Đông Phương Điểm Trần
o0o
Thấy Snape bỏ đi rồi, cảm giác bất an dâng lên trong lòng Harry, cậu vốn mong được Snape khen ngợi, nhưng giờ thì… chẳng lẽ Mr giận rồi sao? Cậu do dự mãi, không biết có nên đến văn phòng của Mr xem thử hay không. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu quyết định đến hầm, mà cần thiết thì… nói lời xin lỗi với Mr?
Đối với một học sinh mới, thì các hành lang ngóc ngách trong trường Hogwarts quả thực là vô cùng rắc rối, Harry lượn đến mấy vòng ở khu vực cho giáo viên Slytherin, tận đến lúc sắp tới giời giới nghiêm mới tìm được vị trí hầm. Harry đi đến trước cửa hầm, nhìn bức họa trên cửa, đó là một con rắn đang thè lưỡi, lười nhác quấn mình trên một nhánh cây trườn lên trên..
“Uhm…” Harry ngần ngừ, cậu không biết mật khẩu, đang nghĩ xem mình có nên gõ cửa hay không.
<<Ô, một tên nhóc à…>> con rắn cất giọng biếng nhác, <<Mi đến tìm Giáo sư Snape hả?>>
<> Harry gật gật đầu, <<Chào bác, bác rắn, cháu có thể vào chứ ạ?>>
<<Mi hiểu những gì ta nói à?>> Con rắn dựng thẳng dậy, <<Mi là một Xà khẩu sao?>>
<<Xà khẩu là gì ah?>> Harry ngơ ngác hỏi.
<<Là người có thể nói chuyện với rắn.>> Con rắn kia thè lưỡi ra, <<Nghe nói chỉ có hậu duệ của Slytherin mới có thể nói được Xà ngữ, là mi sao?>>
<<Cháu cũng không biết.>> Harry lắc đầu, <<Cháu có thể vào được chứ ạ?>>
<<Mọi nơi trong Slytherin đều rộng mở đối với Xà khẩu.>> Con rắn nói, <<Đương nhiên, nơi này cũng thế, mời vào.>> nói xong, cánh cửa liền mở ra.
Harry bước vào trong hầm, bên trong tối thui, phải cố gắng lắm cậu mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy chút ánh sáng hắt ra từ sau cánh cửa ở tít trong cùng. Cậu chần chừ đứng tại cửa, thì thầm hỏi: “Mr, Mr có đó không ạ?”
Trong phòng ngủ Snape vẫn chưa đi ngủ, anh đang đi đi lại lại không ngừng, ngẫm nghĩ về chuyện của Harry. Rốt cuộc thì phải làm sao mới có thể tiêu diệt được mảnh hồn đó mà không gây hại cho Harry đây? Với hiểu biết của anh hiện tại, thì quả thực là chẳng có cách nào cả. Đang lúc rối rắm không biết làm sao, thì anh tinh tường nghe được tiếng Harry từ ngoài cửa vọng vào em ấy tới đây làm gì?!
Snape mở cửa, nhờ ánh đèn hắt ra từ phòng ngủ, anh thấy Harry mặc đồng phục nhà Slytherin, áo chùng đen có lót vải màu xanh lục bạc khoác ngoài, trong là áo sơ mi trắng, không thắt carvat, cổ áo hở rộng, lộ ra một mảng da thịt trắng hồng và xương quai xanh tinh tế. Cậu chần chừ nghển cổ lên, nhìn anh với vẻ nhút nhát.
“Nhóc đến đây làm gì?” Snape vội bảo cậu mau bước vào, tuy rằng giờ đang là mùa hè, nhưng ở Anh, ban đêm vẫn hơi se lạnh. Snape đóng kín cửa, thắp đèn phòng khách. Xoa xoa đôi bàn tay nhỏ nhắn hơi lạnh buốt, Snape thở dài, bảo cậu ngồi lên salon, còn mình thì pha cho cậu một ly sữa bò.
Nhân lúc này, Harry bèn ngó nghiêng quan sát căn phòng. Giờ cậu mới nhìn rõ thấy hầm là phòng xép, bên ngoài là phòng khách, bên trong chắc có lẽ là phòng ngủ. Trong phòng khách, rèm đen che kín mít, thứ dễ gây sự chú ý nhất là lò sưởi cực lớn trong tường, trong góc có kê một ngăn tủ lớn, chẳng biết trong đó chứa những gì. Phía gần cửa sổ còn được kê chiếc bàn giấy, trên bàn là một chồng bài tập, có một tấm giấy đang mở, chắc chắn là đã được chấm một nửa. Cạnh đó còn có bình mực, trong bình có cắm cây bút lông ngỗng. Ngoài ra, trong phòng còn có hai cái giá lớn, một giá sách, xếp nhiều sách bên trên cái kia thì xếp đầy những chai lọ thủy binh lớn nhỏ xếp theo thứ tự, chắc đều là độc dược.
