Trên mặt mỗi người mang theo sự hưng phấn và kích động rõ nét.

“Lần cuối cùng dùng phương pháp này gọi các ngươi về cũng là chuyện của nửa thế kỷ trước đó.” Grindelwald nhìn một đám người trật tự đứng trước mặt mình, mang theo nụ cười thản nhiên nói, “Cái lệnh gọi về này đầu tiên chỉ gọi về thôi, các ngươi có thể sáng mai tới, chẳng lẽ các ngươi đều quên rồi sao?” Ông không phải vội vã gọi Thánh Đồ về, chỉ trước tiên gọi về để Thánh Đồ có thời gian chuẩn bị mà thôi, dù sao cũng nhiều năm như vậy, nhóm Thánh Đồ có thể đã sớm phân tán ở những nơi khác nhau.

“Chúng tôi đợi ngài gọi về đã nhiều năm như vậy, làm sao còn có tâm tư chờ ngày mai nữa.” Một Thánh Đồ đỏ mắt nói, “Chúng tôi đã chờ mong ngài hợp lại nhóm Thánh Đồ, thưa chủ nhân.”

“Đúng vậy, đúng vậy, ta phải làm như vậy.” Grindelwald nói.

Ông phải làm như vậy, ông sẽ không tiếp tục nữa.

Không đợi được cậu tìm tôi, vậy tôi sẽ bước đến trước mặt cậu, được không, Albus.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv