Chương 27: Vụ án của Đường gia
***************
Đông Lộ
Ánh tà chiều dần xuất hiện, mọi người trên dưới khán đài đều ngồi đứng không yên, ngay cả Mạc Nhi cũng nóng lòng đi tới đi lui, mắt liếc nhìn lư hương trên bàn.
Cây nhang cũng đã tàn hết, nhưng cả Dinh Hạo và Kỳ Giai Đình Tư vẫn chưa xuất hiện, trách sao Mạc Nhi không lo lắng bất an.
Một trận gió mạnh thổi đến, những bụi nhang trên bàn cũng bị cuốn theo, trên bàn hoàn toàn sạch trơn không một dấu vết lưu lại, trong lòng Mạc Nhi có một dự cảm chằng lành.
“quận chúa! Có nên cho người đi xem thử..” lão nô tài chần chừ một lúc, rồi cũng bước lại gần Mạc Nhi.
Mạc Nhi vừa định lên tiếng, thì mặt đất như run chuyển, tiếng vó ngựa vang dội từ xa vọng đến, tiếp theo là bụi cát bay mịt mù...
“quận chúa nhìn kìa…” lão nô tài vừa hét lên,vừa chỉ tay về hướng người đi tới.
“Cộp…Cộp…côp..!!!”
Tất cả đều dõi mắt nhìn theo hướng âm thanh phát ra, tiếng vó ngựa càng gần thì tim họ đập càng nhanh hơn, tâm trạng rất phấn khích, rốt cuộc thì họ cũng biết được ai là người thắng cuộc.
Nhưng...kết quả lại ngoài sự mong đợi. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, trăm miệng một lời…
“ồ…ồ..!!!!”
“chuyện…chuyện này…là sao…”
Cả khán đài gần như là náo loạn cả lên, người đứng kẻ ngồi nhấp nhô như sóng, người thì chỉ kẻ thì chỏ, ồn ào không dứt, chỉ vì một chuyện...
Trên lưng Xích Tuyết mã lúc này không phải chỉ một người, mà có tới hai người, mặc dù có khá bất ngờ nhưng đó không phải là thứ họ quan tâm, điều họ muốn biết lúc này là...
“Ai là người thắng cuộc…”
“là Hạo vương! ngươi không thấy Xích Tuyết mã về đích sau..”
“nhưng Bach Hổ kỳ đang trong tay Hãn vương..”.
Lại một trận tranh cãi nữa sảy ra…
……
Mạc Nhi từ xa nhìn thấy người đầu tiên xuất hiện là Dinh Hạo thì rất vui mừng, khéo miệng vừa nhếch lên thì lập tức thu lại, thay vào đó là sự ngạc nhiên khó hiểu, khi nhìn thấy người ngồi sau lưng là Kỳ Giai Đình Tư, tiếp theo đó là…
Xích Tuyết mã vốn là bạch mã, vậy những vệt đỏ tươi trên người nó là gì, khoảng khá xa nên nàng không thể nhìn rõ, rối cuộc đó là thứ gì, thứ đó trông giống như…giống như…máu.
“ôi trời! Thiên Hàn…”
Mạc Nhi không đợi Xích Tuyết mã đến gần, nàng như một cây tên lao về trước.
“Thiên Hàn! Tay chàng bị làm sao…” Mạc Nhi lo lắng, hốt hoảng lên tiếng, mặc dù Kỳ Giai Đình Tư vẫn đang ngồi phía sau, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt nàng không hề rời khỏi Dinh Hạo.
Dinh Hạo lập tức nhảy xuống ngựa, mỉm cười nhìn Mạc Nhi: “ta ..không …”
Chưa nói dứt lời thì Dinh Hạo đã…
“Ầm..mm !!!!” ngã lăn xuống đất.
“Thiên Hàn…!” tiếng hét của Mạc Nhi vang vọng khắp núi rừng..
************
Núi Bạch Liên
Tiểu lục tròn xoe hai mắt nhìn những khây thức ăn trên bàn, không ngừng nuốt nước bọt, nhiều ngày nay vì “tên trộm ngựa” chết tiệt đó, mà hắn không có bửa ăn nào cho ra hồn.
Thức ăn trên bàn cũng đã nguội hết nhưng hai “lão tổ tông” của hắn cũng chịu cầm đũa, thật là lãng phí quá đi, hắn nhìn thấy mà muốn rơi lệ.
“Hoàng thái hậu! người thật không ăn sao…”
“không ăn..” Hoàng thái hậu ngay cả nhìn cũng không nhìn tới đã lên tiếng.
“vậy nô tài có thể …” Tiểu lục tử giương mắt “nai” lên nhìn bà lão, vừa chỉ tay vào thức ăn trên bàn, còn không ngừng nuốt nước bọt.
“..ăn đi…ăn hết đi” Hoàng thái hậu khó chịu lên tiếng, trong hoàn cảnh hiện tại, dù ăn thịt rồng bà cũng nuốt không trôi.
Tiểu lục không hề khách sáo, lập tức cầm đũa lên ăn ngấu nghiến hết thức ăn trên bàn, tất cả thứ có thể ăn hắn đều nhét hết vào trong miệng, đúng là không hề lãng phí bất cứ thứ gì.
“Tiểu lục! ngươi gặp thiếu gia của bọn họ chưa…” Mộ Dung Kiên bất ngờ lên tiếng.
Mấy ngày nay hai từ “thiếu gia” này lão đã nghe rất nhiều lần, lạ một điều là ngoài tên thiếu gia lai lịch thần bí đó ra, thì mọi người trong sơn trại này lão hầu như đã gặp qua, họ không hề có ý định dấu diếm thân phận, thật ra bọn họ có dụng ý gì.
“lão thiên tuế ! ở Bạch Liên trại này ngoài cái tên “trộm ngựa” à không…tên Đường Liệt chết toi kia, thì nô tài thật sự không còn biết ai nữa…” Tiểu tục khó khắn lắm mới nuốt hết đóng thức hắn trong miệng hắn, rồi quay sang nhìn lão Mộ Dung Kiên.