“Uống.” Snape đem ly sữa nhét vào trong tay cậu, đồng thời ngồi xuống bên cạnh.
Harry nhấp từng hớp, từng hớp nhỏ một, không chút bất ngờ khi nhận ra trong ly có thêm chút mật Mr quá thuộc khẩu vị của cậu rồi mà. Sữa vừa thơm lại vừa ngọt, làm Harry không kìm được mà nheo mắt lại đầy hưởng thụ, giống như một chú mèo con đang duỗi mình phơi nắng.
Snape không kiềm chế được mà giơ tay vuốt tóc cậu, nói: “Cũng sắp đến giờ giới nghiêm rồi, nhóc tới hầm có việc gì vậy?”
Harry nhìn Snape hồi lâu, hỏi: “Mr Mr giận phải không hả Mr? Con đã chịu thua Malfoy rồi, Mr đừng giận nữa nha.”
“Draco?” Snape thấy hơi kì quặc, chuyện này thì liên quan gì đến Draco chứ?
Mr… chẳng phải Mr muốn bạn ấy làm thủ tịch hay sao ạ? Nên con đã để bạn ấy làm rồi.” Harry nói thật cẩn thận, “Mr cũng đừng giận con nữa mà, con cũng đâu có muốn lên đâu, là tại cái cậu Frank Lestrange kia cả…”
Giờ thì Snape mới hiểu được, hóa ra là Harry hiểu lầm mình ra về sớm thành mình đang tức giận. Nhóc con này quan tâm đến mình lắm đấy! Anh xoa đầu cậu, bảo: “Không, ta có giận gì đâu, chỉ là bỗng nhiên nhớ ra chuyện, nên mới về sớm thôi.”
“Thật vậy ạ?” Harry mở tròn đôi mắt xanh biếc thật to, “Mr không giận thật chứ ạ? Mr không lừa con đấy chứ?”
“Thật không có.” Snape không thể không nhủ thầm rằng trẻ con thật là khó dỗ dành, “Ta đã lừa nhóc bao giờ chưa hả?” Lúc nói ra những lời này, anh không thể không thấy có chút xấu hổ, từ lúc nào mà anh lại bắt đầu nói mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt này chứ…
“Thế thì tốt rồi.” Harry cười nói, cúi đầu tiếp tục uống sữa, uống được một nửa, cậu lại ngẩng đầu lên, “Mr, lúc quyết đấu mới hồi nãy… con cảm thấy, cảm thấy… hơi quai quái…”
“Quái chỗ nào?” Snape vội vàng hỏi.
“Ưhm… Cảm thấy, cảm thấy giống như là trong đầu có một người nào đó nói cho con biết nên làm như thế nào, thế nào, thân thể tự nhiên cũng sẽ làm theo y như vậy.” Harry ngẫm nghĩ, “Mấy bùa chú đó con vốn chưa biết hay dùng lần nào, nhưng mà chẳng biết tại sao lại thế nữa…”
“Nhóc có nghe được tiếng người kia nói không?” Snape tiếp tục hỏi, “Hay là có lúc nào đó cảm thấy tinh thần hoảng hốt, ngơ ngẩn?”
“Thế thì lại không có.” Harry lắc đầu, “Tinh thần của con vẫn luôn bình thường. Hơn nữa… chỉ là con cảm giác trong đầu con có một ai đó, nhưng mà con… con lại không nghe thấy cái gọi là tiếng nói, chỉ là cảm thấy… uhmm, cảm giác giống như là trước khi con đã từng trải qua những chuyện giống hệt thế này, chỉ là quên bẵng đi một thời gian, giờ bỗng dưng như lại được. Là những trí nhớ quen thuộc đó dẫn dắt con làm…”
Snape coi như hiểu ý nhóc con muốn nói, đoạn gật đầu: “Vậy… Sau này nhóc cần phải chú ý cẩn thận hơn một chút, nếu mà phát hiện ra kí ức của mình có những khoảng trống, hoặc là có lúc nào đó cảm thấy đờ đẫn ngơ ngác thì nhất định phải nói cho ta biết! Nhớ chưa!”
“Con nhớ rồi ạ.” Harry gật đầu.
“Đúng rồi, nhóc vào kiểu gì… Chết tiệt!” Giờ Snape mới chợt nhớ ra, bức họa trên cửa có một con rắn!
“Con nói con muốn vào, thế là bác rắn kia cho con vào á!” Harry nói, “Bác ấy còn nói con là một Xà khẩu, còn bảo con có thể là hậu duệ của Slytherin. Nhưng mà đó là điều không thể mà, phải không chú?”
