Harry vừa mới bước qua sinh nhật tuổi thứ 12, thì nhận được thư của Hogwarts. Cậu ngạc nhiên khi phát hiện ra, giáo sư dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám năm tới là chú Remus?
“Chú xin dạy học tại Hogwarts?” – Harry mở to mắt nhìn Remus.
“Harry à, Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám của Moony rất tốt, hồi đi học bài thi nào cũng được điểm O!” – Sirius vỗ vai Harry, nghĩ rằng Harry không tin thực lực của Remus.
“Sao Dumbledore lại đồng ý?” – Không phải là Harry không tin thực lực của Remus, nhưng đồng ý cho một người sói đến dạy học, nghĩ thế nào cũng có cảm giác nguy hiểm.
Trong mắt Remus hiện lên một tia bi thương, Sirius vỗ vỗ vai cậu, nói: “Cháu có biết là vị trí này đã bị Voldemort nguyền rủa rồi không? Không có ai đồng ý dạy, cho nên khi Remus nộp đơn, Dumbledore liền đồng ý.”
Khóe miệng Harry khẽ nhếch lên, Severus vẫn luôn xin vào vị trí này, nhưng Dumbledore không hề đồng ý. Vậy mà lại đồng ý cho một người sói đến vấn đề cá nhân cũng không giải quyết được đảm nhiệm việc dạy học, cậu thực sự rất hoài nghi dụng ý của Dumbledore.
Đột nhiên, Harry nghĩ đến một khả năng. Dumbledore đang nghĩ cách để cậu cách xa tiên sinh. Với danh nghĩa giáo sư, chú Remus có thể dùng việc dạy học để chiếm dụng thời gian của cậu, hơn nữa chú Remus còn là bạn của cha cậu, Harry sẽ thân cận với chú ấy hơn! Mà quan trọng hơn cả, chú Remus là thành viên của Hội Phượng Hoàng! Chú ấy “trung thành” với Dumbledore, đáng tin hơn so với Severus.
“Chú Remus, cháu xin lỗi, cháu không có ý đó. Nhưng mà chú nên hiểu, tình trạng của chú rất nguy hiểm, tuy rằng tiên sinh đã cho chú lang dược, nhưng không thể chắc chắn là có vấn đề gì xảy ra không. Cháu thấy chú không hợp với trường học, vì học sinh trong trường không có năng lực đối kháng với người sói. Cháu lo Dumbledore có thể không xử lý tốt chuyện này.” – Harry có chút lo lắng nói. Harry vẫn rất tôn trọng giáo sư, mà với cậu, một giáo sư thì cần phải làm trọn nghĩa vụ của mình, kể cả việc đảm bảo an toàn cho học sinh. Ở phương diện này Dumbledore có thể coi là một thầy giáo tồi.
Remus nhìn ra là Harry đang lo lắng cho bạn bè mình: “Không sao đâu Harry, thầy Dumbledore đã chuẩn bị tốt rồi, đến khi trăng tròn, chú sẽ đến Lều Hét, chỗ đó không có người.”
Nói đến Lều Hét, Harry nghĩ đến việc Severus chút nữa thì mất mạng, sắc mặt càng trở nên khó coi: “Lúc chú đi học cũng là Dumbledore kiên trì cho chú vào học?”
Remus gật đầu: “Lúc đó hiệu trưởng cũng không đồng ý, chỉ có thầy Dumbledore nhân từ, thầy ấy cảm thấy chú cần phải đi học…. Cho nên, Harry, nếu thực sự có một ngày hai người…đối địch… ý chú là… nếu cháu đánh bại ông ấy…. hi vọng cháu hạ thủ lưu tình.”
Nhận ra được tình cảm chân thành của Remus với Dumbledore, nhưng hắn cũng không đứng hẳn về phía bên kia. Đôi khi mấy lời thề này nọ cũng có tác dụng.
“… Lúc tính kế cha mẹ cháu cũng không nương tay, cũng không có nhân từ như vậy!” – Harry khinh thường bĩu môi – “Chúng ta tới Hẻm Xéo đi!” – Không muốn nghĩ tiếp vấn đề rối rắm này, Harry quyết định đi mua sách.
Tiệm sách Flourish and Blotts rất đông khách, mọi người đang xếp thành hàng dài, như đang chờ cái gì đó.
Harry nghi hoặc nhìn mọi người: Hiển nhiên đó không phải là học sinh, vậy bọn họ đến đây để mua cái gì vậy? Đáp án đã có ngay – Lockhart.
Nhìn cái tên Lockhart cười ngu ngốc kia, Harry cuối cùng cũng hiểu: đại khái là kí tên bán sách.
“Hừ, ở thế giới pháp thuật cũng mở buổi kí tặng sách sao?” – Harry lắc lắc đầu, đến khu sách học tập chọn sách cho mình. Ở bên kia buổi kí tặng cũng bắt đầu, đương nhiên là không ai chú ý đến Harry.
“Này, Harry!”
Được rồi… Là ta nhầm, vẫn có người chú ý, là Hermione.
“Chào Hermione, cảm ơn quà sinh nhật của cậu, mình rất thích.” – Harry nói với Hermione.
“Thôi đi, khách khí làm gì?” – Hermione mỉm cười, bắt đầu lựa chọn sách.
Nhìn thấy Hermione cầm sách của Lockhart trong tay, Harry thuận miệng hỏi: “Sách đẹp quá, hắn viết….”
Hermione nhìn Harry dùng cằm chỉ chỉ Lockhart, nhún vai: “Hoàn hảo, đọc khi chán cũng tốt. Nhưng mà phần chiến đấu với sinh vật huyền bí rất phấn khích, mình đã tìm một số tư liệu… nói chung là phương pháp xử lý đều chính xác….”