"két...t...t "
Bất ngờ cánh cửa được mở ra từ bên ngoài.
Đường Liệt chưa bước vào thì đã nghe thấy giọng mắng chữi quen thuộc kia, nhưng hắn còn tưởng mình nghe nhầm, vì “tên lục đục” kia không thể nào có mặt ở đây, giờ này tên đó phải đang ở…
“ngươi.. sao lại ở đây..” Đường Liệt kinh ngạc nhìn thấy Tiểu lục trước mặt, còn đang ăn rất ngon lành.
“Ta... chỉ.. mang thức ăn vào đây cho họ…” Tiểu lục tử miệng vừa ngậm một đóng thức ăn vừa lên tiếng, thức ăn cũng văng vào người Đường Liệt không ít.
“vậy thứ trong miệng ngươi là gì…” Đường Liệt nghiến răng lên giọng với Tiểu lục, mắt liếc nhìn đóng thức ăn lôn xộn trên bàn, gần như bị tiểu lục “dọn” sạch, muốn phát điên lên.
Đường Liệt giận đến muốn phát hỏa, hắn trừng mắt nhìn Tiểu lục đe dọa: “nếu người không lập tức ra hậu sơn...tối nay và cả ngày mai cũng đừng hòng có cơm ăn..”
“ngươi…" Tiểu lục tức giận chỉ tay vào Đường Liệt, nhưng lại nghĩ cho bữa cơm sau này, đành nén lại thu tay về : "...giỏi lắm”"
Tức giận xoay ngươi rời khỏi,Tiểu lục trước khi đi cũng không quên từ giã hai ông bà lão trong phòng.
“Hoàng thái hậu, lão thiên tuế nô tài xin cáo lui..”
"rầm...mmm !!! cánh cửa được Tiểu lục đóng sập lại, gần như muốn rớt ra ngoài.
Đường Liệt mỉm cười nhìn bóng lưng Tiểu lục, sau đó cung kính quay sang trước Mộ Dung Kiên
“lão thiên Tuế! Thiếu gia cho mời người…”
***********
Khi Mộ Dung Kiên và Đường Liệt đến trước cửa phòng, thì nghe thấy tiếng quát tháo, tranh cãi không ngừng vọng ra từ bên trong phòng.
“đệ giải thích sao chuyện này…” Đường Vô Thường ném nguyên một sắp giấy vào người thanh niên trước mặt.
“đại ca! triều thần hữu bại, thiên tử bất minh, những gì đệ viết trong đó có gì sai, đệ làm vậy cũng là vì Đường gia…” Đường Ân chụp lấy một tờ giấy dò nát trong tay, tức giận nhìn Đường Vô Thường
“vì Đường gia…để nghĩ phụ thân sẽ vui khi biết đệ làm vậy…” Đường Vô Thường giọng điệu có phần ôn nhu hơn trước.
“phụ thân suốt đời tận trung với triều đình, cuối cùng được gì, gia tộc tru di thê tử ly tán…” Đường Ân càng nói càng giận dữ, khi nghĩ đến những chuyện hắn đã trãi qua, trong lòng hắn chỉ có một chữ “hận”.
“chỉ bằng mấy bài thơ khinh miệt Triều Đình, lăng mạ hoàng thất này của đệ, có thể làm được gì, để họ điều tra là đệ làm, thì làm sao minh oan cho phụ thân...”
“huynh có cách của huynh, thì đệ cũng có cách của đệ, một ngày nào đó đệ sẽ cho cả thiên hạ biết phụ thân là bị oan…” Đường Ân khom người xuống nhặt tất cả giấy trên đất, rồi bước ra ngoài.
"két...t..t ..!!"
Khi Đường Ân vừa mở cửa ra thì liền gặp ngay Mộ Dung Kiên và Đường Liệt. Hắn có chút khựng lại khi nhìn thấy người trước mặt, còn Mộ Dung Kiên thì cảm thấy vị thiếu niên trước mặt rất quen, trong trí nhớ lão dường như đã từng gặp qua vị thiêu niên này.
"Nhị thiếu gia.."Đường Liệt lên tiếng.
"..." Đường Ân vẫn còn giận, hắn không thèm trả lời Đường Liệt đã xoay người bỏ đi.
Đường Liệt thở dài đi vào trong phòng, còn Mộ Dung Kiên vẫn còn nhìn theo bóng lưng của Đường Ân, càng nhìn càng thấy quen mặt, thật ra ão đã gặp ở đâu ...
“đại thiếu gia! lão thiên tuế đã tới…” Đường Liệt lên tiếng, sau đó lùi ra nhường đường cho Mộ Dung Kiên bước vào.
Mộ Dung Kiên vừa nhìn thấy người trước mặt, thì lão lập tức nhớ ra vị thiếu niên khi nãy gặp ở ngoài cửa là ai.
“Đường Nghĩa! …”
Lão còn nhớ lần đầu tiên gặp hai huynh đệ Đường Nghĩa và Đường Ân là chuyện của sáu năm trước, khi đó họ cũng chỉ là những đứa trẻ theo phụ thân đến kinh thành nhậm chức, phụ thân của họ là Đường Hoành Liễu đã từng là thuộc hạ của lão, nhưng sau đó…
“Đường Nghĩa! Tham kiến lão thiên tuế…” Đường Vô Thường cúi người thi lễ, tỏ ra rất tôn kính trước Mộ Dung Kiên.
"là ngươi cho người bắt hoàng thái hậu…” Mộ Dung Kiên giận dữ nhìn Đường Vô Thường, lão không ngờ đến người làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này là đứa trẽ nhân hậu ngày nào.
“Đường Nghĩa không dám, chỉ là mời hoàng thái hậu đến núi bạch Liên tịnh dưỡng vài ngày…” Đường Vô Thường mỉm cười nhìn Mộ Dung Kiên.
“nói nghe thật hay..." Mộ Dung Kiên trừng mắt nhìn Đường Vô Thường, giọng điệu đầy bất mãn. " mục đích của ngươi là gì…”
“Đường Nghĩa muốn lão thiên tuế đi gặp một người…” Đường Vô Thường sắc mặt rất nghiêm túc, không còn vẽ cợt nhã khi nãy.