“Dòng họ Slytherin là một dòng họ cổ xưa và rất lâu đời, ta cũng không biết có phải trong dòng họ Potter cũng có chút huyết thống với dòng họ Slytherin hay không.” Snape cũng không có ý định nói cho cậu biết sự thật, “Nhóc biết, tất cả gia tộc thông hôn đã lâu, xuất hiện một hai kẻ có huyết thống Slytherin thuần hậu không phải là một cái sự tình kỳ lạ quý hiếm gì.”
“Vâng.” Harry cũng không hỏi gì thêm, chỉ uống nốt ngụm sữa cuối cùng trong ly.
“Uống xong rồi thì trở về thôi.” Snape nhìn đồng hồ, nhíu mày lại, “Chết tiệt, giờ cũng đã quá giờ giới nghiêm rồi, ta đưa nhóc về vậy! Ta cũng không muốn học sinh của Nhà ta bị Filch tóm được ngay trong ngày đầu tiên khai giảng.”
Snape chỉ choàng thêm một tấm áo khoác ngoài, lại ếm cho Harry một bùa giữ ấm, sau đó nắm tay cậu bước ra khỏi hầm.
<<Nhóc con, cậu phải đi rồi sao?>> con rắn trên cửa huýt gió.
<<Dạ vâng, Mr đưa con trở về.>> Harry nói với nó, <>
<<Ta đang nghĩ xem nên vào bức họa nào để tìm cô bạn gái nào của ta.>> Con rắn đung đưa đầu, <>
<<Có thể lắm chứ ạ.>> Harry nói, <<Hẹn gặp lại bác nhé, bác rắn.>>
<<Chào nhóc.>> con rắn nói, <<Nhắn Giáo sư Snape về mau một chút, ta còn phải đi gặp bạn gái của ta nữa đó.>>
“Nó nói gì đấy?” Snape thấy bọn họ tán chuyện vui như thế, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu.
“Dạ, bác ấy nhắn Mr về sớm một chút, để chút nữa bác ấy còn đi hẹn hò.” Harry cười nói.
“Nhóc gọi con rắn kia là…’bác ấy’?” Snape tinh ý nhận ra cách hai bên gọi tên có sự khác biệt.
“Bọn họ có thể nói chuyện với con, đương nhiên không thể gọi là ‘nó’ được rồi!” Harry cười hì hì nói, “Bọn họ rất thú vị mà! Lại có những ý nghĩ rất hay nữa.”
“Hừ, đã là loài rắn, thì bọn nó chỉ cần biết ăn là được, còn cần thêm ý nghĩ ý kiến làm gì.” Snape hừ lạnh.
Đường về hoàn toàn yên ả, không thấy bóng dáng thầy Filch hay bà Norris xuất hiện. Đến cửa vào phòng sinh hoạt chung, Snape dừng bước lại: “Vào đi thôi, khuya rồi, cũng nên đi ngủ sớm, kẻo không mai nhóc sẽ muộn giờ học Bay đó.”
“Dạ vâng.” Harry gật gật đầu, túm chặt vạt áo anh không buông.
“Sao thế?” Snape hỏi.
“Hôn chúc ngủ ngon.” Harry kiễng chân, “Trước kia Mr vẫn tặng con mà.”
Trẻ con cũng thật khó chiều! Snape thở dài, có phải mình chiều hư nhóc này rồi không? Chứ không thì sao em ấy lại học được trò được voi đòi tiên thế này, ta từng tặng em ấy mấy nụ hôn chúc ngủ ngon chứ?
“Nhanh lên mà” Harry nhìn anh bằng đôi mắt to long lanh, “Mr không được chơi xấu nha “
Đúng là không có cách nào khác… Snape thở dài, hơi cứng ngắc cúi xuống, hôn phớt lên trán cậu một cái. Đang chuẩn bị đứng thẳng lên, thì Harry bá cổ anh, hôn lên má một cái.
Bờ môi bé con mềm mại, tươi tắn, lại mang chút vị sữa dịu nhẹ, Snape bỗng cảm thấy toàn thân run rẩy, không kìm được mà ôm lấy cậu. Cảm nhận thân hình nhỏ xinh của Harry cọ cọ trong lòng mình, bất chợt Snape có cảm giác như thể lại có được một cuộc đời mới, Harry… Em lại trở về bên ta lần nữa… Anh thì thầm bên tai cậu: “… Ngủ ngon, Harry…”
“Mr, Good night!” Harry vỗ vỗ lưng anh, “Have a night dream!”
“You too!” Snape buông cậu ra, “Ta…” Anh nhìn chú bé con trước mặt, nghĩ tới nghĩ lui nhưng lại chẳng nói gì, chỉ phất phất tay, sau đó xoay người bước đi thật nhanh.