Harry hắc tuyến nhìn Hermione, đột nhiên trong óc thoát ra một từ – Khảo kịch đảng (
Harry bất đắc dĩ mỉm cười, lấy sách rồi nói: “Mình chọn xong rồi, đi tính tiền đã.” – Nói xong liền tạm biệt Hermione.
Mua sách xông, Harry, Sirius và Remus ra ngoài, Harry liền nhìn thấy một mái tóc bạch kim chói lọi. Đang định tiến đến chào hỏi, thì toàn bộ nhà sách loạn cào cào lên.
Hóa ra là ông Weasley và ngài Lucisu đánh nhau. Nhìn hai người anh một quyền tôi một cước vật lộn, khóe miệng Harry co rút, từ trước tới giờ, cậu chưa từng thấy Lucius thất lễ như vậy.
“Hey, Tiểu Long!” – Harry lặng lẽ đi qua – “Chú Lucius không sao chứ?” – Harry khẽ hỏi.
Draco bụm mặt: “A, trời ơi…. Cha ơi là cha… phong phạm quý tộc đâu rồi? Kiêu ngạo của gia tộc Malfoy đâu rồi? Trời ạ, nếu là ông nội thì nhất định sẽ bắt cha chép một ngàn lần gia huấn của nhà Malfoy!”
Harry khẽ ho một tiếng, được rồi, chú Lucius hiện tại đúng là không có tí Malfoy nào cả.
Hai người vật lộn xong, Harry tận mắt thấy chú Lucius lén bỏ một cuốn nhật ký vào cái vạc của cô con gái nhà Weasley. Được rồi, cậu hiểu động cơ của chú Lucius… Nhưng mà, phương pháp thì quá ngu ngốc!
“Đừng nói đó là cha mình!” – Draco nghiến răng nghiến lợi nói – “Mình tuyệt đối không thừa nhận có người cha ngu ngốc như vậy!”
“Nga… Tiểu Long, con làm ba ba thương tâm quá….” – Lucius đi đến, hiển nhiên là quần áo đầu tóc đã được chỉnh trang lại, giống như không có chuyện gì xảy ra… nếu có thể bỏ qua đôi mắt gấu mèo kia.
Harry nhìn Lucius, khóe miệng run rẩy, cuối cùng vẫn phì cười: “Ha ha ha ha… Ha ha ha ha….” – Cậu cười đến gập cả người lại – “Ma…Malfoy tiên sinh… Nếu…Nếu ngài có thể bỏ được đôi mắt bầm tím… Nhìn có lẽ sẽ thuyết phục hơn đó…”
Harry cuối cùng cũng cười đủ, mặt Lucius cũng đủ đen.
Chúa tể Hắc Ám chết tiệt, đồ hỗn đản, đồ điên! Nếu không phải do hắn ta, thì ta sao phải sử dụng phương pháp ngu si như thế. – Lucius căm phẫn trong lòng.
“Được rồi, Malfoy tiên sinh, Draco, hi vọng hai người có một ngày vui vẻ.” – Khóe miệng Harry cong lên, cầm sách rời đi.
Harry lại đi dạo ở Hẻm Xéo một lát, gặp được hai anhem sinh đôi trong một cửa hàng đồ chơi.
“A, ông chủ.”
“A, cổ đông.”
“Thật vui vì nhìn thấy ngài!” x 2
Harry cười tươi: “Em cũng rất vui vì gặp hai anh. Năm nay không đến mức phát sầu vì tiền chứ?”
“Tất nhiên rồi!”
“Em nói đúng!”
“Bọn anh mua đũa phép mới cho Ginny.”
“Cả áo chùng mới nữa.”
“Ẻm trai đáng yêu của chúng ta”
“Ronie.”
“Cũng có đũa phép mới.”
“Rốt cục thì cũng có ngày chúng ta được coi là giàu có!” – x 2
Có thể thấy hai anhem sinh đôi rất cao hứng, thậm chí có thể gọi là hưng phấn.
“Thật không? Vậy là tốt rồi! Hai anh đang khảo sát sao? Chuẩn bị cho bước phát triển mới?” – Harry nhìn hai người hỏi.
“Đúng vậy!”
“Em thật thông minh.”
“Đúng là….”
“Bọn anh đang muốn tìm một cửa hàng thích hợp.”
Nhìn hai người, Harry ngạc nhiên: “Nhanh như vậy đã mở tiệm sao? Hai anh cũng đâu có thời gian…”
“Không…. Bọn anh chỉ cần tập trung vào chế tạo đồ mới….”
“Bọn anh cần người quản lý cửa hàng!”
“Công ty Muggle đều hoạt động như vậy!”
Harry buồn cười nhìn hai người chưa hiểu hết về hoạt động quản lý, liền quyết định mua tặng hai người mấy quyển sách về quản lý.
“Thật không? Vậy hai người chậm rãi xem nhé, em đi đây!” – Nói xong liền phất tay, ra về với Sirius và Remus.
“Bạn con hay lắm.” – Sirius rất thích hai anh em sinh đôi, hay đúng hơn là hắn thích đồng loại.
“Hẳn là hai đứa nó chuyên làm cho các giáo sư đau đầu.” – Remus ôn hòa cười.
“Đúng vậy, hai người đó nghịch ngợm nhưng cũng rất thông minh.” – Harry cười, sau đó trừng mắt nhìn Sirius – “Chú Sirius, nhiệm vụ của chú khi nào mới xong? Nếu chú không hoàn thành cháu sẽ nhốt chú cùng với bà Black, để bà Black ngày nào cũng đọc gia huấn của gia tộc cho chú!”
Sirius nghe xong, lập tức biến mất….