“ai…” Mộ Dung Kiên khó hiểu lên tiếng.
“là người này…”Đường Vô Thường đi tới bên giường, rồi chầm chậm vén màn lên.
“Đường Hoành Liễu…” Mộ Dung Kiên sửng sốt nhìn người trước mặt.
Trên giường là một trung niên nam tử, tướng tá cao lớn nhưng đang nằm bắt động trên giường, chỉ có mổi ánh mắt là có thể cữ động.
Năm đó Đường Hoành Liễu dẫn theo mười vạn quân đi đánh Diệp Kỳ quốc, kết quả binh bại như núi đổ, mười vạn quân không một ai sống sót quay về.
Còn Đường Hoành Liễu thân là tướng quân lại lâm trận bỏ trốn, sau đó phát hiện ra hắn là hậu duệ của phản tặc Tống Bình Phiên năm đó còn sống sót, có âm mưu lật độ chiều đình, chuyện bị bại lộ khiến toàn gia tru di, còn hắn thì không có tin tức.
“hắn sao lại ra nông nổi này…”
Đường Vô Thường quay sang nhìn Mộ Dung Kiên, ánh mắt chàng đầy sát khí.
“năm đó phụ thân tuân lệnh của hoàng thượng, mang theo mười vạn quân đi đánh Diệp kỳ quốc, người không hề tào tẩu như lời của Tề vương, mà là bị sát hại..”
“Sát hại...” Mộ Dung Kiên bất ngờ lên tiếng.
“mười vạn binh sĩ Lăng Thiên quốc tử mạng, không phải là do phụ thân bất tài mà là binh khí của triều đình năm đó có vấn đề…”
“lão thiên tuế đây là tấu chương năm đó lão gia muốn dâng lên triều đình, mời người xem qua” Đường Liệt cầm ra một quyển tấu chương dính đầy máu, cẩn thận đặt trên tay Mộ Dung Kiên.
Lão cầm lấy tấu chương lên xem, mà bủn rũn tay chân với một người từng trải sương gió như lão mà còn không thể chấp nhận được, khi nghĩ đến cảnh tượng năm đó.
Nội dung bên trong tường thuật lại chuyện Đường Hoành Liễu vô tình phát hiện ra số binh khí có vấn đề, nhưng Tề vương bát bỏ suy đoán của Đường Hoành Liễu do chưa đủ chứng cứ, tiếp tục cho xuất binh, còn kể lại diễn biến trận đánh năm xưa, binh sĩ tử thương vô số, thây chất thành núi máu chảy thành sông, Đường Hoành Liễu hắn thân làm tướng lại để chuyện này sãy ra, vô cùng hổ thẹn xin về Kinh chịu tội.
“tấu chương này…ta chưa từng nghe qua” Mộ Dung Kiên nắm chặt quyển tấu chương trong tay lão, ngẩn đầu lên nhìn Đường Vô Thường.
“vì ngay trong , đêm lão gia đã bị người sát hại, còn vu oan cho người là hậu nhân phản đặc mưu đồ lật đỗ triều đình…sợ tội đào tẩu” Đường Liệt đau lòng lên tiếng.
Kết quả toàn gia đều bị ly tán, hắn và tổ mẫu cũng tha hương đây đó, sống như hành khất, cũng may cũng may cuối cùng để hắn tìm được đại thiếu gia.
“tại sao nói chuyện này cho ta biết..” Mộ Dung Kiên gấp lại tấu chương nhìn Đường Vô Thường
“Đường Nghĩa muốn lão Thiên Tuế giúp một việc…”
“việc gì..”
*****************
Đại điện- Đông Lộ
Ngồi chính diện là Kỳ Giai Đình Tư, bên dưới là Dinh Hạo và Mạc Nhi, không khí rất bình lặng, không ai nói gì, chỉ đang chờ đợi người đang được áp giãi vào.
“Rầm!!!”
“Hãn vương! người đã được dẫn tới…” Diệp Vô Ngần sau khi ném tên thanh niên và tên võ sĩ trước đại điện thì cung kính hành lễ với Kỳ Giai Đình Tư.
“Bành Vũ ! chuyện này là ngươi làm..” Kỳ Giai Đình Tư giận giữ nhìn tên võ sĩ dưới đại điện.
Tên võ sĩ do dự nhìn sang thanh niên bên cạnh hắn, một lúc rồi mới mạnh miệng lên tiếng: “..phải…”
Kỳ Giai Đình Tư nghe thế thì càng tức giận, lớn tiếng quát tháo : “..ngươi là đệ nhất dũng sĩ Đông Lộ nhưng lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, thể diện Đông Lộ bị ngươi làm cho mất hết…”
“Cạnh…!!!”
Kỳ Giai Đình Tư tức giận ném một thanh đao xuống trước mặt tên võ sĩ
“Ngươi tự mình ra tay, hay muốn ta kêu người giúp ngươi…” Kỳ Giai Đình Tư lạnh lùng lên tiếng, đối với kẽ tiểu nhân thì lão trước giờ đều không lưu tình.
“ta tự mình làm…” Tên võ sĩ khóe miệng nhếch lên, nhìn Kỳ Giai Đình Tư , rồi cầm thanh đao lên.
Tên võ sĩ chầm chậm giơ thanh đao lên, lưỡi đao sáng bóng lấp lánh như phát hào quang, rồi…
“dzá…á!!!!”
Hắn vừa hét lên, vừa dùng sức chặt mạnh xuống nhưng người bên cạnh lập tức, dùng tay chặn lấy lưỡi đao, những giọt máu tươi lập tức chảy dài xuống đầu lưỡi đao.
“lão đại ! chuyện này là đệ làm, huynh không cần nhận tội thay đệ, bất quá mười tám năm sau lại là một hão hán…” hắn quay sang nhin Kỳ Giai Đình Tư dõng dạt lên tiếng.
“Hãn vương! chuyện này là do ta làm, không liên quan gì lão đại, có chặt… thì chặt tay của ta.”
“hay cho câu mười tám năm sau lại là một hảo hán…giỏi lắm” Kỳ Giai Đình Tư mỉm cười nhìn người bên dưới, rồi bất ngờ quát lên “…người đâu lôi hắn ra…”
“Hãn vương! xin tha cho hắn…”
“Hãn vương!!!”
Mặc dù tên võ sĩ không ngừng cầu xin, nhưng Kỳ Giai Đình Tư vẫn phớt lờ hắn, và người kia vẫn bị binh sĩ lôi ra khỏi đại điện chuẩn bị hành hình.
“Khoan đã..!” Dinh Hạo lười biếng đứng dậy, phủi lấy tay áo rồi đứng trước Kỳ Giai Đình Tư
“Hãn vương! người nói chuyện này sẽ do ta xử lý...”
Kỳ Giai Đình Tư nghi hoặc nhìn Dinh Hạo “…hay ngươi muốn tha cho hắn..”
Dinh Hạo mỉm cười lắc đầu nhìn Kỳ Giai Đình Tư, điều này càng làm cho Kỳ Giai Đình Tư càng khó hiểu hơn.
“vậy ngươi muốn xử lý họ ra sao…”
“tội thì vẫn xử, nhưng tay chân của hắn bổn vương lấy làm gì…” Dinh Hạo quay sang nhìn tên thanh niên đang ỡ cánh cửa đại điện, lạnh lùng lên tiếng
“…thứ bổn vương muốn còn quý giá hơn rất nhiều so với hai cái mạng này của họ, nếu hắn chịu giao ra…bổn vương sẽ xem như chưa có chuyện gì...”
Tên Thanh niên và cả tên võ sĩ đều ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ từ khi nào có thứ quý giá giống như Dinh Hạo vừa nói, mà ngay cả bản thân họ cũng không biết, rốt cuộc thứ đó là cái gì đây, có thể đổi lấy mạng của họ.
***********
Cổng thành- Đông Lộ
Trên phố ngựa xe qua lại không ngừng, mọi người khá là bận rộn nhưng khi Xích Tuyết mã vừa xuất hiện, liền thu thút tầm mắt của mọi người.
Xích Tuyết mã vốn là con ngựa quý, chưa nói đến ngoại hình, chỉ nói đến khí chất cũng đã nổi bật hơn so với những “huynh đệ” xung quanh, biết mọi người đang nhìn mình, điều này khiến nó càng thêm “tự đắc”, đầu ngẩn càng caotừ từ mà đi.
“Thiên Hàn! Thứ quý giá chàng nói là cây sáo này sao…” Mạc Nhi cầm cây sáo lên xe rất kỹ lưỡng, sau đó nhìn Dinh Hạo.
“nàng không thấy nó rất đẹp sao…” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Mạc Nhi, ngay khi nghe được âm thanh từ cây sáo phát ra thì hắn đã biết đây là một cây sáo quý.
“đúng là rất đẹp…nhưng chàng định sẽ bỏ qua cho họ thật sao..”
Mạc Nhi lên tiếng được một lúc nhưng không hề nghe Dinh Hạo trả lời, nàng khó hiểu ngẩn đầu lên nhìn, thì thấy Dinh Hạo đang chăm chú nhìn đám người theo sau họ, không hề để ý gì đến lời nàng vừa nói.
“Mạc Nhi! một mình ta không thể bảo vệ nàng sao..” Dinh Hạo thở dài rồi ôm chặt lấy Mạc Nhi, thủ thỉ bên tay nàng.
“Thiên Hàn! Chàng biết đó là ý của hãn phụ, cũng là yêu cầu duy nhất của người, sao thiếp có thể từ chối.” Mạc Nhi giương mắt ngọc lên nhìn Dinh Hạo.
"ta nghe nàng.."Dinh Hạo mỉm cười, giơ tay lên véo vào chiếc mũi đáng yêu của Mạc Nhi, sũng nịnh yêu thương.
Nàng biết tất cả cũng là ý tốt của phụ hãn, người lo lắng sau khi nàng bước vào Hạo vương phủ, sẽ bị người khác ức hiếp nên mới cho một đám ám vệ theo bên cạnh, điều đó nàng cũng đang là bận tâm của nàng lúc này, không biết những ngày tháng sao này ...
“Mạc Nhi! nàng có thấy Xích Tuyết mã đi càng lúc càng chậm…”
“có sao…”
…………
Trên cổng thành
Kỳ Giai Đinh Tư thở dài nhìn xuống, đúng vô tình nhất vẫn là nữ nhi, Mạc Nhi của lão cũng không ngoại lệ, có phu quân rồi thì không cần phụ hãn là lão, từ lúc ra khỏi cổng thành cũng không thèm quay đầu lại nhìn.
“hãn vương! người không ra tiễn quận chúa sao..” lão nô tài bên cạnh quay sang nhìn Kỳ Giai Đinh Tư.
Kỳ Giai Đình Tư vẫn không trả lời, chăm chú nhìn theo bóng dáng đoàn người Dinh Hạo đang khuất dần, vẽ mặt nhăn nhó làm người bên cạnh cũng hiểu lầm.
“người cũng đừng quá đau lòng! nữ nhi lớn rồi không nên giữ làm gì..”
“ngươi có nữ nhi đi rồi biết....” Kỳ Giai Đình Tư thở dài, quay sang nhình lão nô tài, rồi xoay người bước đi.
Lão không phải đau lòng mà là tức giận, nữ nhi lão nuôi lớn đến như vậy, lại đi tặng không cho kẽ khác, không sính lễ không mai mối không tiệc tùng...nếu không phải là “tên nhóc” đó có việc cần giãi quyết, phải nhanh chống quay lại Lăng Thiên quốc, thì lão thật muốn tổ chức một hôn lễ thật lớn cho Mạc Nhi.
Lão nô tài ngẩn ngơ một lúc, rồi cũng gấp rút chạy theo phía sau Kỳ Giai Đinh Tư
“Hãn vương! lão nô là thái giám mà..”
**************
Hoàng cung- Lăng Thiên quốc
Đại Điện đang chặt kín người, không khí có phần rất căng thẳng còn đang ở mức rất cao trào…
“phụ hoàng! theo nhi thần, ta cứ cho quân mai phục ở điểm hẹn, đợi khi tên Đường Vô Thường xuất hiện, thì bắt trọn ổ…” Lăng Thiên Bảo bước ra giữa đại điện, dõng dạt lên lên tiếng.
Đường Vô Thường gần đây là cái gai trong mắt của triều đình, những người bị cướp phần lớn, là các đại quan trong triều. Hắn còn là trại chủ của Bạch Liên trại, còn một đều quan trọng là dân chúng Lăng Thiên quốc luôn xem hắn như một vị anh hùng.
“Lục ca! còn Hoàng tổ mẩu thì sao, huynh không lo đến an nguy của người sao..” Lăng Thiên Từ cũng bước ra, chât vấn Lăng Thiên Bảo, rồi quay sang nhìn Lăng Thiên Lạc bên cạnh giọng điệu trách cứ.
“..nếu đại ca sớm ngày tiêu diệt được bọn thổ phỉ núi Bạch Liên, thì sẽ không có chuyện này sãy ra…”
“đệ nói vậy là có ý gì…” Lăng Thiên Lạc giận dữ nhìn Lăng Thiên Từ.
“huynh tự mình hiểu lấy..” Lăng Thiên Từ mỉm cười lên tiếng.
“đệ..” Lăng Thiên Lạc tức giận, nắm lấy cổ áo Lăng Thiên Từ.
“bây giờ không phải là lúc để cải nhau, mà cần tìm ra cách cứu thoát hoàng tổ mẫu..” Lăng Thiên Phong bước lên kéo Lăng Thiên Lạc và Lăng Thiên Từ ra.
“ ngũ ca tự dưng mất tích, bây giờ chúng ta tìm đâu ra người thay thế phụ hoàng đây…” Lăng Thiên Từ khó chịu lên tiếng.
“ta có thể thay thế phụ hoàng…” Lăng Thiên Bảo lên tiếng
“huynh…huynh có điểm nào là giống phụ hoàng chứ…” Lăng Thiên Từ cảm thấy khó tin, liếc nhìn Lăng Thiên Bảo.
“đệ …!!!” Lăng Thiên Bảo tức giận chỉ tay vào Lăng Thiên Từ.
“hai đệ đừng có cãi nhau nữa, không thấy phụ hoàng đang đau đầu sao…” Lăng Thiên Lạc lớn tiếng quát tháo, khéo miệng nhếch lên nhìn Lăng Thiên Thần, như cố ý nói điều này cho lão nghe
“cũng không thể trách được ngũ đệ, bọn cướp Bạch Liên sơn dữ dằn như vậy, đệ ấy lâm trận bỏ chạylà đều đương nhiên..”
“ngũ đệ không phải là người như vậy, hoàng tổ mẫu trước giờ đều thương yêu ngũ đệ…đệ ấy sẽ không bao giờ bỏ mặc an nguy của hoàng tổ mẫu không lo đến” Lăng Thiên Kỳ bất mãn lên tiếng.
"..." Lăng Thiên Lạc mỉm cười khinh thường, vừa định lên tiếng phản bác thì từ ngoài cửa đại điện đã vang tiếng nói của một người.
“chỉ có Tứ ca là người hiểu rõ đệ nhất…” Dinh Hạo từ xa bước vào, hắn lướt qua người Lăng Thiên Lạc, khéo miệng nhếch lên chỉ lạnh lùng mỉm cười, rồi đi thẳng đến chính diện.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng…” Dinh Hạo cúi người hành lễ với Lăng Thiên Thần.
“Thiên Hàn ! mấy ngày nay ngươi đã đi đâu” Lăng Thiên Thần giận dữ nhìn Dinh Hạo bên dưới.
“Bẩm phụ hoàng! Nhi thần là có chuyện cần giãi quyết, sau khi không việc đã lập tức về ngay..”
“chuyện đó là chuyện gì còn quan trọng hơn an nguy hoàng thái hậu…” Lăng Thiên Lạc liếc nhìn Dinh Hạo
Lăng Thiên Kỳ nhìn thấy Dinh Hạo đang phân vân, vội lên tiếng gỡ rối:
“đại cao! Ngủ đệ đã về mọi chuyện cứ làm đúng như kế hoạch, huynh hỏi nhiều làm gì”.
“Phụ hoàng! Ngũ đệ đi đường xa về hằn mệt, ngày mai còn đi gặp bọn thổ phỉ, nên cho đệ ấy về phủ nghỉ ngơi trước..” Lăng Thiên Kỳ quay sang nhìn Lăng Thiên Thần trên đại điện.
“Thiên Hàn! Ngươi về phủ chuẩn bị đi..” Lăng Thiên Thần lướt nhìn Dinh Hạo bên dưới , một lúc rồi mới lên tiếng.
“Dạ! Phụ hoàng”
**************
Hạo vương Phủ- Nam viện
Những ngôi sao trên trời dù sáng lấp lánh cách mấy, cũng không đẹp bằng vầng sáng của ánh trăng, chỉ tiếc hôm nay không có trăng. Mộ Dung Vân Tịnh thở dài, khép cửa sổ lại rồi đi vào trong.
“Tiểu thư! Người còn đang nghĩ đến chuyện của lão thiên tuế…” Xuân Trúc sau khi trâm trà xong, thì đi đến bên cạnh Mộ Dung Vân Tịnh.
“người yên tâm, lão gia đã cho người đi tìm, biết đâu giống như những lần trước lão thiên tuế đi đó du ngoạn thì sao…”
“mong là được như em nói….” Mộ Dung Vân Tịnh mỉm cười nhìn Xuân Trúc, chầm chậm đưa tách trà lên miệng
“người của Bắc viện đã về chưa…”
Xuân Trúc thở dài nhìn Mộ Dung Vân Tịnh, giọng điệu rất là khó chịu “…về rồi, Nhan cô nương này cũng thật quá tùy ý, đi suốt mấy ngày không về…”
Xuân Trúc dừng lại, nhìn Mộ Dung Vân Tịnh, mắt sáng như sao “…Tiểu thư! có nên đem chuyện này nói cho vương gia biết..”
“không cần! chỉ cần nàng ta ở bên ngoài không làm gì ảnh hưởng đến Hạo vương phủ, chuyện của nàng ta….ta sẽ không quản” Mộ Dung Vân Tịnh ưu nhã cầm sổ sách trên bàn lên xem, giọng điệu rất bình thản.
“vài ngày nữa là đại thọ của lão tể tướng, em bảo người của Thính Phong trai đem vài cây vãi đến phủ, rồi đưa đến viện cho các vị phu nhân lựa chọn”
“tiểu thư! Vậy còn vị quận chúa kia…” Xuân Trúc do dự nhìn Mộ Dung Vân Tịnh.
“cũng như vậy, ta không muốn người bên ngoài cười chê Hạo vương phủ kém cỏi, các vị phu nhân đều phải thật hoàn hảo trong bữa tiệc”
Mộ Dung Vân Tịnh dừng lại, nghĩ đến người nữ nhi “Hạo vương” đưa về, mặc dù mới gặp nhưng nàng lại rất có ấn tượng, khác với những dung chi tục phấn, các tiểu thư khuê các ở Kinh Thành.
“dạ! tiểu thư”
*************
Hạo vương phủ- Tây viện
Hạ Lan vừa bước vào, thì nhìn thấy Mạc Thánh Tuyết đang đứng trước cửa sổ, gió bên ngoài thì đang thổi rất mạnh, trong khi y phục trên người Mạc Thánh Tuyết thì rất mõng mạnh, vội chạy lên khép cửa sổ lại.
“công chúa! trời lạnh lắm người ra đây làm đi..” Hạ Lan lo lắng lên tiếng, sức khẻo công chúa của nàng trước giờ vốn đã yếu, hỏi sao nàng không hốt hoảng chứ.
Sau khi cửa sổ được khép lại, căn phòng lại trở về vẽ yên tĩnh vốn có, không còn tiếng tiếng gió thổi vi vu, không một tạp âm lọt vào, hòa toàn tĩnh lặng.
“Hạ Lan! Trong phủ có phải đã sảy ra chuyện gì” Mạc Thánh Tuyết quay sang nhìn Hạ Lan ánh mắt chờ mong.
“Hạo vương đã trở về…”
"Thật sao.."
Hạ Lan thoát thấy một tia vui mừng trong mắt Mạc Thánh Tuyết, nàng thật không đành lòng nói tiếp : ”…còn mang theo một nữ nhân, vương phi còn đích thân sắp xếp cho nàng ta ở trong viện của vương gia”
“nô tài trong phủ cũng tranh nhau mà được hầu hạ ả ..” Hạ Lan càng nói càng bắt mãn, càng giận Dinh Hạo.
Hạ Lan cảm thấy rất đau lòng cho chủ tử, còn tưởng “Hạo vương” là thật lòng thích công chúa, nào ngờ cũng như những nam nhi khác, có mới nới cũ.
“…” Mạc Thánh Tuyết mỉm cười nhìn Hạ Lan, chỉ thấy trong lòng có một chút gì đó không thoải mái, ngay cả nàng cũng không biết đó là gì. “Ghen chăng” nàng thật không biết rõ vì nàng chưa từng yêu ai bao giờ, cảm giác đó như thế nào nàng cũng thật muốn biết.
“công chúa! Người đi ngủ đi, để nô tì ra ngoài đóng cửa lại...”
Hạ Lan vừa khép cửa lại, thì bất ngờ nhìn thấy Dinh Hạo đang bước vào, lúc đầu là hoảng hốt sau đó là vui mừng hét lên.
“vương…tham kiến vương gia”
“công chúa đã ngủ chưa ” Dinh Hạo có chút khó hiểu nhìn Hạ Lan, đâu cần mỗi lần gặp hắn đều tỏ thái độ này.
Hạ Lan vui mừng liên tục lắc đầu, rồi chạy vào bên trong : “…công chúa vương gia đến…”
Hạ Lan vừa bước vào thì Dinh Hạo cũng đi liền theo sau.
“Tham kiến vương gia..” Mạc Thánh Tuyết cũng rất bất ngờ, vẽ mặt có hơi sửng sốt, lại thoáng chút vui mừng, nhưng chính bản thân nàng lại không nhận ra điều đó.
Hạ Lan liếc nhìn Dinh Hạo và Mạc Thánh Tuyết cảm thấy trong phòng không khí trở nên rất kì lạ.
Dinh Hạo thì vẫn đứng yên bất động nhìn Mạc Thánh Tuyết, còn Mạc Thánh Tuyết vẫn còn đang trong tư thế nghiên người hành lễ.
“công chúa! để em đi chuẩn bị ấm trà khác” Hạ Lan mỉm cười đi tới bàn, cầm ấm trà lên.
“két….ttt” Hạ Lan chầm chậm khép cửa lại, trước khi đi còn lén nhìn vào trong mỉm cười.
Dinh Hạo bước tới đở lấy Mạc Thánh Tuyết, dìu nàng đứng dậy : “đứng lên đi, sau này nàng không cần phải thi lễ..”
Mỗi lần tiếp xúc với Mạc Thánh Tuyết, đều làm cho Dinh Hạo hắn có cảm giác muốn che chở, nâng niu trong lòng bàn tay, giống như chỉ cần hắn mạnh tay một chút, thì nàng hoàn toàn tan vỡ, mong manh như sương khói.
“ta có mang theo nhạc phổ cho khúc nhạc lần trước…” Dinh Hạo mỉm cưởi nhìn Mạc Thánh Tuyết, sau đo lấy ra từ tay áo một quyển sổ nhỏ đưa cho Mạc Thánh Tuyết.
Mạc Thánh Tuyết ngẩn người ra nhìn Dinh Hạo, lúc đó nàng chỉ là buộc miệng nói không coi là thật nhưng hắn lại để tâm, bất giác khóe miệng lại mỉm cười .
Tại sao trước đây nàng không nhận ra, hay Mạc Thánh Tuyết nàng chưa từng bao giờ cho mình cơ hội để hiểu hắn.
“công chúa…công chúa..!!” Dinh Hạo nhìn thấy Mạc Thánh Tuyết vẫn đang thất thần, nên nhiều lần lên tiếng gọi.
Mạc Thánh Tuyết cũng bị tiếng gọi của Dinh Hạo làm gián đoạn, nàng mỉm cười nhìn Dinh Hạo, sau đó đưa tay nhận thấy quyển sổ từ hắn.
“người thật viết nhạc phổ tặng cho Thánh Tuyết”
“ta đã hứa với công chúa, đương nhiên phải giữ lời..” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Mạc Thánh Tuyết, thật ra cũng không hẳn là vì Mạc Thánh Tuyết mà đây còn là sở thích của hắn, thật là khó mới tìm được một tri kỹ.
“Vương gia! ngươi không cần gọi ta là công chúa, cứ gọi là Tuyết nhi” Mạc Thánh Tuyết bắt đầu lật trang đầu tiên của quyển nhạc phổ, càng lật càng say mê, càng bị cuốn hút.
“Tuyết nhi…Tuyết nhi…!!!” Dinh Hạo tự mình lầm bẩm, cảm thấy xưng hô này cũng không tệ, nghe rất thuận tai.
“vương gia! nhạc phổ này là do người sáng tác…” Mạc Thánh Tuyết kinh ngạc lên tiếng.
“phải! có vấn đề gì sao..” Dinh Hạo cũng khó hiểu nhìn Mạc Thánh Tuyết, có phải lâu rồi hắn không viết nhạc nên bị lục nghề chăng.
“không..! "
"khúc nhạc quá tuyệt Thánh Tuyết từ nhỏ đã học âm luật nhưng chưa từng được xem qua nhạc phổ nào tuyệt dịu như vây... “ Mạc Thánh Tuyết tràn đầy xúc động, trong ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ giành cho Dinh Hạo.
Nghe Mạc Tuyết nói xong, Dinh Hạo hắn cảm thấy nhẹ cả người, còn có một chút vui sướng, một chút thành tựu. Mạc Thánh Tuyết trước giờ luôn có thái độ bày xích, bây giờ lại tỏ sùng bái hắn như vị thần, hỏi sao Dinh Hạo không không “ đắc ý’.
Trong lúc hắn còn đang lơ lững trên mây, thì Mạc Thánh Tuyết đã cầm lấy quyển nhạc phổ, đi đến cây đàn gần cửa sổ, nàng u nhã ngổi xuống như một nàng tiên.
Những ngón tay xinh xắn đang bắt đầu lã lướt trên dây đàn, nàng khảy rồi khảy nhưng càng khảy thì càng nhận ra một điều, mặc dù nàng không muốn phải thừa nhận…
“thứ cho Thánh Tuyết ngu muội, không biết làm sao để đàn tiếp khúc nhạc này, vương gia có thể chỉ cho ta..” Mạc Thánh Tuyết nhìn thấy nhạc phổ như nhìn thấy báo vật, một người yêu đàn như nàng đưa nhiên không bỏ qua, muốn đàn cho được khúc nhạc.
Trước ánh mắt long lanh đang khẩn cầu của “mỹ nhân” thì “anh hùng” như Dinh Hạo khó mà qua ải. Dinh Hao bước tới gần, đứng sau lưng Mạc Thánh Tuyết, bắt đầu đàn tiếp khúc Mạc Thánh Tuyết đang dang dở, rồi sau đó lại nép sang một bên nhường đàn lại cho Mạc Thánh Tuyết
“nàng đàn thử ...”
Thật rất khác, tại sao âm thanh hắn đàn ra lại hay đến như vậy, còn tiếng đàn của nàng thì… Mạc Thánh Tuyết nàng trước giờ không phải là người háo thắng, nhưng với đàn nàng lại có một sự cố chấp nhất định.
“tính..tình…tinh…”
“Không phải vậy…” Dinh Hạo cúi người xuống, cầm lấy tay Mạc Thánh Tuyết.
Hắn đang đàn rất chuyên tâm nên không thái độ kỳ lạ của Mạc Thánh Tuyết, cũng như khoảng cách hai người họ đang rất gần nhau.
Mạc Thánh Tuyết có thể cảm nhận được hơi ấm và mùi hương từ ngực Dinh Hạo, cũng như hơi thở hắn đang phà vào tai nàng, tim đập nhanh và ngực phập phồng lên xuống cảm giác hơi nóng đang lan dần đến đinh đầu và xuống hai tai. Khiến nàng không thể nào tập trung, hai má cứ nóng lên.
Dinh Hạo vẫn đang cầm lấy tay Mạc Thánh Tuyết di chuyển trên dây đàn, nhưng hắn có thể nhận ra nàng đang phân tâm, nhưng là vì lý do gì hắn lại không rõ, Dinh Hạo dừng lại nhìn Mạc Thánh Tuyết.
Đập vào mắt hắn là đôi tuyết lê trắng ngần đang nhấp nhô dưới yếm mõng, và khe hẹp mê người, cổ họng cảm thấy khô rát không ngừng nuốt nược bọt. “Chết tiệt!” Dinh Hạo hắn không phải chưa từng chạm qua ngực nữ nhi, bao nhiêu đây thì có là gì chứ, thế nhưng cơ thể của hắn lại nổi lên phản ứng.
“két…ttt”
Hạ Lan bắt ngờ mở cửa bước vào.
Âm thanh vừa rồi đã “gỡ rối” cho hai người trong phòng, Dinh Hạo giựt mình đứng dậy, chỉnh sửa lại y phục trên người, rồi đi lại bàn. Mạc Thánh Tuyết sau khi điều chỉnh lại tâm trạng cũng đi theo sau Dinh Hạo, không ai nói lời nào.
Hạ Lan thấy thái độ kỳ lạ của Dinh Hạo và vẻ mặt ửng đỏ của Mạc Thánh Tuyết, dù không biết chuyện gì đã sảy ra nhưng “kinh nghiệm” mách bảo nàng bước vào không đúng lúc.
“vương gia, công chúa! Hai người dùng trà …” Hạ Lan quay sang nhìn Dinh Hạo và Mạc Thánh Tuyết.
“ừm…m”
Dinh Hạo và Mạc Thánh Tuyết nhìn nhau có hơi ngượng ngùng, cả hai cùng cầm tách trà lên rồi cùng uống, trà vừa dâng lên tới miệng thì Hạ Lan lại lên tiếng.
“vương gia! có phải tối nay người sẽ ngủ lại đây..”
“ực…ực…c..!!
Dinh Hạo nghe xong mà muốn sặc luôn, bộ dáng như vừa làm chuyện xấu lại bi người ta phát hiện, có chút chột dạ.
***************
Trong hậu sơn, bốn bề tối đen tĩnh lặng lại có một bóng người đang thơ thẩn tới lui ...
Dinh Hạo sau khi rời khỏi phòng của Mạc Thánh Tuyết, lại không biết phải đi đâu, bây giờ về phòng có phải quá sớm, hắn ại không có thói quen đi ngủ sớm..
Nếu khi nảy hắn mà ở Tây Viện thì không chừng lại đem Mạc Thánh Tuyết nuốt vào trong bụng, mặc dù quan hệ của họ đang rất tốt, nhưng vẫn chưa tới mức đó hắn không muốn phá vỡ quan hệ hiện tại của họ.
Đôi chân vô thức lại đi đến trước cửa một căn phòng
“cốc..! cốc…!!!”
Dinh Hạo dùng quạt gõ vào cửa, trong lòng còn đang nghĩ đến chuyện vừa rồi ở Tây viện cùng Mạc Thánh Tuyết, khi người trong phòng bất ngờ mở cửa ra, xuýt chút đã bị “ăn” quạt của Dinh Hạo
“Thiên Hàn..!” Mạc Nhi có chút nhắn nhó, nhìn cây quạt đang giơ xuống trước mặt nàng.
Dinh Hạo nhanh tay thu cây quạt lại, mỉm cười nhìn người trước mặt : “Mạc Nhi…!”
“chàng tìm thiếp có chuyện gì...”
Mạc Nhi chớp chớp hai mắt nhìn hắn, như thể giờ này hắn không nên ở đây mới đúng.
Dinh Hạo cảm thấy có chút không thoải mái, quan hệ của họ là gì chứ, phải có chuyện mới được đến tìm nàng sao.
“ta…”
Dinh Hạo mỉm cười vừa nhìn Mạc Nhi, vừa lên tiếng thì hắn nhận ra một điều khiến cho nụ cười trên mặt hắn cứng đơ.
“nàng không định cho ta vào sao..”
Bọn họ còn đang ở bên ngoài, Mạc Nhi thì đang chắn trước cửa, thậm chí cửa cũng không thèm mở ra. Dinh Hạo mỉm cười nhìn Mạc Nhi, sau đó đi thằng vào trong phòng nhưng…
“Thiên Hàn ! Chàng không được vào…”
Một tin như sét đánh, Dinh Hạo sửng sốt nhìn Mạc Nhi, hắn có nghe lầm không..
“tại sao..” Dinh Hạo vẽ mặt có hơi khó chịu nhìn Mạc Nhi.
“Thiên Hàn! người ta là mới vào phủ của chàng, sáng nay chàng cũng thấy mọi người đối xử với thiếp…nếu tối nay chàng còn qua đêm ở đây, họ sẽ có ác cảm với thiếp…” Mạc Nhi nhận ra Dinh Hạo đang rất không vui, vội xuống nước thủ thỉ nhỏ nhẹ như một con mèo con.
“ai..” Dinh Hạo khó hiểu nhìn Mạc Nhi, "họ" mà trong lời nàng nói là bao gồm những ai
“thì vương phi và mấy thê thiếp của chàng..”
Mặc dù Dinh Hạo hắn tài hoa hơn người, tuấn tú phong nhã, nhưng cũng không đến mức để họ ghen tuông vì hắn, thật tình mà nói quan hệ giữa hắn và các “thê thiếp” mà Mạc Nhi vừa nói vẫn chưa đến mức đó.
Dinh Hạo hắn ngoài một lần sảy ra quan hệ với “cô vợ xinh đẹp” duy nhất ra, thì những người khác mặc dù hắn có trêu đùa, chứ thật ra giữa họ cũng chưa sảy ra chuyện gì, họ sẽ ghen sao, hắn cũng rất muốn biết…
Trong lúc Dinh Hạo vẫn còn đang suy nghĩ thì…
“Rầm…!!!!”
Dinh Hạo nhìn cánh cửa đóng sập trước mặt hắn, liền tỉnh giấc có chút ấm ức, có chút bất mãn, hắn và nàng “thân thiết” đến như vậy, mà nàng lại vì mấy “tỷ muội” chưa biết mặt, mà đá hắn sang một bên.
Dinh Hạo mắt hẹp thành một đường dài, bừng bừng sát khí liếc nhìn vào căn phòng tối trước mặt:
“Mạc Nhi ! nàng giỏi lắm…”
“vù..ù…ù…”
Một trận gió mạnh thổi qua cây cối nghiên ngả, lá rơi lã chã, Dinh Hạo hắn toàn thân rét run…
“lạnh quá…đi về phòng thôi”
…………….
Thật ra phòng của Dinh Hạo và Mạc Nhi chỉ cách nhau có cái vườn hoa, là do “cô vợ xinh đẹp” của hắn xắp xếp như vậy, nên rất nhanh Dinh Hạo đã về tới phòng mình, mặc dù đã đứng trước cửa phòng, nhưng hắn vẫn thẩn thờ, không bước vào…
"Tại sao trong phòng lại sáng đèn, ai đang ở bên trong phòng hắn …"
***********hết chương 27*************